Hắc quản gia
Chương 13
“Này anh…” – Một cô bé tầm 8 tuổi cất tiếng gọi anh trai mình.
“Sao?” – Cậu bé trả lời.
“Hôm nay, nơi đó đông người quá, sao lại vậy?” – Cô bé tò mò nhìn về phía nhà thờ đối diện, nơi đó đang có rất nhiều người, cùng cả tiếng nhạc, nhưng âm u và buồn thảm đến lạ.
“Sao anh biết được chứ.” – Cậu liếc mắt qua nhà thờ ấy, rồi tỏ vẻ không quan tâm đáp.
“Anh là anh mà lại không biết sao, em cứ nghĩ anh phải thông minh hơn chứ.” – Cô bé nhăn mặt nói.
“Này, anh chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi, làm sao mà biết được chứ?” – Cậu bé cũng nổi cáu.
“Đúng vậy, nếu chỉ là một đứa trẻ bình thường thì làm sao mà biết được chứ.” – Giọng nói nào đó có vẻ như từ địa ngục vọng lại sau lưng những đứa trẻ. – “Hôm nay là một ngày lễ đặc biệt của một quý bà.” – Undertaker không biết đã xuất hiện từ bao giờ, vẫn với dáng vẻ ghê sợ đó, khiến bọn trẻ tái mặt mày lùi lại vài bước.
“Lễ?”
“Yeah. Nghi lễ quan trọng cuối cùng của một đời người. Một tang lễ.”
Bên trong nhà thờ, nơi đang diễn ra tang lễ của Hồng phu nhân, không khí nặng nề và đau xót bao trùm lấy tất cả. Vẻ mặt ai cũng mang vẻ tiếc thương và buồn bã, nhưng có để ý không, chẳng có giọt nước mắt nào cả. Không một ai khóc vì sự ra đi của Hồng phu nhân.
Bỗng chiếc cửa nặng nề của nhà thờ được mở ra, từ từ, Ciel xuất hiện, trong trang phục màu đen trang trọng như bao người khác, nhưng còn mang theo một bộ váy màu đỏ thẫm hết sức nổi bất. Như màu đỏ mà Hồng phu nhân mang trên người những ngày tháng qua.
Ciel bước vào, tất cả đều nhìn cậu với ánh hồ nghi, khó hiểu. Đâu đó có vài tiếng xì xào nho nhỏ, nhưng cũng làm mất đi sự tĩnh lặng vốn có của nơi này.
“Dì biết đó, những bông hoa trắng này, cả bộ váy trắng này nữa, đều không hợp với dì.” – Ciel đến bên quan tài của Hồng phu nhân, ngồi xuống cạnh đó, cậu khoác lên người bà bộ váy đỏ ấy. – “Thứ duy nhất hợp với dì, chỉ có màu đỏ quyến rũ. Màu của những cây cam thảo đang cháy rực trên mặt đất.” – Ciel cúi xuống, hôn nhẹ vào trán Hồng phu nhân, mang theo tất cả tình yêu từ tận đáy lòng, dịu dàng gọi. – “Dì Ann…”
Giờ khắc ấy, từ trên trần nhà thờ, những cánh hoa đỏ rực rơi xuống, nhẹ nhàng, như một cơn mưa nhỏ, tràn ngập khắp không gian và ôm lấy người phụ nữ đang nằm trong chiếc quan tài kia.
“Hãy nghỉ ngơi trong bình an, Madam Red.”
…
Ciel, Sebastian cùng với Lau đứng trước bia mộ của Hồng phu nhân. Gió không ngừng thổi, như muốn thổi tất cả đi những phiền muộn trong lòng ai kia.
“Ngài sẽ không bao giờ nói cho nữ hoàng nhận dạng thực sự của Jack The Ripper nhỉ?” – Lau hỏi.
“Ta thấy đó là chuyện không cần thiết.” – Ciel lạnh nhạt trả lời. – “Bên cạnh đó, Luân Đôn cũng đã bình yên trôi qua chuyện này.”
“Ý ngài là… sẽ ngày càng chìm sâu vào bùn lầy?” – Lau khẽ nhếch miệng cười, giọng nói có ý mỉa mai.
Ciel quay đầu lại, ném cho Lau một nhíu mày lạnh lùng.
“Dù cho nơi mà ngài đang tiến đến là nơi mà ngài không thể quay đầu lại, ngài vẫn không hề thét lên cầu cứu. Thằng nhóc tự phụ, con chó của nữ hoàng.” – Lau không thèm để ý đến tia nhìn lạnh lẽo của Ciel, tiếp tục lên tiếng với giọng còn mỉa mai hơn trước. – “Hy vọng rằng tôi không mang lại rắc rối gì cho ngài.” – Nói đến đây, giọng nói hắn trầm xuống, thật thấp. – “Tôi sẽ cố gắng tự mình sắp xếp mọi chuyện của mình… một cách sạch sẽ.”
“Nếu số thuốc phiện của ngươi bị phát hiện, thì đó chỉ là vấn đề thời gian trước khi sự điều chỉnh được ban bố. Mấy gã cảnh sát sẽ không chú ý đến mấy ổ thuốc phiện của những thương gia đang hoạt động theo cách đó, đúng không?” – Ciel chỉnh lại chiếc mũ bị gió thôi lệch, quay lưng về phía Lau, nhàn nhạt nói như thể chuyện đó chẳng liên quan đến mình.
“Nếu chuyện đó xảy ra, tôi sẽ phải đưa ra một vài ý tưởng buôn bán khác. Sự quan tâm của tôi ở đất nước này khác hẳn với việc làm ăn kiệt quệ.” – Lau cố ý dừng lại một chút, rồi nhấn mạnh một cách rõ ràng. – “Cũng giống như ngài, bá tước.”
Sebastian khẽ quay đầu lại, nheo mắt nhìn Lau, trên khuôn mặt chợt ánh lên nét đáng sợ. Tĩnh lặng. Thâm trầm. Khó đoán. Nhưng rõ ràng khiến người khác vô thức mà run lên.
Lau không nhìn thấy khuôn mặt ấy, vẫn tiếp tục đến cạnh Ciel, cúi thấp xuống ngang tai cậu, thì thầm:
“Tôi hy vọng, ngài có thể cho tôi xem thứ gì đó thú vị hơn…”
Dứt lời, Lau quay bước đi thẳng, nhanh chóng và không chút chần chừ, trên môi vẫn thoáng một nụ cười khó hiểu.
Ciel cũng không bận tâm Lau lâu thêm nữa, cũng nhanh chóng đi làm việc của mình.
“Sebastian, đi nào, có một nơi khác ta phải ghé.”
Không lâu sau, ở nơi khác nhưng cũng trên cánh đồng đầy gió ấy…
“Undertaker, đã xong rồi chứ?”
“Như mong đợi, tôi đã làm một tang lễ cho cô ấy.” – Undertaker quay mặt nhìn vào một bìa mộ có dòng chữ “Mary Jane Kelly”.
“Nạn nhân cuối cùng của Jack The Ripper.” – Sebastian có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy bìa mộ ấy.
“Hóa ra cô ta là dân nhập cư, không có ai đến xác nhận cả.” – Undertaker nói tiếp, mang theo một nụ cười nhẹ. – “Đó là lý do tại sao vị bá tước tốt bụng đây lại làm một ngôi mộ cho cô gái vô danh này.”
“Ta không tốt bụng.” – Ciel khó chịu gạt Undertaker ra, rành mạnh nói. – “Ta đến đây để chứng thực, tại sao ta lại không cứu cô ấy. Vào đêm đó, nếu ta cho rằng mạng sống của cô ấy là quan trọng nhất, thì đã có đến vài cơ hội để cứu cô ấy. Tuy nhiên, ta đã không cứu. Ta biết rằng có cơ hội cứu cô ấy, nhưng ta đã ưu tiên cho việc bắt được JTR.” – Ciel lặng đi vài giây, xong lại tiếp lời, vẫn với một vẻ lạnh lùng vốn có, không chút hối hận hay áy náy. – “Ta biết rằng, ta sẽ bỏ qua cơ hội đó. Ta đã để lại điều đó trong tâm trí mình, và để cô ấy chết, và cả người thân của ta.”
“Ngài hối hận vì chuyện đó sao?” – Undertaker khẽ nhướng mày, cất cao giọng hỏi.
“Ta không hối hận.” – Ciel dứt khoát trả lời. – “JTR đã ra đi, nỗi phiền muộn của nữ hoàng Victoria cũng đã được giải quyết.”
“Victoria?” – Undertaker chán ngán đáp. – “Tôi không phải fan của bả. Bà ta chỉ nghĩ đến việc ngồi trên người khác và dành mọi việc dơ bẩn cho bá tước.”
“Đó là số mệnh của dòng họ ta. Nó đã được truyền đến ta qua chiếc nhẫn này.” – Ciel khẽ chạm môi vào chiếc nhẫn ngọc bích, ánh mắt thể hiện sự kính cẩn như người đời sau với thế hệ trước.
“Chiếc nhẫn này như một sợi dây xích, trói buộc ngài với nữ hoàng, với số phận.” – Undertaker nhếch môi cười lạnh, nói lên một sự thật không thể chối cãi.
“Người quyết định là ta sẽ tròng dây xích này vào cổ chính là là ta.” – Ciel xoay người tránh khỏi Undertaker, kiên quyết đáp.
Nhưng bằng một lực rất nhanh và mạnh, chốc lát, Undertaker lại kéo Ciel lại gần mình, nâng cằm cậu lên, hướng đôi mắt xanh lạnh lẽo kia thẳng về phía mình.
“Tôi hy vọng rằng một ngày nào đó, sợi xích này sẽ siết chặt lấy ngài. Nếu không thì sẽ chỉ thêm buồn chán mà thôi.” – Trong ánh mắt và giọng nói của Undertaker có tầng tầng u ám không thôi, nhưng rồi rất nhanh chóng, lại trở về trạng thái bình thường, Undertaker buông Ciel ra, quay lưng, vừa đi vừa nói tiếp. – “Nếu chuyện gì xảy ra cứ đến cửa hàng tôi. Tôi sẽ luôn mở cửa chào đón ngài và chàng quản gia đây.”
Gió giăng đầy trời, mây trĩu nặng màu xám nhạt, Undertaker biến mất giữa bầu trời không mấy tươi sáng ấy.
Một lúc sau khi Undertaker rời đi, Sebastian mới tiến đến gần Ciel, nhẹ giọng nói:
“Thiếu gia thật tốt bụng.”
Ciel dường như đã mất kiên nhẫn, gằn giọng:
“Ta đã nói hàng trăm lần rồi, ta không tốt bụng.”
“Cậu rất tốt bụng, nếu không, chỉ là một kẻ nhát gan.” – Sebastian mỉm cười khiêu khích. – “Tại sao cậu không bóp cò? Vào đêm đó, cậu đã giấu một khẩu súng dưới áo, nếu cậu nổ súng, chắc chắn sẽ trúng Madam Red. Tuy nhiên cậu đã lưỡng lự, ngay cả khi tôi yêu cầu, cậu vẫn không nổ súng. Nói cho tôi xem tại sao lại thế?” – Sebastian ghé sát hơn nữa vào người Ciel, khuôn mặt lạnh lùng cùng đôi mắt sắc nhọn, giọng nói cũng mạnh mẽ dứt khoát như dồn người ta vào chân tường. – “Phải chăng ý nghĩ sẽ giết Madam Red làm cậu, sợ?” – Sebastian ngẩng đầu dậy, thoáng đưa mắt về phía ngôi mộ của cô gái xấu số mới bị JTR giết kia, nói tiếp. – “Cho dù cậu đã để một người xa lạ phải chết, nhưng cuối cùng thì giết một người trong gia đình mình cũng là quá sức đối với cậu.”
Ciel im lặng vài giây trước những lời kết án ngầm ấy của Sebastian, nhưng sau đó, cậu đã đáp trả lại với đúng dáng vẻ và phong cách của người đứng đầu gia tộc Phantomhive. Kiên quyết. Lạnh lùng. Dứt khoát.
“Bởi vì đó là nhiệm vụ của ngươi.” – Đôi mắt màu xanh sâu thẳm của biển hướng thằng về phía Sebastian. – “Ta nghĩ cho dù chết, thì ngươi cũng sẽ bảo vệ ta. Nên ta không cần nổ súng.” – Sebastian thoáng lặng người kinh ngạc, còn Ciel vẫn tiếp tục lên tiếng. – “Nó chỉ là một phần của hiệp ước. Cho đến khi ta đạt được mục đích của mình, thì ngươi sẽ là sức mạnh của ta. Ngươi sẽ bảo vệ ta cho đến giây cuối cùng, và nhìn thấy ta không bị giết. Nếu ta bị giết ở đó, thì ngươi đã vi phạm hiệp ước. Ác quỷ không nhận thức gì về lòng trung thành đúng không? Tất cả những gì chúng có là những nguyên tắc thẩm mĩ học. Vì thế ngươi sẽ bảo vệ ta cho cái nguyên tắc ấy. Cho dù không có mệnh lệnh rõ ràng, nếu ta vẫn tiếp tục im lặng… thì người vẫn sẽ giết Madam Red.” – Bằng một thái độ bình tĩnh và tỉnh táo, Ciel nói từng lời, không thể thuyết phục hơn được nữa. – “Hay là ta đã nhầm?”
“Vậy giải thích tại sao cậu chặn tôi lại?” – Sebastian đã gỡ bỏ bộ mặt kinh ngạc xuống, vẫn tiếp tục truy vấn Ciel, nhưng đã không kiên quyết và chắc chắn như trước. Câu hỏi, đã có một sự ngờ vực đúng mực như nó vốn có. – “Bà ấy đã bị làm cho sai lạc bởi sức mạnh của thế giới bên kia.”
“Có một sự do dự trong mắt bà ấy khi đến giết ta. Madam Red, bà ấy không thể giết ta – người thân của bà ấy. Đó là tại sao ta cảm thấy do dự trong chốc lát có thể dẫn đến cái chết. Giống như một giây phút khi chơi cờ, bà ấy đã do dự và mất đi tầm nhìn để đi bước tiếp theo. Tất cả chỉ có thế. Đó là tại sao ta không do dự.”
“Đó không phải là tất cả, đúng không?” – Sebastian lại để trên môi mình nụ cười khiêu khích vào cao ngạo ấy. – “Vì sự sống sót của vua, cần phải điều khiển một cách thuần thục những con cờ khác, sử dụng cả hiệp sĩ và nữ hoàng. Bên dưới ngai vàng sẽ chồng chất xác chết cùng với những tội lỗi của cậu. Nhưng dù thế, cậu cũng không được phép thua, nếu cậu đổ xuống, là game over.”
“Ta sẽ không dừng lại, ta sẽ không hối hận về những nước cờ có thể giúp ta tiến lên. Do đó…” – Ciel quay phắt lại, dối diện với Sebastian, đưa ra mệnh lệnh một cách lạnh lùng mà dứt khoát, mạnh mẽ khiến cho người khác không cách nào từ chối. Hay nói chính xác, là không dám từ chôi. – “Đây là một mệnh lệnh, ngươi không được phản bội ta, không được rời khỏi ta, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa.”
“Yes, my lord.”
Nếu đó là ước muốn của cậu, tôi sẽ đi theo cậu đến bất cứ đâu. Cho dù ngai vàng của cậu sụp đổ và vương miệng sáng chói của cậu trở nên rỉ sét. Cho dù những cái xác không ngừng chồng chất, thì bên trên của đống xác bất tận ấy. Tôi sẽ bên cậu khi cậu nhẹ nhàng rơi xuống, sẽ luôn luôn như thế, cho đến khi nghe thấy từ “Check mate”.
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
23 chương
91 chương
18 chương
30 chương
72 chương