Gửi thương cho gió
Chương 2
Thứ 6/12/9
Cạch!
Bố đặt cốc café lên bàn và tôi giật mình tới nổi hai quả trứng trên tay suýt nữa thì rơi xuống đất. Ở trường tôi " hổ báo" bao nhiêu thì ở nhà lại " hươu nai" bấy nhiêu. Cũng có thể là do bố mới trở về từ buổi họp phụ huynh khẩn cấp. Chẳng nhẽ bố đã biết mọi chuyện? Mà không, rất có thể tên bị tôi thôi miên đã chở lại bình thường khi viết tường trình, nếu đúng thế thì tôi gặp rắc rối to.
- Con nghĩ sao về việc hai mươi nam sinh có cùng một lời khai mà chỉ một mình con nói hoàn toàn khác?
Tôi in thin thít, bỏ trứng vào chảo mỡ nóng, nó "xèo" lên một tiếng rõ to, đó có thể coi là câu trả lời của tôi được không?
- Bố biết con sẽ không làm gì mà không có lí do, bố tin con...
Bố mới nói đến đây mà đã khấp khởi mừng thầm. Bố đứng về phía tôi ư???
- Nhưng điều duy nhất mà bố muốn nói là con không được sử dụng pháp lực với bạn bè vì nó có thể tiết lộ thân thế của con
- Tôi dạ bằng cái giọng không thể thiểu não hơn
- Dù sao bố vẫn sẽ phạt để cảnh cáo con
Ôi trời, tôi biết ngay mà, vậy mà cứ tưởng thoát cơ đấy, hi vọng là bố sẽ không đòi lại quyển nhật kí BigBang 600 trang của tôi
- Ăn chay 3 ngày.
- Vâng, con cũng tự phạt mình ăn chay nhưng chỉ một ngày thôi. Tôi thở phào vì hình thức phạt của bố. Tôi nghĩ phải là một tuần cơ đấy.
- Bố nghĩ 3 ngày là thời gian thích hợp để con suy ngẫm mọi chuyện.
- Vâng. Tôi lấy trứng ra và bỏ vào đĩa, đặt ngay ngắn trước mặt bố. Bữa trưa hôm nay của tôi sẽ là súp lơ sào với dầu đậu nành simply, lạc và cơm. Làm sao tôi có thể nuốt trôi được mấy thứ đó trong khi trước mặt tôi bố vẫn ăn trứng, thịt bò hấp và canh sườn? Xem ra tôi đã đánh giá quá thấp hình phạt của bố rồi.
Tôi dành cả buổi chiều được nghỉ của ngày thứ sáu để đi nhà sách và ra siêu thị mua một vài món ăn chay có vị thịt ví dụ như thịt gà, sườn, mực.....nhưng tất cả đều là thực vật hoặc làm từ bột mì. Có lẽ khi ăn chúng tôi sẽ cảm nhận được vì gà thì sao? Việc ăn chay đối với con người là bình thường nhưng đối với hồ ly nó đích thị là một cơn ác mộng. Thường ngày tất cả bữa ăn cảu tôi đều có thịt: thịt gà, thịt lợn, thịt bò....Nói chung tất cả đều là thịt và tôi tưởng tượng nếu có điều kiện mình có thể ăn thịt gà nốt quãng đời còn lại. Hi hữu lắm trong khẩu phần ăn của tôi mới xuất hiện một vài loại củ quả như cà chua, cà rốt, su hào.... Cảm giác ăn rau chẳng khác nào ăn cỏ vậy. Mà không, cỏ và lá rau chẳng khác gì nhau cả. Với tôi rau chỉ là một loại cỏ được con người ưa chuộng và sử dụng phổ biến, điển hình như bố rất thích ăn rau cải vậy.
9h45, số bài tập đại số bao gồm sin, cos và một đống thứ linh tinh khác đã được giải quyết triệt để. Tôi nằm dài trên giường và mở Ipad ra check mail. Bố nói vừa gửi cái gì đấy vào hòm thư của tôi nhưng vì lúc đó đang bận chiến đấu với đĩa gà chẳng ra gà, cỏ không ra cỏ nên tôi chẳng nghe thấy gì hết. Cái gì đây? Một đường link loằng ngoằng và tôi chậm chạp bấm vào. Một video cơ à? Big Bang hay hoạt hình Conan đây? Tôi có thể tưởng tượng miệng mình đang ngoác tới tận mang tai:
" Ăn chay là một cách để thanh lọc cơ thể, hơn nữa nó giúp con người tránh được các bệnh bla bla....."
Đùa chứ bố lại gửi cho tôi cái video "lợi ích của việc ăn chay" là như thế nào? Tôi thì chẳng thấy lợi ích gì cả. Mới có 11 tiếng không được ăn thịt mà người tôi đang yếu dần đi. Giờ này chắc vỗ con muỗi còn không được chứ đừng nói gì đến chuyện tôi ngồi dậy và tĩnh tâm lắng nghe tất cả những điều trên. Thế này chẳng khác nào nói với một người da trắng theo chế độ Apacthai rằng một cô gái da đen rất xinh đẹp. Không xinh, không đẹp, cỏ không ngon. Tôi đập đầu xuống gối như một con nghiện đang lên cơn. Thèm thịt quá đi a a a...
Bruz bruz...
Today I dont feel like doing anything
- Alo – tôi bắt máy giọng đầy mệt mỏi
- Alo – đầu dây bên kia đáp trả, chẳng nhẽ tôi nói nhỏ quá
- Alo – tôi hét lớn vào cái điện thoại
- Alo – tiếng cười khúc khích ngay sau đó.
- Này Dương cậu dở hơi à? Sao trêu người ta thế? Đang bực chết đây
- Chuyện sáng nay à?
- Ừ, bố tớ đi họp về rồi bắt ăn chay 3 ngày đây này.
- Sướng nha – tiếng cười sặc sụa của Nhật Dương
- Sướng cái nỗi gì? Tớ thèm thịt quá đi Dương ơi....
- Thôi tự cắn tay mình đi bạ yêu dấu, tớ đi ăn khuya bằng phở bò đây haha
Đầu dây bên kia tắt cái rụp và cảm giác hụt hẫng kinh khủng. Đồ đười ươi, mai cậu sẽ biết tay tớ.
Bruz bruz...
Today I dont feel like doing anything...
"Lại ai nữa đây? Phong à? Anh em nhà này lạ thật, sinh đôi có khác, hành động y chang như nhau."
- Alo
- Bố cậu đi họp về thế nào rồi
- Chẳng sao cả. Tớ bị phạt ăn chay 3 ngày.Tôi vừa nói chuyện điện thoại vừa mở hình ảnh thịt gà chiên, xào,hầm, luộc....các loại trên mạng ra xem
- Từ lúc nào?
- Trưa nay
- Và cậu vẫn sống tới bây giờ?
- Ừ
- Nhưng tớ sắp chết rồi đây, thèm thịt gà quá.
- Cái này thì chịu không giúp cậu được mà hình như sáng nay tớ để quên túi snack vị bò trong balo của cậu đấy
Hú .....! Thật chứ? Tôi mừng rỡ và lao ra khỏi giường và trèo ngay ra chỗ bàn học – sao cậu không để quên luôn gà rán, thịt bò khô, coca nữa?
- Thôi ăn đi cô nương, tôi cúp máy đây.
Lại tiếng tút dài nhưng lần này tôi không thấy hụt hẫng vì ít ra còn có túi bim bim vị bò ở đây. Thế này là đủ sống tới mai rồi. Mà hình như tôi bỏ quên điều gì đó. Thôi chết, từ đầu ới giờ tôi chưa nói rõ về hai nhân vật vô cùng quan trọng – hai siêu hùng xuất hiện đúng 3 phút 41 giây trong bộ phim hành động sáng hôm qua của tôi. Nhật Phong, Nhật Dương – hai anh em sinh đôi phải nói là trở thành huyền thoại của trường. Ông anh: Nhật Phong, đội tuyển toán quốc gia, chiều cao 1m81, giọng nói ấm, có má lúm đồng tiền bên trái, tài năng chơi gita và karate vào hàng cao thủ. Nhật Dương, đội tuyển lí quốc gia, chiều cao 1m81,5 (vì có thói quen nghến chân khi đứng cạnh Phong) có cả hai má lúm và được bình chọn là "nam sinh có nụ cười đẹp nhất" trường tôi. Tài lẻ của Dương là chơi piano và vẽ tranh. Nói chung cả hai anh em nhà này đều đẹp trai, học giỏi, đến thầy cô còn quý mến chứ đừng nói gì nữ sinh trường tôi nhưng mỗi người một tính cách: Phong lạnh lùng và có vẻ lãnh đạm với tất cả mọi thứ còn Dương thì tinh nghịch và là tâm điểm ở mọi nơi mọi chỗ cậu xuất hiện. Nhà chúng tôi ở ngay cạnh nhau, gần tới mức cú điện thoại vừa nãy chỉ là do cả hai đều lười chứ nếu không chỉ một cái bước chân qua cái lan can thấp lè tè là từ từng hai nhà họ có thể trèo sang tầng hai nhà tôi. Chúng tôi chơi với nhau 17 năm và suất hiện cùng nhau mọi lúc mọi nơi nhưng tôi bị lu mờ hoàn toàn dưới ánh sáng quá chói lóa của hai anh em họ.
Thứ 7/13/9
Tiếng hét kinh thiên động địa làm bầy chim đậu trên cây hoa sữa trước nhà bay toán loạn còn tất cả cửa kính thì gần như vỡ tung ra. Mới sáng sớm mà đã xui xẻo thế này rồi. Rõ ràng là tôi đang gặm đùi gà KFC cơ mà sao lại cắn tay mình một phát đau điếng như thế này? Lại mơ à? Thật là tôi thèm thịt qua rồi. Đây là lần thứ 3 trong suốt bảy năm trở lại đây tôi bị phạt ăn chay và có vẻ như mỗi lần này là nặng nhất so với việc cố tình giẫm lên áo dài của cô(năm lớp 4) vì nghĩ cô cũng có đuôi như tôi hay đánh một đứa bạn trong lớp gẫy 2 răng cửa vì tội đọc trật tên tôi từ Hồ Tuyết Ly sang Hồ Ly Tuyết và lấy đó ra làm trò đùa (năm lớp 7). Bây giờ thì tốt rồi, bữa sáng lại bắt đầu với cà chua, rau xà lách và bánh mì. Liệu là tôi ăn nhiều rau thế này da có bị chuyển sang màu xanh không? Hay là mũi sẽ đỏ giống y như quả cà chua? Như vậy thì thật là tai hại, kiểu gì hai anh em nhà Phong, Dương cũng lấy tôi ra làm trò đùa cho mà xem. Ôi trời!!!
· Tại trường:
Buổi học vẫn diễn ra suôn sẽ cho tới khi ra chơi tiết 2(nếu không tính việc tôi bị gọi xuống phòng giám thị để lấy thêm lời khai về vụ xô xát). Lẽ dĩ nhiên là tôi không bị phạt nhưng ngồi chung phòng với mấy chục tên du côn mặt đằng đắng sát khí cũng đủ làm tôi phát ốm lên rồi.
Roẹt!!!
Một tiếng động rất đỗi hãi hùng phát ra ngay khi tôi đang cúi xuống nhặt chùm chìa khóa rơi trên sàn nhà. Thôi chết; sao lại mát thế này? Nhìn quanh không thấy ai để ý tôi mới tự trấn tĩnh rồi đứng thẳng dậy; ép sát người vào tường rồi đưa tay ra sau kiểm tra "hàng hóa". Rách thật rồi; một đường thẳng chạy từ túi quần cho tới giữa bắp chân. Thủ phạm không ai khác ngoài cái đinh vô duyên đang chĩa ra đầy kiêu ngạo từ cái tủ đựng đồ. Đinh; ta ghét mi!!!! Mà rách như thế này làm sao tôi có thể về lớp được? Khoan hãy nói tới chuyện về lớp; làm sao tôi có thể đi từ đây vào nhà vệ sinh trốn cũng là cả một vấn đề. Với cái quần jean hiphop nổi bần bật thế này việc không bị soi mói để ý mới là lạ; huống gì cái hành lang đầy người ra thế kia.
- Này cậu làm gì mà đứng trông buồn cười thế
- Hả??? Phong? Tôi lơ ngơ như bò đeo nơ.
- Ừ - Phong nhìn tôi chăm chú; hai tay khoanh trước ngực
- Chết tớ rồi.....
- Cậu lại gây rắc rối gì à?
- Không; mà thôi không nói với cậu được. Tôi đổi ngay ý định và lắc đầu quầy quậy; người vẫn đứng sát vào tường để tránh bị lộ.
- Tại sao lại không? Lông mày cậu ta nhíu hẳn lại và có vẻ như Phong bực vì thái độ dấu giếm của tôi.
- Lí do tế - nhị. Tôi cố tình kéo dài chữ tế nhị ra và để ý thấy Phong cười rất gian.
- Đến mức nào? Đột nhiên Phong kéo tôi lại gần và lẽ dĩ nhiên là tôi phải rời xa cái bức tường yêu dấu. Một cơn gió thổi qua và cái cảm giác man mát từ chỗ quần rách bất giác khiến toàn thân tôi sởn da gà.
- Phong; đứng yên. Tôi quay người lại và đứng phía trước Phong; để cho chân cậu ấy che đi phần nào vết rách. Cả hành lang đang đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi.
- Tại sao tớ lại phải.......Cậu ấy định đứng lên ngang hàng với tôi thì tôi giữ tay lại
- Quần tớ rách – tôi nói nhỏ nhưng rõ từng từ một. Phong đứng im mất mấy giây không nói được gì. Cả trăm cặp mắt vẫn đang theo rõi nhất cử nhất động của chúng tôi. Không nhìn sao được khi mà kiểu đứng này rất kì quái. Nó y như cảnh nam chính đứng từ phía sau ôm eo nữ chính trong phim điện ảnh Hàn nhưng ở phiên bản Việt thì tôi phải túm chặt cổ tay Phong vì một lí do rất – tế - nhị .
- Cậu có thấy kì không?
- Gì? Tôi gắt.
- Giống như chúng ta đang ôm nhau ý. Tôi nhận ra trong câu nói của Phong xen lẫn một nụ cười đầy ẩn ý – Cậu lợi dụng tớ cũng vừa thôi; tớ chưa nắm tay ai bao giờ đâu
- Kệ cậu; tớ buông ra cậu chạy mất thì sao? Với lại hồi nhỏ cậu với Dương hay nắm tay nhau còn gì?
- Vớ vẩn; hồi nào? Mà tớ nói tay con gái cơ mà
- Thôi tớ không biết đâu cậu phải đưa tớ ra khỏi chỗ này; sắp vào học rồi
- Bằng cách nào?
- Tùy cậu – tôi thở dài
- Cậu nói đấy nhé – Tôi chưa kịp trả lời thì đã bị Nhật Phong bịt mắt lại rồi nói rõ to để mọi người trong hành lang cùng nghe thấy
- Tuyết Ly à; tớ có bất ngờ dành cho cậu đây
" Tên dở hơi này; bịt mắt thế này ai mà đi được?"
Rồi Phong ghé xuống sát tai tôi thì thào:
- Chân trái bước
Tôi bước về phía trước và khá lúng túng khi nhận ra có một cái chân nữa cùng bước với tôi; đều tăm tắp như bồ đội duyệt binh vậy. Hết chân phải rồi tới chân trái. Tôi nép vào người Phong và lần đầu tiên trong suốt 17 năm tôi mới nhận ra rằng cậu ấy rất cao còn tay thì to và ấm hơn tay tôi nhiều. Hai đứa đứng sát nhau đến nổi tôi có thể cảm nhận được sự thô ráp từ quần jean cậu ấy mặc chà vào bắp chân bị hở qua vết rách; thậm chí là nghe thấy cả tiếng tim cậu ấy đập thình thịch nhưng chẵng rõ là tim của Phong hay của chính tôi đang nhảy lung tung trong lồng ngực nữa. " Mày bị làm sao thế hả tim? Bình thường chơi với nhau có thế này đâu? Hay lúc vật nhau trên sàn karate thậm chí tao còn chẳng nhớ đến sự tồn tại của mày. Tim ơi đừng đập nữa; à thế thì không được. Tim ơi đập chầm chậm thôi cho chủ nhân của mày được nhờ. Cứ như thế này thì xấu hổ chết đi a . . aa .a.a"
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
8 chương
26 chương
120 chương