Gió đêm

Chương 3 : Phong ấn.

Cổ Nguyệt Thần nhìn một chút sau đó nhìn lên nói: "Được nhưng ta có điều kiện"! Thản nhiên cười cười hắn nói tiếp "Từ giờ nó sẽ ở bên ta, cho đến khi..." "Sao cơ?" Lưu Thiên Tích cùng Lăng Liên Y như không thể tin vào tai mình hỏi lại. "Thần huynh nó là muội tìm được mà." Lưu thiên Tích nói. Đùa à để ở chỗ huyết hồ nàng đợi nó khỏe đem bắt trộm về là xong, giờ mà ở trong tay Thần huynh... Khác với sự lo lắng của Lưu Thiên Tích, Lăng Liên Y lấy vẻ mặt ngưng trọng mở miệng. "Thần...huynh định làm gì nó." Không phải là..."thần như vậy quá tàn nhẫn với nó." Nó giờ đã không còn gì cả sao có thể lại tiếp tục làm thế với nó chứ. Hắn thản nhiên cười một tiếng, bỏ qua hết những cảm xúc và tư vị khác trong lòng hắn nói. “Chỉ cần ta muốn” vì người mình yêu hắn sẽ làm tất cả còn đối với tuyết miêu này hắn sẽ tìm cách bù đắp cho nó sau vậy. " Huynh muốn?" Lăng Liên Y nhìn hắn một lúc lâu rồi mới cất tiếng "Thần huynh đừng làm muội thất vọng." Nói xong nàng bước ra cửa rời khỏi nơi khiến nàng khó chịu này. Trước khi hoàn toàn biến mất nàng tiếng nói của nàng văng vẳng “đừng để bản thân phải hối hận." Hối hận sao? Cổ Nguyệt Thần tự hỏi bản thân. Không! Hắn tuyệt đối không hối hận. "Thần... huynh làm vậy có đáng không?" Lưu Thiên Tích yếu ớt hỏi. Vì một người từng phản bội mình, vì một mối tình đã nghìn năm liệu có đáng để hy sinh nhiều như vậy. Đáng hay không? Lại một câu hỏi nữa đặt ra trong lòng hắn rồi lại nhanh chóng bị hắn bác bỏ. Không có đáng hay không chỉ có hắn có muốn hay không?. Chỉ vậy là đủ. Nhìn vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Cổ Nguyệt Thần nàng không nói gì thêm. Thần một khi đã quyết sẽ không có ai thay đổi được. Bây giờ nàng nói có ý nghĩ nữa không?. Hazz ... thở dài một tiếng Lưu Thiên Tích xoay người biến mất khỏi gian phòng. Nàng còn việc phải làm . "Muốn trách muốn oán ...." Hắn còn chưa nói xong một tiếng meo nhỏ đã lọt vào tai cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Nhẹ cười một tiếng hắn bắt đầu chữa trị. cười vì vui? buồn? chua xót?....là vì gì? Quan trọng sao? không hề ... chỉ là bỗng thấy cuộc đời này thực buồn cười, cuộc sống này rất đáng cười không phải sao? Nhẹ đặt tay lên vết thương trên người mèo con... hắn từ trong kinh mạch xuất ra một dòng thiên khí màu vàng nhạt từ từ xâm nhập vào trong cơ thể tiểu miêu. Thiên khí vào trong cơ thể như được tiếp thêm một phần sinh mệnh… chúng reo hò nhảy múa chạy vào từng ngọc ngách mới lạ. Tuy nhiên ngay lập tức có một dòng thiên khí màu đỏ tràn tới cắn nuốt thiên khí của hắn. "Đây là..." Cổ Nguyệt Thần nhíu chặt hai hàng lông mày. Trong cơ thể này song song tồn tại hai luồng thiên khí tán loạn một đỏ một trắng. Thiên khí màu đỏ mạnh mẽ hiếu chiến hơn hẳn. Thiên khí màu trắng thì yếu ớt dường như mới được hình thành. Tuy nhiên hai luồng thiên khí này không hề cắn nuốt nhau... mà dường như thiên khí màu đỏ lại đang trợ giúp thiên khí màu trắng hình thành. Thiên khí truyền thừa sao? Cổ Nguyệt Thần có chút đau đầu, thiên khí truyền thừa rất khó loại bỏ bởi lẽ nó và thiên khí của bản thân người được truyền thừa vốn là có sự gắn kết chặt chẽ với nhau, chúng một khi đã đặt cạnh nhau thì rất khó tách rời. Tuy nhiên sự liên kết này sẽ không thể duy trì được lâu vì thiên khí màu trắng quá non nớt sẽ không khống chế được thiên khí truyền thừa này bao lâu nữa. Khi không khống chế được nhất định sẽ bị vỡ toàn bộ kinh mạnh mà chết. Tăng thêm thiên khí vào hai tay khiến thiên khí màu vàng càng thêm rực rỡ. Cổ Nguyệt Thần biết không thể loại bỏ vì vậy bắt đầu tiến hành phong ấn nguồn sức mạnh không cần thiết này. Hắn gần như dùng toàn bộ thiên lực vốn có của mình tạo một ấn ký màu vàng bao lấy người thiên khí đỏ cùng dồn nó vào một chỗ sau đó sử dụng huyền lực ngưng đọng nó lại thành một viên ngọc sáng chói ngay giữa trái tim tuyết miêu. Làm xong tất cả Cổ Nguyệt Thần hoàn toàn kiệt sức, hắn gần như phải dùng hoàn toàn thiên khí cùng huyền lực của mình mới có thể chế ngự được . Vất vả một hồi khiến hắn có chút ăn không tiêu, rốt cuộc lai lịch của con tuyết miêu này là gì tại sao lại có thiên khí truyền thừa, chuyện gì xảy ra khiến nó bị thương như vậy lại phải tiếp nhận truyền thừa khi chưa trưởng thành? Cổ Nguyệt Thần không hiểu, cũng không muốn phí sức tìm hiểu, đối với hắn không có gì quan trọng ..trừ một người.. Nghĩ tới đây hắn bất giác người động tác bôi thuốc trên tay cũng chậm hẳn lại. Hắn sống bao nhiêu năm nay, tự nhận mình bàng quang với tất cả, tự nhận mình đã thoát khỏi thế tục hồng trần nhưng chỉ có hắn mới thực sự biết được thế giới của hắn trống trải tới mức nào, chỉ có hắn mới biết được hắn chán ghét quyền lực tối cao này thế nào. Nhẹ lắc đầu cười nhạt, hắn tiếp tục băng bó vết thương cho tiểu miêu nhỏ. Máu của tuyết miêu vốn rất quý không thể lãng phí như vậy. ---- Một cái đầu nhỏ tròn tròn nhô ra khỏi chiếc giỏ bé bé. Nó nghi hoặc nhìn xung quanh một bộ cái gì cũng không hiểu cái gì cũng mới lạ. Đưa đôi móng vuốt bé xíu của mình lên đeo bám vào thành giỏ nó dùng sức leo lên muốn trèo ra ngoài. Nhưng trên đời này có một đạo lý tò mò làm hại thân vừa nhướn lên một chút nó đã ngã nhào trở lại chỗ cũ. " ô...ô...." con mèo nhỏ đưa ánh mắt ngấn lệ nhìn chân trái đáng thương đang được băng bó của mình ..."đau....Hix.." đưa tay trước nhẹ nhẹ chạm vào, nó đang vận dụng toàn bộ trí nhớ ít ỏi của mình để giải thích cái nằm trên bộ lông xinh đẹp của mình là cái gì. "Bỏ tay ra." Vừa ra khỏi mật thất Cổ Nguyệt Thần đã nhìn thấy hình ảnh con mèo ngu ngốc nào đó đang tự tàn phá bản thân. Đột nhiên bị quát, miêu nhỏ lập tức đem hai chi trước giấu ra đằng sau lưng... Nó cái gì cũng không làm nha. Nhìn đôi mắt đáng thương hề hề nhìn mình tố cáo lại thêm hành động ngu ngốc kia Cổ Nguyệt Thần lại thấy đau đầu, sao hắn lại có cảm giác mình vừa làm gì tội lỗi lắm vậy. Không chút nể tình hắn đưa tay nhấc con mèo ra khỏi giỏ đặt lên ghế. " xấu....biến về hình người của ngươi đi." Thật là, cái bộ dáng của con mèo nhỏ này khó nhìn quá, hắn không có sở thích nuôi sủng vật. Con mèo nhỏ của chúng ta vô cùng bi phẫn cố gắng biến thân… nó vừa bị ghét bỏ... trưởng tộc rõ ràng nói nó rất đáng yêu mà. Tuy nó có mập mạp một chút, có ngốc một chút, có tham ăn một chút, có lười một chút, có nghịch một chút... nhưng mà cái gì cũng chỉ một chút thôi mà. Sao lại bị ghét bỏ rồi... người xấu... người xấu... ai ghét bỏ nó đều là người xấu cả. "Đây là nhân hình của ngươi." Lần này Cổ Nguyệt Thần không còn gì để nói. Nhân hình tại sao vẫn có tai và đuôi, móng tay cũng không thu vào được... lại còn cái thân hình chỉ cao qua đầu gối của hắn một chút. "Ngươi bao nhiêu tuổi" bao nhiêu tuổi mới có thể có cái hình thù xấu xí này chứ. " Huynh không biết An sao...An 10 tuổi nha.." trong tộc ai ai cũng biết nó mà. Nhìn bàn tay bé xíu của mình, tiểu miêu cười toe toét...a lần này tay của nó không tròn tròn như trước mà thon dài giống tay mọi người rồi nha.... Lần này thì Cổ Nguyệt Thần hoàn toàn có cảm giác bê đá tự đập châm mình... hắn vừa nhận nuôi một ấu thú một con ấu thú ngu ngốc. Đây rõ ràng là tự tạo nghiệt không thể sống mà!