Tôi từng đến nhà Giang Thần một lần, nhà anh ở tầng chín, khi thang máy lên đến tầng hai Giang Thần nhận được một cuộc điện thoại, nói có người bệnh xảy ra chút vấn đề. Anh liền ấn nút mở cửa thang máy ngay tại tầng ba, sau đó vừa ném chùm chìa khóa nhà anh cho tôi vừa dặn: “903, đồ ăn trong tủ lạnh, ăn xong ngủ một giấc!”
Cửa thang máy từ từ khép lại, tôi thấy dáng anh vội vã chạy về hướng cầu thang bộ.
Lên đến tầng chín, tôi đứng trước nhà anh một lúc lâu phân vân có nên vào trong hay không, cuối cùng quyết định không vào. Thứ nhất, từ nhỏ tôi đã được dạy không được vào nhà người khác không có sự cho phép, thứ hai, tôi sợ không có người ở nhà, nếu thấy cái gì hay hay tội lại tiện tay mang đi mất. Ừ, tôi là một đứa trẻ ngoan.
Vì thế tôi lại ấn thang máy đi xuống, tới cửa hàng bán đồ ăn sáng ở dưới tầng, mua mỳ vằn thắn, trứng luộc sau đó bắt một chiếc taxi tới bệnh viện.
Con gái vốn đã ngốc nghếch, tôi còn ngốc hơn.
Trước cửa bệnh viện, một hàng dài ô tô cao cấp đỗ lại, tuy tôi từng nói mình không có hiểu biết quá nhiều về xe nhưng chỉ cần nhìn chiếc nào cũng bóng loáng thì chắc toàn là loại xe đắt tiền. Cái này cũng giống như quần áo, nếu là quần áo chỉ mười mấy tệ, bị dây bẩn thì mắt tôi cũng chẳng thèm nháy, đã bẩn rồi thì ném luôn đi thôi. Còn nếu là quần áo mấy trăm tê thì lại khác, chỉ cần nhìn thấy xì dầu, nước mắn từ xa tôi liền chạy vội, thực sự nếu bị bẩn tôi thà quỳ trên mặt đất xoa xoa rồi giặt còn hơn…
Tôi còn chưa kịp đi vào cửa bệnh viện đã bị hai người đàn ông mặc comple đeo kính đen ngăn lại. Bọn họ đồng thanh hỏi tôi: “Cô tới làm gì?”
Tôi ngẩng đầu nhìn biển tên bệnh viện, cũng chẳng muốn nói nhiều, đáp: “Tới khám bệnh.”
Một người nhìn đồng hồ hỏi: “Bệnh viện còn chưa mở cửa, cô tới khám bệnh cái gì.”
Tôi nói: “Tôi phải khám gấp.”
Người còn lại nói: “Tôi thấy cô chẳng có vẻ gì là phải khám gấp cả? Nói đi, cô là người của đài nào?”
Tôi ngẩn người giây lát, sau mới ngượng ngùng gãi đầu khiêm tốn đáp lại: “Ha ha, tôi không phải người của đài truyền hình, mặc dù có rất nhiều người nói ngoại hình của tôi rất hợp để lên ti vi.”
Hai người nhìn nhau, sau đó lại đồng thanh nói: “Nói vớ vẩn vừa thôi, co là người của báo nào?”
Tôi lắc đầu nói: “Tôi vừa mới xuống taxi, hai anh cũng thấy rồi đấy, làm gì có ai ôm tôi. Vả lại tôi cũng không thiếu chân thiếu tay cần gì phải có người ôm lại đây?”
Tôi thành khẩn như thế mà chẳng ảnh hưởng được tới hai người bọn họ tí nào bởi vì biểu cảm của họ vẫn chẳng hề thay đổi, cứ như ai thiếu nợ bọn họ vậy.
Không còn cách nào khác, tôi đành giơ lên đồ ăn sáng trong tay lên: “Thực ra tôi là bác sĩ của bệnh viện này, tôi đến đi làm thôi.”
Vừa mới nói xong đã có người vỗ vỗ bả vai của tôi, tôi ngoảnh lại, bác sĩ Tô cười khúc khích nhìn tôi: “Từ khi nào chị đã là bác sĩ của bệnh viện chúng tôi thế?”
Tôi thờ dài một hơi, chắc thân phận này của tôi trong mắt hai người kia lại càng khó xác định. Tôi nhìn hai người họ, biểu cảm của họ nhìn tôi cứ như mình là phần tử khủng bố đang chuẩn bị đánh bom liều chết vậy, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể rút súng ra xử đẹp tôi luôn thành một các xác mấy trăm lỗ.
Tôi đành nói thật: “Nếu tôi nói bạn trai tôi là bác sĩ ở đây, tôi mang bữa sáng tới cho anh ấy, các anh có tin không?”
Người đàn ông bên phải nói: “Đừng nói vớ vẩn nữa, cô là phóng viên phải không! Rốt cuộc cô đến bệnh viện để làm gì? Tôi nói cho cô biết, đây là chuyện riêng, không thể đáp ứng!”
Tôi đẩy bác sĩ Tô tới trước mặt hai người bọn họ: “Thực sự tôi không phải là phóng viên, đây là bác sĩ Tô, cô ấy là bác sĩ của bệnh viện này. Cô ấy có thể làm chúng tôi thực sự tới tìm bạn trai mình.”
Bác sĩ Tô lơ mơ gật đầu: “Tôi là bác sĩ của bệnh viện này, đúng là tôi quen bạn trai cô ấy.”
Người đàn ông bên trái lại nói: “Cô có gì để chứng minh mình là bác sĩ của bệnh viện này?”
Bác sĩ Tô sững sờ, hơi chần chừ, nói: “Tôi… tôi biết phẫu thuật.”
Tôi day day mũi, kiến nghị: “Tôi thấy cô nên lấy giấy chứng chỉ bác sĩ cũng đủ thuyết phục rồi.”
Bác sĩ Tô sờ túi quần, lại lục lọi một hồi, sau đó nhìn tôi ngây thơ vô số tội: “Giấy chứng chỉ của tôi để trong bệnh viện rồi.”
Cho dù là tôi cũng không thể ngờ một cô gái “hồn nhiên” như vậy cũng có thể làm bác sĩ được.
Mười phút sau, tôi và bác sĩ Tô ngồi xổm trước cổng bệnh viện bóc trứng gà ăn.
Tôi đưa quả trứng đã bóc vỏ cho bác sĩ Tô: “Sao lại thế chứ? Bọn họ là ai? Không cho chúng ta vào, làm sao bây giờ?”
Bác sĩ Tô cắn một miếng trứng đáp lại: “Có lẽ là nhân vật nổi tiếng nào đấy tới khám bệnh mà thôi. Cô lo cái gì, đằng nào cô cũng không phải bác sĩ ở đây.”
Tôi nghĩ thấy cũng đúng, chờ tới giờ mở cửa tôi lại đi vào thôi. Vì thế tôi rất tốt bụng nghĩ giúp cô ấy, cất lời: “Còn cô đi muộn thì sao?”
Cô ấy xua xua tay: “Không sao, bố tôi là viện trưởng.”
Tôi kinh ngạc nhưng chỉ dám nuốt vào bụng, gật gù: “Bảo sao tay nghề của cô lại cao như thế, thì ra là có gen di truyền.”
Nhưng trong lòng tôi lại nghĩ: baố của cô ấy là viện trưởng, Giang Thần lại là bác sĩ của bệnh viện này, tôi đây lấy lòng con gái của viện trưởng cũng đúng thôi. Tôi thật là hâm mộ Giang Thần có được người vợ hiền như tôi.
Bác sĩ Tô chau mày nói: “Cô nói vậy có ý gì! Bệnh viện bố tôi mở chính là bệnh viện thú y.”
Tôi liền giải thích: “Không phải, cô nói cô không sợ bởi vì ba cô là viện trưởng, cho nên mới nói… nói, á, cô đừng hiểu lầm nha.”
Cô ấy hừ một tiếng nói.
“Tôi nói không sợ là bởi vì cùng lắm thì tôi bỏ việc về nhà giúp bệnh viện thú y cho ba tôi.”
Tôi nói: “Ha ha, thì ra là như vậy, về làm bác sĩ thú y cũng rất tốt.”
Cô ấy đen mặt nói: “Cái gì mà tốt? Chị cho là viện trưởng của bệnh viện thú y không đủ oai à?”
Tôi bối rối lắc đầu, nói nhiều sai nhiều, thà rằng im lặng cho xong.
Bác sĩ Tô sầm mặt ăn xong trứng luộc, sau đó thay đổi sắc mặc nói: “Thực ra tôi chỉ đùa với chị thôi, bố tôi đúng là viện trưởng của bệnh viện này.”
Trong miệng tôi vẫn còn đang ngậm nước, cô ấy nói như vậy suýt chút nữa tôi sặc, để tránh không phun vào con gái viện trường tôi đành nhắm mắt nuốt xuống, kết quả nước mắt ứa hết ra.
Con gái viện trưởng nhà người ta có địa vị cao như thế lại vỗ vỗ lưng cho đứa con gái địa vị thấp là tôi đây, khẽ than: “Khi nào thì chị mới hiểu được sự hài hước của tôi đây? Thật ra bố tôi chính là viện trưởng bệnh viện thú y.”
…
Tôi thật sự hoàn toàn không hiểu người này rồi, sau đó tôi bắt đầu cười ha hả, nói: “Cô cho là chỉ mình biết đùa thôi hả? Tôi cũng chỉ cười trêu cô thôi, ngay từ đầu tôi đã biết rồi.”
Thật ra tôi chẳng biết quái gì cả, đến tận lúc này tôi cũng không biết chính xác bố cô ấy là viện trưởng bệnh viện này hay bệnh viện thú ý nữa. Nhưng việc này chẳng quan trọng, cô ấy cũng đâu có biết tôi biết hay không hay là tôi biết nhưng lại giả vờ không biết.
Bác sĩ Tô nhíu mày nhìn tôi, một lúc sau cũng cười: “Tôi rất thích sự hài hước của chị.”
…
Chúng tôi ngồi xổm trước cổng bệnh viện ăn xong phần ăn sáng cho ba người, và bên trong là hai phần tôi chuẩn bị cho Giang Thần. Ban đầu tôi vẫn tưởng mình chỉ ăn một phần, bác sĩ Tô ăn một phần vậy ít nhất cũng còn một phần cho Giang Thần nhưng không ngờ cô ấy lại ăn khỏe như vậy. Tính ra cô ấy đã ăn bốn quả trứng luộc, hai hộp mì vằn thằn, một cái bánh gio.
Tôi đứng lên ném túi ni-lông vào thùng rác, hai người vệ sĩ đứng trước cửa thấy tôi đứng dậy, chân phải tiến lên một bước như muốn xông lên vậy. Tôi xua xua tay ý bảo bọn họ tôi chỉ là đứa con gái yếu ớt trói gà không chặt, sẽ không xông vào trong đâu.
Tôi ném rác xong mới quay lại nói với bác sĩ Tô: “Tôi lại đi mua bữa sáng.”
Bác sĩ Tô gật đầu, nói: “Tôi cũng thấy chưa no lắm, cô mua hộ tôi thêm bánh gio nữa nhé!”
…
Khi mua thức ăn trở về, tôi thấy bác sĩ Tô đang nói gì đó với hai tên vệ sĩ kia, vừa thấy tôi đã vẫy vẫy tay: “Mình đi vào thôi.”
Dưới cái nhìn đầy thiện cảm của hai anh chàng vệ sĩ, chúng tôi thong thả đi vào. Đi được một đoạn, tôi hỏi cô ấy: “Sao cô thuyết phục được bọn họ thế?”
Bác sĩ Tô cau mày nói. “Tôi cho bọn họ mỗi người một trăm tệ.”
“Hả?” Tôi không nén nổi kinh ngạc.
Cô ấy vỗ vai tôi, nói: “Đùa thôi, tôi gọi điện đến phòng bảo vệ, nhờ họ cử người ra chứng minh.”
Tôi hỏi: “Sao cô không gọi từ sớm?”
Cô ấy đáp tỉnh bơ: “Chẳng phải mới ăn sáng xong à?”
Tôi đầu hàng, không thể dùng logic của người bình thường để nói chuyện với cô ấy được, vì vậy nói sang chuyện khác: “Cũng phải, bữa sáng là quan trọng nhất, không ăn sáng thì đầu óc không làm việc hiệu quả được.”
Đang nói chuyện thì một y tá đi tới, bác sĩ Tô liền giữ lại hỏi chuyện: “Có chuyện gì thế? Soa tự nhiên lại có người chặn ở cổng vậy?”
Y tá đáp: “Lãnh đạo trước đây phẫu thuật tim ở viện chúng ta lại tái phát bệnh tim.”
Bác sĩ Tô hỏi tiếp: “Ai cơ? Khoa tim mạch à? Có phải là bệnh nhân của bác sĩ Giang không?”
Y tá trả lời: “Vâng, bây giờ bác sĩ Giang đang ở trong phòng cấp cứu.” Cô ấy nhìn trước nhìn sau, nhỏ giọng nói tiếp: “Nghe nói là bệnh tim tái phát khi đang lên giường với phụ nữ.”
Oa….
Chúng tôi hóng chuyện xong, nội dung không ngoài chuyện trên giường vận động kịch liệt như thế nào mới khiến bệnh tim tái phát. Các cô ấy học y nên nói chuyện toàn từ ngữ chuyên ngành, nào là huyết áp cao, nhịp tim tăng, cơ thể tiết dịch….Cho đến khi nghe đến mấy chữ đó, mặt tôi đỏ bừng, e hèm một tiếng tỏ vẻ thẹn thùng, hai người đồng thời quay lại nhìn tôi mỉa mai, đại ý hẳn là biểu cảm của cô đúng là không biết xấu hổ. Ý chúng tôi nói là mồ hôi.
Da mặt tôi mỏng, không dám buôn chuyện tiếp với họ nên lấy lý do tới phòng Giang Thần chờ anh.
Phòng làm việc của Giang Thần không khóa, tôi đặt bữa sáng lên bàn rồi nằm gục lên bàn ngủ.
Chỉ có điều công phu ngủ trên bàn từ thời đọc sách của tôi đã bị suy giảm nên nằm như vậy một lúc mà vẫn không ngủ được. Tôi nằm ngẩn ngơ một lát, ngón tay vô thức lật đi lật lại đám giấy tờ để trên bàn, có lẽ do anh đi gấp nên mặt bàn vẫn còn khá bừa bộn, chơi chán tiện thể tôi thu dọn cho anh luôn.
Hồi cấp ba Giang Thần ngồi sau tôi. Thật không thể tin một học sinh xuất sắc như anh mà mặt bàn lúc nào cũng bày bừa đủ thứ, sách giáo khoa, bài kiểm tra, sách tham khảo mà cho tới bây giờ vẫn vậy. Nhưng kể cũng lạ, bất cứ khi nào tôi hỏi mượn anh cái gì, anh chỉ im lặng một lát, tìm được đúng thứ tôi cần trong đám lộn xộn đó rồi đưa cho tôi. Đỉnh điểm phải kể tới lần tôi mượn bài kiểm tra Hóa của anh. Anh nhìn trong đốn lộn xộn khoảng hai mươi tờ giấy nói Trần Tiểu Hi, cậu mượn để so bài hả, sau đó liền rút ra một tờ kiểm tra đưa cho tôi. Đúng là bài kiểm tra tôi cần mượn. Tôi vẫn cảm thấy khả năng này của anh thật kì diệu.
Đôi khi anh cũng bảo tôi dọn bàn giúp anh nhưng mỗi lần tôi dọn bàn, anh đều ngồi khoanh tay dựa ghế nhìn tôi. Tôi hỏi anh nhìn cái gì, anh đáp nhìn tôi xếp đồ ở chỗ nào. Việc này khiến tôi cảm thấy dường như mình chỉ đang làm phiền anh nhưng tôi vẫn kiên trì bền bỉ làm phiền anh như vậy.
Bàn của Giang Thần bây giờ vẫn tốt hơn trước nhiều, chỉ có các chồng bệnh án lộn xộn một chút thôi. Tôi ôm hết cả chồng định bụng xếp lại cho gọn nhưng vừa ôm lên thì cửa lại mở ra. Tôi bị giật mình nên làm rơi cả chồng bệnh án xuống đất.
Giang Thần hỏi: “Sao em lại ở đây?” Sau đó nhìn thấy đống bệnh án trên đất lại hỏi: “Chồng bệnh án của anh đắc tội với em hả?”
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
20 chương
4 chương
74 chương
62 chương
72 chương
10 chương