Suốt nhiều thập kỷ qua, chúng ta thường mặc định rằng đêm giao thừa như là một dịp để toàn thể gia đình cùng nhau sum họp lại và dành những lời chúc mừng tốt đẹp nhất cho đối phương. Quang cảnh ấm áp khi mọi người ngồi quây quần bên một nồi bánh còn đỏ lửa, trẻ con thì háo hức chạy xung quanh và bắt đầu đếm ngược cho đến mười hai giờ. Khi pháo hoa nở thành từng đóa đẹp đẽ trên bầu trời cũng là thời khắc chuyển giao giữa năm cũ sang năm mới.  Vốn dĩ mỗi một người trên đời này đều xứng đáng được trải qua cảm giác ấm áp trong đêm giao thừa. Thế nhưng không phải ai cũng có cuộc sống may mắn no đủ như vậy. Có một số không còn người thân nào bên cạnh, cũng có một số người vì tính chất công việc đành phải xa nhà và người thân, cũng có một số người từ bé đến lớn chưa từng biết đến đêm giao thừa là gì.  Đó là những thiếu hụt mà họ không hề mong muốn.  Lấy hình ảnh của những người đang làm công việc thiện nguyện tại làng Hạnh Dung như một ví dụ. Hiện tại bọn họ đã hoàn thành xong chuyến đi lần này rồi, nhưng họ vẫn không thể kịp về với gia đình mà đón một đêm giao thừa trọn vẹn ý nghĩa.  Chính vì lý do này nên Lý Hạnh Dung đã chủ động tổ chức một bữa tiệc tất niên hoành tráng nhất từ trước đến nay. Một phần là muốn thay lời cảm ơn đến đoàn đội thiện nguyện. Một phần khác là muốn bù đắp cho mọi người một đêm giao thừa thật đáng nhớ.  Bạch Thiện và Tiền Nhân ngồi trong phòng chơi mạt chược đến chán chê rồi mới bước xuống giường, chuẩn bị thay quần áo đi dự tiệc tất niên. Hai người họ vốn là bạn thân của nhau từ khi chưa lọt lòng. Cả hai gia đình đều là bạn thân lâu năm, hồi xưa còn có ý định sẽ giao kèo hôn ước với nhau nếu một người sinh trai và một người sinh gái. Nào ngờ lúc lâm bồn lại thành hai thằng con trai kháu khỉnh.  Lời giao kèo cứ thế bị rơi vào quên lãng. Cho đến tận bây giờ, Bạch Thiện và Tiền Nhân vẫn rất thân với nhau, chỉ là không ngờ bọn họ sẽ làm việc với nhau ở cùng một nơi.  Xem như cũng có tí gọi là định mệnh. Bạch Thiện chưa soạn đồ vào vali, thói lười nhác này không biết học từ ai. Trái ngược với Tiền Nhân, cậu ta đã soạn trước một ngày rồi, chỉ chừa ra một bộ quần áo dành cho tối nay mà thôi.  “Khi nào thì tiệc tất niên bắt đầu nhỉ?” Bạch Thiện nhai mứt hoa quả trong miệng, hỏi.  Địch Phàm ngồi trên giường đáp: “Nửa tiếng nữa. Sửa soạn sớm chút đi, mày lề mề chết mồ.”  Bạch Thiện bĩu môi, rung lắc bàn chân cười bảo: “Lo gì trời, tao xuống sớm hay muộn cũng chẳng ảnh hưởng tới bữa tiệc xíu nào hết đó. Vả lại, tao cũng không thích làm người được chú ý đâu.” Tiền Nhân đã mặc đồ xong xuôi, đi vòng qua giường của Bạch Thiện, thuận tay vứt vào mặt gã chiếc áo sơ-mi màu đen: “Mày bừa bộn vãi ấy, áo của mày lại để trong túi của tao làm gì hả? Mà thằng Phàm nói đúng rồi đó, cái thói lề mề chó  chê còn không chịu thay đồ sớm chút. Tao thấy mày mới đang nói ngược ngạo ý.” “Ngược gì mà ngược.” Bạch Thiện lườm một cái, sẵn tiện cởi áo thun đang mặc ra rồi khoác áo sơ-mi đen kia vào, nhanh chóng cài nút. Trong lúc cài khuy áo, gã còn nói thêm: “Tao là tao chỉ lo hôm nay Họa Niên nó thay quần áo tươm tất xong, lúc xuất hiện ở bữa tiệc lại gây choáng ngợp cho người khác.” Lời này vừa dứt, những người còn lại đều theo phản xạ ngoảnh đầu ngó qua chỗ của Kỳ Họa Niên. Cậu vốn luôn ngồi trên giường chơi game điện thoại, lúc phát hiện có mấy đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình, cậu mới ngẩng lên đầy khó hiểu. “Sao vậy ạ?”  Tiền Nhân nheo mắt đánh giá: “Mày nói chí phải! Tao là tao nghi lắm!”  Kỳ Họa Niên: “…” Địch Phàm trông thấy vẻ mặt ngáo ngơ của cậu mà buồn cười, thấp giọng giải thích: “Bọn nó nói em lát nữa mà xuống ăn tiệc sẽ làm cho nhiều người choáng ngợp.” Kỳ Họa Niên chưa thích ứng kịp, hỏi lại: “Sao được ạ?” Bạch Thiện bỗng cười lên ha hả rồi nhảy xuống giường, thay nốt chiếc quần jeans. Tiền Nhân đứng bên cạnh gã cũng mỉm cười đầy ý vị. Chỉ có Địch Phàm là bình thường nhất, không có cảm xúc gì, khoát tay bảo:  “Thôi đừng quan tâm đến tụi nó, em lo thay đồ đi, tiệc sắp bắt đầu rồi.” Dừng một chút, anh cười hỏi “Soạn đồ gì hết chưa? Ngày mai là về thành phố rồi. Còn kịp để ăn Tết với gia đình ha.”  Ngày mai là về thành phố rồi. Còn kịp để ăn Tết với gia đình. Chỉ là hai câu rất tự nhiên, thế nhưng lại khiến cho cảm xúc của Kỳ Họa Niên nhất thời hỗn loạn. Cậu rũ mắt nghĩ ngợi về những gì Địch Phàm vừa nói, trong lòng giống như vừa trải qua một trận chấn động, nặng nề vô cùng. Hôm nay là ngày cuối cùng ở lại Tiên Vận, đồng nghĩa với việc là ngày cuối cùng cậu được ở bên cạnh người kia với danh nghĩa là… người yêu. Người yêu ư? Chỉ nghe đến đây thôi đã đủ khiến cho tim gan ngứa ngáy, toàn thân như có dòng điện chạy qua, sung sướng vô ngần. Thế nhưng sau đó lại là câu chuyện đón Tết cùng với gia đình… Thật ra Địch Phàm không hề biết hoàn cảnh gia đình của Kỳ Họa Niên, cho nên mới buột miệng hỏi một câu như vậy. Nếu như anh biết được sự thật đau lòng kia thì hẳn là cảm thấy có lỗi lắm. Vết thương vẫn chưa kết vảy và lành hẳn thì đã bị khơi ra thêm lần nữa rồi. Kỳ Họa Niên đau nhói ở tim, nhưng chẳng mảy may lộ ra cảm xúc gì. Cậu ngẩng đầu nhìn Địch Phàm, cười đáp: “Vâng, ngày mai là được về nhà rồi.” Nhưng mà nơi đó còn được xem là nhà nữa hay không? Điện thoại thình lình rung lên.  Kỳ Họa Niên giật mình cúi đầu nhìn xuống, phát hiện cuộc gọi đến từ một ứng dụng trò chuyện. Trên màn hình hiện ra tên nhóm chat của đám Gia Thanh kèm theo tấm ảnh chụp tập thể cả bọn.  Địch Phàm cười nháy mắt: “Người yêu gọi à? Mau nghe đi.”  Kỳ Họa Niên chỉ gật đầu mà không ừ hử gì, đứng dậy rời khỏi phòng, tạm thời tránh ở lan can lầu ba để nói chuyện. Có mấy lần cậu thử kiểm tra rồi, đường mạng ngoài này kết nối mạnh hơn hẳn ở trong phòng, chẳng rõ lý do vì sao nữa.  Điện thoại vẫn còn rung chưa ngừng lại. Kỳ Họa Niên hít sâu một hơi, ngón tay gạt qua dấu tròn màu xanh dương. Đường dây đã kết nối, hiện ra một khung hình có đến tận ba khuôn mặt quen thuộc. Đường mạng ở chỗ cậu cực kỳ mạnh, lập tức truyền qua giọng nói ríu rít như trẻ con: “Họa Niên kìa, Họa Niên ơi, Họa Niênnnnnn! Du nè, Du nè, thấy Du không?” Khóe môi của cậu hơi giương lên, rõ ràng là rất vui vẻ. Giọng nói tiếp theo hình như là của La Lịch: “Hello, nghe rõ không?”  Kỳ Họa Niên cười bảo: “Nghe rõ! Mọi người đang ở đâu đó?” Lúc cậu nói xong thì không thấy ai hồi đáp mình cả. Màn hình vẫn như cũ, có ba khuôn mặt nhìn chằm chằm vào cậu. Rất lâu sau đó thì chợt nghe thấy giọng nói cục súc của Gia Thanh.  “Ông nội vợ ơi! Kết nối rồi nhưng sao im re vậy? Ê, nghe gì không? Ê, mở cái mồm ra xem nàoooo.” Kỳ Họa Niên thật sự há miệng như lời gã nói, sau đó thì cười lạnh một tiếng, trêu chọc: “Cháu trai, nhớ ông nội không?” Ngay khi giọng nói trầm tĩnh quen thuộc truyền qua đường dây, lọt vào sáu cái lỗ tai của ba người ngồi xổm trên thân cầu, cả bọn lập tức mừng quýnh. Suốt sáu phút đồng hồ, bọn họ chỉ nhìn thấy mỗi gương mặt điển trai của Kỳ Họa Niên mà không nghe thấy gì sất, cứ tưởng đường mạng có vấn đề gì rồi chứ. Thật ra chỉ có đường mạng ở chỗ bọn họ là chập chờn mà thôi.  Gia Thanh hưng phấn tới độ phun tục: “Mẹ kiếp, cháu nhớ ông lắm ông ơi!”  Diệc Du ngoảnh mặt liếc Gia Thanh một cái rồi vươn tay qua bịt miệng gã: “Nè nè, đừng có chửi bậy như vậy! Hư!” Gia Thanh cúi nhìn bàn tay trắng nõn của Diệc Du, bất đắc dĩ nuốt nước bọt, gật gật đầu thỏa thuận.  Không chửi bậy thì không chửi bậy.  Nói tục là được chứ gì? Diệc Du buông tay xuống, ngó vào màn hình cười rộ lên: “Họa Niên Họa Niên, mình có để dành kẹo nhiều lắm, Họa Niên mau về đây nhớ, rồi mình cho Họa Niên kẹo nhớ!”  Kỳ Họa Niên gác tay trên lan can, nghiêng đầu cười nhẹ: “Lì xì cho tôi hửm?” Diệc Du chu miệng đáp: “Ớ, Họa Niên biết rồi à? Thế thì hết bất ngờ rồi.”  Kỳ Họa Niên sờ sờ mũi nói: “Nhưng mà đâu có biết là kẹo gì đâu, hóng lắm cơ.”  Cái miệng của Kỳ Họa Niên phải gọi là vừa dẻo vừa ngọt. Diệc Du rất thích nói chuyện với cậu là vì vậy. Nhiều khi chỉ cần nhớ lại những lời cậu từng nói thôi là nhóc con này đã tự tủm tỉm mỉm cười rồi.  La Lịch bây giờ mới có thể chen vào một câu: “Bên đó có tổ chức tiệc không?” Nhắc đến tiệc tùng mới nhớ, hiện tại hình như là bắt đầu rồi nhỉ? Kỳ Họa Niên liếc nhìn đồng hồ trong điện thoại, 22H45, còn mười phút nữa là vào tiệc rồi. Nhưng mà nếu mình đến muộn chắc cũng không có chuyện gì đâu.  “Có tiệc tất niên, tổ chức hoành tráng lắm, mười phút nữa là tới.”  La Lịch đẩy mắt kính, nói: “Thế cũng đỡ buồn nhỉ. Tụi này đang ngồi trên cầu, ráng đợi đến nửa đêm để xem pháo hoa.” Đây có thể xem là truyền thống của nhóm bọn họ mấy năm nay rồi. Từ hồi lớp 10, cả bọn bốn người hẹn nhau vào nửa đêm sẽ chạy lên cây cầu quen thuộc để ngắm pháo hoa. Sau đó sang lớp 11 thì nạp thêm một nhóc con tên Diệc Du. Có điều, bây giờ thì chỉ còn có ba người mà thôi. Một người đã đi rất xa, một người lại không kịp trở về để họp mặt. Sau khi hoài niệm một chút về hai năm trước, Kỳ Họa Niên gượng gạo cười lên, nói với bọn họ: “Xin lỗi vì năm nay không về kịp để đón giao thừa cùng mấy cậu.”  La Lịch cũng cười bảo: “Có sao đâu, miễn ở đó cậu cũng vui vẻ là được rồi.” Gia Thanh giữ điện thoại hơi lâu nên mỏi tay, gã đổi sang tay còn lại, ‘chậc’ một tiếng: “Ở đó mà không vui nữa thì bắt xe về ngay cho cháu đấy nhé! Ông đừng quên mục đích ban đầu của mình, không thành là phải về ngay lập tức! Về đây, cháu hầu rượu mua vui cho ông.” Kỳ Họa Niên nhất thời cảm động, thở ra một làn khói trắng: “OK, cháu trai đúng là thương ông nhiều quá, cảm động sắp khóc rồi.” La Lịch nghe mà không hiểu gì, bèn hỏi: “Ủa hai người nói gì vậy? Không hiểu gì hết trơn.” “Du cũng hông có hiểu.” Diệc Du đang ngồi nghịch mấy cây pháo cũng không quên góp phần.  Gia Thanh khoát khoát tay: “Xùy xùy, chuyện đàn ông.”  “Cậu điên à? Dậy thì cùng nhau mà cậu dám nói hai cậu là đàn ông thôi hả?” La Lịch vung chân đạp một cái, nhưng sức chẳng mạnh gì cả.  “Ờ ờ ờ, hai bọn tôi nam tính nhất bọn rồi còn gì!” Nói xong, Gia Thanh nhanh chân lẹ mắt đứng dậy trốn sang chỗ khác. La Lịch đuổi theo sát sao, muốn vung chân tiếp tục đá thêm mấy cái. Từng tiếng bước chân ầm ầm phát ra trên cầu. Diệc Du nghịch pháo đã bắt đầu chán, cậu nhóc ngoảnh đầu nhìn hai người còn lại đang rượt đuổi nhau, thấy vui quá bèn đứng dậy chạy theo. “Nè nè, hai người đợi Du với!”  “Du Du, chặn ở đầu bên kia cho tớ!” La Lịch gấp gáp ra lệnh. Gia Thanh lượn qua lượn lại mấy vòng, bất mãn gào lên: “Mẹ bà, đừng có chạy nữa, người ta tới bắt hết cả lũ lên phường bây giờ!” Điện thoại nằm trong tay Gia Thanh rung lắc liên hồi. Ở bên này, không gian xung quanh yên tĩnh. Kỳ Họa Niên dựa người vào tường, im lặng quan sát bọn họ đùa giỡn với nhau, khóe môi không kìm được mà cong lên cười thật nhẹ. Cứ vui vẻ bên nhau như thế này thì tốt rồi… —  Bữa tiệc tất niên chỉ mới vừa bắt đầu. Trong phòng tiệc mà Lý Hạnh Dung đã chuẩn bị sẵn có đầy đủ chỗ ngồi dành cho thành viên của đoàn thiện nguyện Thuần Ái. Số ghế không dưới một trăm, hiện tại đã gần đủ người đến dự.  Nhìn chung, bữa tiệc này tương đối giống như tiệc đám cưới, mỗi bàn sẽ gồm mười chiếc ghế dành cho mười người. Bác sĩ của hai khoa Mắt và Tim Mạch tự động chia thành hai dãy ngồi, dãy còn lại dành cho những người đầu bếp và phụ bếp.  Phía bàn của Vưu Hạ là náo nhiệt nhất, bởi vì hôm nay có mặt của Vưu Kiện. Ngoại trừ Vưu Hạ và Tưởng Thiên Điểu không có cảm xúc gì thì mọi người hầu như đều rất vui vẻ.  Lúc Vưu Kiện bất ngờ ngồi xuống ghế, suýt nữa thì dọa Tưởng Thiên Điểu đánh rơi ly rượu trong tay mình. Vị trí của hai người không cạnh nhau, mà là đối diện nhau. Chỉ cần anh ngẩng lên, tôi cũng ngẩng lên sẽ lập tức nhìn thấy đối phương.  Mọi người trong bàn tiệc ai nấy đều tích cực đánh giá Vưu Kiện, cuối cùng chỉ thầm ghi nhận đánh giá trong lòng.  Gã này có vẻ ngoài sát gái quá, chắc chắn không phải dạng vừa!  Song, đồng hồ mới trôi qua chừng mười phút đồng hồ, Vưu Kiện đã trở thành bạn bè của bọn họ, nói chuyện không thân mật không lấy tiền!  Tưởng Thiên Điểu rầu rĩ nốc rượu, không nói chuyện với ai cả.  Vưu Hạ cũng không có ý định chủ động mở miệng trò chuyện. Dù sao mọi người đã quá quen thuộc với bộ dạng lạnh lùng xa cách của anh rồi, cho nên bọn họ chuyển qua đối tượng khác cùng dòng máu với anh nhưng lại thú vị hơn gấp mấy lần.  Trong lúc mọi người vừa uống vừa cười đùa, Vưu Hạ lại đưa mắt ngó dáo dác xung quanh. Dãy ghế dành cho đầu bếp và phụ bếp rất đông người, dường như mọi người đều có mặt đầy đủ. Song, vẫn còn hai chỗ trống lọt vào tầm mắt của anh. Vưu Hạ nhíu mày nhìn thêm mấy lần nữa, cuối cùng mới dám khẳng định rằng Họa Niên không đến tiệc tất niên. Nếu không đến đây thì đi đâu được? Suốt buổi tiệc tùng, mỗi khi cửa phòng mở ra, Vưu Hạ liền ngẩng mặt nhìn một cái. Sau khi nhận ra không phải người mình đang trông ngóng, anh lại vờ như vô tình liếc nhìn, chầm chậm cúi mặt, bày ra bộ dạng lạnh thấu xương.  Vưu Kiện đã uống không ít rượu nhưng lại không hề say. Có người hỏi gã một câu: “Này, rượu mà anh đang uống là rượu gì thế? Tôi chưa bao giờ thấy loại này trên thị trường.”  Vưu Kiện giơ bình rượu quý của mình lên, lắc lắc rồi nói: “Rượu này không phải ai cũng uống được đâu. Đô hơi nặng với cả kén người lắm.”  “Hửm? Ghê gớm vậy à?”  Vưu Kiện gian xảo mỉm cười, không nói gì thêm. Đúng lúc ấy, Tưởng Thiên Điểu đã say ngà ngà, đột nhiên đập bàn nói: “Mẹ kiếp, rượu tráng dương hay gì mà quý kinh thế hở anh Kiện?” Tức khắc, tất cả mọi người đều câm như hến.  Vưu Hạ ngước mắt nhìn Tưởng Thiên Điểu, khuôn mặt xinh đẹp thường ngày khi có hơi men lại càng thêm quyến rũ mê người. Cô nói xong thì gục mặt cười khinh bỉ mấy tiếng, lúc định nói tiếp thì bỗng có một bác sĩ nữ khác ôm cô đứng dậy.  “Điểu, về phòng nghỉ đi, em say quá rồi.” Bác sĩ nữ cẩn thận dìu cô rời khỏi bữa tiệc. Nét mặt hóa đá của Vưu Kiện dần dần trở về bình thường. Hắn nhìn mọi người xung quanh một lượt, chẳng tỏ ra thái độ gượng gạo hay xấu hổ gì, ngược lại còn mỉm cười như thể không hề để tâm đến. “Người say cả mà.” Vưu Kiện nâng ly rượu, bình thản nhấp một ngụm. Để giúp tránh tình cảnh ngột ngạt này, một bác sĩ khác cũng nâng ly rượu lên, cười nói: “Thôi, uống một ly nào mọi người!” Vì thế mà bầu không khí liền dịu đi chút ít.  Vưu Hạ liếc nhìn ly rượu trong tay Vưu Kiện, thấp giọng nói: “Người say thường hay nói đúng lắm.” Vưu Kiện xoay xoay ly rượu, liếc nhìn người bên cạnh, cười khẽ: “Đừng quên em cũng từng uống rượu này rồi. Thôi thì cứ bồi bổ cơ thể trước đi, chắc là sau này cần.” Vưu Hạ cười lạnh, không đáp.  Tuy vậy, khi ngẩng đầu nhìn qua dãy người bên cạnh, anh vẫn không kìm được mà tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc.  Kỳ Họa Niên thật sự không tới.  Mấy giờ rồi? Vưu Hạ cúi nhìn đồng hồ đeo tay, 23H15 rồi.  Muộn như vậy vẫn chưa đến, nghĩa là sẽ không đến sao?  Nếu bây giờ mình quay về nhà nghỉ thì có gặp được cậu ta không? Khi suy nghĩ này nhảy ra, Vưu Hạ không chần chừ liền lắc đầu xua đi.  Việc gì mình phải chủ động tìm cậu ta chứ? Có chân thì sẽ tự đến thôi, không đến thì cũng được. Dù sao đêm nay cũng là đêm cuối rồi, tạm biệt từ lúc này là tốt nhất.  Trong lòng như vướng mắc một sợi dây bị rối, gỡ mãi cũng không ra được. Vưu Hạ nhắm mắt lại, kìm nén cảm xúc khó chịu sắp bộc phát, thình lình đứng bật dậy.  Mọi người bị một màn này dọa cho sững ra.  Vưu Kiện ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Đi đâu thế?” Vưu Hạ cúi đầu nghĩ ngợi chốc lát.  Dường như nhận ra sắc mặt không mấy ổn của đối phương, Vưu Kiện kéo tay buộc anh ngồi xuống ghế, đẩy ly rượu sang trước mặt, môi cong lên cười cười: “Uống đi, uống rồi sẽ thoải mái hơn.” Vưu Hạ liếc nhìn ly rượu được rót đầy ở trước mắt, hàng mày hơi chau lại, lắc đầu từ chối: “Không uống đâu! Em muốn ra ngoài hít thở một chút.” Vưu Kiện ngoài mặt mỉm cười với mọi người, dưới bàn lại ghìm chặt cổ tay của Vưu Hạ. Hồi sau, hắn ghé tai nói nhỏ một câu: “Không được đi.” Vưu Hạ khó chịu cau mày, định đứng bật dậy lần nữa thì nghe thấy người bên cạnh nói tiếp: “Ngày cuối rồi, dứt luôn đi.”  “…” Ban đầu anh còn cố tình giằng tay ra khỏi đối phương, nhưng sau câu nói nhắc nhở kia, anh không động đậy nữa. Toàn thân bất động, anh lãnh đạm như một khúc gỗ, trầm mặc nhìn mọi người tiếp tục uống rượu và nói chuyện, chỉ có mỗi anh là rõ nhất cảm xúc trong lòng mình.  Ừ, ngày cuối rồi…  Mãi sau đó, Vưu Hạ mới uống một chút rượu. Lần này anh không cố tình muốn uống mà là bị Vưu Kiện ép uống mấy ly. Dù sao cũng là ngày cuối cùng của một năm, sao lại không vui vẻ buông thả một lần? Kết quả là Vưu Hạ ngà ngà say. Hơi men xộc lên đến não bộ làm cho anh nửa tỉnh nửa mê, tính tình khó chịu cũng bắt đầu bộc phát. Vưu Hạ ngồi cạnh Vưu Kiện, miệng thì thào điều gì đó. Vì tiếng ồn ào xung quanh nên Vưu Kiện không nghe rõ. Khi anh bất ngờ nắm ống tay áo của hắn kéo kéo hai cái, hắn mới liếc mắt nhìn qua. “Say rồi à?” Vưu Kiện cúi đầu quan sát sắc mặt đối phương, chép miệng hỏi “Về phòng không?” Vưu Hạ thôi kéo ống tay áo của Vưu Kiện, đầu mày hơi chau lại, nhỏ giọng hỏi: “Niên đâu rồi?” Vưu Kiện tưởng mình nghe nhầm bèn gạn hỏi: “Mới nói gì đó?” Vưu Hạ dường như không có kiên nhẫn, rượu làm cho anh khó chịu vô cùng nhưng giọng điệu ngược lại rất ôn hòa. Ôn hòa đến khó tin. “Gọi Niên đến đây. Đau đầu quá…” Lúc biết mình không nghe nhầm, Vưu Kiện tức giận trừng mắt với anh, tiếc là anh còn nhìn thấy gì nữa đâu, chỉ nhất mực lặp lại một chữ: “Niên.” Vưu Kiện vừa bất mãn vừa bất lực. Niên cái đầu mày chứ Niên! Tạm thời để lại Vưu Hạ ngồi trong phòng tiệc với tình trạng mơ mơ màng màng, Vưu Kiện đứng dậy đi ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, hắn lấy điện thoại ra khỏi túi, muốn gọi cho một người.  Đầu dây vừa đổ hai hồi chuông, Vưu Kiện lập tức nghe thấy tiếng nhạc reo lên ở đầu bên kia hành lang.  Kỳ Họa Niên đứng cách Vưu Kiện ba mét, cầm điện thoại trong tay, ngẩng mặt lên nhìn hắn chăm chú: “Thầy gọi em ạ?” Vưu Kiện cúp máy, thong thả đi đến trước mặt cậu, im lặng nghĩ ngợi một chốc: “Không phải thầy tìm em.” Kỳ Họa Niên thoạt đầu chưa rõ lắm, nhưng rồi lại giật mình như nhận ra điều gì đó: “Không lẽ…” Vưu Kiện không biết đã nhẫn nhịn những gì, lời nói ra ngược lại rất bình tĩnh: “Hạ nó…đợi em từ nãy đến giờ rồi.”  Hết chương 73.