Hắc quản gia
Chương 12
“Nào, hãy cho ta thấy một CR với những kí ức kịch tính nào.” – Grell hét lên đầy phấn khích.
Nhưng, tất cả những gì hắn thấy, đã làm hắn thất vọng. Trong chuỗi kí ức của Sebastian chẳng có gì đặc biệt ngoài hình ảnh những người giúp việc trong nhà vụng về đang làm loạn hết lên.
“Chờ tí đã. Cái quái quỷ gì thế này. Kí ức của anh chẳng có gì kịch tính cả.”
“Đó là vì cuộc sống của tôi chỉ có thế.” – Sebastian bình thản đáp.
“Ta muốn những thứ thú vị hơn.” – Grell lại hét lên, nhưng với một vẻ rất nóng vội.
“Tiếc thật, nhưng nếu muốn xem tiếp thì người phải trả giá đấy.” – Sebastian nhanh chóng ra một đòn hướng thẳng cổ của Grell, nhưng may mắn thay hắn vẫn tránh được.
“Ôi trời, quần áo đã ướt lại còn rách te tua. Lúc đầu ta đã nghĩ có thể sửa được, nhưng mà không thể rồi.” – Sebastian nói một cách tiếc nuối.
“Ta thật sự nghi ngờ rằng lúc này có phải là lúc anh tiếc nuối về cái áo đó không? Có vẻ vết thương ta giáng lên anh không nghiêm trọng lắm nhỉ.” – Grell có vẻ khó chịu, xong lại nhếch môi cười tán thưởng. – “Nhưng ta thích những người đàn ông chú ý trang phục của mình, Sebastian ạ.”
Im lặng vài giây, Sebastian cởi bỏ chiếc áo đuôi tôm bên ngoài ra, vết thương dài trên ngực trông càng rõ nét và đáng sợ hơn. Không chỉ vậy, cả cánh tay anh, cũng là một vết thương đau đớn. Khắp người anh đã bê bết máu. Nhưng vẫn phong thái ấy, lạnh lùng và từ tốn, dường như chẳng có gì làm ảnh hưởng đến anh.
“Ta đã hy vọng không phải dùng đến cách này, nhưng xem ra không còn cách nào khác rồi.” – Đôi mắt Sebastian ánh lên tia lạnh lẽo khác thường.
“Oh!” – Grell nở nụ cười hài lòng và thú vị. – “Cuối cùng thì anh cũng chịu nghiêm túc rồi hả? Vậy hãy kết thúc tại cú tiếp theo này.” – Vẻ mặt cao ngạo và thách thức, Grell nhìn thẳng về phía Sebastian nói. – “Nói vĩnh biệt bằng từ đó, chúng ta nên bắt đầu sống một cuộc sống nồng cháy ở kiếp sau của anh thôi.”
Sebastian, và Grell, cùng nhau nhảy lên, hướng về phía đối phương, với khát vọng tiêu diệt ngay lập tức. Nhưng khi chưa chạm vào nhau, Sebastian đã tung chiếc áo đuôi tôm của mình lên, để cho nó vướng vào chiếc lưỡi hái tử thần kia.
“Khực!” – Không đến 3 giây sau, chiếc lưỡi hái đột ngột dừng lại.
“Cái thứ này, ta sẽ lôi nó ra nhanh thôi.” – Grell tức giận nói, tay vẫn không ngừng kéo mạnh chiếc áo đuôi tôm ra khỏi lưỡi hái.
“Có thể khiến nó trở nên vô dụng bằng cách dừng chuyển động của nó lại. Vì thứ vũ khí hạng nặng kia hấp thụ năng lượng từ chính sự chuyển động của nó.” – Sebastian nhếch môi cười nhẹ, nhàn nhạt nói. – “Chiếc áo đuôi tôm được làm từ loại len cừu thượng hạng, mà lông cừu tạo ra rất nhiều tĩnh điện, thế nên sẽ rất khó để lôi nó ra một khi đã vướng vào.”
Grell cảm giác như muốn nổ tung ngay lúc này. Đúng như Sebastian nói, dù đã rất cố gắng, nhưng không thể nào gỡ chiếc áo ra khỏi lưỡi hái để cho nó hoạt động bình thường như trước.
“Cái áo đó là do thiếu gia ban tặng, đó là lý do tại sao ta miễn cưỡng lắm mới sử dụng nó, tuy nhiên… Haiz, ta đoán không còn lựa chọn nào khác.” – Sebastian khẽ thở dài tiếc nuối, ánh mắt cũng vẫn đang nhìn đăm đăm vào chiếc áo rách nát bên chiếc lưới hái tử thần.
Grell vẫn đang ngồi bất lực với chiếc lưới hái.
“Cho phép ta hỏi anh một điều, chiếc lưỡi hái của anh còn dùng được chứ?” – Trong khi đó, Sebastian lại đang thoải mái chế nhạo Grell. – “Nếu ngươi chỉ là một gã nhỏ nhoi, không có khả năng tự vệ thì ta rất tự tin vào điều mình sắp làm.” – Sebastian khẽ cười nham hiểm.
“Khoan đã, mặt ta…” – Grell vừa lùi lại, vừa run rẩy nói. Nhưng ngay sau đó, thì hét ầm lên. – “Không, đừng đánh vào mặt ta. Không, anh…”
Không lâu sau, Grell nằm ệp dướt đất như cái xác không hồn, miệng lẩm bẩm nguyền rủa:
“Hãy chờ đó, ta sẽ… ta sẽ…”
“Ôi trời, ngươi thật sự không thể bị đánh đến chết nhỉ? Đúng là xứng với danh hiệu thần chết. – Sebastian mỉa mai nói. – “Tuy nhiên, nếu ta dùng cái này?” – Chiếc lưỡi hái sau một hồi vô dụng, giờ đã thoát được chiếc áo đuôi tôm và hoạt động bình thường, sắc nhọn và lạnh lẽo. – “Lưỡi hái tử thần có thể chém sạch tất cả, ngay cả tử thần cũng không hề ngoại lệ.” – Sebastian chĩa thẳng chiếc lưỡi hái về phía Grell làm cho hắn càng thêm sợ hãi, phải cố gắng bò dậy chạy trốn trong trạng thái dở sống dở chết. – “Ta không thích bị kẻ khác đạp, nhưng lại rất thích đạp kẻ khác.” – Sebastian không chút thương tiếc, đạp Grell ngã phịch xuống nền gạch khi hắn đang lóp ngóp bò dậy.
“Aaaa… aaa… đau… đau quá…” – Grell rên lên một cách đau đớn và nhục nhã.
“Âm thanh ngươi khóc đau đớn vang lên nghe thật tuyệt vời.” – Ánh mắt Sebastian đầy vẻ tà ác và yêu mị, âm thanh phát ra cũng đầy mùi sát khí. – “Coi như một phần thưởng, ta sẽ gửi ngươi đi theo cách của chính ngươi, và dùng chính món đồ chơi mà ngươi yêu thích.”
“Đừng,… Sebastian… làm ơn dừng lại.” – Grell chỉ còn biết van xin yếu ớt dưới gót chân của Sebastian.
“Ta không muốn.” – Sebastian khẽ đáp, nhẹ nhàng như thể là một câu trả lời rất bình thường kiểu “Ừ, trời rất đẹp.”
Sebastian, vung tay lên, rồi mạnh mẽ chém xuống, không chút do dự. Nhưng, đột nhiên,…
“Dừng lại.” - Kẻ nào đó hét lên như thể ra lệnh, rồi ngay sau đó, chặn lại đường chém của Sebastian là cây gậy, trông có vẻ mỏng manh nhưng rất chắc chắn, đến ngay là lưỡi hái tử thần cũng có thể chặn đứng.
Đó không phải là cây gậy bình thường. Nó chắc chắn, và hai đầu có hai miếng kim loại sắc nhọn, trông như một chiếc kẹp nhỏ mà có thể kẹp nát tất cả.
Và điều khiến nó không bình thường nhất, là vì nó thuộc về…
“Xin lỗi đã xen vào cuộc nói chuyện của các vị.” – Kẻ kì lạ vừa chặn Sebastian lại đó tiếp tục nói. – “Tôi là William T.Sprears của văn phòng quản lý thần chết. Tôi đến đây để mang gã tử thần này về.” – Giọng nói điềm đạm, bình tĩnh nhưng cũng lạnh lẽo đến rợn người.
Kẻ này có một khuôn mặt đẹp đẽ, nhưng cũng lạnh lùng không kém gì Sebastian. Mái tóc nâu được chải chuốt gọn gàng, đôi mắt màu vàng xanh sắc lạnh ẩn dưới một đôi mắt kính.
“William, cậu đến đây để cứu tớ.” – Grell cố gắng ngẩng bộ mặt đã bầm dập của mình mà hét lớn vui mừng.
“Grell Sutcliff, ngươi đã phá vỡ luật lệ. Đầu tiên, ngươi đã giết những người không có trong danh sách. Thứ hai, ngươi dùng lưỡi hái của mình mà không có sự cho phép và thay đổi nó mà không có các thủ tục cần thiết.” – Mỗi một lời nói, William đều giáng thêm cho Grell một đòn, khiến cho Grell đã thảm lại càng thảm. – “Hãy trở về chi nhách để nhận lá thư và biên bản khiển trách.”
“Này, này, chờ chút đã, ta sắp bị giết rồi này. Ngươi đúng là lạnh lùng và không có…” – Grell kêu gào thảm thiết, nhưng chưa nói hết đã bị William chặn họng.
“Im đi.” – William vừa nói vừa kéo lê Grell trên đất.
“Oh, đây là danh thiếp của tôi.” – William lại gần Sebastian và cúi chào. – “Thật là, ta phải cúi chào một sinh vật mang lại xui xẻo như hắn.” – Nhưng trong lòng không thật sự có thành ý. – “Dù ngươi có muốn làm lu mờ danh tiếng thần chết thì cũng có mức độ thôi chứ.”
“Vậy thì làm ơn hãy nhắm mắt bỏ qua cho hắn để khỏi phải gây rắc rối cho tên xui xẻo như ta.” – Giọng Sebastian bỗng trở nên lạnh lẽo, âm u. – “Con người không thể chối bỏ cám dỗ. Khi họ rơi vào trạng thái khủng khiếp như địa ngục, họ sẽ dựa vào bất cứ thứ gì có thể giúp họ phá vỡ tình cảnh đó, cho dù chỉ là một sợi tơ nhện. Không cần biết đó là hạng người nào.”
“Ác quỷ là những kẻ dùng nhiều cách khác nhau để thúc đẩy niềm vui của con người, trước khi tiến đến hút hết bất cứ thứ gì thoát ra từ họ như một điều kiện để sống sót. Tôi nói đúng chứ?” – William cũng lạnh lùng như vậy, như thể cơ mặt và giọng nói của hắn chỉ có một kiểu, đó là lạnh lùng.
“Tôi không phủ nhận điều đó.” – Sebastian không tỏ ra tức giận, mà mỉm cười có vẻ ôn hòa. Nhưng đằng sau vẻ ôn hòa đó là những ý nghĩ đáng sợ gì, có lẽ nào, một ác quỷ lại thật sự ôn hòa?
“Vì ngươi là con chó có chủ, nên có vẻ tiến bộ hơn một số con chó hoang không được thuần chủng khác đấy.” – William khẽ liếc Ciel, giọng nói khinh thường và mỉa mai thấy rõ.
Sau đó, William cùng Grell quay lưng rời đi, nhưng được vài bước, từ đằng sau, Sebastian ném chiếc lưỡi hái thẳng về phía William. Hắn cũng nhanh tay đỡ được. Hai ánh mắt va chạm nhau, như những tia sét đụng độ nhau giữa trời, không cần phải là kẻ trong cuộc, cũng cảm nhận nó sắc và lạnh đến thế nào.
“Ngươi bỏ quên cái này.” – Sebastian mỉm cười nói.
“Cảm ơn.” – William cũng lịch sự đáp lại.
Không lâu sau, William và Grell biến thành hai chấm trắng trong không gian, rồi biến mất.
Không để Ciel phải đợi lâu, xong việc, Sebastian đã quay lại chỗ cậu ngay.
“Xin lỗi vì đã để kẻ khác chen vào.”
“Quên đi, chuyện đó không còn quan trọng nữa rồi.” – Ciel có vẻ mệt mỏi đáp.
“Cơ thể ngài lạnh quá, chúng ta phải quay lại biệt thự ngay thôi.”
“Ta đoán ngươi nói đúng.” – Ciel chợt nói một câu không rõ ràng, rồi từ từ đứng dậy. Nhưng cậu đã suýt ngã quỵ xuống, Sebastian đã kịp thời đỡ lấy cậu.
Nhưng Ciel ngay lập tức gạt tay Sebastian ra, kiên quyết và mạnh mẽ
“Ngươi không cần phải đỡ ta. Ta ổn. Ta có thể tự mình đứng dậy. Ta chỉ, cảm thấy… hơi mệt. Chỉ thế thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
23 chương
91 chương
18 chương
30 chương
72 chương