Hắc quản gia

Chương 4 : Nửa đêm, tay quản gia đó là ác quỷ hùng mạnh nhất

“Con chó giữ cửa của bọn quý tốc khốn khiếp đang trên đường đến đây. Canh giữ tất cả các lối vào, không để bất cứ ai, kể cả một con chuột lọt vào đây.” – Vener ra lệnh. – “Bằng bất cứ giá nào cũng không được để hắn vào đây, một bước cũng không được.” Người của Vener nhốn nháo cả lên, chạy khắp hướng để canh phòng. “Vù.” – Nhưng bọn chúng còn chưa kịp chỉnh đội hình Sebastian đã bay nhẹ nhàng đến cửa. “Wow. Đúng là một tòa lâu đài đẹp như trong truyện cổ tích.” – Chỉ đến khi Sebastian khẽ nói thì đám người của Vener mới biết đến sự tồn tại của Sebastian ở nơi này, anh đến đây nhẹ nhàng và bí ẩn như một làn gió vậy. “Cái gì? Sao mày có thể vào đây?” – Hầu như tất cả đều kêu lên kinh ngạc. “Xem ra mọi người có vẻ bận rộn quá nhỉ.” – Sebastian vẫn hết sức thản nhiên mặc dù mọi khẩu súng đều chĩa về phía anh. “Thằng quản gia kia, mày muốn gì, mày là người của ai?” – Một tên lớn tiếng hỏi nhưng vẫn nghe ra trong giọng nói có chút sợ hãi. “À, xin lỗi vì sự giới thiệu chậm trễ của tôi. Tôi là người của gia tộc Phantomhive…” … Trong vòng vài phút ngẳn ngủi Sebastian đã hạ gục tất cả, cả một sân toàn người giờ chỉ còn lại những tiếng rên rỉ đau đớn. “Thành thật xin lỗi nhưng tôi đang vội.” – Sebastian nói rồi tiến đến phía cửa chính. “Cạnh” – Cánh cửa mở ra, Sebastian bước vào, ngay lập tức: “Hắn ta kìa, bắn” - “ Đoàng, đoàng, đoàng,…” – Hàng chục phát súng vang lên dữ dội và hướng thẳng vào phía cửa nơi mà Sebastian đang đứng. Sebastian khẽ nhảy lên, lia chiếc đĩa trong tay, động tác tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng chiếc đĩa bay đi có sức sát thương rất lớn, ngay cả súng cũng gãy làm đôi. “Tên khốn khiếp.” – Bọn chúng mất súng, liền cầm gậy xông lên, mặc dù lớn tiếng chửi bới nhưng đến gần Sebastian vẫn có chút e dè. Sebastian với chiếc cột đèn bên cạnh mình, vòng một đường, tất cả những kẻ ở phạm vi 20 mét đều tả tơi, thảm hại không thể đứng lên nổi nữa. Những việc đó, chỉ diễn ra trong vòng vỏn vẹn 5 phút. “Huy động tất cả những người ở phía Tây đến đây, bọn ta sẽ bắn cho hắn tan xác.” – Một tên ra lệnh. “Bọn chuột nhắt đang cố tập trung lại. Chẳng có tiến triển gì cả.” – Sebastian khẽ thở dài, nhàm chán nhìn theo bóng lưng vội vã của đám người Vener. “Phập! Phập!...” – Sebastian lấy ra những chiếc dĩa và dao mà anh cầm theo từ nhà, nhằm thẳng những tên chuột nhắt mà phi. Từng chiếc dĩa, từng chiếc dao lần lượt cắm thẳng vào đầu, vào mặt những kẻ xấu số, không trượt một phát nào. Khắp căn phòng lúc này tanh nồng mùi máu tươi, đám đàn em của Vener hầu hết đều bị thương nặng hoặc có cái dĩa, cái dao trên mặt khiến chúng trông đáng sợ như những thây ma đội mồ sống dậy, mồm không ngừng rên rỉ nguyền rủa Sebastian. “Cái quái gì đây? Hắn ta là quái vật sao?” – Vài tên may mắn chưa hề hấn gì mặt mày tái mét sợ hãi thốt lên. “Ta là quản gia của gia tộc Phantomhive. Nếu không làm được những điều này thì sao xứng đáng với danh hiệu đấy.” – Sebastian ngoắc chân vào đèn chùm trên trần nhà, treo mình lơ lửng, thản nhiên nói. “Ôi trời, mất nhiều thời gian nhiều hơn ta dự tính.” – Sebastian vừa nhìn đồng hồ vừa thầm nghĩ ngợi, rồi anh nhanh chóng nhảy xuống nền nhà, lúc này, dường như cả căn phòng chỉ tồn tại hơi thở của một mình anh, tất cả còn lại chẳng khác nào cái xác không hồn, mặc dù chúng chưa chết hẳn, nhưng cũng đang thoi thóp. Vener đứng ngồi không yên trong phòng. Không gian yên ắng đến lạ làm cho hắn không ngừng sợ hãi, mắt chăm chăm về phía cánh cửa, tay vẫn chĩa súng về hướng đó nhưng lại run rẩy cực độ. “Cạch” – Tiếng cửa khẽ mở, tim Vener rung lên một hồi, Sebastian nhẹ đẩy cửa bước vào mang theo hàn khí, u ám lạnh lẽo đến phát run. – “ Xin lỗi vì đã làm phiền.” – Nhưng hành động của Sebastian lại khiến người ta kinh ngạc không thôi, anh cúi đầu trước Vener, lịch sự nói. – “ Tôi đến đón chủ nhân của tôi.” “Một tên quản gia.” – Vener dường như chột dạ mà cũng thở phào phần nào. – “Ha ha… Thật ngạc nhiên, một mình ngươi giết từng ấy người, ngươi giỏi lắm.” – Vener vẫn là còn sợ Sebastian. - “Thật ra ngươi là ai? Là lính bắn tỉa thuê, hay một tay đánh thuê đã gác kiếm? Ngươi không thể chỉ là một tên quản gia được.” “Vâng, tôi là một quản gia, chỉ vậy thôi.” – Sebastian nói. “Hiểu rồi, nhưng ta cũng không có ý định đánh nhau với ngài quản gia đây. Ta xin thua… Nhưng hãy giao số hàng ra đây.” – Vener gằn giọng đe dọa đồng thời dí khẩu súng vào thái dương Ciel. – “chắc ngươi không muốn chủ nhân có một lỗ trên đầu nhỉ? Nếu thật sự là một quản gia thì ngươi biết làm gì rồi chứ?” “Vật mà người đang tìm ở Nga.” – Sebastian không hề mất bình tĩnh, dùng giọng nói đều đều trả lời. “Đoàng” – Ngay sau khi dứt lời, một viên đạn xuyên thủng thái dương Sebastian, khuôn mặt anh đơ cứng. Rồi hàng chục phát đạn nữa xuyên qua người anh tạo nên những lỗ thủng vô cùng đáng sợ. “Se…” – Ciel kinh ngạc không thốt nên lời nhưng ngay lập tức lại trở về trạng thái lạnh lùng vô cảm. “Hắn chết chưa?” – Vener hỏi, ánh mắt hài lòng nhìn Sebastian nằm bất động trong vũng máu lênh láng. – “ Xin lỗi nhé Romeo, nhưng cuộc chơi này người thắng cuộc là ta.” – Rồi hắn lại quay lại Ciel với vẻ mặt ngông ngênh đắc thắng kèm cả sự khinh thường. – “ Chết ngay khi đến chỗ ngươi, tệ quá nhỉ, Phantomhive bé nhỏ? Nếu chống lại Phantomhive Ciel, con chó giữ cửa của nữ hoàng, hừ… ta chỉ cần một cái phẩy tay. Và chỉ cần bịt miệng ngươi nữa là hoàn hảo. Ngươi ngáng đường bọn ta lâu quá rồi. Ta sẽ xóa sổ ngươi, tuy nhiên… Nếu phải giết ngươi thì thật phí phạm khuôn mặt xinh đẹp này. Hàng của bọn ta đã được lên giá một chút, nhưng ta nghĩ khuôn mặt này cũng sẽ được giá không kém gì nội tạng.” – Hắn vừa nói vừa kéo chiếc che mắt của Ciel ra, rồi nâng cằm cậu lên để ngắm nghía, nhưng Ciel đã nói: “Này! Ngươi định chơi đùa đến bao giờ?” – Ciel nhắm hờ mắt, bình thản nói. Vener bị câu nói này làm cho ngây người, rốt cuộc Ciel đang nói với ai vậy, không phải hắn chứ? “Ta nghĩ chỗ đó ngủ không đủ êm đâu. Ngươi định giả chết đến bao giờ?” – Ciel lại tiếp tục nói, ngữ khí hết sức bình thường nhưng nội dung lại gây chấn động. “Không, không thể nào.” – Vener mất bình tĩnh hét ầm lên. “Chậc chậc… Súng ông ngày càng hiệu quả, so với một trăm năm trước thì đúng là khác một trời một vực.” – Sebastian người đầy máu tươi từ từ đứng dậy, ngữ khí cũng bình thường nhưng lại mang lại sự kinh hoàng cho người khác. “Làm gì vậy? Mau giết hắn.” – Vener lại rống lên đáng sợ. “Trả lại cho các ngươi thứ này.” – Đám thuộc hạ của Vener chưa kịp làm gì thì Sebastian đã đưa ra những viên đạn mà ban nãy bọn chúng bắn anh, nhẹ hất tay, mỗi tên liền nhận một viên, chết tại chỗ. “A. Thật lộn xộn, quần áo của ta hư hết rồi.” – Sebastian dường như chỉ quan tâm đến cái áo đuôi tôm của mình. “Đó là vì ngươi không nghiêm túc.” – Ciel phán xét lạnh lùng. “Thiếu gia, tôi chỉ trung thành với mệnh lệnh của ngài thôi mà. “Cứ diễn như vậy” thiếu gia đã nói như thế mà.” – Sebastian khẽ cười. – “Hơn nữa, vẻ ngoài của ngài bây giờ cũng khá ấn tượng. Trông thật đẹp mà cũng thật khủng khiếp giống một con rết. Nhưng lại hợp với một đứa nhỏ yếu đuối như ngài. Tôi nghĩ ngắm ngài một lúc như thế này cũng hay.” – Sebastian vừa nói vừa tiến đến gần chỗ Ciel và Vener. “Im ngay.” – Ciel trừng mắt với Sebastian. “Đứng lại!” – Vener gào lên nhưng Sebastian vẫn bước tiếp như không nghe thấy gì. – “ Tao bảo đứng lại. Chết tiệt, nếu không tao sẽ bắn chết thằng nhỏ này.” “Tôi nên làm gì đây?” – Sebastian làm bộ do dự. “Mau lên, tay ta đau.” – Ciel lập tức ra lệnh. “Câm miệng, câm miệng.” –Vener hoàn toàn mất bình tĩnh. “Nhưng thưa thiếu gia nếu tôi lại gần ngài sẽ chết.” – Sebastian vẫn rất bình thản. “Khốn khiếp. Ngươi định chống lại giao ước sao?” – Ciel nhìn Sebastian với ánh mắt tức giận. “Ồ, không thể nào. Từ trước đến nay chỉ cần là yêu cầu của ngài tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Vật hy sinh mà ngài đề nghị, và hạnh phúc mà ngài bỏ lại đằng sau.” “Bây giờ bọn người đang làm cái quái gì vậy?” – Vener cắt ngang. “Thiếu gia, tôi có nên dạy cho ngài nài nỉ thế nào cho đúng cách không?” “Ta ra lệnh. Cứu ta.” – Ciel trừng mắt quát Sebastian, lúc này, có thể nhìn rõ hình thù đặc biệt trong mắt phải của Ciel chứ không phải lòng trắng hay đen như người bình thường. “Đoàng” – Vener bóp cò, nhưng lại không hề có giọt máu nào chảy ra từ thái dương Ciel, chỉ có chút khói vẫn bay lên từ họng súng. “Tại sao? Tại sao… nó không… chết.” – Vener không thể tin nổi vào mắt mình. “Thưa ngài, ngài đang tìm thứ này sao. Tôi xin lỗi, trả lại nó cho ngài.” – Sebastian không biết từ bao giờ đã đứng đằng sau Vener và thả vào túi áo anh ta viên đạn mà Vener vừa bắn ra. – “ Xin ngài hãy trả thiếu gia cho tôi. Trước tiên hãy bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngài ra khỏi thiếu gia của tôi.” – Giọng nói của Sebastian vang lên bên tai Vener như mang theo âm khí, bất cứ ai nghe giọng nói này đều không thể ngừng sợ hãi, kinh hoàng, như một sự chấn động thần kinh. Vener liền thả Ciel ra, trong ánh mắt hằn lên tia sợ hãi tột độ. “Cuộc chơi này thật là buồn tẻ.” – Sebastian ôm Ciel trong tay, chán nản nói. “Khoan đã, ngươi chỉ là một quản gia thôi đúng không? Hãy hợp tác với ta, ta sẽ trả ngươi gấp 5, gấp 10 lần tên kia. Rôi rượu, đàn bà bất cứ thứ gì ngươi muốn ta đêu cho ngươi. Cho nên hãy hợp sức với ta.” – Vener tuyệt vọng nhìn Sebastian lúc này đang chăm sóc Ciel. “Thật tiếc thưa ngài, nhưng tôi không có hứng thú với thứ do con người làm ra. Bởi vì tôi là quản gia cũng là một… ác quỷ. Chừng nào thiếu gia còn giao ước, tôi vẫn là đầy tớ trung thành của ngài ấy. Hy sinh dục vọng.” – Sebastian tháo ra chiếc găng tay trắng mà anh luôn mang theo như vật bất ly thân. “ Hơn nữa tôi gắn kết với chủ nhân mình qua giao ước, cho đến ngày… linh hồn của người đó thuộc về tôi.” Dấu ấn trên mu bàn tay Sebastian, dấu ấn hình tròn và bên trong có ngôi sao, đó cũng chính là dấu ấn trên mắt phải của Ciel. Đó là bằng chứng của “giao ước” giữa hai người. “Thật đáng tiếc, nhưng trò chơi đến đây là kết thúc.” – Sebastian vừa dứt lời cũng là lúc linh hồn Vener từ từ thoát khỏi xác hắn và thuộc về Sebastian. Ciel rất bình thản đối với việc này, dường như cậu đã quen quá rồi. … “Chúng tôi đã trở về.” “Mừng hai người đã về.” – Maylene cùng Finni reo lên. “Quần áo hai người sao vậy?” – Maylene không khỏi ngạc nhiên. “Thiếu gia bị thương sao?” “Hai người vừa đi chơi bóng rổ về à, vui quá nhỉ?” – Finni tươi cười nói. “Vui cái nỗi gì?” – Ciel tức giận nói. “Thiếu gia. Xin hãy thứ lỗi cho tôi.” – Sebastian đột nhiên quỳ xuống khiến mọi người đều chăm chăm nhìn anh. – “Tôi đã phạm một sai lầm vô cùng lớn. Tôi phải làm sao để bù đắp lối lầm này đây?” – Mọi người đều tròn mắt, rồi Sebastian lại nói một câu khiến họ không khỏi ngã ngửa. – “Tôi chưa chuẩn bị bữa tối.” Ngày hôm sau… “Tập đoàn thương mại quốc tế Ferro Co bị một kẻ tội phạm không rõ danh tính tấn công, nhiều người chết và bị thương.” – Bard đọc to tờ báo cầm trong tay. “Ở Luân Đôn có chuyện gì à?” – Maylene tò mò hỏi. “Hình như vậy, báo viết rằng những người còn sống sót đều nói là quái vật hay ác quỷ.” “Đáng sợ quá, không biết đã có chuyện gì?” – Finni nhăn mặt. “Có tin đồn nhà Ferro làm những việc bẩn thỉu để kiếm tiền. Có lẽ hồn ma đã hiện về báo thù họ.” “Mọi người đang làm gì vậy.” – Sebastian cất giọng nhàn nhạt hỏi. “Sebastian…” “Các người còn không đi làm việc đi, lúc nào cũng lười nhác.” – Vừa nói Sebastian vừa cầm tờ báo họ đánh rơi lên đọc rồi mỉm cười hài lòng. “Ring ring” – Tiếng chuông của Ciel gọi vang lên. “Không biết thiếu gia lại có dặn dò gì đây?” – Sebastian tắt chuông, vội bước đến phòng Ciel. Xem ra Ciel hồi phục rất nhanh, đúng là người đứng đầu gia tộc Phantomhive.