Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 142 : Chó săn nhỏ (25)

Phòng tắm cũng không to, bên trong không có gì ngoại trừ một thùng nước, Nghiêm Viêm mang thùng gỗ đi vào, bên trong nước nóng hầm hập, theo bước đi của hắn, nước nóng sóng sánh bắn vào trên mu bàn tay hắn, chỉ một lát đã xuất hiện mấy vết hồng hồng. Buông thùng nước xuống, hắn lại đi ra ngoài, một lúc lâu sau cầm một bộ quần áo đi ra, đôi mắt chuyển qua nơi khác, nói: "Bộ quần áo này do mẹ tôi may, mặc được một lần do quá nhỏ nên không thể mặc được nữa, cậu tạm chấp nhận." Ánh mắt Lý Tiểu Ngư từ khuôn mặt hắn chuyển qua bàn tay đang cầm quần áo kia, hắn giống như không cảm thấy đau đớn, mu bàn tay đã nổi mụn nước né tránh tầm mắt của cô, không muốn cô nhìn thấy. "Ừm." Lý Tiểu Ngư thu mắt, cầm lấy bộ quần áo kia. Nghiêm Viêm xoay người định đi, nhưng lại dừng lại, giọng nói trầm xuống, "Không nên tùy tiện tắm ở trong nhà nam sinh khác, không an toàn." Lý Tiểu Ngư vừa định trả lời, Nghiêm Viêm đã đóng cửa lại đi ra. Không gian chật chội chỉ còn mình cô, hơi nước bịt kín hai mắt, Lý Tiểu Ngư ngạc nhiên che ngực, trái tim khác với bình thường cô chưa bao giờ cảm nhận được, đó là cảm xúc. Hình như đó là vui vẻ. Tắm rửa xong đi ra, mặc bộ quần áo cũ kĩ, nhưng người may để tâm, áo thun, to rộng rắn chắc, mặc trên người cô dài đến tận đầu gối, bên dưới còn có quần dài. Phòng khách không có ai, Lý Tiểu Ngư đi vào trong một căn phòng, cửa cũng không đóng, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy thiếu niên đang nhắm mắt dựa vào mép giường, lông mày nhíu lại. Lý Tiểu Ngư nhẹ nhàng đi tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, ánh mắt tinh tế miêu tả hình dáng khuôn mặt hắn, tiều tụy mệt mỏi đến mức tận cùng mới có thể dựa vào mép giường là ngủ. Mấy ngày nay hắn đã trải qua những chuyện không nên trải qua ở tuổi này, mẹ qua đời còn cha thì máu lạnh, còn có những lời bàn tán trong thôn. Dù hắn cứng cỏi như thế nào, nhưng cũng chỉ là một thiếu niên mới lớn mà thôi. Ánh mắt Lý Tiểu Ngư lại dừng trên mu bàn tay của hắn, đứng lên đi ra ngoài, khi trở về trong tay cầm một bát thuốc. Đây là phương pháp dân gian trong thôn, dùng để chữa bỏng, thuốc rất dễ tìm, dưới mái hiên cũng có mọt vài cây. Tìm được một cái khăn lông, cô đặt bát thuốc sang một bên, lấy một ít bôi lên trên mu bàn tay hắn. Làn da của hắn rất đen, có lẽ là do phơi nắng nhiều, trên ngón tay cũng có nhiều vết chai. Không biết bôi trong bao lâu, cuối cùng cũng bôi xong hai tay, Lý Tiểu Ngư cúi xuống đang thổi thổi, sau đó từng bước từng bước quấn khăn lông lên. Sau khi làm xong tất cả, ngẩng đầu lên, Lý Tiểu Ngư đã đối diện với một đôi mắt u ám như đầm lầy làm người ta sa vào trong đó. Hoảng sợ, vừa muốn lùi về phía sau, cổ tay đã bị người ta cầm lấy, giọng nói người nọ có chút khàn khàn, "Đồ ngốc, đây là lựa chọn của cậu." Tôi sẽ không buông cậu ra, ngay cả khi tôi và cậu không phải là người cùng một thế giới, tôi cũng sẽ giữ cậu vĩnh việt ở bên cạnh tôi. Lý Tiểu Ngư vẻ mặt mộng bức, cổ tay bị nắm có hơi đau, tránh cũng không tránh được, "Nghiêm Viêm?" Nghiêm Viêm buông tay ra, che dấu cảm xúc dưới đáy mắt, chỉ còn lại sự bình tĩnh, "Tắm xong rồi? Tôi đi giặt quần áo."