Hắc đạo đặc chủng binh

Chương 106 : Đùa mà thành thật

Hai người vừa nói xong thì cửa bị người ta đẩy ra, Phỉ Phỉ xông vào ôm trầm lấy Đường Phong, nói: "Anh, em tưởng anh chết rồi! Các người sao lâu như vậy mới quay về?" Ân Phỉ kích động không quan trọng, nhưng cô ta vừa hay đụng mạnh vào vết thương của Đường Phong. Đường Phong lập tức há to miệng, mồ hôi trực tiếp từ trên trán rơi xuống tí tách. Phỉ Phỉ thấy bộ dạng của ca ca như vậy, vội vàng thả hắn ra, khẩn trương nói: "Anh, anh sao vậy? Anh có chỗ nào không khỏe à?" Quan Trí Dũng vỗ vỗ trán, thấp giọng nói: "Phỉ Phỉ à, trên chân lão đại có vết thương, em khiến anh ấy bị đau rồi." Nghe thấy vậy, Phỉ Phỉ lập tức cúi đầu nhìn, thấy chân Đường Phong không ngừng run, Phỉ Phỉ lo lắng đến phát khóc, vội vàng bảo Đường Phong ngồi xuống: "Anh, em xin lỗi, em không phải là cố ý đâu, anh mau ngồi xuống đi, để em xem vết thương của anh." Sau khi Đường Phong ngồi xuống, cơn đau nóng rát trên chân kích thích mỗi một sợi dây thần kinh của hắn, còn Quan Trí Dũng ngồi ở bên cạnh thì cười trên sự đau khổ của người khác, Đường Phong không chút khách khí nắm lấy cánh tay của hắn rồi bóp mạnh. Cho dù là Quan Trí Dũng cũng không chịu nổi, vừa vỗ tay Đường Phong vừa khoa trương gào lên: "Bỏ ra, gãy rồi, gãy rồi!" Đường Phong cười hắc hắc hai tiếng rồi mới bỏ tay ra, hắn biết Quan Trí Dũng là giả vờ mà thôi, nếu chút đau đớn này mà cũng không chịu nổi thì uổng công hắn ra ngoài lăn lộn. Có điều một cái nắm này khiến Đường Phong đột nhiên cảm thấy giữa huynh đệ bọn họ tựa hồ như lâu rồi chưa đùa giỡn. "Thứ Đao, đợi khi nào tao khỏi bệnh chúng ta so đấu một trận nhé?" Đường Phong có chút hoài niệm cuộc sống trước kia, từ sau khi rời khỏi bộ đội hắn phát hiện mình đã mất đi quá nhiều thứ, tình huynh đệ còn lại này bất kể là như thế nào cũng phải giữ thật vững. Quan Trí Dũng hơi ngây người, sau đó cười nói: "Được, em sớm đã muốn đấu với anh một trận rồi, nhớ tước kia chúng ta cơ bản mỗi tháng đều đấu một lần. Thằng ôn Tả Thủ thì ngày nào cũng muốn đấu với chúng ta, không biết hắn có được cái tinh thần lớn đó ở đâu nhỉ!" Quan Trí Dũng nghe thấy Đường Phong nói vậy rất cao hứng, không chỉ là Đường Phong, Quan Trí Dũng và Hứa Cường cũng rất hoài niệm cuộc sống trước đây. Lúc này Phỉ Phỉ đã vén ống quần của Đường Phong lên, chân của Đường Phong bị vải sô bọc lấy, cô ta không nhìn thấy vết thương, vừa muốn động thủ tháo vải sô ra thì Đường Phong rụt chân lại, nói: "Được rồi, Phỉ Phỉ, anh không sao cả, vết thương nhẹ thôi mà, bác sĩ khó khăn lắm mới băng lại được, em tháo ra chẳng phải là lãng phí thành quả lao động của người ta sao?" Trong mắt Phỉ Phỉ chan chứa nước mắt, đứng dậy kéo tay Đường Phong, nói: "Anh nói cho biết đi, anh làm sao mà bị thương vậy?" Đường Phong cười nói: "Ha ha, anh ra nước ngoài, gặp một chút phiền phức nhỏ nên bị thương, bình thường thôi mà, không có gì phải lo cả." Phỉ Phỉ rõ ràng là không tin, quay người lại nói với Quan Trí Dũng: "Thứ Đao ca ca, anh nói cho em nghe đi, en biết anh ca ca không nói thật mà." Quan Trí Dũng bất lực nhìn về phía Đường Phong, sau khi thấy Đường Phong đánh mắt ra hiệu cho mình đừng nói với Phỉ Phỉ, Quan Trí Dũng gật đầu vớn hắn, sau đó nghiêm mặt nói với Phỉ Phỉ: "Phỉ Phỉ à, lão đại thực sự không sao mà, chút thương nhẹ này đối với anh ấy mà nói thì không tính là gì cả, chẳng qua là bị một phát súng bắn ra một cái lỗ mà thôi." Đường Phong thấy tên tiểu tử này dám trêu mình, hung hăng trừng mắt lườm Quan Trí Dũng, sau đó vội vàng kéo Phỉ Phỉ lại bắt đầu giải thích, hắn biết, nếu như mình không giải thích rõ ràng trước khi Phỉ Phỉ nổi giận, tối nay kiểu gì cũng phải chịu tội. Từ sau lần bị Hắc Long hội tập kích, Đường Phong đã đáp ứng Phỉ Phỉ nhất định sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, mà lần này đi vì không muốn để Phỉ Phỉ lo lắng, Đường Phong cũng nói với cô ta là không có chút nguy hiểm nào. Trải qua nửa ngày giải thích, Phỉ Phỉ khó khăn lắm mới chịu bổ qua cho Đường Phong. Thấy Phỉ Phỉ không truy cứu nữa, Đường Phong trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Phỉ Phỉ à, bang phái đó của em sao rồi?" Nhắc tới bang phái của mình, Phỉ Phỉ cười ha ha nói: "Cũng không tệ lắm, hiện tại đã thu nhận mấy chục người rồi, toàn là nữ sinh, cán bộ cơ bản cũng tuyển xong rồi, bọn em định qua mấy ngày nữa sẽ phất cờ chính thức thành lập!" "Phất cờ???" Đường Phong có chút kinh ngạc nhìn Phỉ Phỉ: "Em cũng biết những cái này à?" Phỉ Phỉ cười hắc hắc, nói: "Thấy trên ti vi, gần đây em xem nhiều phim về xã hội đen lắm, Hồng Tinh Thập Tam Muội chính là thần tượng của em!" Nghe thấy từ Hồng Tinh, Đường Phong và Quan Trí Dũng quay sang nhìn nhau, nếu như để Phỉ Phỉ biết XG còn có một Hồng Tinh xã, không biết cô ta sẽ thế nào nhỉ. "Cái này... Phỉ Phỉ à, anh thấy phất cờ thì miễn đi? Cả XA đều là địa bàn của Hoa Hưng xã, em phất cho ai xem?" Đường Phong bực bội nói. Hắn không muốn Phỉ Phỉ quá náo động, vậy thì quá nguy hiểm đối với Phỉ Phỉ, mà đó dẫu sao cũng chỉ là trên TV, có xã hội đen nào thành lập lại muốn thông cáo cho thiên hạ đâu? Thế thì khác gì tìm chết? Phỉ Phỉ bĩu môi nói với vẻ không vui: "Nhưng em đã đáp ứng với các chị em rồi, tới lúc đó phải thành lập một cách nổi đình nổi đám." Đường Phong nhìn Quan Trí Dũng, cầu hắn cứu trợ. Quan Trí Dũng nghĩ ngợi một lát, sau đó cười nói: "Phỉ Phỉ, hay là thế này đi, qua mấy ngày nữa em gọi những chị em đó tới nhà đi, chúng ta sẽ mở yến hội tại nhà, tới lúc đó anh sẽ mời tới một số nhân vật lớn đến? Sao hả? Thế cũng không mất mặt phải không nào?" Phỉ Phỉ có chút hiếu kỳ nói: "Nhân vật lớn ư? Lớn tới mức nào?" Quan Trí Dũng nói: "Tứ đại cự đầu của Hoa Hưng xã có tính là lớn không?" Phỉ Phỉ trợn mắt lên nói: "Sặc, em còn cho rằng là ai, thì ra nhân vật lớn mà anh nói chính là bản thân các anh ư? Chẳng thú vị chút nào! Tôn gia gia còn đáp ứng em là sẽ tới cổ động nữa kìa. Còn nói là sẽ ra sức ủng hộ cho em!" Đường Phong vừa nâng chén trà lên uống được một ngụm nghe thấy câu nói này liền phun hết ra, sau đó có chút không dám xác định nhìn Phỉ Phỉ: "Em... em nói cái gì? Tôn lão gia tử cũng tới ư?" Phỉ Phỉ gật đầu nói: "Đúng vậy? Tĩnh tỷ còn nói sẽ đảm nhận chức bang chủ danh dự của chúng em! Đúng rồi, Tĩnh tỷ mấy lần hỏi anh lúc nào thì quay về, hình như có chuyện tìm anh thì phải." Đường Phong toát mồ hổi, Cổ Tĩnh Tiệp là dạng nhân vật gì chứ? Cô ta chính là công chúa của bang phái người Hoa lớn nhất ở hải ngoại! Có cô ta gia nhập, vậy tiểu bang phái của Phỉ Phỉ không muốn nổi cũng khó, thật không biết giới thiệu cho họ quen nhau là đúng hay là sai nữa. Lại còn cả Tôn lão gia tử, ông ta sao cũng đến làm gì. "Phỉ Phỉ à, chuyện này chúng ta để mấy ngày nữa hẵng nói đi, anh và Thứ Đao ca ca của em còn có chuyện cần bàn, em về phòng trước đi." Đường Phong quyết định thương lượng thật kỹ với Quan Trí Dũng về chuyện này, Tôn lão gia tử không phải là người hồ đồ, ông ta làm vậy nhất định là có dụng ý. Phỉ Phỉ thấy chưa nói chuyện được mấy với ca ca mà ca ca đã đuổi mình đi, có chút không vui ừm một tiếng, sau đó về phòng mình. Châm một điếu thuốc, Đường Phong hỏi: "Mày thấy thế nào? Vốn chỉ là muốn Phỉ Phỉ có cái chơi đùa mà thôi, nhưng hiện tại sự tình đã biến thành phức tạp rồi." Quan Trí Dũng hơi ngây người, sau đó nói: "Anh đang hỏi em đấy à? Em làm sao mà biết được? Tôn lão gia tử không phải là gia gia của anh sao? Anh tực tiếp gọi điện thoại cho ông ấy hỏi là được, việc gì phải ở đây đoán già đoán non?" Đường Phong vỗ đầu, đúng là quan tâm quá tất loạn, móc di động trong túi ra rồi bấm số của Tôn lão gia tử. Buổi trưa lúc về hắn đã gọi điện thoại cho Tôn lão gia tử, không ngờ lại muốn tìm ông ta nhanh như vậy. "Alo? tiểu Trạch đấy à? Có chuyện gì vậy?" Giọng nói của Tôn lão gia tử vang lên trong điện thoại. "Tôn gia gia, cháu nghe Phỉ Phỉ nói ông muốn ra sức ủng hộ cho nó? Nó, nó không hiểu chuyện, sao ông cũng..." Đường Phong nóng ruốt suýt chút nữa thì nói ra sao ông cũng không hiểu chuyện, may mà hắn kịp thời phản ứng dừng lại được. Tôn lão gia tử tựa hồ như đoán được Đường Phong sẽ nói vậy, cười ha ha hai tiếng, nói: "Tiểu Trạch à, cháu còn không tin gia gia ư? Gia gia làm vậy kỳ thực là đang giúp cháu đó! Cháu thích Tĩnh Tiệp phải không? Ha ha, đây là ta sáng tạo cơ hội cho cháu. Mà Phỉ Phỉ là em gái cháu, Tĩnh Tiệp nếu gia nhập bang phái của Phỉ Phỉ thì nếu như không có lão đầu tử ta ở bên cạnh, khi cháu gặp phiền phức thì không phải là vẫn có một cây đại thụ để dựa vào không? Cho nên ý kiến của ta không những là phải bảo Phỉ Phỉ làm, còn muốn để bang phái của nó phát triển! Như vậy thì mới có thể trói buộc nha đầu Tĩnh Tiệp đó, con bé đó ta hiểu, từ nhỏ bị gia đình quản lý quá nghiêm, nó tựa hồ rất hứng thú với chuyện này của Phỉ Phỉ." Đường Phong ngẩn người, hắn không ngờ Tôn lão gia tử lại nghĩ xa như vậy. Có điều Tôn lão gia tử nói cũng đúng, từ sau chuyện Hắc Long hội tập kích lần trước, Đường Phong thể hội rất sâu rằng có lúc chỉ dựa vào mình thôi thì không ổn, tất sẽ có lúc phải dựa vào ngoại lực để giải quyết vấn đề. Nếu lần trước hắn hắn hướng tới Tôn lão gia tử cầu cứu trợ, vậy thì Vương Thắng và Quỷ Diện tuyệt đối sẽ không bị thương nặng như vậy. Nếu lần này Hoa Hưng xã bị Long Chiến Thiên Nhai tập kích không phải là Tôn lão gia tử giúp đỡ thì có lẽ Hoa Hưng xã hiện tại đã biến mất rồi! Tuy Đường Phong rất không thích loại cảm giác này, nhưng hắn tại hắn không thể chỉ suy nghĩ cho mình, mà còn phải nghĩ tới mấy ngàn huynh đệ của Hoa Hưng xã! "Nhưng... nhưng ông cũng biết đấy, cháu chỉ muốn để Phỉ Phỉ sống những ngày thán yên ổn, vui vẻ mà thôi." Đường Phong có chút không cam lòng, nói. Tôn lão gia tử cười nói: "Đừng ngốc như vậy, chỉ cần dính vào hắc đạo thì đừng hòng chỉ lo cho thân mình. Cháu chẳng lẽ chưa từng nghĩ nếu như người khác biết Phỉ Phỉ là em gái của lão đại Tử Thần của Hoa Hưng xã thì sẽ nhìn nó như thế nào à? So với việc để nó không ra đen không ra trắng như vậy, bị người khác ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, thì thà để nó đứng ra còn hơn. Cháu yên tâm, có ta ở đây bọn Phỉ Phỉ sẽ không có chuyện gì đâu. Cho dù khi ta mất rồi, ta nghĩ cháu cũng sẽ có năng lực để bảo vệ bọn nó."