Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 193 : Chó săn nhỏ (76)

Edit: ULies Beta: Ư Ư Lý Tiểu Ngư còn chưa kịp đáp lại, môi đã bị người nọ ngậm lấy, nụ hôn này vừa ôn nhu vừa quyến luyến, lộ ra tình ý dạt dào, cô không biết Nghiêm Viêm thích điểm nào của cô, tình cảm thâm nhập cốt tủy tựa hồ muốn hôn cô đến ngất đi. Vạt áo bị vén lên, lướt qua eo chạm đến trước ngực, hành động bất thình lình này khiến lý trí cô quay lại, Lý Tiểu Ngư lắc đầu dùng tay đẩy ra, thanh âm từ trong miệng tràn ra: "Trên xe... Có người......" Cô vốn không có tình cảm, nhưng sự ngượng ngùng đột nhiên sinh ra này khiến cô cảm thấy không có chốn dung thân, căn bản vô pháp tiếp tục đi xuống, phía trước có xe vẫn mở cửa, đại biểu ở đây có người, bọn họ như vậy, cảm giác có người ngoài càng làm thân thể của cô vô cùng mẫn cảm. Thân thể Nghiêm Viêm cứng đờ, tựa hồ nghĩ tới điều gì, độ cung nơi khóe miệng phóng đại, cười đến tà tứ, âm điệu cuối cùng kéo dài cực kì câu người, "Vậy ở nơi không có người, Tiểu Ngư sẽ cho anh phải không? Ân?" Lý Tiểu Ngư không muốn nói chuyện, cảm giác khác thường giống như cơn sóng không ngừng vỗ đến khiến hai mắt cô không ngừng trào ra xuân sắc, ngón tay gắt gao nắm chặt quần áo trước ngực nam nhân, mơ hồ thấy được sau nếp nhăn là làn da tràn ngập sự co dãn. "Đồ ngốc, yên tâm, kính trên xe có thể cách âm, người phía trước không nghe thấy cũng không nhìn thấy." Nghiêm Viêm đè lại tình dục cuồng bạo mãnh liệt xuống đáy lòng, đầu ngón tay chạm vào tóc mai bị thấm ướt trên trán cô, bàn tay to lớn xoa nắn khuôn mặt phấn nộn bóng loáng, đôi mắt hạnh bởi vì tình dục chi phối mà tích tụ lên một tầng hơi nước, rầm rì cọ xát thân thể hắn. Hắn sẽ không để người khác thấy bộ dáng động tình của cô, và âm thanh mê người kia. Chỉ có hắn được nghe, tất cả đều là của hắn. 【 Kéo rèm 】 _ Thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau Lý Tiểu Ngư mới tỉnh lại, thân thể không thoải mái cùng với đau đớn do đêm đầu đều khiến cô không muốn nhớ đến. Đây là phòng thí nghiệm, đèn sáng ngời, tất cả đều rất quen thuộc, Lý Tiểu Ngư nhớ lại chuyện tối hôm qua, linh hồn cũng run lên, thật là đáng sợ. Nếu không phải bởi vì đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy Nghiêm Viêm sẽ không bỏ qua cô sớm như vậy. Ý niệm bỏ chạy lặng lẽ xuất hiện trong đầu, Lý Tiểu Ngư mặc kệ thân thể không thoái mái, xốc chăn lên chạy ra bên ngoài, từng bước từng bước đi trên hành lang, bên tai yên tĩnh chỉ nghe được tiếng bước chân trên sàn nhà màu trắng lạnh lẽo. Khoảng cách đến cửa càng ngày càng gần, Lý Tiểu Ngư bước nhanh hơn, vừa đến cửa, thân thể đã bị người chặn ngang bế lên, trước mắt choáng váng một trận, một gương mặt dán sát, chỉ nghe được giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, "Em lại muốn rời khỏi anh?" Nghiêm Viêm đang ở trong phòng bếp nấu cháo cho cô, lại nhìn thấy một thân ảnh trong camera, đang chạy ra ngoài cửa. Lý Tiểu Ngư mặt không cảm xúc, "Em phải về nhà." Nghiêm Viêm chạy ra khỏi phòng, không cho phép, nghĩ tới khi cô rời khỏi đây sẽ lại nói chuyện với người đàn ông khác, cười với một tên đàn ông khác, hắn sẽ không khống chế được lệ khí dưới đáy lòng. "Anh buông em ra, Nghiêm Viêm." Lý Tiểu Ngư giãy giụa muốn chui ra khỏi ngực hắn, "Em phải đi về." Ôm cô quay lại phòng, Nghiêm Viêm mới buông cô xuống, đặt xuống giường, đắp chăn, ngón tay vuốt ve sườn mặt cô, giọng nói dịu dàng như đang thỏ thẻ lời âu yếm, "Ở bên cạnh anh, anh sẽ không để em chạy mất lần nữa." Lý Tiểu Ngư nhớ tới, một mùi hương quay qua chóp mũi, còn chưa kịp suy nghĩ, trước mắt liền tối sầm, hôn mê bất tỉnh. _ 【Giá trị hắc hóa là ba sao, ký chủ phải nắm chặt thời gian a. 】 Thẩm Ngư không nghĩ tới Nghiêm Viêm sẽ đánh ngất mình, đúng là biến thái a biến thái ~, "Thế giới sau ta muốn đổi đối tượng công lược thành em trai nhỏ đáng yêu, loại này ta không nuốt trôi."