Edit: Lily_Carlos Kỳ thật theo cường độ công việc trong mấy năm nay của Lương Mặc Nguyên thì không thích hợp để có con, nhưng sau khi anh nhìn thấy hai chữ ‘được đó’ kia thì lại nghĩ đến đôi má có lúm đồng tiền xinh đẹp của cô, giọng điệu ngoan ngoãn cùng với... Lương Mặc Nguyên cầm điện thoại lên gọi cho trợ lý Khúc: “A lô, Đan Ny, bữa tiệc của Viên tổng hôm nay cô đi thay tôi đi... Tôi? Tôi làm cái gì á?... Tôi về nhà với vợ...” Khúc Đan Ny ở đầu day bên kia bị lý do của anh đánh bại. Anh mở hòm thư điện tử ra thì thấy có thư mời anh tham gia một buổi tọa đàm của một trường đại học ở HongKong, Lương Mặc Nguyên nhìn thời gian trên đó yên lặng cầm điện thoại gọi cho thư ký: “Đẩy buổi toạn đàm kia cho tôi... Bao lâu? Hai tuần? Không, đẩy đến tháng sau đi.” ... Sau khi xử lý xong tất cả anh cầm điện thoại gọi cho Khúc Đan Ny, đối phương vừa nhận điện thoại đã cà khịa anh: “Lương tổng, anh dời một phần ba lịch trình sang tháng sau rồi, thời gian còn lại anh định nghỉ phéo đó hả?” “Hưởng tuần trăng mật.” Lương Mặc Nguyên mỉm cười nói. Được rồi, anh là ông chủ mọi chuyện do anh định đoạt hết. Anh có vợ anh lợi hại. Muốn lười biếng không thèm suy nghĩ lý do luôn, trong lòng Khúc Đan Ny liên tục cà khịa anh nhưng vẫn mỉm cười nói: “Được rồi, vậy chúc ông chủ đi chơi vui vẻ.” ... Sau khi ra khỏi cửa hàng KFC, Đồng Á đi đến trung tâm thương mại bên cạnh mua chút đồ. Lúc cô về nhà thì đã thấy xe của Lương Mặc Nguyên dừng ở nhà xe rồi, cô ngạc nhiên nhìn lại biển số xe lần nữa thì thấy đúng là chiếc sáng nay chồng cô lái đi làm mà, sao anh ấy lại về giờ này? Cô lên tầng vừa định ấn mật mã mở cửa thì cửa lại được mở ra từ phía trong, Đồng Á ngần người, bản thân cô còn chưa kịp có phản ứng gì thì bóng dáng to lớn đó đã bao trùm thân hình bé nhỏ của cô, đôi môi cũng đặt lên đôi môi cô. Hơi thở nam tính mạnh mẽ không thể quen thuộc hơn của người đàn ông dần dần xâm chiếm tất cả hơi thở của tôi, theo bản năng Đồng Á nhón chân lên ôm cổ anh, nói thầm vào tai anh: “Sao anh biết em đã về?” Lương Mặc Nguyên không trả lời cô, anh bắt đầu bước đi nhưng đôi môi vẫn lưu luyến trên cơ thể cô không nỡ rời đi; Anh bắt đầu lui lại để vào nhà, Đồng Á đi theo anh vào trong nhà, cô quăng chiếc túi xách trên tay đi, chân vẫn đi giày cao gót của cô đạp băng băng trên sàn nhà, bước chân của họ trở nên hỗn loạn hơn suýt nữa thì dẫm vào chân Lương Mặc Nguyên, anh vừa nâng eo cô lên vừa đẩy người cổ lên cửa. Đồng Á ngửa đầu thở hổn hển, hai người dính sát vào nhau nhưng Đồng Á vẫn còn có chút lý trí, cô đẩy tay anh ra yếu ớt nói: “Vẫn chưa đến tối mà...” Lương Mặc Nguyên túm được tay cô đặt lên eo anh, đôi bàn tay mềm mại không xương làm anh không nhịn được bóp mấy cái làm cho dục hỏa trên người anh càng cháy mãnh liệt hơn, anh nhẹ nhàng cởi áo của cô ra tầm mắt cũng rơi xuống cái khe lúc ẩn lúc hiện trước mắt, động tác mạnh mẽ của anh làm hai luồng mềm mại phía trước không ngừng đong đưa làm cho yết hầu của anh di chuyển nhanh hơn, hơi thở dần không ổn định: “Chuyện này thì anh sợ lý trí của bản thân không đủ mạnh mẽ để ngăn lại rồi...” Lương Mặc Nguyên vừa nói dứt lời lại cúi xuống kéo chân Đồng Á lên vai của mình. Cả người cô như bị đảo ngược lên, cô cảm thấy choáng váng vừa hét vừa đập lưng anh: “Đừng như vậy... Cho em xuống dưới đi mà...” Lương Mặc Nguyên cởi giày của cô ra ném lên sàn nhà. Anh không hề để ý đến dự giãy dụa của cô đánh vào mông cô một cái rồi nói: “Lại động dậy cẩn thận anh ném em xuống đó.” Đồng Á khẩn trương kéo quần áo anh làm bộ quần áo nhăn nhúm lại nhưng cũng không dám động nữa. Lương Mặc Nguyên sải bước vào phòng ném người lên giường lớn. Đồng Á kinh hô một tiếng, thân thể cô cũng nẩy lên hai cái theo quán tình sau đó mới an vị trên giường. Thân thể Lương Mặc Nguyên nhanh chóng áp lên trên... Sau khi tắm rửa xong, Lương Mặc Nguyên thần thanh khí sảng đi ra khỏi phòng tắm, anh mặc xong quần áo sau đó đeo đồng hồ lên, anh quay đầu lại thì thấy Đồng Á quay lưng về phía mình thay quần áo, dù hai người họ đã vô cùng thân mật nhưng Đồng Á vẫn rất ngại ngùng với vấn đề này nên khi mặc quần áo cô luôn có thói quen quay lưng về phía anh. Lương Mặc Nguyên đến phía sau cô thay cô cài khóa áo lại. Anh ôm lấy cô từ phía sau đặt cằm lên hõm vai cô, thân mật cọ lên gương mặt cô, hơi thở nóng bỏng thôi vào gáy cô: “Chúng ta có nên đi hưởng bù tuần trăng mật không?” Đồng Á hơi quay mặt: “Sau khi làm hôn lễ hãng đi, em muốn mặc váy cưới xinh đẹp.” Lương Mặc Nguyên cười khẽ cúi đầu trộm hương: “Xem ra chúng ta nên đẩy nhanh tiến độ tổ chức hôn lễ thôi.” Thật ra Lương Mặc Nguyên không vội muốn có con như thế, anh từng ngầm nói với Đồng Á là bản thân muốn sống cuộc sống chỉ có hai người. Nhưng Đồng Á lại hy vọng họ có một đứa con như vậy mới giống một gia đình. Cô đã thiết kế một số thứ để dùng trong tương lai như căn phòng nhỏ của bé cưng, phòng đồ chơi, còn suy nghĩ xem nếu là con trai thì bố trí thế nào, là con gái thì bố trí ra sao... Còn A Bố. Cô hy vọng // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3462759.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3462759.png" data-pagespeed-url-hash=2234040512 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>