Hắc quản gia
Chương 3 : Buổi tối, tay quản gia đó vô địch
Trong tòa lâu đài của gia tộc Phantomhive bây giờ xuất hiện rất nhiều chuột. Chúng làm hư hỏng nhiều thứ và đặc biệt là chúng hay gặm nhấm dây điện. Chính vì vậy mà Bard đang phải vất vả kiểm tra và sửa chữa dây điện.
“Tôi nghe nói bọn quái vật này đang hoành hành tại Luân Đôn. Không lẽ chúng mò đến tận đây nữa sao?” – Bard tức giận nói. – “Chúng gây mất điện liên miên và nếu cứ thế này thì không có ích cho công việc.”
“A, phát hiện ra lũ chuột.” – Finni hét lớn rồi đẩy Bard sang một bên. Hành động tiếp theo của cậu khiến người ta không khỏi khiếp sợ, cậu nâng cả bức tượng đập bụp xuống sàn nhà nhưng thật may mắn cho con chuột vì nó đã chạy kịp.
“Hê hê, chúng chạy mất rồi.” – Finni gãi gãi đầu.
“Đừng có mà cười hê hê. Cậu suýt chút nữa là giết tôi rồi đấy. Đồ ngốc!” – Bard hét thẳng vào mặt Finni trong khi Maylene đang ngồi thụp xuống, tròn mắt sợ hãi.
“Đối đầu trực tiếp với bọn chúng không phải cách khôn ngoan. Phải dùng cái này.” – Bard vừa nói vừa chỉ vào đầu mình.
Còn Maylene, Finni thấy vậy, giơ hai ngón tay day day thái dương, đồng thanh hỏi: “Cái này…?”
“Sử dụng bộ óc của mình và đoán biết hành động của kẻ địch. Cứ xông bừa vào thì không thể gọi là chiến đấu. Chúng ta cần chiến thuật nghi binh.” – Bard ngán ngẩm nhìn hai người họ rồi lại nói tiếp. – “ Đây là kế hoạch của tôi. Sản xuất hàng loạt thứ này chúng sẽ bị tiêu chảy cả lũ. Trên chiến trường, đói khát là kẻ thù đáng sợ nhất.”
“Đây đâu phải chiến trường.” – Finni khẽ nói.
“Chúng ta sẽ dùng thứ này. Nó có tên là “ độc dược tối hiệu nghiệm của bếp trưởng Bard.” – Bard đặt lên bàn một cái nồi đầy những thứ gây cảm giác… buồn nôn. – “ Đây mới gọi là chuyên nghiệp” – Bard nở một nụ cười tự mãn và những người còn lại đều há hốc mồm, ánh mắt vô cùng thán phục.
“Nhiệm vụ diệt chuột bắt đầu. Hoan hô.” – Cả ba cùng đồng thanh nói lớn.
“Đứng lại” – “Khốn khiếp” – “Ya” – Một loạt các âm thanh hỗn tạp vang lên, đến mức bên ngoài phòng khách cũng có thể nghe rõ sự ồn ào này.
Mấy vị khách của lâu đài hôm nay khẽ chau mày khó chịu:
“Bên ngoài náo nhiệt thật.”
“Dường như trong đây cũng có một con chuột thì phải.”
“Còn để con chuột đó bới rác tìm thức ăn và lan truyền dịch bệnh bao lâu nữa đây?” – Một người béo mập vừa ăn vừa nói.
“Chúng ta nên để nó làm gì tùy thích hay diệt cỏ tận gốc nhỉ?” – Một chàng trai tuấn tu thong thả nói. Vừa dứt lời mọi ánh mắt lạnh lùng đều hướng về phía cậu, không khí đột nhiên trở nên trở nên kỳ quái.
“Đúng thế, cậu ấy lúc nào cũng nhắm bi số 9 mà.” – Người phụ nữ xinh đẹp cất tiếng. – “ Lại một bỏ một lượt nữa phải không, bá tước Phantomhive?”
“ Bỏ. Viên bi không giúp ta nhắm trúng mục tiêu thì bỏ đi.” – Ciel khẽ nhếch môi thành một nụ cười lạnh lẽo.
“Phán đoán tốt lắm. Khi nào con chuột đó sẽ bị làm cỏ?” – Một ông già với ánh mắt vẫn còn tinh anh nói.
“Sẽ nhanh thôi. Ta đã nhận được tất cả những báo cáo cần thiết từ Clause.” – Ciel gõ nhẹ cây gậy xuống nền. – “ Chúng ta sẽ làm cỏ lũ chuột bằng cách tìm được tổ của chúng sau khi làm vài trò nhẹ nhàng với chúng. Khi nào ta nhận được khoản bồi thường cho vụ này nhỉ?”
“Đồ tham lam.” – Ông già tức giận nói.
“Ngươi có quyền nhục mạ ta sao. Ngươi, một tên chó săn nhưng lại không bắt nổi một con chuột bẩn thỉu.” – Tia nhìn của Ciel trở nên sắc nhọn và tàn ác đâm thẳng vào người ông già khiến cho ông ta chỉ biết nghiến răng tức giận.
“Tiếc quá, lại trượt rồi, bi-a khó quá.” – Chàng trai tuấn tú lại nói như để làm giảm sự căng thẳng đang tràn đầy trong không gian.
“ Tiếp đến là lượt của ngài bá tước. Thế nào, ngài có muốn kết thúc ván bài dài dặc này không?” – Một kẻ trẻ tuổi giống chàng trai anh tuấn kia cất giọng hỏi.
Ciel đứng dậy đi đến bàn bi-a, qua chỗ ông già đang đứng, cất giọng thâm trầm mà đáng sợ:
“Còn, khi nào ngươi mới có thể chuẩn bị số tiền bồi thường.”
“Tối… tối nay.”
“Tốt lắm. Sau đó sẽ có một xe ngựa đến đón nhà ngươi. Hãy chờ mà thưởng thức loại trà thượng hạng nhé.” – Ciel mỉm cười còn ông già thì tức giận vô cùng nhưng cũng không thể làm gì ngoài việc trừng mắt nhìn bóng lưng độc đoán của Ciel.
“Ngài định nhắm vào bi số 9 chỉ với 3 viên bi còn lại ư?” – Một người trên bàn bi-a nghi ngờ hỏi, dường như khả năng thành công là rất khó.
“Dĩ nhiên.” – Nhưng Ciel lại trả lời một cách chậm rãi mà chắc chắn.
“Sao ngài không thưởng thức ván bài kì diệu này nhỉ?” – Ông béo cất tiếng sau một hồi trầm lặng.
“Tham lam sẽ hủy diệt thân xác cháu đó, Ciel.” – Ông già trước khi bỏ đi còn cố đay nghiến.
Ciel lại mỉm cười, đến khi nụ cười ấy dời khỏi môi, mục tiêu trên bàn bi-a của cậu đã hoàn thành. Cậu làm được điều mà người khác không thể làm nổi.
...
“Tất cả đang làm gì vậy?” – Sebastian khó hiểu nhìn cảnh tượng hỗn loạn như thế chiến lần thứ nhất trước mặt mình.
“Phải hỏi sao… Tụi tôi đang bắt chuột.” – Bard nói lớn.
“Sebastian” – Sebastian chưa kịp nói gì tiếp theo thì đã nghe tiếng Ciel gọi mình. "Thiếu gia.”
“Tối nay ngươi hãy hộ tống công tước Randall bằng xe ngựa về lâu đài. Ngươi nhớ chuẩn bị xe ngựa và nhớ để lịch trình tối nay trống.”
“Đã rõ. Chuẩn bị xe ngựa xong tôi sẽ mang trà đến phòng thiếu gia. Món tráng miệng hôm nay là bánh nướng làm bằng táo và nho khô. Khi nào nướng xong tôi sẽ mang đến chỗ thiếu gia.” – Sebastian chán nản nhìn về phía sau mình. – “ Và bây giờ…” – Dứt lời, Sebastian nhanh chóng tóm gọn 4 con chuột trong tay rồi ném vào chiếc túi của ông Tanaka. – “ Giờ mọi người đừng đùa nữa mà hãy nhanh chóng làm việc đi. Tối nay chúng ta sẽ có khách đấy.”
“Woaaaaaaaaaa.” – Mấy người giúp việc đồng thanh reo lên.
“Thật là… Sao người hầu trong nhà này vô tư quá vậy.” – Ciel nhăn nhó vì tiếng ồn ào liên tục phát ra từ phòng bếp.
Bỗng, một bàn tay thò ra, bịt miệng Ciel, mùi hương nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
“Chết tiệt” – Đây là suy nghĩ cuối cùng của Ciel trước khi rơi vào trạng thái hôn mê.
“Thiếu gia, trà đã chuẩn bị xong.” – Sebastian gõ cửa nhưng mãi không thấy có tiếng trả lời, anh đành mở cửa bước vào. – “ Thiếu gia?” – Sebastian có chút ngạc nhiên khi mở cửa chỉ thấy “ vườn không nhà trống”. – “ Đây là… A, tệ quá. Hồng trà mình vất vả chuẩn bị giờ vô nghĩa rồi.” –
…
“Thế giới ngầm của Anh Quốc, mệnh lệnh, ta đến để tiếp quản cái phần thối nát của chính phủ đã truyền qua nhiều thế hệ, hoàng tộc ma quỷ. Kẻ phản bội sẽ bị dày vò cho đến chết bằng sức mạnh của con chó giữ cửa của nữ hoàng. Đã bao nhiêu con phố bị thiêu hủy, bao nhiêu gia đình tan nát rồi nhỉ? Ai mà ngờ được chủ nhân của công ty đồ chơi lớn nhất thế giới lại là một cậu bé, đúng không, Ciel Phantomhive?” – Một giọng cười khanh khách vang lên. – “ Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Mà, vua của vương quốc đồ chơi là một cậu bé thì cũng dễ hiểu thôi.”
“Đúng là ngươi. Người của dòng họ Ferdo, Azzurro Vener” – Ciel nhàn nhạt nói.
Vener chính là kẻ đã xuất hiện trong bữa tiệc lần trước tại lâu đài cũng là con chuột bẩn thỉu được nhắc đến. Dĩ nhiên Vener là tên xấu hơn chứ không phải chàng trai anh tuấn kia.
“Ngươi biết đấy Phantomhive bé con, mafia Italia nói rằng đất nước này thật rắc rối. Thật đau đầu! Toàn bộ người dân Anh Quốc cùng với thứ hồng trà mắc dịch của bọn họ khiến ta đau đầu lắm rồi. Thử nghĩ xem món hàng gì mới mang lại lợi nhuận cho những người cho chúng ta.” – Vener giơ hai tay, cười nham hiểm. – “ Không phải vũ khí, máy móc cũng không phải phụ nữ hay nội tạng. Mà là ma túy ngươi biết không?” – Rồi Vener đập tay xuống bàn tức giận. – “ Dù vậy, khi bọn ta đến đất nước này, nhờ sự kiểm soát gắt gao của bọn chó các ngươi mà chúng ta không có phút nào thảnh thơi.”
“Nữ hoàng đã ban lệnh cấm buôn bán trái phép chất ma túy.” – Ciel không hề tỏ ra sợ hãi, dù giờ đầy, mặt cậu đã đầy những vệt máu khô và khắp người đều là thương tích.
“Ôi, thôi nào, đừng bướng bỉnh quá, ta ghét Anh quốc là vì vậy đó.” – Vener lại cười khanh khách. – “ Nữ hoàng, nữ hoàng, bọn bay lúc nào cũng chỉ nói về bà ta. Phải chăng chúng ta chỉ là hai mặt của một đồng tiền thôi sao? Cho nên ta chỉ muốn hợp tác một chút thôi mà.”
“Rất tiếc, ta không có ý định hợp tác với một con chuột bẩn thỉu.” – Ciel cất giọng khinh bỉ.
“Ngươi có thể nói như vậy. Nhưng những người khác thì sao? Hiện tại có lẽ họ chỉ là những con chó giữ cửa ngoan hiền lành. Ta cứ nghĩ Ciel Phantomhive sẽ là người dọn sạch đống rác bẩn. Mặc dù ta đã rất cẩn thận, không bán thuốc lá ở Italia nhưng ta không ngờ vẫn bị phát hiện sớm như vậy. Ai mà đoán được tên Clause lại lặn lội đến đó tìm chứng cứ cơ chứ, nhờ thế mà phần ta của ta chỉ còn một nửa.” – Vener hằn học nhìn Ciel rồi lại cười nham hiểm. – “ Giờ đã hiểu vụ làm ăn này rồi chứ? Nếu ngươi nói dối về địa điểm giấu món hàng, ta sẽ cho ngươi trở về nhưng cổ vẫn bị xích. Thế nào nhóc con?”
Hóa ra món đồ chơi mà Ciel muốn ông Clause bằng mọi giá phải gửi cho mình chính là số hàng ma túy của Vener.
“Nếu ta không trở về, Clause sẽ nhanh chóng giao bằng chứng cho nữ hoàng. Thật là nhục ha.” – Ciel không hề sợ hãi mà ngược lại còn nở nụ cười châm biếm.
“Đừng đùa với người lớn, cậu chủ bé con.” – Vener thật sự tức giận, hướng thẳng khẩu súng vào đầu Ciel quát lớn. – “ Bọn người hầu của mày đang nằm trong tay tao. Hàng ở đâu? Nếu mày không khai ra ta sẽ khử bọn người hầu của mày, từng đứa một.”
Ciel im lặng vài giây rồi cất giọng nói như ma quỷ từ địa phủ đến:
“Chó con mà biết mua vui cho chủ thì vui quá rồi còn gì?”
Vener không kiềm chế nổi bản thân, một cước đá phăng Ciel ra góc phòng, một cú đã không hề nhẹ. Chợt có điện thoại gọi đến, hắn nhấc ống nghe:
“ Mày ở đó không? Đàm phán thất bại, giết nó!” – Hắn ra lệnh.
Tại lâu đài của gia tộc Phantomhive…
Mục tiêu của khẩu súng bắn tỉa đang nhắm thẳng người Sebastian. Còn Sebastian vẫn đang suy nghĩ xem Ciel giờ đang ở nơi chốn nào.
“Bỏ đi khi mình vừa làm xong món bánh này. Thật là, thiếu gia đi thăm thú chỗ nào chứ?”
“Sebastian” – Chợt có tiếng Maylene gọi làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của anh. – “Vừa nãy ở đại sảnh có một bức thư.”
“Bức thư đó gửi cho ai?”
“Ơ, nó đề là ngài Phantomhive và gia nhân.”
Đoàng! – Tiếng súng khô và đục vang lên trong không gian, viên đạn bay thẳng đến đầu của Sebastian.
“Soạt.” – “ Rầm” – Sebastian đã nhanh chóng ôm Maylene nằm xuống, viên đạn chỉ làm cho tóc của Sebastian thiếu đi vài sợi.
“Đoàng! Đoàng!” – Hai phát súng nữa nổ làm cửa kính vỡ tan nhưng không trúng một ai trong lâu đài.
Maylene, Bard và Finni đều ngỡ ngàng, riêng Sebastian lại rất bình tĩnh, hỏi Maylene:
“Lá thư đó đây hả?”
“Vâng, nó đây.” – Maylene vẫn chưa hết sốc.
“Quả là một lời mời lịch sự.” – Sebastian đọc lá thư, nhếch môi cười.
Chủ nhân của các người đang nằm trong tay ta. Các ngươi có cái bọn ta muốn, hãy mang đến cho nhà thờ và để trên hàng ghế thứ hai.
“Xin lỗi đã ngồi lên đùi anh.” – Maylene hết sốc thì lại đỏ mặt xấu hổ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” – Sebastian chưa kịp trả lời thì Bard đã chạy đến hỏi.
“Hai người có sao không?” – Finni cũng không khỏi lo lắng.
“ Xin lỗi các bạn nhưng liệu tôi có thể giao việc dọn dẹp và nấu bữa tổi cho các bạn không?” – Sebastian thong thả phủi phủi bụi bẩn trên quần áo.
“Được, nhưng…” – Bard nhọc nhằn nhìn Sebastian.
“Tôi có việc cần giải quyết. Dọn dẹp xong cậu xử lý cả cái này luôn nhé.” – Sebastian đưa cho Bard chiếc bánh kem vẫn còn nguyên vẹn sau vụ va đập vừa rồi.
“Hừm, mình phải xử lý cái này?” – Bard tỏ vẻ khó hiểu rồi ngay lập tức tươi cười nhìn Sebastian. – “ Vậy tôi ăn cái này luôn được không?” – Nhưng rồi cả Bard lẫn Finni và Maylene lại phải sốc một lần nữa khi mà Sebastian vừa phút trước đứng đó dặn dò giờ đã “tan thành tro bụi”, đã biến mất ngay lập tức.
“Xin lỗi, chúng tôi thất bại rồi.” – Mấy tên đàn em của Vener lo lắng nói vào điện thoại.
“Thất bại? Lũ vô dụng.” – Vener ở đầu dây bên kia gào lên tức giận. – “ Bởi thế này nên chúng mày mới vô dụng hơn cả phân chó. Tao chán ghét chúng mày rồi. Trở về ngay.”
“Đợi đã, hình như có kẻ bám theo.” – Một tên đàn em khác của Vener đang lái xe, lo sợ nói với âm lượng đủ to đủ để Vener có thể nghe.
“Cái quái quỷ gì thế kia?” – Tất cả lũ đàn em hét lên kinh hãi, như bọn họ đang nhìn thấy từ thần vậy. – “Waa… aaa…”
“Sao vậy, gặp gấu sao?” – Vener nhả giọng khinh bỉ thấy rõ, nhưng rồi lại thấy bất an khi không nhận được hồi đáp chính xác. – “ Bọn mày sao vậy? Không xử lý nổi sao?”
Hắn hỏi dồn nhưng lại vẫn chỉ nghe được đám đàn em của mình tự nói chuyện với nhau ở đầu dây bên kia với sự sợ hãi cực độ:
“Lái xe nhanh nữa lên.” – “ Không nhanh được nữa.”
“Vô ích thôi. Nó đến đó.” – Lại một lần nữa giọng nói thất thanh vang lên.
“Aaaa… nó đến…”
“Bọn mày thôi ngay.” – Vener tức giận quát nhưng xem ra không có tác dụng gì.
“Không được rồi. Nó đến rồi. Aaaaaaaaaaaaaa…” – Tiếng thét ấy vang lên, sự sợ hãi, kinh hoàng, cảm giác đứng trước tử thần của con người như được tiếng thét ấy làm cho rõ nét thành hình khối, khiến cho chỉ cần nghe thôi cũng không nén được run rẩy, sợ hãi.
“Này…” – Vener có vẻ run run, rồi lại tức giận. – “ Này! Sao thế?”
“Xem ra âm mưu sát hại của các ngươi thất bại rồi.” – Ciel chợt cất giọng hài lòng mà lạnh lẽo, rồi bật cười đầy thâm độc.
“Câm mồm. Thằng ranh con.” – Vener rống lên, đá vào người Ciel, mạnh hơn cả cú trước, đến nỗi máu của Ciel bắn vào giầy và chân quần của Vener. Rồi hắn ta lại quay lại điện thoại mà gào. – “Nếu chúng mày còn không trả lời tao sẽ giết hết cả lũ. Này!”
1 giây… 2 giây…
“Alo?” – Một giọng như được ướp lạnh tràn vào tai Vener khiến hắn khẽ rùng mình, nhất thời không phản ứng kịp. Giọng nói ấy lại vang lên. – “ Alo? Tôi là một thành viên của gia tộc Phantomhive. Hy vọng thiếu gia của chúng tôi không làm phiền ngài.” – Giọng nói lịch sự mà cũng có uy lực vô cùng, đúng là chỉ có Sebastian.
“Này.” – Ciel cất tiếng, chắc chắn và kiên quyết. Cậu đang ra lệnh cho Sebastian, chỉ một từ nhưng cũng đủ để Sebastian hiểu rằng mệnh lệnh đó nghĩa là Ciel muốn anh đến đây ngay.
“Vâng. Tôi hiểu, tôi sẽ đến ngay.”
Rồi Sebastian quay lại nhìn hai tên đang đau tim ngồi trong xe, nhàn nhạt nói:
"Cảm ơn, vì đã cho tôi mượn điện thoại. Tôi có vài việc muốn hỏi hai người, liệu có sao không? Trước tiên là tên chủ nhân của quý ông đây." - Dễ dàng nhận thấy Sebastian đang uy hiếp hai tên kia, nhưng lại dùng một giọng nói hết sức bình thường, bình thường đến nỗi đáng sợ. - "Nào nào, tôi không có tính kiên nhẫn đâu. Hẳn các ngài không muốn rơi xuống vực sâu này nhỉ?"
Chiếc xe ô tô giờ đây đã tan hoang hết cả, chỗ nào cũng nát bươm và méo mó. Đặc biệt là, nửa thân sau của xe đang thò ra ngoài mép vực. Chiếc xe không rơi xuống, là vì có Sebastian đang đứng ở mui xe.
"Azzuro Vener của dòng họ Ferro. Ông ấy xây dựng một nơi ẩn náu ở phía bắc vùng cận đông." - Hai tên đàn em vội vàng khai ra không chút do dự. Vào thời khắc cận kề sống chết, ai cũng sẽ ích kỷ và chỉ nghĩ đến bản thân mình mà thôi.
Sebastian trầm lặng suy nghĩ vài giây rồi mỉm cười: "Vậy sao?"
Hai tên ngồi trong xe mặt mày càng tái mét như hồn ma từ cõi âm trở về, lúc này Sebastian đang từ từ đứng lên, chiếc xe bấp bênh ở mép vực cũng từ từ chúc xuống phía dưới và có thể rơi bất cứ lúc nào.
"Chúng tôi... chỉ là những người được thuê." - Hai tên đó cố gắng níu giữ cơ hội sống sót cuối cùng.
" Chúc các ngài ra đi vui vẻ." - Sebastian đã cho họ biến mất khỏi cõi đời bằng cách nhảy xuống đất, chiếc xe lao thẳng xuống vực, nơi mà tử thần đang chờ đón những linh hồn mới.
Sebastian hướng ánh mắt tàn nhẫn về phía chiếc xe.
"Bùm" - Một tiếng nổ đinh tai nhức óc, nhưng Sebastian rất bình thản quay lưng bước đi.
"Dòng họ Ferro!" - Sebastian nói khẽ, rồi lại than thở về một vấn đề vốn dĩ bình thường nhưng vô cùng bất thường trong trường hợp này. - " Ôi trời, đã muộn vậy rồi sao? Mình sẽ không kịp làm bữa tối mất."
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
23 chương
91 chương
18 chương
30 chương
72 chương