Gọi Tao Là Anh Yêu

Chương 29 : Lỡ tỏ tình mất rồi.

" Sao lại đòi về" Cậu cõng nó trên lưng, nhẹ nhàng hỏi. " Em muốn về chơi với mấy bạn, ở bệnh viện hoài chán quá" nó dựa đầu lên lưng cậu, thật sự rất êm ái và vững chắc. " Tao...tao xin lỗi" " Sao vậy?" Nó ngạc nhiên, tay vẫn vờn vờn tóc cậu. " Tại tao mà mày lại bị..." " Tính em hậu đậu anh Ca biết mà, không phải tại anh đâu" nó cười cười an ủi, sẵn miệng cắn vào vành tai cậu " A, sao lại cắn tao" cậu mặt thì đã đỏ bừng bừng lên rồi thế nhưng tay vẫn giữ thật chặt vì sợ nó ngã. " Em thích" nó mân mê chiếc vòng cổ cậu tặng, cười khoái chí, lâu lâu bị bệnh cũng thật là đã. " Mi, dậy đi, con heo này, dậy mau" hai tay cậu vò đầu nó không thương tiếc. " Dạ?" Nó ngái ngủ, uể oải ngồi dậy. " Dậy ăn cháo để còn về nữa, trời tối tới nơi rồi kìa. Ngủ gì mà như nhợn ấy" " Cõng" nó nhõng nhẽo, từ lúc nó bị bệnh đến giờ anh Ca hiền hẳn luôn đó nha, đòi gì anh cũng cho hết á, thật là sướng ơi là sướng. Cậu cúi người xuống, nhẹ nhàng cõng nó ra ngoài. Mây đen mù mịt kéo đến khiến trời tối đen như hũ mực. Ở ngoài mọi người đang cùng nhau mắc màn che để phòng khi trời mưa bất ngờ, còn một nhóm các bạn nữ khác thì cùng với cô giáo chuẩn bị đồ ăn. Cậu đặt nó xuống cái ghế ghỗ rồi chạy ra ngoài lấy đồ. " A Mi, cậu khỏe chưa?" Minh đi tới, mặt lấm tấm mồ hôi. " Mình khỏe rồi " nó cười " Cậu đang làm gì thế?" " Mình đi kiếm củi khô với mấy bạn. Nghe nói hôm nay bão to nên không về được, sáng mai xe mới khởi hành" Minh ân cần xem xét vết rắn cắn trên chân nó. Cậu đi tới, mặt không hầm hầm như mọi ngày khi thấy Minh nữa, nhưng tận sâu trong ánh mắt vẫn có những tia sáng khác thường. " Không có cháo, ăn súp đỡ nhé" cậu múc một muỗng đầy, thổi phù phù rồi đưa lên miệng nó. Mi ngoan ngoãn há miệng, súp ngon quá à, làm nó ăn nhanh đến nỗi cậu không kịp múc luôn ấy chứ. " Mình đi giúp mấy bạn tiếp đây. Ăn xong nhớ vào chồi ngay nhé" Minh cười hiền rồi chạy đi. " Anh Ca, em khát nước" nó nũng nịu " Chờ chút" Cậu nhanh nhẹn, nhìn bộ dạng hấp tấp của cậu mà nó cười ra nước mắt, đúng là sướng thật, nhưng mà có một chút gì đó không quen lắm thì phải. Thử nhấc chân lên, còn đau tí xíu thôi. Dù gì cũng phải tập đi chứ, đâu thể nào để cho anh Ca cõng suốt đời được. Nghĩ rồi nó đứng lên, cà nhắc đi xung quanh thử Ở đây chỗ nào cũng toàn tre là tre, làm nó đi chút xíu cộng thêm cái bệnh mất phương hướng nữa là lạc luôn. Nó nhìn xung quanh, hơi cảm thấy lạnh sống lưng, trời bắt đầu tối rồi, nếu mà nó không mau tìm được đường ra thì tiêu luôn. Có tiếng gì đó rầm rầm thì phải, nó mừng rỡ chạy tới. Là một thác nước đẹp hùng vĩ , xung quanh còn có cả hươu nai nữa, nó thích thú nhảy cà nhắc tới chạm tay vào dòng nước mát lạnh, thật là đã quá, nước trong đến nỗi nhìn thấy cá dưới đáy luôn này, giá như mà có anh Ca ở đây thì.... " Chết rồi" nó lo lắng, anh Ca sẽ tức điên lên à xem, không biết lối ra ở đâu nhỉ. " Gruuuu" Tiếng gì thế này, hình như đây là tiếng chó sói tru thì phải. Chó sói, cứ nghĩ đến mà run cả người, mồ hôi vã ra đầm đìa như tắm, nó sợ đến nỗi sắp khóc tới nơi rồi. Tiếng sói càng ngày càng gần, nó giật thót mình quay ra đằng sau. Một con vật màu đen với hàm răng sắc nhọn đang đứng đối diện. Nó run rẩy một hồi rồi cũng dùng hết sức bình sinh để mà chạy, chỉ tiếc là cái chân cà nhắc của nó làm sao mà bì được với con sói, chẳng mấy chốc nó đã ngã xuống và có cảm giác bị đè lên người. Thôi rồi, nó sẽ bị phanh thây giống như mấy nhân vật trong bộ phim kinh dị, nó sẽ không được gặp mẹ, gặp anh Ca, gặp các bạn lần cuối để nói lời tạm biệt, nó sẽ bỏ mạng ở nơi núi rừng này. Mưa bắt đầu lã chã rơi, nó khóc, nhưng sao con sói này lạ quá, nãy giờ đã chồm bắt được nó mà chả làm cái mô tê gì cả, chẳng lẽ con sói thấy nó xấu quá mới chê không thèm ăn. Nó cẩn thận ngoái đầu ra đằng sau, khuôn mặt đầy sát khí của cậu đập vào mắt nó. Nó sừng sờ hết một lúc rồi mới ôm cậu òa khóc nức nở. " A...anh Ca...hức...em...con sói...hức " Cậu đứng dậy bỏ đi một mạch vào một hốc cây to, nó chậm chạp đuổi theo. " Anh Ca...hức...anh sao vậy...giận...em hả...hức?" Nó đưa tay đẩy mặt cậu lên. Khuôn mặt đẹp trai kiêu ngạo hằng ngày đã lấm lem bùn đất hết cả, cộng thêm đó là những vết trầy xước rơm rớm máu trên cánh tay, trên khóe mắt có những giọt nước bắt đầu rơi xuống làm nó bất giác rùng mình, đây là lần thứ hai nó thấy cậu khóc. " Anh...anh Ca, con sói đó nó làm gì anh hả? Anh không sao chứ" nó nín bặt, lo lắng nhìn các vết thương. "..." " Mẹ kiếp con sói dám làm hại anh Ca của tao, đợi đó tao mà gặp lại mày tao bảo đảm băm vằm không tha" Cậu nhìn cái mặt phụng phịu và giọng nói con nít đang chửi thề của nó mà phì cười, lấy tay quệt nước mắt, cậu lấy lại khuôn mặt cao ngạo hằng ngày. " Mày đi còn không nổi thì làm gì được nó?" " Em...mà anh làm sao hay thế? Sao mà nó mất hút đâu luôn vậy" " Tao chiến đấu với nó chứ sao?" Cậu nhớ lại mà rùng mình, đi lấy nước về thì thấy nó biến đi đâu luôn, hỏi ai cũng không biết, tự nhiên sao linh cảm cứ mách bảo là phải đi vào rừng. Hay thế nào mà đi loạng quoạng một hồi cuối cùng lại thấy con nhỏ đang run cầm cập lên. Nhìn qua thì thấy con sói đang rượt theo, bỗng đâu máu anh hùng nổi lên chạy nằm úp lên người để bảo vệ cho nó, sẵn tay lấy con dao bỏ túi đâm vào cổ họng làm con sói bị thương chạy đi mất. Vừa ức vừa giận lại vừa sợ cho nó, thế rồi khóc lúc nào không hay, lại là trước mặt nó lần thứ hai nữa chứ, thật là xấu hổ quá đi mất. " Oaaa, anh chiến đấu với nó thật hả, sao anh giỏi thế" " Tao mà, đương nhiên rồi" cậu dương dương tự đắc. Nó cười khì khì, xong lại nhớ đến những vết thương của cậu thì thút thít. " Anh Ca bị thương rồi, làm sao bây giờ" " Mày băng bó cho tao " cậu lấy từ trong túi ra một cuộn băng trắng và các thứ thuốc sát trùng mua lúc ở bệnh viện phòng khi nó cần. Nó cẩn thận sát trùng vết thương, chắc xót lắm, thế mà cậu vẫn giữ được bình tĩnh, nó đã nợ cậu một ơn cứu mạng rồi. Cậu nhìn thành quả gồm các mớ dây nhợ nó băng cho, nhăn nhó nhưng vẫn rất thích. " Băng kiểu gì thế hả?" " Em...xin lỗi" " Mưa rồi, đành ở đây đêm nay vậy" cậu nhìn ra ngoài. " Mau cởi áo ra" " Dạ?" Nó đỏ bừng mặt. " Tao bảo mày mau cởi áo ra" cậu hét lên " Không đâu" nó ôm khư khư đồ của mình. " Tao bảo nãy giờ ở ngoài ngấm nước mưa lâu rồi, không cởi ra thì cảm lạnh mất, chứ mày nghĩ tao làm gì mày?" Cậu cười đểu. " Nhưng...cởi ra thì mặc gì chứ?" Nó ngại ngùng. Cậu quăn cho nó cái áo phông còn chưa kịp ngấm nước của mình. " Mặc vào" " Quay đi" " Hả?" Cậu ngớ mặt. " Chứ anh muốn nhìn em cởi đồ hả" nó bực mình. Cậu mặt đỏ ửng, quay vào trong. " Rồi, quay ra đi" Nó đang mặc cái áo phông của cậu trên người, có mùi gỗ trầm rất quen thuộc, trông rất là hợp với cái váy của trường đấy nhé, rất là phấy sần. " Ngủ đi" Cậu đẩy đầu nó dựa vào vai mình. " Thôi nói chuyện đi đừng ngủ" " Đến sáng hả?" " Dạ" " Chuyện gì?" " Sao anh Ca biết em ở đây" " Tao thấy rồi đi theo" Cậu nói tránh, chẳng lẽ lại nói là do linh cảm, cậu vốn chẳng tin vào mấy thứ bói toán nhảm nhí. " Sao anh lại cứu em, lỡ anh bị gì thì sao" " Mày là bạn gái của tao, tao phải có trách nhiệm bảo vệ mày" " À" Thì ra chỉ vậy thôi, chỉ là bạn gái giả bộ mà cậu lại bảo vệ đến thế, nếu là bạn gái thật thì diễm phúc đến chừng nào. " Anh Ca à, em biết chuyện này là không nên, nhưng..." nó ấp a ấp úng, khuôn mặt ửng hồng. " Có gì cứ nói" " Em biết là anh thích bạn An, nhưng..." " Nói đi, lằng nhằng mãi" cậu bực " Mẹ kiếp, em thích anh được chưa, la lối hoài à" nó bật dậy, hình như...lỡ tỏ tình mất rồi.