Chiến Hàn Quân kéo Lạc Thanh Du ra ngoài, áp cô vào tường, thẩm vấn cô: “Không phải em chỉ phụ trách phòng bệnh số 11 thôi sao?” Cô giương đôi mắt nai con vô tội lên nhìn anh: “Không ai dám đến chăm sóc chú ba của anh. Cho nên em đến” “Em không sợ chú ấy làm khó em à?” Cô ngẩng mặt lên, ngón tay chọc chọc vòm ngực cứng chắc của anh, khuôn mặt kiêu ngạo nói: “Em không sợ. Em có chỗ dựa rồi” Mắt anh ánh lên nét cười, bàn tay to lớn bao trọn tay cô: “Được, anh cho em dựa” Cô vào phòng bệnh một lần nữa, mọi người đều bị cái tinh thần thà chết không lui này của cô dọa sợ. “Ấy, cô y tá này còn dám đến hả?” “Người đâu, đưa cô ta ra ngoài.” Bà hai vừa nói xong thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh truyền đến. “Ai dám?” Chiến Hàn Quân đi sau Lạc Thanh Du, ánh mắt như chim ưng quét qua mọi người, âm trầm nói: “Trừ ông tôi ra thì những người khác ra ngoài hết” Khi mọi người ra khỏi phòng, ai cũng chào lại cô. Bọn họ rất tò mò, cô y tá xấu xí này đã thuyết phục Chiến Hàn Quân kiểu gì để đạt được mục đích vậy? Bà hai còn thắc mắc đến mức hỏi mẹ của Chiến Hàn Quân: “Chị dâu, cô y tá đó rốt cuộc là ai vậy, sao Hàn Quân lại nghe lời người ta thế?” Sắc mặt bà cả rất khó coi: “Ai mà biết con vịt xấu xí đó từ đâu chui ra. Thằng con chị như: bị trúng tà ấy, bao che nó hết biết” Sau khi phòng bệnh trở nên vắng bớt, không khí cũng lưu thông dễ hơn. Tâm nhìn cũng thoáng nhiều. Chiến Đình Vũ thoi thóp nằm trên giường, cả người bó thạch cao, đầu cũng bị cố định, chỉ có đôi mắt ủ rũ đang chuyển động, đang tìm kiếm gì đó. Nhìn thấy anh, ông ta trở nên kích động ngay tắp lự: “Mày… cút, tao có ngày hôm nay… đều do mày mà ra” Ông cụ nhà họ Chiến và Lạc Thanh Du. đều nghĩ rằng, Chiến Hàn Quân nhìn thấy dáng vẻ thê thảm như vậy, sẽ không nhiều lời và không tính toán gì ông ta.. Ai ngờ anh lại kéo cô đến trước mặt Chiến Đình Vũ, giọng nói hung ác nham hiểm như ác quỷ nói: “Đáng đời ông thôi. Ông xem vợ tôi đi, cô ấy thành ra như thế này chẳng lẽ không phải do ông mà ra à?” Ông cụ nhà họ Chiến kinh ngạc nhìn cô: “Cô là Lạc Thanh Du à? Cô gật đầu. Ông cụ nhà họ Chiến bất đắc dĩ thở dài: “Lạc Thanh Du, thù oán giữa hai chú cháu nó bắt nguồn từ cháu. Ông thấy chỉ có cháu mới giải phóng nỗi thù hận trong lòng Hàn Quân thôi, hóa giải hiềm khích giữa hai người” Nghe vậy cô hơi kinh ngạc. Ông cụ nhà họ Chiến giải thích: “Hàn Quân vì những đau khổ mà cháu phải chịu đựng nên đã trút giận lên nhà chú ba. Nó cảm thấy, nhà chú ba gây sự trùng với thời điểm cháu xảy ra chuyện, hai chuyện này không phải ngẫu nhiên” Chú ba trở nên kích động: “Tôi đã nói đây là trùng hợp” Anh cục căn ngắt lời ông ta: “Trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến thế?” Cô kinh ngạc nhìn anh, nhìn anh vì tức giận quá đỗi mà gân trên trán nổi lên, khiến mắt cô rưng rưng. Anh yêu cô, đến mức khăng khăng một mực. Chiến Đình Vũ đành từ bỏ việc giải thích với anh: “Thôi vậy, cậu không tin tôi, có nói nữa cũng vô dụng” Lúc ông cụ nhà họ Chiến và chú ba trở nên tuyệt vọng vì quan hệ chú cháu không thế vấn hồi thì Lạc Thanh Du nhẹ nhàng cất tiếng gọi: “Anh trai”