Hắc quản gia
Chương 14
Việc đó diễn ra trong một đêm đầy bão tố, nó đã cướp đi tất cả hy vọng và ước mơ của tôi. Tôi phải đối mặt với cái chết khi nhận ra một con quạ đen bay trên đầu. Con quạ đã thu hút tôi bởi cái nhìn chằm chằm như ảo giác của nó, nhưng nó đã nói với tôi, “Người chết không bao giờ sống lại được.”
Never more…
Một đêm ngủ không an giấc, Ciel chìm vào trong những cơn ác mộng. Nhưng thoảng đâu đó có tiếng gọi thân thuộc.
“Cậu chủ… cậu chủ…”
Ciel bừng tỉnh, nhưng dường như cơn ác mộng kia vẫn ám ảnh cậu. Rất nhanh chóng, cậu rút chiếc súng giấu dưới gối bấy lâu, chĩa thẳng về phía Sebastian, người đang đứng trước mặt cậu. Sebastian giật mình dừng mọi động tác của mình lại.
“Đừng… đừng chạm vào ta.” – Cơ thể cậu run rẩy, hơi thở không đề và lời nói ngập ngừng ngắt quãng.
Sebastian nhìn thấy bộ dạng đó của cậu, trong mắt vụt lên một cảm xúc khó tả, dường như là hụt hẫng chỉ khoảng 2 giây. Sebastian lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp của người quản gia, rời khỏi giường và đi lấy trà.
“Trà sáng nay là trà assam đen, được thêm vào chút sữa. Đây là loại trà sữa do chính tay tôi chuẩn bị đấy ạ.” – Sebastian vừa nói vừa rót trà. Thoáng chốc, hương thơm của lá assam đen cùng với hương sữa thanh khiết đã lan tỏa khắp phòng. – “Trà sữa là một loại trà rất tốt để thư giãn tinh thần và giúp cậu bình tĩnh lại. Đặc biệt là sau khi gặp cơn ác mộng.” – Sebastian lại đến gần Ciel, đưa tách trà nóng ấm về phía Ciel, lúc này vẫn còn chưa thôi sợ hãi.
Một cách chậm chạp nhưng không còn run rẩy, Ciel đưa tay đón lấy tách trà, nhấm nháp. Sebastian đứng cạnh giường Ciel, vô tình nhìn thấy cuốn sách của Edgar Allan Poe* đặt gần dưới gối, cầm lên nói:
* Poe là nhà văn, nhà viết kịch, nhà phê bình, nhà thơ người Mỹ, ông cũng được mệnh danh là ông tổ của thể loại trinh thám và hình sự.
“Có lẽ cậu có giấc mơ như vậy là do là đọc tác phẩm của Poe trước khi ngủ.”
“Ta sẽ đọc, nếu muốn. Lịch trình hôm nay là gì?”
“Hôm nay chúng ta sẽ phải giải quyết đống hồ sơ được gửi từ công ty. Và khách mời chiều nay sẽ là hầu tước phu nhân Middlefrod và tiểu thư Elizabeth…”
Sebastian còn chưa đọc xong, Ciel đã hét lên ngắt lời:
“A, không phải chứ?” – Ciel vỗ nhẹ vào trán, cảm giác như sắp phải đối mặt với một cơn ác mộng bằng xương bằng thịt.
“Ngoài ra, hôm nay cậu chủ sẽ…” – Mặc kể vẻ lo lắng của Ciel, Sebastian vẫn giữ đúng tác phong của mình, chậm rãi đọc tiếp, nhưng tiếc là một lần nữa bị Ciel ngắt lời.
“Nhanh lên, chuẩn bị ngay bây giờ. Nhanh lên.” – Ciel vội vã nhảy xuống giường, miệng liếng thoắng ra lệnh cho Sebastian.
“Sao cậu chủ phải lo lắng vậy ạ? Không phải hầu tước phu nhân sẽ không đến cho đến chiều nay sao ạ?” – Sebastian bật cười khẽ trước vẻ lo lắng của Ciel và không quên dành cho Ciel ánh mắt khó hiểu.
“Đồ khờ.” – Ciel mất kiên nhẫn hét lên. – “Ngươi không nhận ra bà cô Frances mà ngươi đang nói đến ở đây sao?”
…
“Woo… yeah. Cuối cùng thì cậu chủ và anh Sebastian cũng về rồi! Thật là tuyệt.” – Finni vừa đi vừa hát vui vẻ.
Finni chạy qua vườn hoa, nhìn thấy những đóa Christmas rose nở rộ, chợt nhớ ra Giáng sinh sắp đến, và hôm nay cũng là một ngày đặc biệt.
“Này, mọi người nghe này, chúng ta có chuyện rồi đây.” – Finni đi vào phòng nói lớn trong khi mấy người còn lại vẫn còn đang uể oải.
“Sớm vậy Finni?” – Bard không buồn ngẩng đầu lên nhìn, gục mặt xuống bàn khó chịu nói.
“Có chuyện gì vậy?” – Maylene có vẻ đã tỉnh hơn một chút, vừa nghịch bông hoa trên tay vừa hỏi.
“Nghiêm túc đó… Mọi người đã quên mất một việc. Hôm nay là một ngày rất đặc biệt.”
Tất cả mọi người cùng nhìn lên tấm lịch treo tường đằng sau, ngày 12…
Đâu đó có một chiếc xe ngựa màu đen đang đi đến…
Còn nữa...
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
9 chương
15 chương