Minh Nguyệt tái xuất, đang rất rất buồn… :(… tung boom lên cho mọi người đọc 1 lèo… mấy chương đầu chưa đặc sắc lắm, nhưng càng về sau sẽ càng hay ^^… ta sẽ cố gắng làm sớm bộ này. h mất điện thoại như người cụt tay, tinh thần k lên cao… nên bộ này sẽ làm chậm… hi vọng mọi người k trách ^^. Mà nói trước là bộ này khó làm lắm nha, vừa tòa án vừa học đường đan xen nhau, ta đã cố gắng tìm tất cả các tư liệu trên mạng mà ta biết về 2 lĩnh vực này để làm cho chính xác một chút, nếu có gì sai sót mọi người bỏ quá cho ta nhé ^^.
Lúc từ trong tòa án đi ra đúng khi mặt trời chói chang nhất chiếu vào đầu, nán lại ở trong tòa án có bật máy điều hòa đã lâu, bỗng chốc đem chính mình phơi dưới ánh nắng bỏng rát oi bức này, thật sự làm cho người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu. Ánh mặt trời nóng bỏng rải đều khắp trên người Lương Thiển Thâm, nước da trắng ngần bên ngoài liền nhanh chóng cảm thấy đau đớn, đều do buổi sáng nay cô vội ra ngoài nên quên mang ô. Lương Thiển Thâm cố gắng bắt mình kiềm chế sốt ruột trong lòng lại, trên mặt mỉm cười hòa nhã bắt tay với đương sự, híp lại đôi mắt bị ánh mắt trời chiếu cho không mở được ra, trong miệng lễ phép mà không mất vẻ khiêm nhường từ chối bữa tiệc tối chúc mừng kia.
Cũng may mà thắng được vụ kiện này, tâm tình của cô coi như cũng không tệ, bằng không cô cũng không biết mình còn có thể bày ra vẻ vừa tươi cười vừa nói nói những loại lời đàng hoàng như thế này hay không: “Không có gì, đây là chuyện tôi phải làm.” Nhưng mà ở trong tai người nghe, những lời này là giọng nữ của một người hòa nhã thanh cao nói ra, giống như gió mát, trong nháy mắt thổi tan cơn nóng của vài người xung quanh.
Có một số việc, có một số lời, ngay từ đầu đã cảm thấy giả dối và trơn tru đến tức cười, thật giống như một hạt châu pha lê trong suốt xinh đẹp, nhìn qua trong trẻo, đặt ở trong bình trông rất đẹp mắt, nhưng một khi cái bình vỡ, hạt châu rơi ra ngoài, lăn vào các ngóc ngách trong nhà, đó chính là một tai nạn.
Nếu như gạt bỏ không tính đến chuyện tai nạn kia, bằng lòng cẩn thận cung phụng những hạt châu thủy tinh xinh đẹp kia, rất nhanh, bạn cũng sẽ trở nên càng ngày càng ham thích sự nổi tiếng vẻ bề ngoài kia. (đoạn này k hiểu lắm)
Qua nhiều lần Lương Thiển Thâm từ chối, cuối cùng cũng thoát khỏi hai đương sự nhiệt tình mời mọc kia, thay vì nói cô sợ ánh mặt trời chói chang cực độc này sẽ đem da thịt trời sinh đẹp đẽ của mình nhuộm lên một tầng đỏ ửng, không bằng nói cô không thích ánh mắt của một trong hai đương sự cứ nhìn về phía cô cực kì muốn che dấu nhưng lại không thể che dấu được ánh mắt kinh ngạc và hết lòng cảm mến, cô không muốn ở lại tại cổng toàn án này thêm một giây, nói qua loa hai tiếng hẹn gặp lại, liền đưa tay vẫn một chiếc taxi ngồi lên, không để cho đối phương có một chút cơ hội đề xuất tiễn cô một đoạn đường.
Tạm thời thoát ra khỏi ánh nắng chói chang nóng nực và ánh mắt nóng bỏng, Lương Thiển Thâm xem như tìm lại chút mát mẻ và yên tĩnh, thoáng giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe nhìn cây cối cao lớn đang rút lui vun vút, không biết tại sao tâm trạng buồn bực dần dần phai nhạt đi. Chỉ có điều một lát sau không biết tại sao, huyệt thái dương bắt đầu đau giật lên thình thịch, do gần đây liên tục thức suốt đêm chỉnh lý lại tài liệu để ra tòa mà tạo thành sao? Lương Thiển Thâm có chút phiền muộn lấy tay từ từ xoa nhẹ, trong lòng cũng từ từ dâng lên một chút cảm xúc bất an rất nhỏ. Mỗi lần chỉ cần huyệt thái dương đau nhức là cô lập tức sẽ gặp phải chuyện không hài lòng, nghiêm trọng nhất là một lần làm cho cô ngã gãy chân, ở bệnh viện một tháng, lại ở nhà nghỉ ngơi điều dưỡng hai tháng, đợi đến khi hết bệnh, cả người cô từ đầu đến chân đầu gỉ sét hết.
Không biết lần này lại sẽ có chuyện gì xảy ra làm cho cô hết hồn đây.
Xe taxi dừng lại vững vàng ở trước công ty luật, Lương Thiển Thâm thanh toán tiền xe, vội vàng xuống xe, dùng tốc độ nhanh nhất trong chớp mắt tiến vào cao ốc, đón thang máy chạy thẳng lên lầu mười hai.
Thật ra, công ty luật của cô cũng không lớn, nhưng lại rất có tiếng, chỉ vì mấy năm gần đây được hưởng không ít tiếng tăm, nguyên nhân là do ở công ty này liên tiếp thắng được mấy vụ kiện lớn chấn động toàn thành phố. Cũng như người được vận may đi cùng, sự nghiệp lập tức lên như diều gặp gió, mặc dù không đến mức một bước lên mây, nhưng hưng thịnh phát đạt, đắt khách thì khỏi phải nói. Điều chờ đón chính là có không ít nhân tài xuất sắc ào ào hâm mộ danh tiếng mà đến, công ty luật này vốn không được tính là quá lớn lập tức trở thành nơi làm việc được coi trọng nhất, cũng có tiềm lực trở thành công ty có thực lực nhất.
Lương Thiển Thâm hơi mệt mỏi đi vào trong công ty, thật thản nhiên nhìn thấy các đồng nghiệp của mình đang nghiêm túc làm việc với các đương sự của chính họ. Nhận nhiều vụ kiện hơn đương nhiên kiếm được nhiều hơn, nhưng mà, cuộc sống bận rộn quá mức cũng rất dễ khiến cho người ta mệt mỏi, nhất là loại người tính cách không tập trung như Lương Thiển Thâm, nếu đổi lại là mười năm trước, cô tuyệt đối không thể nghĩ ra được có một ngày chính mình sẽ cầm túi công văn cùng tập tài liệu ngồi trước bàn làm việc tối tăm ngột ngạt xử lí những vụ án nhìn qua có vẻ vĩnh viễn không bao giờ kết thúc. Lúc đó điều cô nghĩ đến nhiều nhất ngoại trừ ăn không ngồi rồi ra đó là sống phóng túng.
Thản nhiên đi đến bắt chuyện với mấy đồng nghiệp ở trước mặt, Lương Thiển Thâm lại nhấc tay lên xoa nhẹ huyệt thái dương, nhiệt độ điều hòa trong phòng vừa đủ, làm cho mạch máu vừa rồi của cô đang căng phồng lên nhanh chóng co rút lại, đau đớn âm ỷ kia trở nên gay gắt, tác động đến dây thần kinh ở đuôi lông mày.
Đang lúc Lương Thiển Thâm đắn đo suy nghĩ nên sắp xếp đồ đạc lại cho tốt rồi lấy lí do quang minh chính đại là hôm nay giành thắng lợi vụ tố tụng để chuồn về nhà nghỉ ngơi một chút, Gia Ny ở trước mặt xông đến chỗ cô hưng phấn khác thường liền bắt lấy cánh tay cô ra sức lắc, lắc đến mức Thiển Thâm hoa mắt chóng mặt.
Thật là, cái cô Tiểu Ny Tử này tại sao lại không nói không rằng gì thế?
“Thắng.”
“Chuyện này thật sự là quá tốt, cứu tinh đến, cứu tinh đến!” Gia Ny tiếp tục lắc lắc cánh tay của cô.
“Đợi một chút, cô đừng tiếp tục lắc nữa, cứu tinh cái gì chứ?” Lương Thiển Thâm đè lên động tác tay quá mức kích động của Gia Ny, khẽ nhíu mi hỏi.
“Lương, chị thật xinh đẹp.”
Gia Ny nhìn thấy động tác khẽ chau lại đôi mi thanh tú của đại mỹ nhân liền choáng váng si ngốc mê mẩn, lập tức đã quên giây phút ngay trước đó lo lắng như thế nào, chỉ muốn tham lam nhìn chằm chằm người đồng nghiệp trước mắt không ai không biết không ai không hiểu được xưng danh mỹ nhân “Tuyệt bản” xưa nay chưa từng có – Lương Thiển Thâm. (“Tuyệt bản” ý chỉ hàng độc, duy nhất). Nhớ năm đó cô cùng hai bạn nam đồng môn mới ra trường đến thực tập ở công ty này, vừa vào cửa hai bạn nam kia liền choáng váng, bọn họ như lọt vào trong sương mù nhìn người phỏng vấn bọn họ hỏi một đằng trả lời một nẻo, Gia Ny thực sự tức giận, cảm thấy hai bạn đồng môn này thật sự làm mất thể diện trường học cũ của bọn họ, vì thế tự lấy lại tinh thần làm bộ xinh xắn tính toán sẽ phá vỡ tình hình căng thẳng đi tới trước tự giới thiệu bản thân. Ai ngờ, ngay khi cô nhìn về phía nữ luật sư đối diện thì miệng há hốc to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng đà điểu, lời nói ra cũng lắp ba lắp lắp giống y như hai người anh em trước: “Xin chào, tôi, tôi là Tân… Gia Ny.” Sau đó, liền chìm vào một loại trạng thái hỗn độn.
Vị nữ luật sư kia trái lại không đồng ý với sự thất lễ của của bọn họ, thái độ ôn hòa lại có vẻ có một chút xa lánh giới thiệu qua cho bọn họ tình hình công ty và nhiệm vụ công việc của bọn họ, lại dẫn ba người mất hồn đến chỗ ngồi riêng của từng người, sau đó liền đi làm việc của mình.
Lúc đó, Tân Gia Ny luôn không bao giờ quan tâm để ý tới mỹ nữ lần đầu tiên biết hóa ra trên thế giới này có người có thể làm cho đàn ông, thậm chí cả phụ nữ đều kinh ngạc trước vẻ đẹp của mình tồn tại. Nhất là đối với loại người tự đánh giá mình quá cao như cô, cũng không thừa nhận vẻ bề ngoài của những cô gái khác, lần đầu tiên bị vẻ xinh đẹp chỉ nhìn thoáng qua cũng ngạc nhiên này khuất phục. Mà người kia chính là Lương Thiển Thâm. Lương mỹ nữ không chỉ có nhan sắc, còn có tài, cô ấy chính là một trong những người hùn vốn lập nên công ty luật này, huống chi ở bên ngoài người ta tôn sùng cô ấy lên làm nữ hoàng ngành tư pháp, chỉ cần cô ấy ra tay, về cơ bản chính là đánh đâu thắng đó, không ai có thể địch lại.
Lương Thiển Thâm cố hết sức rút tay đang bị Gia Ny nắm lấy lắc lắc ở trước mặt trở về, khe khẽ lắc đầu, nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của cô bé đàn em này là biết cô ấy lại du hồn, mới đầu bởi vì biểu hiện thực tập xuất sắc mà cô nghĩ rằng cô ấy là là loại người rất tháo vát hơn nữa còn làm việc dứt khoát, nhưng mà, khi cô ấy cứ nhìn chằm chằm mặt mình ngẩn người, Lương Thiển Thâm không khỏi bắt đầu nghi ngờ đánh giá của bản thân mình đối với cô ấy, có lẽ cô nữ sinh mơ mơ màng màng này cũng không hiểu như chính mình vậy.
“Ah, ngại quá, em nói đến đâu rồi?”
“Hồi hồn rồi sao?” Lương Thiển Thâm liếc xéo nhìn cô ấy một cái, nếu không biết cô ấy đã có bạn trai, cô thật nghi ngờ cái cô bé đồng nghiệp xinh xắn này cũng sắp có tình ý với mình. Nếu không thì sao cứ nhìn thấy cô lại bày ra bộ dạng ngây ngẩn đây?
“Ha ha.” Gia Ny cười có chút xấu hổ, sau đó sắc mặt lập tức nghiêm chỉnh, tốc độ nhanh đến mức làm cho Lương Thiển Thâm hơi sững sờ: “Bên trong kia có một vị khách đến, tuần trước đã hẹn sẵn với luật sư Lâm hôm nay tới xin tư vấn một hạng mục công việc, nhưng hôm nay đúng lúc luật sư Lâm nghe được điện thoại khẩn cấp của gia đình liền lập tức chạy về, chị xem, bây giờ trong công ty mọi người đều bận rộn nhiều việc, cho nên…”
Lông mày thanh tú của Lương Thiển Thâm nhíu lại, đón nhận lời nói của cô ấy: “Cho nên, muốn để tôi tiếp chuyện?”
Gia Ny vội vàng lộ ra vẻ mặt “Đúng thế đúng thế”.
“Không được.” Lương Thiển Thâm không hề nghĩ ngợi liền cương quyết từ chối, có lầm hay không, gần đây cô đã phải nhận ba vụ kiện khó xử lý, thật vất vả mới đem được cái vụ khó nhất kết liễu xong, cô cũng không muốn tự bức chết chính mình. Kiếm tiền tuy rằng quan trọng hơn, nhưng đối với cô mà nói, tiền cũng không quá trọng yếu như vậy. Hiện tại, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, sau đó đến quán pizza gần nhà ăn một bữa thật ngon.
Nghe cô nói như vậy, vẻ mặt mong đợi trên mặt Gia Ny lập tức bị xóa nhanh trở nên suy sụp: “Lương, chị lợi hại như vậy thì không có vấn đề gì mà, chỉ là tư vấn tư vấn thôi, trước tiên chị cứ gánh vác giúp đỡ một chút, huống chi lại là loại hình chị am hiểu nhất.”
Tư vấn tư vấn, nói nghe thật hay, chỉ sợ cuối cùng chính mình phải miễn cưỡng nhận luôn vụ án này, như vậy lại ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lương Thiển Thâm không hề đáp lại, chỉ không ngừng lắc đầu, mặc cho Gia Ny đem ánh tay của mình lắc lắc đến mức đau xót.
“Em vốn đã đồng ý với anh ta để luật sư lợi hại am hiểu loại hình vụ kiện này nhất ở công ty giúp anh ta, không thể nuốt lời. Hơn nữa, hiện tại… Em đã đưa người tới văn phòng của chị…”
Lương Thiển Thâm nghĩ không ra, vì sao ở trước mặt người khác mạnh mẽ cương quết, đến lân khi cô nữ sinh nhanh mồm nhanh miệng này tới thì cô luôn thay đổi bộ dạng hoàn toàn, cô ấy có chút “mặt dày mày dạn” cứ quấn quýt lấy cô.
Nhìn không được cái bộ dạng ra vẻ “tội nghiệp” của cô gái kia, cuối cùng Lương Thiển Thâm thở dài, vung tay lên nói: “Lấy tài liệu ra đây.”
“Ha ha, em vẫn biết đại mỹ nữ cực tốt mà.”
Huyệt thái dương của Lương Thiển Thâm bất đắc dĩ cứ thình thịch giật càng lúc càng khủng khiếp, nếp nhăn giữa lông mày cứ sâu dần thêm, chỉ hi vọng lần tư vấn này không nên mất quá nhiều thời gian của cô.
Lương Thiển Thâm bước nhanh đi đến trước phòng làm việc của mình, không chút suy nghĩ liền mở cửa cúi đầu đi vào, còn chưa ngẩng đầu cô liền lên tiếng: “Ngại quá, mới từ tòa án vội trở về, để ngài đợi lâu. Luật sư Lâm tạm thời có chút việc không trở lại được, trước tiên để tôi tư vấn giúp ngài nhé.”
Đóng cửa lại, Lương Thiển Thâm mới quay người lại ngẩng đầu, cố gắng để mình quên đi cảm giác đau đớn từ huyệt thái dương kéo dài đến đuôi lông mày rồi kéo tới tận sau gáy, bày ra một nét thoáng hiện tươi cười bình thản đã được công thức hóa không có kẽ hở tự giới thiệu với đương sự ngồi ở trên ghế phía đối diện: “Ngài khỏe chứ, tôi là… Lương Thiển Thâm.”
Đầu Thiển Thâm đang nhìn tới nơi của người kia trong khoảnh khắc đau buốt hoàn toàn, cái loại cảm giác như tê liệt này làm cho cô hoa mắt một chút, lúc nói chuyện không nhịn được phải dừng lại.
Đối phương nhìn thấy cô cũng ngẩn ra rất lâu, cuối cùng kinh ngạc nói: “Thiển Thâm? Lương Thiển Thâm!”
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
103 chương
11 chương
62 chương
42 chương
10 chương
122 chương
21 chương
209 chương