Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 20
Edit: Lam
Beta: Fin
Ngay tại thời khắc gió ngừng thổi, chỉ thấy ở phía đối diện hàng loạt các cánh tay đòn của cỗ máy bắn đá mạnh mẽ tung lên, vô số những quả cầu lửa được làm từ những tảng đá tẩm dầu bay lên không trung, hướng về vị trí của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu mà lao tới.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đang muốn tìm một tảng đá lớn để ẩn nấp, bỗng nhiên… Một cỗ lực hút cường đại từ phía sau truyền đến.
Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu, “Sư phụ tới rồi!”
Bạch Ngọc Đường vừa dứt lời, hai người bọn họ đã bay lên trời, nhanh chóng bay lùi về phía sau… Mà chỗ ban nãy bọn họ vừa đứng, trên mặt đất bắt đầu kết thành một tầng băng tuyết thật dày, mà ở bên trong lớp băng ấy, có vài bức tường băng đột ngột từ mặt đất chồi lên.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chợt nghe thấy một trận nổ truyền tới. Bức tường băng đã bị những quả cầu lửa kia đập bể, lớp băng vỡ vụn, những cánh hoa tuyết màu trắng hòa quyện với đốm lửa nhỏ bay lên rất cao, đá lớn bị tầng tầng lớp lớp của tường băng ngăn cản. Những đốm nhỏ li ti cùng với mảnh vụn của băng nở rộ trước mặt Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, hai người bọn họ dùng tốc độ cực nhanh lập tức lùi về phía sau, nhìn những tảng đá kia đâm nát mấy lớp tường băng rồi từ từ dừng lại. Lửa hòa tan từng lớp băng vụn vỡ, mà sau khi lớp băng bị đun chảy thành nước liền dập tắt vô số những ngọn lửa đang lác đác phân tán bốn phương.
Đồng thời, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng cảm giác được lực hút kia đột nhiên biến mất cho nên lập tức nhảy vọt người lên, một thân ảnh màu trắng xuất hiện ở giữa vị trí mà bọn họ vừa mới đứng, hai người sau khi tiếp đất thì tách nhau ra, sau khi dừng lại thì ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy Thiên Tôn hiện diện ở phía trước bọn họ, hai tay vung lên tung một chưởng về trước. Một tòa tường băng thật lớn xuất hiện ở ngay trước mắt.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, chợt nghe Thiên Tôn hô một tiếng, “Tới đây!”
Bạch Ngọc Đường cau mày, Triển Chiêu đứng bên cạnh kêu lên, “Ngoại công tới rồi!”
Triển Chiêu vừa dứt lời, phía trên đỉnh đầu có một bóng đen phóng qua.
Trong lúc ba người bọn họ cách xa mặt đất, không trung vốn yên tĩnh đột nhiên lại có một luồng nội lực quay cuồng, một tiếng nổ tựa như tiếng sấm vang lên giữa không trung, một cỗ nội lực mạnh mẽ tản ra từ bốn phía, tường băng mà Thiên Tôn dựng nên nứt ra thành nhiều đường rồi sau đó nổ tung, nhưng dù sao vẫn ngăn cản được một phần nội lực.
Chừng ấy thời gian là đủ để Thiên Tôn mang theo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chạy xa được một dặm(40), nấp ở đằng sau một tảng đá lớn.
(40) Một dặm = 500 mét
Ba người vừa mới đứng ngay ngắn ở sau tảng đá liền nghe được hai bên trái phải “Vù” một tiếng. Một trận gió thổi qua, mặt đất hoang tàn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều phát giác ra phía sau tảng đá bắt đầu kịch liệt chấn động, nếu không phải Thiên Tôn dùng nội lực đè lại, phỏng chừng tảng đá đã sớm bay đi.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu – Thật là một nguồn nội lực đáng sợ!.
Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ – Xem ra ngoại công rất nóng vội.
Thiên Tôn “chậc” một tiếng, “Lão quỷ này nóng nảy chỉ khiến cho nội lực bị chèn ép, qua loa cộc cằn một điểm mỹ cảm cũng không có!”
Lúc cuồng phong gào thét, đá lớn cũng liên tục nổ tung, nội lực của Ân Hậu có một loại khí thế cường giả, những nơi nó đi qua liền trở nên hoang tàn.
…
Xa xa, bên trong Bình Chung thành, Hạ Nhất Hàng và Lan Khắc Minh cũng nghe được tiếng vang truyền tới từ phía đại mạc, bọn họ đều rất nghi hoặc.
Lúc này, Phong Khiếu Thiên chạy vội đến, “Hạ mụ! Phía bên ngoài núi có nguy cơ bị mai phục, ở đó có máy bắn đá khổng lồ chuẩn bị hỏa công, còn có ba vạn binh mã đang ẩn nấp, Bạch Ngọc Đường sau khi trở về báo tin thì lập tức quay lại cứu Triển Chiêu, hắn muốn chúng ta nhanh chóng rút lui!”
Nghe Phong Khiếu Thiên không hề thở gấp nói một hơi liền mạch, Lan Khắc Minh kinh hãi, Công Tôn cũng khẩn trương, “Trong thành có rất nhiều dân chúng!”
Thế nhưng Hạ Nhất Hàng lại rất bình tĩnh, hơi khoát tay chặn lại. “Đừng nóng vội, than đá trên núi bốc cháy chứng tỏ quá trình tiến công đã bị Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngăn cản, vẫn còn thời gian.”
“Ngươi xác định?” Lan Khắc Minh nhịn không được hỏi, “Nổ như vậy…”
“Nổ như vậy chính là thời gian.” Hạ Nhất Hàng chắp tay sau lưng, sau khi chậm rãi ở trong phòng bước đi thong thả hai bước, nói với Lan Khắc Minh, “Thả cầu treo làm thành cầu nổi, trước tiên chuyển dân chúng trong thành ra bên ngoài tị nạn.”
“Chuyển đi chỗ nào?” Lan Khắc Minh hỏi.
“Binh mã cứu viện rất nhanh sẽ đến, ngoài thành chắc chắn sẽ tạo một quân trướng tạm thời…” Hạ Nhất Hàng nói còn chưa dứt lời, liền nhìn thấy ở phía chân trời sáng lên mấy tên lệnh liên lạc màu trắng.
Phong Khiếu Thiên ra ngoài nhìn thoáng qua, “Là từ hướng Tây đến!”
Ngay sau đó, mấy cái tên lệnh liên lạc màu lam cũng được phóng lên trời, “Ù uôi, tên nói nhiều cũng tới kìa.” Phong Khiếu Thiên nói.
“Thiệu Tây mang theo binh mã vào thành, Kiều Quảng hẳn là đến tiếp ứng.” Hạ Nhất Hàng vừa dứt lời, liền thấy Phong Khiếu Thiên dùng đôi mắt trông mong mà nhìn hắn.
“Làm gì vậy?” Hạ Nhất Hàng hỏi.
Phong Khiếu Thiên khoanh tay, “Trận chiến này là ai đánh?”
“Chẳng phải đã nói Kiều Quảng chỉ viện trợ thôi sao, Thiệu Tây dẫn người tới đây, dĩ nhiên là chúng ta đánh!”
Phong Khiếu Thiên mừng rỡ kêu lên, “Ta đi đón Thiệu Tây.” Nói xong lập tức bỏ chạy.
Lan Khắc Minh nhìn nhìn Hạ Nhất Hàng, “Đưa người già cùng trẻ em trong thành chuyển ra ngoài, ta cùng binh mã của ta sẽ ở lại cùng các ngươi bảo vệ thành.”
Hạ Nhất Hàng mỉm cười, gật đầu, “Ừ.”
Dân chúng trong thành bắt đầu xếp hàng rời khỏi Bình Chung thành, mà ở bên ngoài núi Bình Chung, cuồng phong kia cuối cùng cũng ngừng, tiếng nổ cũng biến mất.
…
Thiên Tôn nhìn một màn nội lực kinh người của Ân Hậu, mà chính mình lại ngoan ngoãn ngồi chồm hổm như một đứa nhỏ đang tránh nạn ở phía sau cái ổ sắp lung lay ấy, bất chợt lại liên tưởng tới hình ảnh gà con đang nấp dưới cánh gà mẹ mà tị nạn. Nhịn không được nghĩ tới cảnh tượng đó, Thiên Tôn lắc mạnh cái đầu, vỗ vỗ bả vai của hai người, ý bảo – Được rồi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sau khi khẩn trương nhìn ra thăm dò, thì chỉ thấy cảnh tượng phía trước thật sự thê thảm, ban đầu vốn là cỏ dại mọc đầy, lúc này lại bị Ân Hậu tàn phá thành sa mạc.
Trên mặt đất bất kể là đá lớn hay quả cầu lửa hết thảy đều không thấy đâu nữa, chỉ có một cái hố to, bụi đất ở chính giữa đều hướng hai bên mà phân tán, toàn bộ cây cỏ đều ngã rạp, mà thảm hại nhất chính là mấy cái máy bắn đá, tất cả đều tan nát, những mảnh gỗ rải rác khắp nơi trên mặt đất, lửa hoàn toàn được dập tắt.
Ân Hậu đứng ở giữa đại mạc, sau khi xử lý ổn thỏa cái hố kia thì chắp tay sau lưng ngược gió mà đi.
Triển Chiêu nhanh chóng chạy tới, “Ngoại công.”
Ân Hậu chắp tay sau lưng liếc Triển Chiêu, “Ngươi thật đúng là xằng bậy, chưa từng học qua Nhiếp Hồn thuật mà lại dám dùng toàn bộ nội lực, không sợ tẩu hỏa nhập ma hả?”
Triển Chiêu cười hì hì, “Không phải là không có việc gì sao? Con quả nhiên là có thiên phú!”
Ân Hậu bất đắc dĩ, kế đó lại nhìn Bạch Ngọc Đường, liếc mắt một cái, ý tứ là – Ngươi cũng cùng nó xằng bậy, không muốn sống nữa hả?
Ân Hậu mới vừa liếc một cái, Thiên Tôn liền tiến lên phía trước một bước, trừng ông – Ngươi nhìn cái gì! Hai đứa nhỏ cũng vì cứu người nên mới sốt ruột thôi!
Ân Hậu nhìn trời – Ta đâu có nói bọn chúng không tốt, chỉ là sợ gặp phải chuyện không may thôi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hoàn toàn không biết hai lão nhân gia đang ở phía sau trừng mắt qua lại, hai người bọn họ đã sớm chạy về phía trước rồi.
Ân Hậu dùng nội lực cường đại phá hủy tất cả cỗ máy bắn đá, mặt đất một đống hỗn loạn, người cũng đã bỏ chạy sạch, một cái bóng cũng không còn.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Ba vạn nhân mã kia đâu?”
Triển Chiêu cũng biết chuyện này rất kì lạ, “Đúng vậy, chạy nhanh như vậy?”
“Chắc là nhân lúc núi Bình Chung nổ mạnh nên đã rời đi.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
“Như vậy thì làm sao biết nhân mã của đối phương thế nào chứ…” Triển Chiêu có chút thất vọng.
“Cũng chưa chắc.” Bạch Ngọc Đường chỉ vào cánh tay đòn của một chiếc máy bắn đá, bảo Triển Chiêu nhìn mà xem.
Triển Chiêu ngồi xổm xuống, chỉ thấy phía trên cánh tay đòn có khắc huy hiệu của Ác Đế(41).
(41) Trong quyển 20 của Long Đồ Án có nói đến Ác Đế thành, mọi người có thể tìm đọc để rõ hơn.
Triển Chiêu nhíu mày, “Quả nhiên là binh mã của thành Ác Đế?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Tới vô ảnh đi vô tung, điều khiển thỏa đáng, hành động thống nhất, hơn nữa vũ khí cũng rất tốt.”
“Hẳn là chưa đi được quá xa đâu nhỉ?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng gật đầu, kéo lại Triển Chiêu đang muốn đi xem xét, “Phía sau đồng cỏ ngày càng cao, địa hình phức tạp, nếu đối phương đã muốn trốn, có thể sẽ có mai phục sẵn! Hiện tại đã quá tối, chờ tới sáng mai đi!”
“Yên tâm, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tới đây nữa.” Ân Hậu di chuyển về phía bọn họ, nói, “Trước tiên trở về đã.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, tạm thời trở về Bình Chung thành.
Đi qua núi Bình Chung thì thấy có một đường hầm hình thành do vụ nổ, bốn người trở về thành, chỉ thấy cách đó không xa, bên trên cổng thành có rất nhiều cỗ máy bắn đá, cánh tay đòn của chiếc xe còn to hơn mấy lần so với cỗ máy ngoài kia.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái – Quả nhiên Triệu Phổ có rất nhiều của cải! Người khác có, hắn dĩ nhiên cũng phải có, hơn nữa hỏa công thích hợp dùng để tập kích bất ngờ, hiện tại thời cơ đã qua, một khi đã có phòng bị, quân địch sẽ không thể ra tay như ý muốn được nữa. Máy bắn đá đặt tại cổng Bình Chung thành ở trên cao nhìn xuống so với quân địch từ phía dưới bắn lên nhất định chiếm ưu thế hơn, nguy cơ của Bình Chung thành tạm thời được giải trừ. Chỉ là đối phương ẩn nấp rất tốt, binh lực cùng chiến lược không hề lộ ra dù chỉ một chút, chắc chắn còn có âm mưu phía sau, nhất định phải đề phòng kỳ binh đánh lén.
Phía sau tường thành mọc lên không ít quân trướng, sau khi dân chúng thành Bình Chung được sơ tán, nguyên bản cửa thành Nam biến thành cửa thành Bắc, sông Bình Xuyên cũng theo đó mà biến thành sông Xuyên Thành.
Hiện tại, đại bộ phận đội quân Trung Lộc của Hạ Nhất Hàng đều ở phía Nam của sông Bình Xuyên mà xây dựng cơ sở tạm thời, còn bên ngoài thung lũng Bình Xuyên đã có thể nhìn thấy quân kỳ của Long Kiều Quảng, xem ra quân viện trợ là Hữu doanh, Hữu tướng quân dưới trướng có nhiều kỵ binh, đứng ở vị trí cao có thể phát huy uy lực.
Mặc khác, Trâu Lương cho người đón tiếp dân chúng trong thành ra ngoài thành, đến khi quân trại dàn xếp ổn thỏa, thời gian giống hệt như trong dự tính của Hạ Nhất Hàng. Công Tôn cũng đi ra theo, cùng với quân y của Triệu gia quân cùng nhau trị liệu cho dân chúng bị thương.
Hết thảy đều ngay ngắn trật tự, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiến vào quân trướng của Hạ Nhất Hàng.
Chỉ thấy cái bàn trước mặt Hạ Nhất Hàng bày ra một cái sa bàn bản đồ địa hình, bên cạnh hắn còn có Phong Khiếu Thiên cùng Thẩm Thiệu Tây.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sau khi vào cửa, đem chuyện phát sinh vừa rồi kể lại cho Hạ Nhất Hàng.
Hạ Nhất Hàng yên lặng nghe xong, gật gật đầu.
“Thống lĩnh của quân địch gọi là Độc Hỏa à?” Thẩm Thiệu Tây nói, “Toàn thân có lửa cháy mạnh?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật gật đầu.
“Triển huynh, Nhiếp Hồn thuật có thể duy trì trong bao lâu?” Hạ Nhất Hàng dường như đang tính toán thời gian.
Bạch Ngọc Đường giúp Hạ Nhất Hàng tính một chút, từ lúc cho nổ núi Bình Chung, cho đến khi Ân Hậu dùng nội lực càn quét quân địch, ước chừng khoảng một nén nhang.
“Một nén nhang có thể khiến ba vạn quân địch bỏ chạy xem ra là vừa đủ.” Hạ Nhất Hàng lắc lắc đầu.
“Nói cách khác, binh mã kỳ thực chính là ở chỗ này?” Triển Chiêu hỏi, “Nhưng mà một chút khí tức cũng không có nha!”
Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn Ân Hậu cùng Thiên Tôn.
Thiên Tôn lắc đầu, “Ít nhất trong phạm vi mười dặm không hề cảm giác được hơi thở của ba vạn binh mã.”
Ân Hậu cũng gật đầu, “Bỏ chạy hết rồi.”
“Dùng phương pháp gì mà trong vòng một nén nhang lại có thể đem ba vạn binh mã rút khỏi mười dặm?” Thẩm Thiệu Tây thật sự không hiểu nổi, hỏi Hạ Nhất Hàng, “Kỵ binh sao?”
“Ba vạn kỵ binh nhiều như vậy?” Triển Chiêu không thể tưởng tượng nổi, “Hơn nữa hơi thở của ba vạn con ngựa so với hơi thở của ba vạn con người sẽ mãnh liệt hơn, khẳng định là không có ngựa.”
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu phụ họa.
“Vậy… Bọn chúng cưỡi rồng sao?” Phong Khiếu Thiên vuốt cằm cân nhắc.
Thẩm Thiệu Tây vỗ vỗ đầu của Phong Khiếu Thiên ý bảo hắn đừng làm loạn, kế tiếp lại phỏng đoán, “Có thể là do lợi dụng địa hình?”
Hạ Nhất Hàng chỉ vào đồng cỏ chỗ quân địch vừa rồi, nói, “Xác thật địa hình của thung lũng Bình Chung chính là bắt đầu từ chỗ này rồi dần dần thấp xuống. Nếu như thật sự theo mặt cỏ mà lăn xuống, rút quân hẳn là rất nhanh.”
“Cho nên phải nói dựa vào lăn chứ không phải chạy hả?” Phong Khiếu Thiên vẻ mặt kinh hãi, “Thật là cao cấp mà!”.
Thẩm Thiệu Tây lắc đầu, “Đại khái là dùng để lăn bánh xe của chiến xa các loại mà thôi.”
“Hẳn là bánh xe.” Thiên Tôn chen vào một câu, “Dựa vào nội lực của lão quỷ e rằng đẩy lăn đẩy lóc luôn rồi, nếu đúng vậy thì hiện tại đều ở dưới chân dốc chồng chất lên nhau đấy.”
“Lão gia tử nội lực thật kinh người!” Phong Khiếu Thiên bộ dáng khoa trương, khoanh tay tiến lại bên cạnh Ân Hậu, “Ta mà có nội lực như thế thì tốt rồi.”
Thẩm Thiệu Tây nhắc nhở hắn, “Đầu tiên ngươi phải sống tới hai, ba trăm tuổi đã.”
Hạ Nhất Hàng hướng Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nói lời cảm tạ, một lần nữa khen ngợi Ân Hậu và Thiên Tôn, vuốt mông ngựa hai vị thần tiên, khiến hai người bọn họ vui tươi hớn hở đi nghỉ ngơi, cuối cùng đem Phong Khiếu Thiên đá ra khỏi quân trướng, căn dặn hắn nhanh chóng đi làm công việc.
Phong Khiếu Thiên chạy đi, để lại cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sự tò mò – Hắn đi làm chuyện gì vậy?
Lúc sau, Hạ Nhất Hàng cùng Thẩm Thiệu Tây lên cổng thành quan sát tình hình quân địch, còn lại Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quyết định trở về phòng nghỉ ngơi trong chốc lát.
Ra khỏi quân trướng, chợt nghe phía xa xa truyền đến tiếng “Đinh đinh đang đang”, hình như có người đang đục lỗ, hơn nữa tiếng động là vọng từ hai phía, nghĩa là trong Bình Chung thành cũng có mà bờ sông Bình Xuyên cũng có.
Ngũ gia tò mò hỏi Triển Chiêu, “Đang làm cái gì vậy? Sửa phòng sao?”
“Chiến tranh chưa xảy ra mà đã tu sửa lại phòng? Có phải là quá sớm không?” Triển Chiêu biết có chỗ kì quái, lập tức nhìn xung quanh, nhịn không được hỏi Bạch Ngọc Đường, “Lại nói tiếp, đến tột cùng chiến trường ở đâu vậy?”
Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu nhắc thì tỉnh ngộ, cũng hiểu được nghi ngờ – Đúng vậy! Núi Bình Chung nổ, thành Bình Chung trống không, sườn dốc mênh mông, ngoài thành có sông Bình Xuyên nước chảy siết, binh mã của Hạ Nhất Hàng cùng với binh mã của thành Bình Chung khoảng chừng mười lăm vạn, sông bên kia có một ít, sông bên này lại có một ít. Cuộc chiến này, rốt cuộc phải đánh ở đâu?
Hai người một bên vừa nghĩ tới cuộc chiến, một bên vừa hướng về phía lều trại để nghỉ ngơi… Thời điểm đi ngang qua một tòa doanh trướng, liền nhìn thấy vài đám sứ thần bọn Tiêu Khiêm.
Bạch Ngọc Đường hỏi một lính gác thị vệ, có phải tất cả các sứ thần đều tập trung ở đây.
Thị vệ gật đầu nói đúng.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Làm sao vậy?”
Bạch Ngọc Đường nhăn mặt, “Trước kia ở sông Bình Xuyên có gặp qua, có một cao thủ trốn ở bên trong lều của sứ thần Liêu Quốc, hình như không có ở đây.”
“À, là cái cao thủ thần bí kia”, Triển Chiêu hỏi, “Có phải là vì ngoại công cùng Thiên Tôn tới đây, sợ bị phát hiện cho nên mới trốn rồi…”
Triển Chiêu nói còn chưa dứt lời, Bạch Ngọc Đường đột nhiên dừng lại, “Ta nghĩ ta biết hắn là ai!”.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
53 chương
25 chương
178 chương
13 chương
80 chương