Gió đêm
Chương 5 : Phong ấn thức tỉnh (1)
Yêu thích một người thực là một cảm giác rất kỳ lạ, luôn muốn độc chiếm muốn họ chỉ là của riêng mình. Nhưng đâu phải tình yêu lúc nào cũng đúng, đâu phải lúc nào cũng là hạnh phúc, nó còn là nỗi đau... thực sự đau lắm... đau từ tận sâu trong trái tim này.
_____
Trong trí nhớ non nớt của An Điềm thần ca luôn là người cô độc, thần ca của nànǵ không thích cười luôn tự che giấu bản thân mình, thần bí không thích nói chuyện với mọi người. Nàng cũng nhớ bên cạnh thần ca luôn chỉ có mình nàng, luôn chỉ dành nụ cười từ ái nhất cho nàng và nàng cũng nghĩ nụ cười đó sẽ chỉ của riêng nàng. Nhưng khung cảnh trước mắt khiến cho bao suy nghĩ lâu nay của nó hoàn toàn bị sụp đổ.
"Điềm Nhi." Lăng Liên Y nhẹ giọng hỏi khi thấy An Điềm đứng bất động. "Muội sao vậy,"
"không..không sao ạ.."An Điềm giật mình nói, "tỷ người kia là ai?" Người đứng bên cạnh thần ca là ai. cô gais đó tại sao có thể khiến Thần ca cười vui vẻ như vậy. Bao nhiêu câu hỏi cứ xoay quanh cái đầu nhỏ bé của nàng.
Lăng liên Y ngần ngại một chút rồi nói."Cô ấy là người thần ca đưa về." nàng thực không thể nói cho điềm nhi biết hết tất cả sự thật đây là cú sốc quá lớn với con bé.
"Ân" An Điềm không nói gì thêm, chẳng có gì để nói cả. thì ra thần ca có chuyện quan trọng không thể đến đón nàng vì mải nói chuyện với cô gái kia, thì ra trong khoảng thời gian nàng đi vắng thần ca đã tìm được người thay thế nàng. Nàng mải mê suy nghĩ nhưng lại không biết rằng những cảm xúc của nàng không thoát khỏi đôi mắt sắc bén nhìn thấu mọi việc của nhật. Lúc này cảm giác bất an của nhâtk càng trở nên rõ ràng mà không hiểu tại sao.
"Thần ca." cố che giấu cảm giác khó chịu trong lòng An Điềm chạy như bay đến nhào vào lòng Cổ Nguyệt Thần. Thần ca là của nàng dù là ai cũng đừng hòng cướp đi. Nàng sẽ không để ai thay thế vị trí của mình, nhất định không thể được.
Nhìn An Điềm không hề có chút hình tượng nào nhào vào lòng mình, Cổ Nguyệt Thần lắc đầu ngao ngán."Điềm nhi, đến bao giờ muội mới lớn đây."
"Ứ ừ, mượi mới không cần lớn đâu nha, muội vẫn làm tiểu miêu của mọi người. " chớp chớp đôi mắt to tròn ngấn lệ, An Điềm đáng thương hỏi "hay huynh ghét bỏ muội."
"Ta nào có, đừng nghĩ lung tung." Cổ nguyệt thần còn đang định nói gì đó thì.
"Thần." Một âm thanh êm dịu, mềm mại như nước bống cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
An Điềm từ trong lòng Cổ Nguyệt Thần chui ra, lúc này nàng mới có cơ hội nhìn rõ cô gái trước mặt. Khác với vẻ dễ thương đàng yêu của an Điềm, cô gái này vo cùng dịu dàng, mang theo sự nhẹ ngàng nhu mì nhưng yếu ớt làm cho con người ta muốn yêu thương vàg bảo vẹ, nhất là khuôn mặt gần như hoàn mỹ của nàng càng làm cho con người ta coi đó là bảo bối mà chân trọng.
Cố nặn ra nụ cười vui vẻ nhất có thể An Điềm khẽ đưa tay vẫy vẫy "Chào tỷ tỷ xinh đẹp."
"Chào muội." Nở một nụ cười nhẹ nhàng, Thanh nhìn cô bé trong lòng thần.
Nói thực thì An Điềm cũng không bé, 100 năm đủ khiến một ấu thú trưởng thành hơn nhưng điều khác biệt là An Điềm có gương mặt trẻ con, giọng nói cũng nũng nịu đáng yêu. Quả thực nhìn thế nào cũng thấy trẻ con.
"Tỷ tỷ, tỷ là ai vậy?" Thần ca vì người này mà không đến đón nàng, nàng tuyệt đối không tin nàng ta đơn giản.
"Tỷ là.."
"Điềm nhi." Thanh đang định trả lời thì một giọng nói trầm ấm vang tới.
"á... ân ân đáng yêu ơi." Phát hiện ra bóng người vừa mới tới An Điềm chạy một mạch lao thẳng vào lòng ân..nở nụ cười ngọt ngà.
Đưa tay kéo An Điềm Thiên Ân nói: "Chậm thôi, ngã huynh bây giờ." Mọi người có thể không hiểu nhưng hắn thì hiểu rất rõ An Điềm, hắn không muốn nàng buồn vậy nên có những thứ không cần để nàng biết vẫn tốt hơn cho nàng.
An Điềm hoàn toàn không để ý nói: "Chứ không phải huynh kéo muội là vì sợ Mẫn tẩu nhìn thấy à." Thân Ân huynh nổi tiếng không sợ trời không sợ đất chỉ sợ nương tử, cái này ai cũng biết.
"Mẫn tẩu của muội không có ở đây." Một bộ dạng ủy khuất Thiên Ân trả lời. Không phải là hắn sợ nương tử mà là đối với hắn nương tử là tất cả, hắn có thể làm tất cả vì nàng, không có Mẫn Mẫn hắn sẽ không sống nổi mất.
An Điềm đảo mắt nhìn trời cảm thán, ôi hình tượng tuấn mỹ dịu dàng ôn nhu của nàng đang bị phá hủy.
"Chậc.. Tiểu thụ đáng thương." Lăng Liên Y buồn cười nhìn An Điềm. Con bé này càng lớn càng ngốc, nhìn cái điệu bộ kia còn không biết nàng đang nghĩ gì sao.
"Đã bảo không cho gọi tiểu thụ." Hắn trước đây là bị ép mới đi làm thụ, hắn có muốn đâu sao ai cũng nhớ thế.
"Vậy gọi đại thụ nga." An Điềm chen vào.
Không chút nể tình Thiên Ân đưa tay cốc đầu An Điềm: " Gọi Ân Huynh đi."
Che cái trán bị cốc An Điềm ủy khuất: " Ân đánh muội, tý về mách Mẫn tẩu." Mẫn tẩu thương Điềm nhi nhất, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng.
"Không cho làm phiền Mẫn Mẫn." Thiên Ân đương nhiên là không cho, hắn không cần cái đuôi nhỏ chuyên bám người này bám theo mẫn mẫn của hắn.
"Không phải làm phiền nha." Làm mặt hề An Điềm chạy tới chỗ Nhật "muội chỉ bám thôi."
Nàng bây giờ mới nhớ ra chưa kịp giới thiệu Nhật với mọi người mà để huynh ấy ở một mình, như vậy thực không đúng. Nhật cũng là người thân của nàng đương nhiên là người thân phải ở cạnh người thân, họ đương nhiên cần ở gần nhau. Nhiều năm về sau khi nhớ lại khoảnh khắc này An Điềm lại thấy trong lòng đau nhói, mọi thứ thay đổi quá nhanh, nhanh đến chính nàng cũng sợ hãi. Cuộc đời trôi theo dòng nước, sóng to gió lớn đổ xuống không ngừng đã hoàn toàn biến đổi một con người, lúc quay đầu nhìn lại thì đã là quá muộn.
Nhật nhìn cô bé đang chạy tới chỗ mình trong lòng bỗng có tư vị là lạ. Không hiểu sao hắn có cảm giác như mình đang đứng ngược ánh sáng chính vì vậy mà đôi mắt bị ánh sáng đó làm cho hình ảnh ai kia trở nên mờ ảo, như thực như vô.
Vòng quay của thời gian đang dần dần đưa đẩy khoảng cách giữa mọi người, đưa những người có duyên đến gần nhau hơn và đưa những ân oán những hận thù đẩy lùi khoảng cách giữ những người tưởng trừng như sẽ bên nhau mãi mãi. Đâu sẽ là kết thúc cho một cuốc đời đầy sóng gió, trái tim cuối cùng sẽ gửi về nơi đâu, hạnh phúc liệu có thực sự đến với nàng.
An Điềm bây giờ không hề hay biết, cũng không có suy nghĩ đến. Ít nhất bây giờ nàng hạnh phúc, không phải sao?
Mọi thứ hãy để thời gian quyết đinh!.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
3 chương
47 chương
186 chương
133 chương
111 chương