Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 308 : Tôi là người mù mà, tha cho tôi đi (10)

Edit: Ư Ư Bóng đêm yên tĩnh, bầu trời không có sao, bóng đèn trong con đường không người, lúc sáng lúc tối. Một người phụ nữ cầm túi xách đi trên con đường này, trong lòng có chút sợ hãi nên bước nhanh hơn. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, quay đầu lại nhìn thoáng qua nhưng lại không có ai, chỉ có bóng đêm yên tĩnh không tiếng động. Cô càng thêm sợ hãi, bàn tay nắm chặt túi xách. Phía sau lại truyền đến tiếng chạy bộ, cô hoảng sợ nhưng không dám quay đầu lại. Có ai không, có ai không...... Tiếng bước chân cuối cùng cũng biến mất, một cách tay để bên hông cô, tay còn lại của người kia cầm một miếng vải trắng bịt mũi cô lại, người phụ nữ dùng sức giãy dụa cầu cứu. Cứu mạng! Cứu mạng!! Bị kéo vào hắc ám ngõ nhỏ, con đường lại yên tĩnh như lúc đầu. - Ánh nắng buổi sáng càng ngày càng chói mắt, Thẩm Ngư ngồi dậy ấn vào đồng hồ báo thức "Bây giờ là 6 giờ 05 phút ngày 29 tháng 6 năm 2018." Ngày mai chính là ngày người ở tầng hai bị giết. Không phải cô không có manh mối gì, trong lòng cô đã có một nghi phạm, đó chính là Giang Thanh. Nhưng mà cô không có chứng cứ. Thẩm Ngư gãi đầu đi vào phòng tắm. Cô đẩy cửa ra đi ra ngoài rồi gõ cửa phòng đối diện. Không mở cửa, cô lại gõ gõ. Một lúc lâu sau cửa mới mở, người đàn ông chỉ mặc một cái quần cộc, cơ ngực săn chắc lộ ra sức bật, nhân ngư tuyến vân da rõ ràng, vai rộng eo hẹp, tràn ngập hormone nam tính. Đáng tiếc là Thẩm Ngư không nhìn thấy, cô chỉ cảm thấy có chút áp lực, chắc là do cô đã quấy rầy đến giấc ngủ của người ta. "Đại ca, tôi có việc tìm anh." Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của hắn lúc này. Âm trầm mang theo sự không kiên nhẫn, "Tôi nói cho cô biết, nếu cô không có chuyện quan trọng thì nhất định phải chết!" Mới sáng sớm đã quấy rầy giấc ngủ của người khác, đúng là chán sống. Thẩm Ngư thở dài, "Hôm qua tôi nghe mấy bác gái trong khu nói họ nghe thấy có tiếng phụ nữ truyền ra từ trong phòng tầng hai, tôi biết chắc chắn anh sẽ nói, người ta có phụ nữ thì có gì phải ngạc nhiên, nhưng mà mấy bác gái kia nói tiếng kêu đó rất thê thảm, giống như...... Nói như thế nào nhỉ, giống như là có người bịt miệng lại rồi đánh đập." "Anh hiểu không?" Thấy hắn nãy giờ không nói gì nên cô hỏi. Đường Tần tức đến bật cười, có lẽ là dậy sớm nên giọng nói khàn khàn mang theo vài phần tà tứ, "Hiểu cái gì, người ta làm yêu, tôi còn có thể hiểu cái gì?" Một lúc sau Thẩm Ngư mới hiểu lời nói của hắn, cô lắc lắc đầu giải thích: "Không phải, không phải loại chuyện này, chính là...... Haiz, anh không tin tôi." Đường Tần thấy cô không có phản ứng gì, hắn lùi về phía sau đóng cửa lại, "Đi đi đi, ông vẫn còn buồn ngủ." "Anh đừng đóng cửa." Cô nhét một cánh tay vào, người cũng muốn chen vào nhưng hắn đã nhanh chóng nắm chặt cổ tay cô, vậy mà vẫn không kịp, bàn tay chạm vào cơ ngực săn chắc. "Cô đang sờ cái gì?" Đường Tần đen mặt hất tay cô ra, cố gắng không chế bản thân không đá người, "Cút!" "Rầm!" Cửa đóng lại. "Tôi sờ phải cơ... của anh ta à?" 【......Đúng vậy, ký chủ. 】 "Tôi sẽ chết sao?" 【 Không sao đâu ký chủ, ngày mai cô lại là một anh hùng sờ ngực. 】 Thẩm Ngư cười cười đứng dậy, "Không nghĩ tới cơ ngực của hắn còn rất có xúc cảm, chết thì chết, ngày mai lại đến sờ thêm một lần."