Chiến Hàn Quân hơi lặng người nhìn Lạc Thanh Du, cô đột nhiên trở nên ngoan ngoãn động lòng người, cái tiếng “anh trai” này khiến những chuyện không thoải mái trong tim anh đều bốc hơi hết. “Chú ba còn là bệnh nhân đấy, anh nhường chú ấy đi” Đôi mắt đen lưu ly của Lạc Thanh Du khế cười dịu dàng, lại có thêm mấy phần làm nũng anh. Đã rất nhiều năm cô không dùng ánh mắt ngây thơ hồn nhiên lại mang vẻ sùng bái nhìn anh nữa. Chiến Hàn Quân nháy mắt như được quay trở về rất nhiều năm về trước, cái thời gian anh và Linh Trang đang tuổi đôi mươi rực rỡ. Dường nhự, tất cả mọi tai nạn chưa từng Xảy ra vậy. Trái tim sắt đá của Chiến Hàn Quân bắt đầu tan chảy, khi anh cất giọng lần nữa, cái khí chất bức người trong giọng nói đã bay theo mây khói rồi “Chiến Đình Vũ, thấy vợ tôi đang giúp ông cầu tình, tôi không tính toán với ông nữa” Ông cụ cùng Chiến Đình Vũ đều ngơ ngác. Không ngờ rằng biện pháp mà bọn họ có nghĩ vỡ đầu cũng chẳng nghĩ ra, lại bị một tiếng “anh trai” của Lạc Thanh Du giải quyết rồi. Chiến Đình Vũ cạn lời nhằm mắt lại, lười nhìn Chiến Hàn Quân thêm một cái. Mâu thuẫn chú cháu được giải quyết, Chiến Hàn Quân liên tỏ chút sự quan tâm của mình với chú: “Nói đi, tại sao lại nhảy lầu?” Chiến Đình Vũ trầm mặc không nói chuyện. Lịch trình kế hoạch mấy tháng này, nói ra thì quả thực là những giọt lệ cay đắng. Chiến Hàn Quân lại cứ xát muối lên vết thương của ông ta: “Nghe nói, ông ở bên ngoài mua một căn Hồng Lâu bằng mấy trăm tỉ tôi cho ông. Còn đón hết tất cả phụ nữ trẻ con vào trong Hồng Lâu ở” ‘Vẻ mặt Chiến Đình Vũ dâng lên sự đau khổ. Đó là quyết định sai lầm nhất của ông ta. Những người phụ nữ đó ở trong Hồng Lâu, mỗi ngày không phải tranh giành ghen tuông, thì chính là vắt mưu tìm kế lừa tiền của ông ta. Chiến Hàn Quân cười lên tà mị: “Chú Ba, ông đúng là có phúc, khiến người ta thực ngưỡng mội” Lạc Thanh Du len lén véo lên thắt lưng anh, liếc một cái nhìn cảnh cáo hung dữ với anh. Chiến Hàn Quân hơi giật mình, ý thức được cô đang ghen, trong tim lại nở ra một bông hoa hạnh phúc. Chí hiếu, ông nằm trong phòng bệnh như vậy mà n Hàn Quân lại nị ¡ chỉ không chẳng thấy mấy người phụ nữ kia đem con đến thăm ông nhỉ?” Sắc mặt Chiến Đình Vũ lạc lõng, im lặng không nói gì Chiến Hàn Quân trêu nghẹo ông ta: “Ông cũng đừng bưồn quá. Đợi chúng tôi tuyên bố ông trở về nhà họ Chiến rồi, cho dù ông toàn thân bất toại, mấy người phụ nữ kia của ông cũng sẽ quay trở lại bên ông thôi” Chiến Đình Vũ tức tới mức trợn mắt nhìn Chiến Hàn Quân. Lúc này ông cụ chen lời vào nói: “Đình Vũ à, Hàn Quân chỉ là muốn con nhìn rõ bộ mặt thật của đám phụ nữ bên ngoài đó thôi. Từ cổ chí kim đã nói hoạn nạn mới thấy chân tình, người có thể ở cùng con lúc con lao đào nghèo túng mới chính là người thật lòng thật ý với con, con nên biết trân trọng” Lúc này, bà ba đẩy cửa bước vào. Ông cụ và vợ chồng Chiến Hàn Quân hiểu ý bước ra ngoài. Muốn để Chiến Đình Vũ và bà ba ở riêng với nhau, tiện cho vợ chồng họ giải quyết mẫu thuẫn. Bà ba nhìn bờ môi nứt nẻ của Chiến Đình Vũ, bà rót cho Chiến Đình Vũ một cốc nước ấm, sau đó ngồi ở cạnh giường, dùng thìa canh nhỏ đút từng chút một cho Chiến Đình Vũ uống. “Chúng ta đã ly hôn rồi, bà còn đến đây làm gì?” Thái độ của Chiến Đình Vũ với bà ba vô cùng lạnh lùng. Bà ba cười khổ nói: “Lão già, chúng ta đã làm vợ chồng 25 năm. Tôi biết trong lòng ông hận tôi 25 năm. Hôm nay tôi đến, không phải muốn mặt dày hợp lại với ông, tôi chỉ muốn nói cho ông biết, người phụ nữ mà ông thích, tôi giúp ông tìm được rồi. Cô ấy sống không tốt lắm, nếu ông muốn kết hôn với cô ấy thì tôi chúc phúc cho hai người” Chiến Đình Vũ lạnh lùng hừ một tiếng: “25 năm trước, nếu bà cũng độ lượng như vậy, cuộc sống của cô ấy sao có thể thảm như thế? Năm đó, bà lợi dụng thân phận thiên kim tiểu thư của bà, hãm hại cô ấy, ức hiếp cô ấy sau lưng tôi, tôi lại tin nhầm bà, mới để cô ấy bước vào con đường này… Bà đi đi, tôi không muốn nhìn thấy bà nữa” Bà ba đỏ ửng vành mắt rời đi.