Gọi Tao Là Anh Yêu
Chương 28 : Mưu đồ hiểm ác
" Các con trật tự xếp hàng đi nào" Cô giáo của nó hôm nay không mặc bộ áo dài như thường ngày mà diện một chiếc áo crop-top trắng và quần jeans xanh cạp cao, tóc được búi lên thành một chùm trông rất là xinh đẹp và năng động.
Sân trường đông đúc nhộn nhịp hơn hẳn mọi ngày, có vài vệt nắng yếu ớt len lỏi giữa các hạt sương mai. Hàng trăm học sinh háo hức bàn tới bàn lui để mặc cho các ông bà cô giáo la khan cả cổ.
" Các em học sinh, trật tự nào" giọng thầy hiệu trưởng ồm ồm trên loa phát thanh " Hôm nay chúng ta sẽ đi tham quan làng du lịch tre xanh. Thầy đề nghị các em phải ngoan ngoãn, nghe theo sự chỉ dẫn của các cô chú hướng dẫn viên và thầy cô giáo hiểu chưa. Bây giờ chúng ta xếp hàng trật tự đi ra xe nhé"
Từng tốp học sinh lũ lượt rời trường ra hàng chục chiếc xe hạng sang đang đứng đợi ngoài cổng. Nó cũng hồi hộp không kém, miệng cứ tíu ta tíu tít.
" Trời ơi, thích quá à, không biết ở đó đẹp không anh Ca há"
" Em nghe mẹ nói nha, ở đó có cơm trong ống tre ngon lắm, rắc thêm vừng vào ăn nữa thì..." nó nuốt nước bọt ừng ực làm cậu đứng kế cũng vô thức lấy tay xoa bụng.
" Mi, im coi, mày nhớ mày đang làm bạn gái tao không hả? " cậu cốc lên đầu nó một phát.
" Bạn gái giả bộ thôi mà" nó lè lưỡi.
" Thì cũng là bạn gái, lát lên xe ngồi kế tao"
" Mơ hả? Bé Mi là phải ngồi kế chị, rõ chưa?" Trâm Anh từ ngoài đi tới khoác một tay lên vai nó, chị không mặc đầm phục học sinh giống mọi người mà mặc quần short với áo kiểu trông cực kì phong cách.
" Bà ác quỷ, sao không nghỉ học luôn đi cho rồi" cậu lạnh lùng.
" Ta nghỉ để ngươi vô tư bắt nạt Mi baby hả? Không có đâu há. Nào cưng, đi với chị" Trâm Anh kéo nó đi để lại cậu ôm một cục tức to không kém cái mặt đang trù ụ của mình.
" Mi, em muốn ngồi ngoài cửa sổ hay ngồi trong đây"
" Dạ ngồi ngoài đi chị" nó lách vào bên trong.
" Ok" Trâm Anh chưa kịp đặt đít ngồi vào thì đã bị thằng em quỷ quái chiếm chỗ.
" Tự nhiên đau chân chóng mặt quá à, thôi bà ngồi ghế sau đi ha" cậu làm mặt phờ phạc.
" Ui chu choa mẹ ơi tụi nghiệp thằng em tui chưa kìa. Mắc ói hả, nôn vào đây cho đỡ đi nhá...nhá" Trâm Anh đè đầu cậu vào bịch ni-lông, cứ thế mà ấn xuống khiến tóc tai cậu rũ rượi hết cả.
" Ặc...cái bà này...khỉ gió thật mà" cậu bực mình vút lại tóc, mặt ngượng chín.
" Đi ra không?"
" Không"
" Mau đi ra"
" Còn lâu"
" Không ra thì đừng trách bà mày độc ác"
" Làm được gì"
Trâm Anh cúi xuống cắn tai thằng em ngỗ nghịch, lập tức mặt cậu đỏ như con tôm luộc, không nói gì, nhanh chóng rời chỗ ngồi.
" Biết ngay mà" Trâm Anh chùi mép, phủi tay rồi ngồi phịch xuống ra vẻ đắc thắng.
" Chị...cắn" nó ngơ ngác, mặt cũng đỏ không kém.
" Đó là điểm yếu của nó đó. Mốt có gì cưng cứ cắn ngay chỗ ấy, bảo đảm thắng chắc"
" D...dạ" Nhớ lại hôm bữa cậu cũng cắn tai nó, thật sự là rất xấu hổ á.
....
" Chúng ta vào nhà chòi cất đồ rồi nghỉ ngơi ăn cơm nhé. Chiều tất cả sẽ đi tham quan" cô giáo nói rồi đi trước.
Quang cảnh ở đây thật sự rất đẹp và yên bình. Chỗ nào cũng toàn tre là tre. Ở trên đầu còn có những dây hoa bằng lăng tím thơ mộng như vừa lạc vào vườn cổ tích vậy.
" Oaa, đẹp quá" nó trầm trồ.
" Đúng là đẹp thật" Trâm Anh kế bên cũng suýt soa.
" Đẹp cái con khỉ" tên phá đám từ đâu chen vào.
" Xì,Mi đưa đồ đây"
" Dạ?"
Trâm Anh giật luôn cặp của nó và cô ném vào người cậu rồi chạy lên trước.
" Aaa, nặng quá, thật là, đứng lại coi" cậu sách ba cái cặp to tổ bố che hết mặt khó khăn đuổi theo.
" Mi, chòi mình phía bên này này" Minh từ đâu đi tới.
" A Minh, cậu mới đến hả" nó cười tươi.
" Mình mới đến thôi. Đi, ủa mà đồ cậu đâu rồi"
Cậu vác ba cái cặp to đùng đoàng cuối cùng cũng đuổi kịp, mặt xám xịt, thật là, tên này đúng là mặt dày mà.
" Trả đây" Trâm Anh sách ba lô biết điều chuồn trước. " Bé Mi cứ đi đi, lát chị đến sau"
" Dạ"
" Mi, đưa tay đây" cậu đeo cặp nó ra đằng trước, một tay giơ ra.
" Em..."
" Bạn gái thì phải nắm tay bạn trai, chẳng phải sao?" Cậu ngoái đầu về phía An đang đi đằng trước ( thật ra bé An sau khi bị cậu từ chối cũng quên rồi, con nít mà, thế nhưng có người cứ lấy nhỏ ra để được gần gũi người kia, thật sự là bó tay luôn rồi)
Nó nắm lấy tay Lâm, mặt hai đứa đỏ bừng. Minh vẫn thản nhiên đi trước như không có chuyện gì, mặc dù lòng cậu đang rất khó chịu.
" Mi, ăn nhiều vào nhé. Để chiều còn có sức đi tham quan nữa" Minh gắp cho nó một cái đùi gà.
Vì là trường nhà giàu nên món ăn cũng toàn là món đẳng cấp. Một bàn có 5 người thế nhưng chẳng hẹn mà gặp, 5 con người gồm cậu, nó, Minh, Trâm Anh và Thư cùng ngồi chung với nhau.
" Ăn cho lắm vào để lăn luôn, khỏi đi nữa" cậu ngồi kế bên nói thế thôi nhưng cũng gắp thêm một cái đùi nữa bỏ vào chén nó.
" Anh Lâm, em cũng muốn ăn" Thư ngồi kế bên nhõng nhẽo.
" Em có tay mà, tự gắp đi"
" Nhưng anh gắp em ăn thấy ngon hơn"
Cậu miễn cưỡng gắp một cọng rau muống bỏ vào chén cho nhỏ, thế mà Thư cũng nhai hoài cọng rau không chịu nuốt suốt bữa cơm.
Trâm Anh lặng lẽ ăn và quan sát mọi chuyện, trên khóe miệng bất giác nở một nụ cười.
....
" Các con cẩn thận nhớ bám sát nhau nhé, dễ bị lạc lắm đấy" Cô giáo vuốt mồ hôi trên trán.
Leo lên quả đồi này thật chẳng dễ dàng gì, đường đi vừa dốc lại vừa trơn vì thế mà cứ lâu lâu lại có một đứa vấp té.
" Mi, cậu cẩn thận đấy nhé" Minh bất giác nắm tay để đỡ nó.
Có người đi đằng sau tức xì khói, muối mặt chen vào giữa chia cắt người ta.
" Oa, phong cảnh thiệt là đẹp quá. Ủa, cậu đang dìu nó hả, xin lỗi tôi không thấy nhé" Lâm cười đểu dắt tay nó chạy lên trước.
Nó theo cậu đi lên, bỗng có cảm giác cái gì đó cắn vào chân mình
" Aaaaa"
" Mi, Mi, mày không sao chứ" Cậu tái mặt
" Em...em không sao, đau quá" nó nhìn về phía cổ chân đang phồng rộp lên
" Chắc trật chân rồi chứ gì, mắt mũi để đi đâu thế không biết" cậu mắng thôi nhưng miệng thì vẫn thổi phù phù như thể làm vậy thì nó sẽ hết đau.
" Mi, không sao chứ?" Minh vừa kịp thời chạy lại.
" Tớ...tớ không sao" nó nói vậy thôi chứ sao cảm thấy đau óc cứ quay mòng mòng, chóng hết cả mặt, rồi ngất xỉu lúc nào không biết.
" Trời đất ơi, đó là vết rắn cắn mà" Minh hốt hoảng xé áo mình buộc garo cho nó, xong lại lấy miệng hút nọc độc ra rồi nhanh chóng bế nó đi xuống.
" Lâm, còn ngồi đó làm gì nữa, cậu mau đi gọi cô giáo và các bạn đi. Mau lên"
....
Cậu ngồi ngoài phòng bệnh, khuôn mặt đờ đẫn trắng bệch lại. Nó bị rắn cắn mà cậu ngu đến nỗi không biết, người cứu nó trong lúc hiểm nguy nhất không phải là cậu mà là một người con trai khác. Còn cậu, cậu tự tin tình cảm mình dành cho nó là bao la rộng lớn hơn hết thẩy, cậu không cho phép ai được cướp nó đi, cậu ghen tị với Minh, thế mà cậu chỉ ngồi đó, vô dụng chẳng làm được gì.
" Bác sĩ, bạn cháu sao rồi ạ" Minh đi tới hỏi ông bác sĩ già.
" Cũng may là kịp thời sơ cứu nên không nguy hiểm đến tính mạng. Con rắn này nọc của nó cũng không độc lắm nên chỉ cần chăm sóc tốt độ vài ngày là cô bé sẽ khỏe lại thôi"
" Dạ cháu cảm ơn" Minh bước vào phòng, không có gì gọi là chú tâm lắm đến con người đang thẫn thờ ngồi trên băng ghế đá.
Nó nằm đó, khuôn mặt xanh xao , Minh bước tới vén tóc qua một bên, rồi nhẹ nhàng xoa đầu nó.
" Mi, cậu ổn rồi, không sao nữa đâu"
Nó chớp nhẹ mi mắt, trong giấc mơ nó thấy một chàng hoàng tử đến cứu mình, nhưng lại không nhìn thấy mặt chàng hoàng tử đó, chỉ nhớ là có một mùi hương rất quen thuộc, mùi này, hình như là của...
" Anh Ca, anh Ca đâu rồi?"
Minh cười buồn, rồi cũng bước ra ngoài.
" Mi muốn gặp cậu"
Cậu đứng dậy thờ thẫn bước vào trong, nó đang nằm đó trên chiếc giường trắng xóa, cậu cảm thấy xót, cảm thấy đau lắm, rồi không kiềm được mà khóc.
" Anh Ca, sao anh lại khóc thế?" Nó nói giọng yếu ớt.
Cậu đặt một nụ hôn lên trán nó.
" Mày không sao chứ?"
" Em không sao, đừng khóc nữa nhé"
" Ừ, ăn cháo không? Tao đi mua"
" Ngồi đây với em, đừng đi"
" Ừ "
" Hát em nghe"
"Mi you are my love
You are the part of my little heart
I will fight for you my love
And i will love you forever of my life" cậu hát giọng khàn khàn, nhưng sao nó nghe thật là hay.
....
....
" Bốp" Thư run cầm cập nhìn bọn đàn em đang lần lượt bị Trâm Anh tát.
" Em gái à, sao lại run thế, chị không làm gì em đâu" Trâm Anh cười khẩy.
" Chị...chị...em không cố ý"
" Em có đôi tai đẹp thật nhỉ, nhưng hình như nó có vấn đề thì phải. Chị nói là làm nhẹ nhàng thôi mà, sao bây giờ con bé lại nằm viện thế"
" Em...em xin lỗi"
" Cút đi"
Cả bọn nháo nhào chuồn mất. Trâm Anh khẽ thở dài, bước vào chiếc xe mui trần. Mọi chuyện, chẳng lẽ cô phải đích thân làm...
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
17 chương
101 chương
65 chương