Hắc đạo đặc chủng binh
Chương 107 : Đứa con bất hiếu
Chuyện của Phỉ Phỉ đã như vậy, Tôn lão gia tử đã hứa với mình rằng sẽ che trở cho Phỉ Phỉ, Đường Phong cũng yên tâm, sau này mình chú ý thêm một chút là được.
Sáng sớm hôm sau, Đường Phong bám cầu thang bước xuống phòng khách, bình thường lúc này là thời gian hắn luyện tập, nhưng hiện tại chân bị thương nên hắn không thể tiến hành những vận động quá kịch liệt. Nhưng theo quen đã thành, không vận động thì người không thoải mái, cho dù là vào phòng khách luyện tạ tay cũng được.
"Ô, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây à? Anh sao dậy sớm thế?" Đường Phong còn chưa xuống tới nơi đã nghe ở dưới lầu truyền tới tiếng hổn hển, bước xuống nhìn, sặc, kỳ tích ư, Vương Thắng không ngờ lại dậy sớm như vậy, bình thường hắn không ngủ tới lúc có người gọi thì tuyệt đối không chịu dậy.
Vương Thắng đặt ta lên đất rồi lấy khăn lên lau mồ hôi: "Ài, nằm bệnh viện lâu như vậy trên người béo ra rồi, nên luyện tập một chút."
Đường Phong cười cười, bước lên trước cầm hai quả tạ mười cân lên luyện, tạ này là do chính tay hắn làm, đồ mà cửa hàng thể dục dụng phẩm bán chỉ dành cho trẻ con chơi, không lọt được vào mắt hắn.
Lau mồ hôi, Vương Thắng duỗi lưng, ngồi lên sa lông bật ti vi lên xem.
"Thưa các khán giả xem truyền hình, hiện tại là 7 giờ sáng, tôi là phóng viên của đài TV XA Diêu Hồng. Hiện tại tôi ở hiện trường báo cáo cho mọi người về nghi thức đưa tang của Phương thị trưởng và Đường tiên sinh. Phương Lam thị trưởng sinh ngày 25 tháng 3 năm 1958 tại XA. Tháng 7 năm 1979 tốt nghiệp đại học chính pháp nước Z, cùng năm đó quay về XA tiến vào công tác bộ môn chính phủ và gia nhập đảng. Tháng 2 năm 1985 là chủ nhiệm văn phòng cục tài chính. Tháng 3 năm 1986 ra nước ngoại đào tạo chuyên sâu. Tháng 3 năm 1988 về nước, tháng 8 năm đó nhậm chức phó cục trưởng cục tài chính, quản lý văn phong cục, tổ chức nhân sự, quốc hội, hành chính chính pháp. Tháng 6 năm 1992 đảm nhiệm chức cục trưởng cục nhân sự. Tháng 7 năm 199 đảm nhiệm chức phó thị trưởng của XA chủ quản kiến thiết kinh tế. Ngày 20 tháng 1 năm 2008 thông qua thượng ủy hội tuyển cử đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, đã trúng cử làm thị trưởng XA với ưu thế tuyệt đối. Lúc 11h 25 phút chiều ngày 29 tháng 1 năm 2008. Phương Lam thị trưởng và Đường tiên sinh, Đường Chính Quốc tiên xinh nổi danh trong giơi xí nghiệp của XA trên đường lái xe về nhà đã bất hạnh gặp nạn. Phương Lam thị trưởng hưởng thọ 50 tuổi. Tuy Phương Lam thị trưởng chỉ làm thị trưởng có 9 ngày, nhưng Phương Lam thị trưởng có 20 năm công tác ở cơ quan chính phủ, trước giờ luôn luôn hết lòng vì dân phục vụ, mọi người có thể nhìn ra đằng sau tôi, những quần chúng đội mưa tới tiễn đưa thị trưởng chính là chứng minh tốt nhất. Đường Chính Quốc tiên sinh sinh ngày 14 tháng 6 năm 1955..."
Nghe thấy tiếng nói trong TV truyền ra, Đường Phong trong đầu ong một tiếng, tạ đang cầm trong tay rơi xuống đất, khiến gạch dưới nền nhà vỡ vụn.
Xông tới trước TV nhìn ảnh cha mẹ không ngừng chuyển động, hai mắt Đường Phong đỏ rực như máu.
"Lão đại, anh sao vậy?" Vương Thắng bị hành động của Đường Phong làm cho giật nảy mình, vội vàng hỏi.
Đường Phong cố nén bi thương trong lòng, nói với Vương Thắng: "Tao có chuyện phải ra ngoài." Nói xong ngay cả quần áo cũng không thay, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi chạy ra ngoài.
Trên đường Đường Phong nhấn ga điên cuồng, nước mắt không ngừng tuôn, căn cứ vào địa chỉ ghi trên TV, Đường Phong đi tới hiện trường lễ truy điệu, lúc này trong nhà đã đầy là người. Những người này là người dân tự phát, mặc áo đen cầm vòng hoa tới tiễn đưa Phương thị trưởng. Trong lòng bọn họ, Phương thị trưởng là một vị quan tốt hiếm có, tối hôm xảy ra tai nạn chính là bà ấy tới an ủi lão nhân cô đơn, vốn người đi theo rất nhiều, nhưng Phương thị trưởng thấy trong nhà ông bà cụ quá bừa, cho nên bảo những người đi cùng đi trước. Mình ở lại giúp lão nhân xử lý việc nhà, sau khi bà ấy giúp lão nhân xử lý xong việc thì trời đã khuya, Phương thị trưởng lúc này mới gọi điện thoại cho chồng mình tới đón, ai ngờ trên đường về nhà Phương thị trưởng lại xảy ra tai nạn.
Đường Phong hai mắt đẫm lệ, hắn muốn tiến vào, hắn muốn vào nhìn mặt cha mẹ mình lần cuối.
Trên đường nghe thấy những tiến khen ngợi lẫn tiếng thương xót của người dân đối với mẹ mình, Đường Phong trong lòng càng khó chịu. Khó lắm mới chen được tới cửa, Đường Phong hít sâu một hơi, sau đó chuẩn bị tiến vào.
"Xin lỗi, tiên sinh, ngài không thể vào." Bảo vệ thấy Đường Phong muốn vào, vội vàng giơ tay ra ngăn lại.
"Vì sao?" Đường Phong lạnh lùng nhìn hắn.
"Do người dân vào quá nhiều, sợ hiện trường quá hỗn loạn, cho nên người nhà của Phương thị trưởng quyết định trừ lãnh đạo tỉnh ra thì người khác đều không thể vào!" Bảo vệ nói.
"Người nhà?" Đường Phong nhướn mày. Cha mẹ mình đều là con một, mà ông bà nội ngoại đều qua đời từ lâu, trên đời này cha mẹ chỉ có mình là người thân duy nhất, từ đâu tòi ra một người thân nữa vậy?
Bảo vệ gật đầu nói: "Phương thị trưởng không có thân thuộc trực hệ, lễ táng là do con nuôi Đinh Lỗi của bà ấy phụ trách."
Đường Phong choáng váng? Đinh Lỗi? Đáng cười thật, mình thân là thân nhân duy nhất lại không thể gặp mặt cha mẹ lần cuối, ngược lại để người khác thay mình kính hiếu! Đường Phong rất muốn khóc to một trận, hắn có lỗi với cha mẹ, hắn biết chuyện của mình nhất định khiến cha mẹ rất đau lòng, tới cuối cùng ngay cả việc ma chay cũng do người khác làm giúp! Người làm con như hắn quả thực không xứng đáng, sai lầm lớn nhất trong cả cuộc đời của cha mình chính là có một đứa con bất hiếu như mình!
Đường Phong trong mắt chứa chan lệ nóng, nói như van cầu: "Cho tôi vào đi, tôi chỉ nhìn một cái thôi là được rồi."
Bảo vệ có chút khó xử, nhưng nhìn bộ dạng của Đường Phong, bảo vệ không đành lòng cự tuyệt hắn, nghĩ một lát rồi nói: "Vậy anh đợi một lát, tôi đi hỏi cho anh, nếu Đinh tiên sinh không đồng ý thì tôi cũng hết cách."
Đường Phong gật đầu, mắt thủy chung vẫn nhìn vào bức ảnh treo trên tường ở trong phòng.
Một lát sau, bảo vệ dẫn một nam tử tới trước cửa, bảo vệ chỉ vào Đường Phong rồi nới nam tử đó: "Chính là anh ta?"
Đường Phong chuyển thị tuyến lên người Đinh Lỗi, nhiều năm như vậy mà hắn vẫn không thay đổi, vẫn đẹp trai như vậy, có điều so với trước kia thì thành thục hơn nhiều.
"Anh vì sao nhất định phải vào? Anh quen cha nuôi hay là mẹ nuôi của tôi?" Đinh Lõi nhìn Đường Phong, hỏi. Hắn luôn cảm thấy người này rất quen thuộc, nhưng chỗ nào quen thuộc thì lại không nói ra được.
Gật gật đầu, Đường Phong nói: "Để tôi vào nhìn đi, tôi chỉ muốn nhìn mặt họ lần cuối thôi."
Đinh Lỗi thấy lệ nóng của vẻ mặt bi thương của Đường Phong, hắn biết Đường Phong không phải đang diễn kịch, cho dù là người diễn tốt thế nào đi chăng nữa không diễn được một cách đầy cảm xúc như thế này.
"Được." Đinh Lỗi ừ một tiếng, sau đó quay người bước vào.
Đường Phong sau khi tiến vào hai mắt nhìn chằm chằm vào phụ mẫu trong quan tài, nhiệt lệ chứa chan, hắn rất muốn gục lên trên mà khóc lớn, nhưng hắn biết mình không thể làm vậy.
Cha mẹ hắn rõ ràng đã già rồi, tóc mai đã hoa râm, khác biệt rất lớn với những gì trong ấn tượng của hắn, nhớ lần cuối cùng hắn gặp cha mẹ họ trông vẫn rất trẻ, lúc đó hắn và mẹ mình trông giống chị em hơn là mẹ con, nhưng mấy năm gần đây cha mẹ lại già đi nhiều quá. Đường Phong biết, trong đó nhât định có một phần nguyên nhân rất lớn là vì mình.
Thấy người này nhìm chằm chằm vào cha nuôi và mẹ nuôi, vẻ bi thương trên mặt giống như người nằm bên trong chính là cha mẹ của hắn vậy, Đinh Lỗi không khỏi có chút kỳ quái.
Mười phút sau, thấy người này vẫn không đi, Đinh Lỗi bước tới, nói: "Tiên sinh, anh nên đi rồi."
Đường Phong chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn Đinh Lỗi, nói: "Cám ơn anh, bọn họ có con nuôi như anh chắc là sẽ rất cao hứng." Nói xong Đường Phong bước ra cửa.
Về tới xe, Đường Phong không nhịn được nữa, gục lên vô lăng mà khóc lớn, miệng lẩm bẩm: "Cha mẹ, con xin lỗi, con trai bất hiếu, con trai bất hiếu! Con nên nghe lời cha mẹ, ta nên ở lại bên cạnh hai người, nhưng con lại vì lý tưởng của mình mà rời xa cha mẹ. Vì sao, vì sao hai người lại ra đi như vậy? Cha mẹ là chỗ dựa của con, ngay cả cha mẹ cũng không cần con thì con còn gì nữa đây."
Trong biệt thự, lúc này rất nhốn nháo, Quan Trí Dũng và Hứa Cường bị tiếng tạ rơi làm cho tỉnh dậy, khi bọn họ chạy xuống dưới thì vừa hay thấy Đường Phong bỏ đi, Quan Trí Dũng nhíu mày hỏi Vương Thắng: "Lão đại sao vậy?"
Vương Thắng xòe hai tay ra cười khổ, nói: "Tao sao mà biết được, ban đầu vẫn bình thường, nhưng nghe thấy bản tin trong tivi thì như phát điên vậy."
Quan Trí Dũng và Hứa Cường đồng thời quay đầu lại nhìn TV, khi bọn họ nhìn thấy hai cái tên quen thuộc trên TV thì trong đầu ong ong! Ở cùng Đường Phong lâu như vậy, bọn họ đương nhiên biết kha khá về Đường Phong, ít nhất thì tên của cha mẹ Đường Phong bọn họ cũng biết.
"Chuyện này xảy ra lúc nào?" Quan Trí Dũng chỉ vào TV.
Vương Thắng ngây người, mấy người này hôm nay đều bị làm sao vậy? "Một ngày trước khi các anh về, cũng chính là ngày hôm kia, thị trưởng mới thượng nhiệm của XA và chồng của ba ấy buổi tối lái xe về nhà gặp tai nạn."
Quan Trí Dũng và Hứa Cường trong lòng rúng động, bọn họ không biết phải làm gì, càng không biết lão đại sẽ thế nào.
Vương Thắng thấy mặt hai người lúc xanh lúc trắng, nhíu mày nói: "Chúng mày sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì, nói cho tao biết vậy chứ, không coi tao là huynh đệ à?"
Quan Trí Dũng nghĩ một lát, sau đó nói: "Tả Thủ, mày đi gọi Phỉ Phỉ tới, Hữu Thủ, theo tao tới thư phòng." Hắn quyến định nói cho Vương Thắng biết chân tướng của sự việc. Chuyện này nói cho hắn và Phỉ Phỉ biết cũng không sao, bọn họ đều biết Đường Phong là người bản địa ở XA, mà nói trước cho bọn họ biết để bọn họ có chuẩn bị, sau này ở trước mặt lão đại thì chú ý một chút.
Sau khi Phỉ Phỉ mắt lờ đờ ngái ngủ bước vào, Quan Trí Dũng nói: "Chuyện này hai đứa biết cũng được, nhưng đừng nói cho người khác. Hai đứa cũng đều biết là đại là người bản địa ở XA, mà tao nhớ là cũng từng nói với hai đứa là cha mẹ của anh ấy luôn ở thành phố XA, từ sau khi bọn anh phẫu thuật thẩm mỹ, trong lòng khó chịu nhất chính là lão đại, rõ ràng là ở trước cửa nhà nhưng lại không thể gặp cha mẹ. Hữu thủ, mày chẳng phải rất lấy làm lạ vì sao bọn tao lại có biểu tình như vậy phải không? Hiện tại tao nói cho hai đứa biết, Phương thị trưởng và chồng của bà ta chính là cha mẹ của lão đại!"
"Cái gì?" Vương Thắng và Phỉ Phỉ đồng thời hét lên.
Truyện khác cùng thể loại
273 chương
12 chương
88 chương
98 chương
26 chương
324 chương
12 chương