Hắc quản gia
Chương 11
Ngày đó, cả gia đình Phantomhive bị sát hại bởi ai đó.
Dinh thự hoàn toàn bị thiêu hủy bởi ngọn lửa. Cơ thể chị hai và người đó ở trong một tình trạng rất khủng khiếp. Và chẳng có tung tích gì về con trai họ.
Lại một lần nữa, tôi mất đi những người mà tôi yêu. Mọi thứ đều trôi đến một nơi, mà tôi, dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể chạm đến được.
Tôi suy sụp hoàn toàn.
Nhưng không hiểu sao, tôi lại có thể đố kỵ với chị ấy. Vì chị ấy có thể chết đi cùng người mình yêu.
Kẻ còn sống là tôi đây, lại phải tiếp tục cuộc sống này, một cách cô độc đến đau đớn.
Tuy nhiên…
“Có con sẽ chỉ thêm rắc rối mà thôi. Tôi chẳng muốn có một đứa con mà cha nó là ai tôi cũng chẳng biết. Làm sao tôi có thể trông chờ vào việc kiếm một anh chàng nào đó với một đứa con cơ chứ. Phá thai còn rẻ hơn…” – Một cô gái với vẻ ngoài xinh đẹp bước vào phòng và nói những lời đó với tôi, bác sĩ chịu trách nghiệm phá thai cho cô ta.
Trong tôi tràn đầy sự căm thù. Bọn chúng có thứ mà tôi không thể có, dù cho tôi khao khát nhiều đến đâu.
Nhưng chúng đã lựa chọn vứt bỏ nó, những con đĩ đó.
Tôi đã phạm tội gì chứ? Tại sao chỉ mình tôi phải chịu tất cả những điều đau đớn này? Và tất cả những gì mà tôi đã làm… là…
Trên đường đi vào khu nhà ổ chuột, cô gái xinh đẹp vừa mới đi phá thai không hề biết mình bị theo sát bởi một ai đó. Cho đến khi cô định mở cửa vào nhà, chợt quay lưng lại, và… Cuộc đời cô chấm dứt.
Chỉ như thế, tôi đã giết tất cả những con đĩ tìm đến tôi để phá thai.
“Vì tất cả các ngươi đều không muốn điều đó, nên ta sẽ thực hiện ước muốn đó của các ngươi, là lấy nó đi, kể cả tử cung, hạnh phúc, cuộc sống và tất cả mọi thứ.”
Vào lúc đó, trên đỉnh một ngôi nhà cao trọc trời, có tên thần chết, cười nham nhở nhìn xuống và nói:
“OMG, cứ nhìn việc bà vừa làm mà xem. Ta đã luôn quan sát bà đấy.”
Một tên thần chết mang nụ cười đỏ rực hạ xuống bên cạnh tôi.
“Nhờ có bà mà danh sách những kẻ cần chết ở vùng này đã được lấp đầy. Làm ta rất bận rộn. Ta hoàn toàn hiểu được cảm giác đó của bà, thật là những mụ đàn bà đó nên chết đi cho rồi.” – Hắn ta ôm lấy tôi, rồi dùng giọng nói đồng cảm nhất có thể nói tiếp. – “Tôi cũng muốn có một đứa con, như bà, nhưng ta lại không thể làm được vì ta là đàn ông. Chúng ta có thể chia sẻ hoàn cảnh đau xót này với nhau. Hãy cho phép ta, phục vụ bà.”
Tôi cắt phăng mái tóc dài đầy những vết máu.
Vài tháng sau, đứa cháu bị mất tích của tôi đã được tìm thấy,… cùng với một chàng quản gia trong trang phục đen. Chàng quản gia đó, ấn tượng đầu tiên của tôi là, lạnh lùng đến đáng sợ, hệt như một ác quỷ.
“Chúa ơi! Con vẫn ổn, để ta nhìn con một chút nào.” – Tôi hạnh phúc xoa lấy gương trắng mịn của Ciel, nó vẫn đẹp, chỉ có điều lại gầy đi rất nhiều.
Cho dù tôi có gặng hỏi thế nào về những gì đã xảy ra, nhưng nó không trả lời bất cứ câu nào. Nhưng tôi không quan tâm, nó đã trở về, bình an vô sự, thế là đủ rồi.
Chỉ có một người quay trở lại, người tôi thương yêu.
Người rất giống với chị tôi, đứa trẻ của chị tôi và anh ấy.
Đúng vậy, lẽ ra tôi nên hạnh phúc khi nó quay lại, nhưng trái tim tôi bỗng nhiên lại cảm thấy lo lắng. Đứa trẻ đó đã quay trở lại, tại sao không phải là anh ấy? Tại sao đứa trẻ này được sống, còn anh ấy phải chết?
Đứa con của anh ấy, đứa con của chị tôi, đứa trẻ đã làm cho anh ấy rời xa tôi. Tại sao bên cạnh tôi không thể là anh ấy?
Sau đó, người thừa kế duy nhất của gia tộc Phantomhive, Ciel bắt đầu để ý đến Jack The Ripper. Với một diện mạo giống hệt chị tôi.
“Chị hai, chị lại đang cố lấy đí thứ gì của em đây?”
Trong lúc này tôi đã không còn bất cứ con đường nào khác.
…
“Tôi không thể.” – Khi Hồng phu nhân hét lên 3 tiếng đó, cũng là lúc cuộc đời của bà kết thúc.
“Ta yêu cái cách mà bà bị nhuộm đỏ bởi những dòng máu tuôn ra, Madam Red.” – Grell trưng ra bộ mặt với vẻ tiếc nuối vô cùng. – “Ta không có hứng thú với một kẻ quan tâm đến những xúc cảm vô nghĩa tầm thường.” – Grell lại tỏ ra thất vọng và tức giận. – “Ta đã giúp bà ta tạo chứng cứ ngoại phạm, nhưng bà ta đã làm ta thất vọng. Cuối cùng chẳng khác gì mấy con ả tầm thường. Bà ta không xứng mặc màu đỏ.” – Grell liếc nhìn xác chết của Hồng phu nhân nằm trên nền đá lạnh lẽo bằng một ánh mắt khinh bỉ. – “Bức màn đã kéo xuống, bây giờ vở kịch đời bà ta đã kết thúc. Vĩnh biệt, Madam.”
“Sebastian, ngươi đang làm gì vậy?” – Ciel vừa vuốt lại đôi mắt của Hồng phu nhân vừa nói với giọng sắc lạnh đến tột cùng. – “Hạ gục Jack The Ripper.”
“Yes, my lord.”
“Ta đã định tha cho các ngươi một khi đã mất đi động lực, nhưng vì các ngươi quá muốn chết, nên ta sẽ gửi các ngươi đến thiên đường.” – Grell quay lại, cười một cách đáng sợ, ngay sau đó, hắn xông đến phía Sebastian với chiếc lưỡi hái tử thần sắc nhọn trên tay.
“Thiên đường?” – Sebastian nhếch môi cười nhạt, ý cười lạnh lẽo nhưng rất thu hút. – “Ta chẳng có mối quan hệ gì với nơi đó cả.”
Sebastian khôn khéo đứng chiếc lưỡi hái to lớn kia, giơ chân đá, hướng thẳng khuôn mặt của Grell mà ra đòn thật mạnh.
“Ngươi thật sự nghĩ một con quỷ có thể thắng một vị thần sao?” – Grell dùng giọng khinh thường và ngạo nghễ nói với Sebastian đang đứng đối diện.
“Ngươi nghĩ sao? Bản thân ta cũng chưa bao giờ thử trước đó cả.” – Sebastian cũng đáp lại với vẻ kiêu ngạo không kém. – “Tuy nhiên, vì thiếu gia muốn ta thắng, nên ta sẽ thắng.”
“Ta không biết mối quan hệ giữa ngươi và thằng nhóc kia là gì, nhưng hai ngươi đang ca tụng nhau đúng không? Ta rất ghen tị đấy.” – Grell vừa nói, vừa hướng ánh nhìn đầy thú vị đến Ciel đang đứng cạnh Sebastian. – “Tuy nhiên, dù cho anh có là một con quỷ, thì anh cũng phải chết dưới lưới hái tử thần của ta. Anh không sợ sao?”
“Không một chút nào.” – Sebastian bình thản nói, như đó là điều dĩ nhiên, rồi khẽ liếc qua Ciel. – “Hiện nay mọi thứ của ta đều thuộc về thiếu gia, kể cả cơ thể và linh hồn ta. Khi nào khế ước vẫn còn đó, theo lệnh của thiếu gia ta vẫn sẽ là một quản gia coi trọng tính nghệ thuật.”
Ciel cũng nhìn về phía Sebastian, bằng một ánh mắt không phân biệt rõ cảm xúc, chỉ biết rằng nó rất mãnh liệt.
“Nếu cậu ấy không muốn ta chết, ta sẽ không chết. Còn nếu cậu ấy muốn ta chết, ta sẽ biến mất.”
“Oh!” – Grell ngân dài tiếng nói cùng với khuôn mặt tràn ngập cảm giác thú vị và hài lòng. – “Ta yêu những người đàn ông theo đuổi nghệ thuật Sebastian ạ.” – Rồi hắn nhảy vọt lên bằng đôi giày cao gót đỏ rực, miệng gào lên như một kẻ sát nhân đang thỏa mãn thưởng thức con mồi. – “Ta sẽ dùng gót giày này dẫm nát sự lạnh lùng đó mà không thèm để ý đến khuôn mặt anh. Ta muốn anh liếm sạch gót giày ta, Sebastian!”
Grell chém và chém, Sebastian khéo léo và nhanh nhẹn tránh né tất cả dù rằng cánh tay đã nhuộm đỏ màu máu rỉ ra từ vết thương ở vai. Từng hạt mưa thấm ướt khuôn mặt lạnh lùng của anh, một khuôn mặt chẳng có cảm xúc gì, không đau đớn, không giận dữ, không nóng vội, bình thản như thể xung quanh chẳng có gì đáng lo ngại.
“Một ác quỷ, và một thần chết. Bề ngoài chúng ta chẳng hiểu gì suy nghĩ của đối phương. Và nếu như công việc của một thần chết là thu thập những linh hồn đã chết thì ác quỷ lại được ví như những con sâu bọ cố gắng vồ lấy những linh hồn đó chỉ vì ham muốn được ngấu nghiến chúng.” – Thoảng trong giọng nói và ánh mắt của Grell có nét tiếc nuối, lại có chút xót xa. – “Dù ta có bỏ bao nhiêu công sức và tình yêu thì nó cũng chẳng thể đơm hoa kết trái. Cứ như… bi kịch tình yêu của Romeo và Juliet.”
Grell đã thành công phá vỡ không khí lạnh lẽo chết chóc này, thay vào đó là một loại không khí khiến người ta dễ nổi da gà.
“Tại sao lại là anh, Sebastian? Tại sao anh không từ bỏ cái tên không may mắn đó đi và hướng sự chú ý đến mình ta?”
“Từ lúc thiếu gia ban cho ta cái tên Sebastian, tất cả chỉ gói gọn trong một câu. Và câu nói đó đã trở thành thứ quy định hình thức của khế ước.” – Đứng trên nóc tòa nhà cao nhất, trước ánh trăng huyền diệu, cả người Sebastian toát ra thứ ánh sáng vừa rực rỡ lại vừa bí ẩn, khiến bất cứ ai cũng bị thu hút bởi nó. Và bằng giọng nói kiên định, ánh mắt sắc lạnh, Sebastian nói. – “Từ ngày hôm đó, ta trở thành Sebastian. Ta đã thề như thế, trước ánh trăng.”
“Anh thật là kẻ bị nguyền rủa bởi ánh trăng thì có, anh chẳng thật thà chút nào.” – Grell đứng một chân xuống đất, người khẽ ngiêng về phía chiếc lưỡi hái sắc nhọn, nhếch môi cười chế nhạo. – “Anh là một con quỷ có ánh mắt đồi bại chẳng có chút dấu hiệu gì của tình yêu, đi kèm với đôi tay không biết xấu hổ và đôi môi có thể lấy đi linh hồn kẻ khác.” – Hắn lại nở nụ cười nham nhở quen thuộc. – “Thật tuyệt quá, cả người ta đang tràn đầy khoái cảm, Sebastian. Nếu ta có con với anh, ta nhất định sẽ sinh nó ra.”
“Ngươi làm ơn có thể đừng nói mấy thứ kinh tởm đó được không.” – Sebastian khinh bỉ nhìn Grell. – “Theo sinh học, việc ngươi mang thai con ta là không thể.”
“Anh lạnh lùng quá đó.”
Dứt lời, Grell lại lao vào chém điên cuồng, trượt, và lại trượt. Chỉ sau vài đường chém, lưỡi hái của Grell đã ngoan ngoãn nằm dưới gót chân Sebastian.
“Không phải tuyệt vời lắm sao, Sebastian, nếu như bình minh không đến và chúng ta có thể tiếp tục trận chiến. Tuy nhiên chuyến phiêu lưu phải kết thúc ở đây thôi.” – Grell bất ngờ dùng đầu mình đập mạnh vào đầu Sebastian khiến cho anh nhất thời không kịp phản kháng. – “Chúng ta hãy tạm biệt bằng một nụ hồn nồng cháy nào. Bất cứ cái gì ta đã nói với anh hàng nghìn, hàng triệu lần, nên kết thúc ở đây thôi.”
Dưới ánh trăng vàng, chiếc lưới hái tử thần, vẫn còn vương đầy máu tươi, vung lên cao. Dứt khoát và mạnh mẽ chém xuống.
Màu đỏ thẫm. Máu. Lênh láng trên nền gạch lạnh lẽo. Bóng Sebastian đổ dài trước ánh trăng.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
9 chương
15 chương