Bên ngoài phòng bệnh. Lạc Thanh Du rụt cổ lại dựa vào bức tường. Ánh mắt sắc bén của người nhà họ Chiến quét qua mặt cô, giống như không lấy được tin tức kĩ càng về cô thì không can tâm vậy. “Hàn Quân, cô y tá nhỏ này rốt cuộc là ai? Sao con lại đối xử với cô ấy đặc biệt như thế?” Mẹ Chiến Hàn Quân không kiềm chế được trái tim đang dâng lên sự tò mò, bà hỏi anh. Chiến Hàn Quân cười yếu ớt an tâm nhìn về phía Lạc Thi Hàn, trong ánh mắt chứa đầy sự yêu chiều. “Có thể nói không?” Anh hỏi ý kiến Lạc Thanh Du. Lạc Thanh Du nhớ đến lời của Nghiêm Hiểu Như nói trước mặt ông cụ là muốn gả cho Chiến Hàn Quân, chuyện này khiến trái tim có ẩn ẩn sự bất an. “Hàn Quân, anh nói chuyện với em một chút” Lạc Thanh Du léo tay Chiến Hàn Quân đi về đầu hành lang bên kia. “Sao vậy?” Đứng ở đầu cuối cầu thang, Chiến Hàn Quân nghi ngờ hỏi. Lạc Thanh Du tức đến trừng mắt nhìn anh: “Nghiêm Hiểu Như nói muốn gả cho anh, chuyện này anh nên giải thích với em một chút?” Chiến Hàn Quân thấy Lạc Thanh Du phồng má lên như hai cái bánh bao nhỏ, dễ thương tới mức anh trực tiếp vươn tay lên nhéo nhéo mấy cái. “Lạc Thanh Du, lấy hai vợ là trái pháp luật đấy” “Vậy tại sao cô ta lại nói lời như thế?” Ánh mắt Chiến Hàn Quân lạnh lùng: “Đại khái là cô ta không biết anh là người đã kết hôn, Lạc Thanh Du nhìn người đàn ông kiêu ngạo đầy mình kia, ghen tuông nói: “Em cũng biết anh lớn lên đẹp trai, chắc chẳn sẽ bị những người con gái khác ngấp nghé. Đàn ông nhà họ Chiến các anh đều có thói quen ăn đồ hoang dã. Một người con gái bình thường phổ thông như em cũng không thể trói trái tim anh cả một đời được. Em chỉ hy vọng khi trái tim anh rời khỏi em, mong anh nhất định phải thẳng thản nói cho em biết, để em rời đi có mặt mũi một chút” Chiến Hàn Quân lập tức phát điên, đầm lên với cô: “Nghiêm Hiểu Như có chỗ nào tốt, đáng để anh bỏ em đi chứ? Em không tin tưởng anh đến vậy sao?” Lạc Thanh Du bị dáng vẻ tức giận của anh dọa sợ câm như hến. Giọt nước mắt to như hạt đậu đột nhiên rơi xuống. “Không phải em không tin tưởng anh, em chỉ là không tin tưởng chính bản thân mình” Cô nghẹn ngào nói. Chiến Hàn Quân hơi sửng sốt… Một Lạc Thanh Du từng tự tin hoạt bát như vậy, cuối cùng cũng thua gương mặt đầy sẹo ấy của cô. Anh ôm cô vào lòng, dịu dàng võ nhẹ sau lưng cô, như đang trấn an một đứa trẻ không rành thế sự: “Em yên tâm, anh sẽ duy trì khoảng cách với người con gái khác” Lạc Thanh Du ảo não. Rõ ràng là sự tự tỉ của cô quấy phá, khiến cô thiếu cảm giác an toàn. Lại thành ra làm khó cho anh. “Em xin lỗi. Em không nên nghỉ ngờ anh!” Anh đột nhiên cúi người ôm hôn cô, nụ hôn nóng như lửa, khiến cô cảm nhận sâu sắc tình cảm của anh dành cho cô. Đầu hành lang bên kia. Người nhà họ Chiến nhìn thấy cảnh này, ai ai cũng kinh ngạc tới rớt con mắt xuống sàn. “Sao Hàn Quân có thể làm vậy với cô ta chứ? “Là Hàn Quân chủ động hôn cô y tá nhỏ kia sao?” Vẻ mặt bà hai cũng kinh ngạc không kém. Chú hai Chiến Đình Lê cũng nằm tay thở dài: “Ánh mắt chọn phụ nữ của Hàn Quân càng lúc càng kém rồi” Sắc mặt mẹ của Chiến Hàn Quân lại xanh mét. Sau khi nụ hôn dài sâu kết thúc, Lạc Thanh Du đỏ mặt, tim đập thình thịch, hoảng sợ nhìn Chiến Hàn Quân. Không phải cô không quản nổi hormone người đàn ông này, nhưng đột nhiên hôn cô ngay trước công chúng thế này thực khiến người ta cảm thấy bất ngờ đấy. “Lạc Thanh Du, em nên giải thích cho anh một chút, đàn ông nhà họ Chiến bọn anh đều có thói quen ăn đồ hoang dã là có ý gì?” Chiến Hàn Quân là người rất kĩ tĩnh, Lạc Thanh Du vừa mới thao thao bất tuyệt, anh đã bắt ngay được thông tin, không chỉ có Lạc Thanh Du không tin tưởng anh. Lạc Thanh Du ngơ ngẩn… Cô biết anh hôn cô xong nhất định không có ý tốt gì mà Lạc Thanh Du quay mặt nhìn sang chỗ khác, né tránh ánh mắt anh. Đàn ông nhà họ Chiến, từ ông cụ đến bốn người con trai của ông, không có ai là sạch sẽ hết. Chỉ có điều, lời này có chứa tiếng xấu của nhà họ Chiến, có chứa bí mật thân thế mà Chiến Hàn Quân không muốn người khác biết, Lạc Thanh Du không thể nói được.