Gió đêm

Chương 4 : Trưởng thành.

-" An Điềm Điềm." bên ngoài khu vườn thanh tịnh bỗng hiện lên một tiến gằn giọng ... Nhỏ thôi nhưng cũng đủ làm cho con mèo nhỏ đang trốn trong bụi hoa rùng mình run lẩy bẩy. huhu Thần ca tìm đến rồi...làm sao giờ....làm sao giờ... hàng ngàn câu hỏi cứ thế xoay quanh cái đầu nhỏ bé... "muội định không ra sao....?" Cổ Nguyệt Thần tựa phi tiếu nói. Hắn thản nhiên tựa lưng vào gốc cây chờ đợi bắt đầu nhẩm đếm. Một. Hai. Ba. Tốt ! Rất tốt lần này to gan hơn rồi. -"Điềm muộira đây cho ta!" Bóng người bỗng nhiên xuất hiện trong khu vườn nhỏ- ngay đằng trước nơi quả cầu nhỏ đang trốn. "Thần ca." Con mèo nhỏ bé nào đó vờ như không hề hay biết ai đó đang tức giận liều mạng bám đôi móng vuốt vào tà áo y leo lên. "Hử.Còn biết ta là thần ca của muội."Đưa tay túm quả cầu bé xíu ôm vào lòng hắn véo véo cái tai nhỏ xinh vì chột dạ mà cụp lại. "Biết mà! Biết mà!"Mèo ta cọ cọ vào tay y lấy lòng, hướng ánh mắt nhỏ đáng thương về phía y. Khụ...dù dùng nhiều lần tỷ lệ thành công vẫn là 200%. Quả nhiên Thần chỉ có thể thở dài lắc đầu. " Muội cứ thế này đến bao giờ mới tu luyện thành công đây." Thần xưa nay đối với miêu nhỏ luôn vừa cưng chiều vừa nghiêm khắc, yêu cầu cũng rất cao. Tuy nhiên Miêu lại là loài vật vừa nghịc ngợm vừa lười biếng nó gần như chỉ cần hở ra sẽ chạy đi chơi mất nhưng rồi lại dùng điệu bộ đáng thương vô tội nhìn hắn. Chỉ là một ánh mắt thôi cũng làm tâm Cổ Nguyệt Thần mềm nhũn không thể trách mắng nặng lời. Tuy nhiên...Đã đến lúc rồi. Cổ Nguyệt Thận xoay người biến mất sau đó thoát cái hiện ra trong đông viện. "Thần ca." An Điềm nghi hoặc đưa nó đến đây làm gì. Cổ Nguyệt Thần dường như không để ý tiếng gọi nhỏ bé kia mà tiếp tục đi vào trong phòng luyện đan. "Thần, huynh tới rồi sao?" lăng liên y nhìn thấy Cổ Nguyệt Thần bước vào bèn lên tiếng chào hỏi. Nhẹ gật đầu thay cho lời chào hỏi hắn đặt An Điềm đã ngủ gục vào giỏ trúc nhỏ. " đi đi " khẽ vuốt bộ lông mềm mượt của An Điềm hắn nói. Lăng liên Y thở dài bế tiểu miêu ra ngoài. An Điềm đã ở đây 15 năm, nói ra thì thực ngắn ngủi nhưng cũng đủ để cho mọi người quen với sự xuất hiện của nàng. An Điềm rất nghịch cũng rất bám người, đặc biệt là với thần, nếu không phải thần lợi hại khiến miêu nhỏ lười biếng không theo kịp thì có lẽ đã nửa bước không rời. tuy nhiên con bé lại không thích tu luyện, 15 nam vẫn là bộ dạng ban đầu không hề tiến bộ dù mọi người có thức ép thrrs nào đi trăng nữa. Vậy nên họ không còn cách nào khác là phải đưa con bé đi một thời gian. Nhưng liệu một mình con bé có chịu được không? ------ Tử Vong Thành - một trăm năm sau. "Nhật ơi! muội đói." Một giọng nữ nhẹ nhàng mang theo vẻ làm nũng vang lên. nhìn cô bé đang túm áo mình kéo Vô Hình có chút dở khóc dở cười. Hắn còn nhớ như in lần đầu tiên gặp An Điềm. Hắn từ trước tới nay luôn không mấy hiện thân mà chỉ sống trong bóng tối, nhưng hôm đó là ngoại lệ hắn nhận lời mời của Hồng Huyết đến gặp mặt bàn một số chuyện quan trọng. "Hiền co bé này là ai vậy?" nhìn cô bé vẫn còn đang trong hình thể dị thú (nửa người nửa mèo) Vô Hình hỏi. "hi..chào tỷ tỷ xing đẹp." Hông đợi Hồng Huyệt kịp trả lời An Điềm đã ngoan ngoãn chào hỏi trước. "khụ ..khụ.."Vô Hình vừa nghe thấy vậy nhịn không được phun toàn bộ trà vừa uongs trong miệng ra. "ha..ha... Nhật không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay. Báo ứng a..."Hồng huyết hoàn toàn bỏ qua hình tượng thoải mái nhìn An Điềm tán dương.. An Điềm nhiều khi ngốc cũng rất tốt. "oa..huhu..."An Điềm của chúng ta hoàn toàn không có vui mừng gì khi làm người khác đau khổ. huhu áo mới của nó vừa mua bị nước trà bắn vào bẩn tùm lum rồi. Vô Hình nhìn cô bé khóc lại không biết làm sao.. hắn chưa dỗ trẻ con bao giờ. mà người bị hại là hắn tại sao lại thành ra hắn là người sai vậy không biết nữa. ray ray trán hắn nói: "được rồi không khác, ta đền cái khác cho muội. còn nữa ta là nam, không phả tỷ tỷ. không được gọi nhầm." "Không chịu, muốn cái này cơ. oa oa." Đây là áo An tặng nó nha, sao có thể đẻ hỏng chứ. "rroif, vậy cởi ra ta tẩy cho muội.". "dạ!" An Điềm nghi hoặc đưa đôi mát ngập nước nhìn quanh "nhưng đang giữa thanh thiên bạch nhật nha." "Vậy vào phòng ta." Hết cách. lần này Điềm Nhi càng mù mịt hơn.Nam nữ thụ thụ bất thân, vào phòng nam nhân thay đồ...vội lắc lắc đầu, không được danh tiết của nó. "Vậy kệ muội nha." Vô Hình không biết nói gì hơn. "oa oa." An Điềm nghe vậy lại gào khóc. Vô Hình không biết làm sao hơn là đưa mát nhìn Hồng Huyết cầu cứu. "Nhật, hunh mau chịu trách nhiệm đi." Nàng đang muốn mang Điềm Nhi đến nhờ Vô Hình chăm sóc, giờ thì tốt rồi, không cần nói nhiều cũn tìm được lý do. Cũng chính vì trách nhiệm với cái áo đó mà gầm một trăm nam nay trong tử vong thành này hắn có thêm một cái đuôi bám theo đằng sau. muốn bỏ cũng không được. "Của muội đây." Đưa bình sửa tươi qua." uống xong thì ngoan ngoãn ngồi yên đợi Cáo Đến đón " Hôm nay Lang Liên Y hẹn sẽ tới đón Điềm nhi về Chu Thiên Môn. Cụp mắt che đi những mất mát trong lòng Vô Hình thản nhiên nói. Một trăm nam nay tuy rằng luôn tỏ ra mang theo An Điềm rất phiền phức nhưng thực lòng hắn không nghĩ như vậy. Ban đầu tuy có thấy phiền khi cuốc sống riêng tư của mình ngàn nam nay bị thay đổi, nhưng một tram năm- một quãng thời gian không thể nói là ngăn hắn đã quan vợi sự xuất hiện của nàng. Nàng cũng giống như một ngọn nến nhỏ tinh nghịch sưởi ấm trái tâm hôn hắn, khiến cho một người được mệnh danh là vô hình, cái dí cũng khôgn quan tâm như hắn sao lòng. Sự tinh nghịch nhưng ngoan ngoãn của nàng lại khiến hắn không kìm lòng được mà yêu thường. Tuy nhiên bữa tiệc nào rồi cũng sẽ có hồi kết, dù khôgn muốn hắn vấn phả trả cô bé về nơi đáng lý sa cô phải thuộc về. Một trăm năm nay đẻ cô bé sống trong Tử Vong thành nguy hiểm rình rập, luôn chứng kiến những cảnh tàn sát đẫm máu. lại không ngừng phải cố gắng luyện tập là quá đủ. Đã đến lúc đưa nàng về nơi nàng hằng mong nhớ. "Nhật, huynh có đi cùng muội không." Cầm bình sử nhỏ trên tay An Điềm thắc mắc. Nàng cũng muốn mang nhật đi cùng, không thì ai sẽ làm đồ ăn cho nàng. ai sẽ ôm nàng ngủ nha. cười nhẹ Vô Hình gập đầu, hắn cũng muốn đến nhìn một chút xem Chu Thiên Môn trong truyền thuyết kia là thế nào, với cũng có một vài việc hắn cần xác nhận ở đó. Nhận được đáp án mình muốn An Điềm tiếp tục ôm bình sữa chờ đợi, không bết thần ca có tới không nha, đã rất lâu rồi nàng không nhìn thấy huynh. Trong tử vong thành này ngoài Nhật ra thì mọi người ai cũng xấu, cũng đều thích giết người, nàng không muốn ở lại đây. chỉ một lát sau một bóng màu đỏ hiện ra trước mát hai người. "cáo tỷ tỷ đến muộn." Lao vào long Lăng Liên Y đòi ôm, An Điềm phàn nàn. khẽ gập đầu chào hỏi vô hình Lang liên Y xoa đầu An Điềm nhẹ nhàng nói "Trong môn có một số việc đột xuất nên ta tới trễ, muội đói chưa." An Điềm gật đầu, đợi cả một buổi đương nhiên là đói rồi."Nhưng sao không thấy thần ca." An Điềm thất vọng, thần ca không tới đón nàng. "Thần ca có việc bận không tới được" gượng cười,Lăng Liên Y nói."để ta đưa hai người lên nhé" "Ân" An Điềm gật đầu vui vẻ bước theo. Vô hình từ đầu đến cuối không nói gì. Không hiểu sao Hắn có cảm giác bất hảo với chuyến đi lần này.