Vì muốn an lòng em gái, Nghiêm Mặc Hàn giơ tay thề thốt: “Anh xin thề, năm nay anh sẽ kiếm được rất nhiều tiên” Sau đó lí nhí hỏi cô: “Em tin anh không?” Cô cười rồi gật đầu nói: “Em tin” Sau đó đến trước giường bệnh, cầm tay ông nội nói: “Ông nội, ông có nghe thấy không, anh con biết nhìn xa trông rộng rồi. Ông không phải bận tâm hai đứa con nữa, cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, đợi đến khi anh con có sự nghiệp thì ông phải đến chúc mừng đấy. Được không?” Ông cụ nhà họ Nghiêm trào nước mắt, cô giúp ông cụ lau đi thì thấy môi ông mấp máy, thốt lên hai từ: “Bé Trang! Cô nghe xong mừng rỡ như điên.. Nghiêm Mặc Hàn ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm. “Ông nội, ông có thể nói chuyện hả?” “Trồng chừng Hàn Quân” Ông cụ nhà họ Nghiêm khó khăn thốt ra mấy chữ. Cô gật đầu: “Vâng, cháu biết r Nghiêm Mặc Hàn vẫn đang đực ra. Sao ông cứ phải để bé Trang ở bên cạnh Chiến Hàn Quân nhỉ? Rõ ràng bé Trang mà ở cạnh anh ta thì vận xui liên tiếp. Buổi trưa, không biết đã xảy ra chuyện gì khẩn cấp, y tá trưởng đột nhiên tập hợp tất cả y tá để mở cuộc họp để dạy dỗ bọn họ: “Mấy ngay này không được để xảy ra sai xót nào, nếu có ai lười biếng thì tôi sẽ trừng phạt thật Hãng” Cô nhỏ giọng hỏi đồng nghiệp bên cạnh: “Sao đột nhiên lại dạy dỗ y tá nghiêm khắc như vậy?” Ý tá nọ đưa ta che miệng nhỏ giọng đáp: “Nghe nói con thứ ba nhà họ Chiến nhảy lầu tự sát, đang chưa trị ở bệnh viện chúng ta. Mấy ngày này, phía nhà họ Chiến bất cứ lúc nào cũng sẽ cho người đến thăm bệnh. Cho. nên viện trưởng rất căng thẳng, chỉ sợ chúng ta phục vụ không chu đáo khiến nhà đó không vui: Thấy cô vẫn mang vẻ mặt mù mờ không hiếu, cô ý tá nọ nhiệt tình giải thích: “Bọn không dù không vui thì cũng không quan trọng, nhưng chỉ sợ bọn họ tố cáo với giám đốc, nếu giám đốc mà tức giận thì mỗi một nhân viên của Á Châu đều sẽ gặp phải tai họa” Cô ngẫm nghĩ, giám đốc có đáng sợ đến vậy đâu? Nhưng mà, chú ba nhảy lầu tự sát, nghe thấy tin này cô cũng rất ngạc nhiên. Mấy tháng trước Chiến Đình Vũ bỏ vợ muốn đưa vợ bé lên làm cả, nên xô sát với Chiến Hàn Quân. Lúc đó chẳng phải ông ta đắc ý lắm sao? Mới chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, sao lại thành ra thế này. Đúng là khiến người ta không kịp trở tay mà. Đúng lúc đầu óc trên mây thì y tá trưởng gọi tên cô. “Lạc Linh, cô phụ trách phòng bệnh số 9 nhé: Ý tá trưởng đến trước mặt cô, giọng nói còn chứa sự cầu xin: “Ai cũng không muốn đến phòng bệnh số 9” Cô gật đầu nói: “Tôi đi” Sau khi y tá trưởng đi rồi, các y tá khác vây quanh cô tranh nhau nói chuyện: “Lạc Linh, nhà họ Chiến là phú hộ, phải phục vụ cho tốt, tất nhiên sẽ có nhiều lợi ích. Nhưng nhỡ phục vụ không tốt, thì cái mạng nhỏ của cô khéo cũng mất luôn đấy” Bọn họ không biết cô là vợ của Chiến Hàn Quân, cho nên ai cũng lo lắng cho tương lai của cô. Lúc cô đẩy xe kéo đến phòng số 9, thì thấy ông Chiến và mấy bà vợ đang đứng chật phòng. “Bệnh nhân vừa làm phẫu thuật xong, cần phải tĩnh dưỡng. Mọi người đến đông chật phòng bệnh dễ dàng dẫn đến tình trạng thiếu dưỡng khí. Mời mọi người lập tức ra ngoài” Cô vội vã yêu cầu. “Y tá ở đâu đến đấy, sao lai không hiểu chuyện như vậy?” Bà hai lập tức phê bình cô. Chiến Hàn Quân cười ấm áp nhìn cô, cô bé của anh, đúng là bị anh chiều từ bé nên gan lắm Chân dài bước tới, kéo cô ra ngoài hành lang: “Đi theo anh ra đây” Những người khác đều cho rằng anh muốn trừng phạt cô y tá không hiểu chuyện này, cũng không thèm để ý đến cô nữa.