"Ca, anh thích em không?" Em trai từ nhỏ đã thích hỏi ta vấn đề này. "Thích." Mà ta cũng luôn trả lời như vậy. Sau đó ~~~ "Ca ~~ bánh ngọt cho anh... " Em trai liền vui vẻ mua bánh cho ta ăn. "Tiểu Nhiên, anh rất thích em nha..." A ~~~~ Em trai nhà ta lại đưa lên một cái hôn hôn... Sau này vẫn như vậy, lớn lên cũng không thay đổi. Em trai luôn xấu hổ hỏi "Thích hắn hay không"! Gia đình ta bởi vì cha mẹ ngoài ý muốn qua đời, cho nên bây giờ chỉ có ta và em trai hai người. Cha mẹ gì cũng không để lại, chỉ để lại không ít tiền, để chúng ta có thể không cần lo lắng vấn đề cuộc sống. Sáng sớm, ánh nắng sớm ấm áp len qua khe cửa, nhưng ta vẫn không muốn mở mắt. "Ca, dậy đi." Em trai bất đắc dĩ nhấc chăn của ta lên. "Ngủ thêm chút nữa ~~ " Muốn ngủ, ta muốn ngủ, muốn ngủ tiếp nữa ~~~~~ "Ca!" "Ô... Tiểu Nhiên, anh không muốn dậy..." Im lặng, chính là em trai của ta, tàn nhẫn đem lão ca khả ái ngồi dậy, chính là ta! Từ trong ổ chăn kéo ta ra, giúp ta thay đồng phục học sinh, sau đó đẩy vào phòng vệ sinh. "Cho anh mười phút, nếu trong vòng mười phút chuẩn bị tốt, buổi trưa hôm nay em sẽ mua cho anh bánh ngọt trà xanh mà anh thích ăn." Bánh ngọt? ! ! ! Bằng tốc độ nhanh nhất có thể ta chuẩn bị tốt hết thảy, từ WC đi ra vừa vặn mười phút, còn sớm hơn hai phút đi! "Tiểu Nhiên, anh sớm hai phút....." "Giỏi lắm a." "Vậy có thể mua nhiều bánh ngọt không?" "...... Không được." Hôn hai má của ta một cái, Tiểu Nhiên ôn nhu nhưng kiên quyết nói. ">_<... " "Tiểu Nhiên, đồng phục học sinh của em...không phải là của trường em nha... " Hồi nãy chưa tỉnh ngủ, bây giờ mới phát hiện Tiểu Nhiên mặc đồng phục học sinh giống ta. "Ngốc! Hôm qua không phải em đã nói với anh rồi sao? Em hôm nay sẽ chuyển tới trường của anh. " Bĩu môi, anh mới không ngốc! Thấy ta mất hứng, Tiểu Nhiên liền lại gần hôn ta một cái. Tiểu tử này! Càng ngày càng chiếm tiện nghi lão ca. Tuy nhiên ta cũng không phải ghét hắn hôn nhẹ ~~~~ Phải rồi. Em trai nhà ta rất lợi hại, nó vốn là học sinh chính thức của ngôi trường số một trong thành phố này, nhưng bây giờ không biết vì nguyên nhân gì mà ngây ngốc chuyển tới trường của ta. Nhưng các vị chớ xem thường ta, tuy ta không có lợi hại như Tiểu Nhiên! Nhưng dưới sự nghiêm khắc dạy dỗ của Tiểu Nhiên, dù không đậu được hai trường thì cũng được một trường, cho dù thành tích bây giờ sớm tối nguy nan... Nhưng ta thật sự không ngốc, thật, phải tin tưởng ta! "A... " Quấn lấy cánh tay Tiểu Nhiên, miệng thì cắn bánh quẩy Tiểu Nhiên đưa tới, nghĩ đến sau này cuộc sống ở trường có Tiểu Nhiên, hạnh phúc a... "Lúc ăn không được cười ngơ ngác!" Tiểu Nhiên lấy tay điểm điểm mũi ta, "Nếu nuốt trọng thì làm sao? " "Nga ~~~~ " Vội thu hồi khuôn mặt tươi cười, từ từ ăn bữa sáng. Hỏi ta tại sao không ăn nhanh lên một chút? Đó là bởi vì Tiểu Nhiên không cho! Hắn cho là ta ăn nhanh sẽ mắc nghẹn... Thật ra thì ta mới không có đâu! Bất quá thuận theo em trai vẫn tốt hơn. Ăn xong bữa ăn sáng, cùng Tiểu Nhiên ngồi xe buýt tới trường học. Bây giờ là tám giờ sáng, là thời gian mọi người bận rộn đi làm và đi học. Nhưng dường như không nhiều người lắm! "Tiểu Nhiên, hôm nay dường như không đông lắm... " Ta ngẩng đầu nhìn em trai, cười ngốc nói với hắn. Tiểu Nhiên liếc mắt xem thường."Cũng không nghĩ xem là ai làm bức tường cho anh... " "Tiểu Nhiên, đang nói gì đó? " "Không có chuyện gì, anh đứng vững. " Vuốt vuốt đầu của ta, Tiểu Nhiên hung hăng nói. "Nha... " Chu môi, em trai hung ta. Xuống xe, ta cùng Tiểu Nhiên đến trường. Tiểu Nhiên tuấn dật tiêu sái hấp dẫn không ít ánh mắt bạn học và thầy cô! Dĩ nhiên rồi, là em trai của ta nha! "Anh đang cười khúc khích gì đó? " "Anh có cười sao?" Sờ sờ mặt của mình, mềm mại trơn bóng, không phải là ta khoe khoang, da của ta đẹp vô cùng, cho nên Tiểu Nhiên cũng thích bắt chước thường xuyên... Khụ, câu phía trên kia mọi người không nhìn thấy, không nhìn thấy! Gõ đầu ta, Tiểu Nhiên ngữ khí nghiêm túc: "Còn cười nữa, tất cả mọi người đang nhìn anh!" Ta nhìn sang bốn phía, quả nhiên có rất nhiều người nhìn sang bên này! "Bọn họ thật kỳ quái a!" Ta nắm ống tay áo Tiểu Nhiên."Nhìn ta làm cái gì? " Tiểu Nhiên kéo ta qua, sau đó giữ lấy, lại trợn mắt nhìn mọi người xung quanh. Hung dữ... Không, này gọi là người có khí thế bất đồng với người khác, đi theo em trai nhà ta quả nhiên có chỗ tốt, bị Tiểu Nhiên trừng như vậy, mấy ánh mắt dừng trên người ta không còn, hơn nữa người xung quanh lập tức tan tác như chim muông. "Anh sau này không được cười tùy tiện. " Nhẹ nhàng vỗ mặt ta, lời Tiểu Nhiên nói như mệnh lệnh. "Nha... " Mặc dù không biết tại sao Tiểu Nhiên nói như vậy, nhưng theo kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn của ta, nghe Tiểu Nhiên chắc chắn không sai. "Tiểu Ngôn, đây là em của cậu? " Dư Sâm đi tới, y dường như rất tò mò về em trai ta. Nghe thấy tiếng y, tất cả mọi người đều tụ tập lại đây. Đương nhiên rồi, Tiểu Nhiên ngoại trừ là học sinh, còn là hội trưởng hội học sinh học nhảy cóc, trong các lớp ban năm nhất, em trai nhà ta đứng thứ nhất! Cộng thêm em trai nhà ta dáng người xuất chúng, đương nhiên sẽ được nhiều người chú ý. "Đúng a. " "Quả nhiên không tệ! Không trách được mỗi lần cậu nhắc tới hắn liền có thần khí như vậy. " "Dĩ nhiên! Bởi vì ta thích Tiểu Nhiên nha!" Tiểu Nhiên nghe ta nói như vậy liền cao hứng nắm chặt tay ta.