Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 114 : Hoàng tử hai nhân cách (47)

Bạc Ngôn Thần còn chưa nói xong, trước mắt trời đất quay cuồng, bị nàng đẩy ngã trên sàn nhà, hai vai bị bàn tay nóng như lửa đè lại, vừa ngẩng đầu, đã đối diện với đôi mắt bịt kín một tầng sương mù của nàng, làm trái tim hắn nóng lên. “Mục… Mục Vũ! Ngươi làm gì?” Bạc Ngôn Thần nhăn mày, bị ánh mắt như sói như hổi của nàng nhìn, có loại dự cảm không tốt. “Ta…… Ta……” Hơi thở của Thẩm Ngư nặng nề, cái lưỡi dò ra ngoài môi, liếm liếm cánh môi, dụ hoặc đến cực điểm, “Ta muốn ngủ ngươi a, thật khó chịu, ngươi để ta ngủ ngươi một chút có được không?” Dứt lời, hai chân đè trên người hắn kẹp chặt, hạ thân không có quần áo cọ cọ bụng dưới của hắn. Bạc Ngôn Thần chỉ cảm thấy một ngọn lửa từ bụng dưới lan ra toàn thân, nghĩ đến nàng không mặc quần áo, đầu hắn giống như nổ tung, cứng đờ không dám cử động. “Mục Vũ, ngươi đi xuống cho trẫm!” Bạc Ngôn Thần kinh ngạc thế nhưng mình lại có phản ứng, thẹn quá thành giận quát. Thẩm Ngư không biết đây là hiện thực hay đang ở thế giới xuyên qua, đầu ngón tay đặt trên môi mỏng của hắn, cúi xuống hôn lên trán hắn, cảm nhận sự tê dại khi làn da chạm vào nhau, thoải mái làm nàng rên rỉ, cười nhẹ ra tiếng: “Gọi ta là Thẩm Ngư, người ta không phải Mục Vũ, người ta là Thẩm Ngư, nghe thấy không?” Nói xong, duỗi tay vỗ vỗ khuôn mặt tuấn lãng của nam nhân. Muốn bịt miệng Thẩm Ngư lại đầu tiên chính là hệ thống, mẹ nó không còn lý trí sao? Sắp bại lộ tất cả rồi? 【 Cảnh cáo! Cảnh cáo! Nhân thiết bị phá vỡ một cách nghiêm trọng!! 】 Gân xanh trên trán Bạc Ngôn Thần nhảy lên, cầm lấy cổ tay của nàng, muốn ném ra “Ngươi điên rồi sao?” Thẩm Ngư như rắn cuốn lấy thân thể của nam nhân, làm thế nào cũng không cảm thấy thoải mái, chỉ có thể dựa vào bản năng cọ tới cọ đi, bộ ngực tuyết trắng, hai điểm đỏ thắm lại đong đưa trước mặt Bạc Ngôn Thần, kích thích như vậy, nốt ruồi đỏ giữa trán Bạc Ngôn Thần phát ra ánh sáng, đau đớn quen thuộc xuất hiện. Thẩm Ngư không hề phát giác, vẫn cọ cọ trên người nam nhân, mùi hương nhàn nhạt từ thân thể lan tràn bốn phía, chậm rãi bay ra ngoài, bay đến nơi thị vệ canh gác bên ngoài. Mấy thị vệ tựa như bị thôi miên, hai mắt đỏ đậm, chậm rãi đi vào bên trong, muốn một nữ nhân để phát tiết. Cửa bị đẩy ra, bọn thị vệ còn chưa nhìn thấy trong phòng có chuyện gì, trước mắt đã tối sầm, nháy mắt hóa thành một vũng máu. Một người đi đến trước cửa, đóng cửa lại, giơ tay tạo một tầng kết giới trong phòng. Nam nhân làm xong, mới khom người ôm người trên mặt đất lên, bước vào suối nước nóng. Thẩm Ngư ngâm trong nước ấm, mênh mông mở hai mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một khuôn mặt. Tóc đen của Bạc Ngôn Thần rơi rụng trên vai, hoa văn trên trán yêu mị dị thường, một đôi mắt phượng híp lại bên trong giấu kín con thú hoang sắp tỉnh dậy, môi mỏng hơi nhấp, vớt nàng vào trong ngực, ngón tay thon dài vỗ về tấm lưng thon thả của nàng, dò xét tình huống trong cơ thể. Phát hiện chỉ là kỳ động dục tới mới thu tay, ngón tay hơi hơi siết chặt, ngăn chặn sự tức giận bạo nộ trong lòng. Phế vật kia! Nàng thiếu chút nữa đã bị hắn…… Nghĩ tới đây, Bạc Ngôn Thần đã không khống chế được muốn cắn nuốt linh hồn của phế vật kia, nhưng thân thể này còn cần hắn, hắn chưa thể chết được. Thẩm Ngư nóng nảy, tay vòng trên cổ nam nhân, hai chân triền lên, thân thể nóng như lửa cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Bạc Ngôn Thần lại không động thì chắc là Liễu Hạ Huệ, một bàn tay to nâng mông nàng, một bàn tay khác nâng cằm, cúi người ngậm lấy đôi môi hơi mở ra kia, không mất chút sức lực nào đã luồn vào bên trong, liếm láp mọi nơi trong khoang miệng, hung hăng dùng sức liếm mút cái lưỡi mềm mại kia, Thẩm Ngư chỉ cảm thấy linh hồn của nàng đều bị nam nhân kia hút ra ngoài.