Ngọt Sâu Răng FULL
Chương 1
Dạo gần đây Khương Dư thật sự cảm thấy rất buồn chán, cho nên cô đã dời ý đồ xấu lên người Tống Từ —— đi chọc giận anh.
Cô muốn xem thử dáng vẻ tức giận của anh sẽ như thế nào.
Thật ra cũng chẳng thể trách cái sở thích quái ác này của Khương Dư được, Tống Từ quá bao dung với cô, chiều chuộng cô đến mức trở nên ngang ngược.
Thế là, Khương Dư đã làm hết tất cả những gì có thể, đến cô còn tự cảm thấy bản thân mình quá đáng, vậy mà Tống Từ lại không hề giận dữ chút nào.
Đúng lúc cô định từ bỏ cái trò chơi nhàm chán này thì cuối cùng Tống Từ cũng nổi giận.
Nguyên nhân là do cô về nhà rất muộn, chẳng những không gọi điện thông báo mà còn đi xuống từ xe của một người đàn ông vào lúc nửa đêm.
Tống Từ đứng dưới nhà đón cô, không nói gì, chỉ ôm chặt người con gái vô lương tâm này, ý tuyên bố chủ quyền quá rõ ràng, không cần nói cũng hiểu.
Khương Dư thấy thế lại càng không ngại đổ thêm dầu vào lửa, tự tìm đường chết mà gửi một nụ hôn gió về phía cửa sổ xe Lục Lương.
Sau đó, cô bị Tống Tử lôi về nhà.
Vừa về đến nhà, Tống Từ liền buông tay ra, cũng không nói lời nào mà chỉ bày ra vẻ mặt u ám đáng sợ.
Khương Dư biết mình quá đáng thì sấn đến lấy lòng, "Anh yêu giận rồi à?"
Tống Từ phớt lờ cô, ngồi vào ghế sofa trong phòng khách, trên tivi đang chiếu một bộ phim truyền hình sướt mướt.
Kỹ năng diễn xuất của các diễn viên quá xuất thần khiến người ta phải nổi da gà.
Khương Dư tự thấy đến mình còn chịu không nổi, thế mà Tống Từ lại có vẻ rất chăm chú xem, nhưng nếu để ý kĩ thì sẽ nhận ra anh cũng không phải đang xem tivi mà chỉ đang ngây người nhìn tivi.
"Anh giận thật à?" cô ngồi xuống bên cạnh anh, chọc chọc vào cánh tay anh, "Em sang nhà chị Hân Nhu chơi, cô ấy lo lắng nên mới bảo Lục Lương đưa em về thôi mà.
Người ban nãy là Lục Lương."
Cô vốn tưởng rằng cô giải thích xong thì Tống Từ sẽ nguôi giận, nhưng điều đó không những không xảy ra mà trái lại chính cô còn thấy không vui.
"Em muốn ăn dưa hấu!" cô giận dỗi nói với Tống Từ.
Tống Từ vẫn cứ nhìn chằm chằm cái tivi mà không thèm để ý cô.
Khương Dư không làm gì được Tống Từ, cô đành chuyển hết kênh này đến kênh khác, cô cầm điều khiển từ xa, mỗi giây đổi một kênh.
Chỗ bên cạnh bỗng nhẹ tênh, Khương Dư nghiêng đầu thấy Tống Từ đi vào phòng bếp, cô nghe loáng thoáng thấy tiếng dao thớt.
Tống Từ bổ dưa hấu ra để vào đĩa, rửa sạch dao sau đó bưng đĩa hoa quả vào phòng khách.
Anh vẫn làm ngơ Khương Dư như trước, cũng không bảo cô ăn dưa hấu mà chỉ ngồi một mình bên đầu ghế sofa bên kia, lấy tăm bỏ hạt dưa hấu mà không có biểu cảm gì.
Dưa hấu ăn thì ngon đấy, nhưng mà nhổ hạt rất là phiền.
Anh mất rất nhiều công sức bỏ hết hạt dưa ra, Khương Dư lại cướp lấy miếng dưa trong tay anh mà gặm.
"Ngọt thật đấy." Cô cực kỳ mặt dày vô liêm sỉ nói với Tống Từ.
Tống Từ liếc cô một cái, không nói gì.
Khương Dư thấy anh đang thật sự không vui thì bỏ dưa hấu xuống, lại mặt dày tiến đến ngồi lên đùi Tống Từ, hai tay ôm lấy cổ anh.
"Em xin lỗi mà, em sai rồi, em không nên làm anh giận như thế."
Tống Từ thấy dáng vẻ lấy lòng này của cô thì khuôn mặt cũng hơi buông lỏng, "Có biết là anh lo cho em lắm không."
"Em sai rồi mà, lần sau đi đâu em cũng nói với anh, về muộn cũng sẽ báo trước."
"Còn gì nữa?" Tống Từ vẫn chưa hòa hoãn với cô.
Còn gì nữa là còn gì nữa, Khương Dư khó hiểu.
"Có biết là anh bỏ hạt dưa hấu rất là vất vả không."
"À ~" Khương Dư cười rồi hôn lên môi Tống Từ một cái, "Vậy lần sau em sẽ mua dưa hấu không hạt cho anh, được chưa?"
Tống Từ không nói gì nhưng sắc mặt lại khá hơn nhiều, anh thở dài, khẽ cắn môi Khương Dư.
"Đừng lấy bản thân ra chọc tức anh để mà xác định vị trí của mình trong lòng anh.
Đối với anh em rất quan trọng, vậy nên anh sẽ rất tức giận.
Hôm nay anh tha cho em đấy, lần sau không được thế nữa." Giọng anh rất cương quyết, còn bàn tay lại dịu dàng vuốt ve hai má Khương Dư như thế cô là bảo bối quý giá của anh.
Khương Dư nhìn Tống Từ bằng ánh mắt âu yếm rồi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại hôn lên môi anh một cái.
Tống Từ mỉm cười hài lòng rồi tăng thêm độ sâu cho nụ hôn này..
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
130 chương
13 chương
113 chương
43 chương
10 chương
158 chương