Giấy ngắn tình dài – the cardesiseur (hệ liệt 2)

Chương 51 : em có thể ôm anh như thế này

Cả hai đi cạnh nhau được một đoạn đường ngắn, Kỳ Họa Niên chợt nhiên dừng bước, ngoảnh đầu nhìn qua đôi bàn tay ‘trống vắng’ của Vưu Hạ, ánh mắt lộ ra một tia lo lắng. “Trời lạnh như vậy mà anh cũng không bao găng tay ư?” Vưu Hạ lúc này mới nhìn xuống tay của mình, hoàn toàn không có một chút cảm giác lạnh lẽo nào, nhưng anh lại không thể nói rõ ràng chuyện này với đối phương được, bèn hờ hững đáp: “Không sao.” Thế nhưng, Kỳ Họa Niên không nghĩ như vậy. “Không sao gì mà không sao.” Bạn nhỏ nào đó lẩm bẩm trong miệng, cố tình nhìn xuống dưới chân anh, muốn xem thử người này có phải thật sự chỉ mang một đôi dép lê của nhà nghỉ đi ra khỏi đây hay không. Tầm mắt hạ xuống, phát hiện một đôi giày vải mềm màu trắng ôm lấy đôi bàn chân của Vưu Hạ. Kỳ Họa Niên nhẹ nhõm thở ra một làn khói mỏng tang. Sau đó, cậu im lặng nhanh chóng tháo một chiếc găng tay của mình ra, đeo vào cho Vưu Hạ. “Sau này trời lạnh nếu có ra ngoài thì nhớ lời em nói, phải ăn mặc kín đáo một chút, phong phanh thế này không tốt chút nào.” Kỳ Họa Niên cúi đầu chỉnh chỉnh găng tay, thấp thoáng mỉm cười nói tiếp: “Anh không thấy lạnh nhưng mà em thấy lo, được chưa?” Vưu Hạ ngẩng mặt nhìn đối phương, qua mấy giây mới phản lại: “Sến sẩm.” Kỳ Họa Niên cũng không giận, ngược lại còn lấy câu nói này làm niềm vui nhỏ bé. Đúng là yêu đến rồ rồi, thật sự rồ rồi. Gia Thanh mà có mặt ở đây ngay lúc này, kiểu gì cũng sẽ dùng hết tất cả những cú đấm huyền thoại đấm vào đầu mình một cái cho tỉnh táo mới thôi. Nhiệt độ ấm áp từ chiếc găng tay của Kỳ Họa Niên truyền qua, đã phần nào xua tan đi sự rét buốt khắc nghiệt ở trên ngọn đồi vào thời điểm nửa đêm. Xúc cảm vô cùng chân thật nhất thời khiến cho Vưu Hạ thinh lặng trong giây lát. Anh rũ mi mắt nhìn xuống bàn tay trái đang được bao bọc cẩn thận bởi một chiếc găng tay màu đen đơn giản mà dịu nồng, có lúc những tưởng cơ thể đã bị hơi thở dịu dàng của Kỳ Họa Niên quấn chặt lấy như tơ nhện. Vưu Hạ chớp mắt, một giọt sương tí tách rơi trên chóp mũi, lạnh mướt. Một ngón tay thuôn dài bất ngờ duỗi đến, lau đi giọt sương lấp lánh ấy, cùng với giọng nói trầm khàn quen thuộc: “Đi thôi, sắp đến giờ rồi.” Vưu Hạ ngẩng mặt lên, muốn hé miệng hỏi một chuyện rất quan trọng, chỉ là không ngờ sau đó Kỳ Họa Niên đã cho anh một câu trả lời vô cùng thỏa đáng. Chỉ đeo một găng tay thì có ích gì? Anh vốn định hỏi như thế. Và rồi, Kỳ Họa Niên lại thản nhiên xoay nhẹ cổ tay, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Vưu Hạ ấn vào trong túi áo khoác của cậu, sau đó kéo đối phương đi về phía trước. Giữa từng nhịp bước chân vội vã, Vưu Hạ lại chỉ nghe thấy và nhìn thấy một bóng lưng cao lớn, mảnh khảnh nhưng vững vàng như một thân cây bách tùng của Kỳ Họa Niên. Bất chợt, một cơn gió thổi đến, cuốn đi những tán lá phong khô cằn dưới mặt đất. Đồng hồ vừa điểm chín giờ tối, một hồi chuông như gần như xa ngân lên, vang dội qua cánh đồng cỏ thiên đàng. Vưu Hạ nghe thấy tiếng chuông gióng lên, văng vẳng ở bên tai, vô tình đánh thức lý trí ngơ ngẩn của anh. Hiện thực trở lại, trước mặt là một mảnh đất hoang vắng, tối mịt mờ, chỉ có duy nhất một ánh đèn gà gật lơ lửng trên cao rọi xuống chiếc ghế đá ngả màu. Kỳ Họa Niên dừng bước, nét cười lưu đọng trên môi dường như sâu hơn một chút: “Đến nơi rồi.” Đến nơi rồi? Vưu Hạ rảo mắt nhìn quanh bốn phía, sau đó đường nhìn chợt rơi trên một cánh đồng hoa màu trắng. Mùi hương ngọt dịu lan tỏa trong không khí càng ngày càng rõ rệt hơn, khiến cho khứu giác nhạy cảm phập phồng liên hồi. “Hoa Kiều Mạch?” Qua một hồi, Vưu Hạ lên tiếng đầy vẻ ngạc nhiên. Kỳ Họa Niên đứng bên cạnh cũng sửng sốt một giây: “Anh cũng biết hoa này sao?” Vưu Hạ thu lại vẻ mặt kinh ngạc ngớ ngẩn của mình, gật đầu: “Biết. Từng thấy qua rồi.” “À…à…à, em nhớ rồi.” Kỳ Họa Niên luồn tay vào tóc, phấn khích kêu lên. Vưu Hạ liếc nhìn cậu, khó hiểu hỏi: “À gì mà à, cậu nhớ chuyện gì hm?” “Chuyện liên quan đến anh.” Bạn nhỏ họ Kỳ cười tít mắt “Anh từng đến Tiên Vận một lần rồi, đúng không?” “…” Vưu Hạ ngờ vực nheo mắt lại. Bạn nhỏ họ Kỳ đắc ý nói: “Anh từng nói em nghe một lần, em vẫn còn nhớ rõ lắm. Trước kia em cũng từng đến Tiên Vận rồi, ấn tượng nhất là chỗ này đấy. Chà, không ngờ hai chúng ta vậy mà có duyên thật.” “Có duyên?” Vưu Hạ nhìn đối phương đầy sự cảnh cáo, sau đó tự mình bước đến ghế đá, ngồi xuống. Kỳ Họa Niên cũng vội sải bước ngồi ngay bên cạnh. Nhiệt độ càng hạ thấp, mùi hương của hoa Kiều Mạch có vẻ lại càng thêm nồng nàn dịu ngọt. Vưu Hạ tựa lưng ra sau mặt ghế vừa cứng vừa lạnh, im lặng nhìn ngắm những cánh hoa lả lơi lượn lờ trong gió. Xung quanh không đủ ánh sáng, mọi thứ hầu như chìm ngập trong bóng đêm mờ mịt, đôi lúc sẽ nghe thấy cuộc dạo chơi của gió và mây vần vũ nghiêng ngả trên bầu trời. Khung cảnh thế này thật sự không thể gọi là thơ mộng, thế nhưng Kỳ Họa Niên lẫn Vưu Hạ đều cảm thấy rất dễ chịu trong lòng. Yên tĩnh tựa như tâm hồn của bọn họ. Hoặc là đơn giản vì có người mà mình yêu mến ở bên cạnh, cho nên khung cảnh có đáng sợ đến mấy cũng lập tức trở nên an toàn. Kỳ Họa Niên lén lút cúi nhìn bàn tay không đeo găng của Vưu Hạ, nuốt xuống một ngụm nước bọt, do dự một lúc vẫn không dám động thủ, bèn khéo léo đặt tay sát bên tay của anh, vừa đủ để ngón út của cả hai chạm vào nhau. Vưu Hạ không chú ý đến động tác ‘tán tỉnh’ của đối phương, thình lình nghiêng mặt qua nhìn một cái. Kỳ Họa Niên giật mình ngẩng lên: “… Em, em chỉ…” “Hửm?” “Không có gì.” Kỳ Họa Niên lập tức ngồi ngay ngắn trở lại, nhìn ngắm quang cảnh chốc lát mới chủ động lên tiếng “Khi nãy em bảo chúng ta có duyên đều là có lý do cả đấy. Em không nói bừa đâu.” Vưu Hạ lần này không muốn chặn họng cậu nữa, nên đã im lặng nghe tiếp. “Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?” “Trong bệnh viện.” “Sai rồi.” Vưu Hạ hơi sững người, quay qua nhìn cậu. Làm sao mà sai được? Trí nhớ của mình trước giờ chưa từng tệ đến mức ngay cả lần đầu gặp mặt một người mà cũng chẳng nhớ nổi. Nhưng mà… thật ra không phải người nào mình cũng sẽ có ấn tượng sâu như Kỳ Họa Niên. Vưu Hạ chớp mắt hồi thần, điềm nhiên hỏi: “Vậy thì chỗ nào mới đúng?” Kỳ Họa Niên cười đáp: “Là ở trước cổng trường An Nam.” “Trước cổng trường ư?” Mình không nhớ đã nhìn thấy cậu ta ở trường đấy. “Ừm, em không nhớ sai đâu, vì hôm ấy chỉ có mỗi em nhìn thấy anh thôi.” Cậu nghiêng đầu như muốn lấy lại chút hồi ức: “Ngày hôm ấy, khi em tan học thì nhìn thấy anh đứng cạnh một chiếc ô tô màu trắng ở trước cổng trường, mặc chiếc áo len cao cổ màu xanh lơ, quần tây tối màu, đang nói chuyện với ai đó. Nếu em đoán không lầm thì… anh đang gọi cho thầy Vưu.” Nghe đối phương trơn tru thuật lại những ấn tượng đầu tiên về mình, trái tim Vưu Hạ nhất thời run rẩy. Anh rũ mắt lơ đễnh nhìn những tàn hoa trong gió, đáy lòng dâng trào một thứ cảm xúc thật mới lạ. Gọi là gì thì đúng nhỉ? Hài lòng ư? Mình… hài lòng với những gì người kia vừa nói? Vưu Hạ tạm thời không thể phân định rõ ràng từng chuyện, có điều anh lại cảm thấy như bản thân được đối phương nâng niu và yêu thương, bất chợt bị loại xúc cảm tuyệt vời này lôi kéo về quá khứ của mười bảy năm trước. Mười bảy năm trước, khi anh còn là một đứa trẻ bảy tuổi cũng từng được một người yêu thương cưng chiều như thế. Đã lâu lắm rồi… Vưu Hạ nhắm nhẹ mắt, trấn định tâm trạng. “Vậy là lần gặp nhau trong bệnh viện, cậu đã nhận ra tôi sẵn rồi?” Kỳ Họa Niên gật đầu, không hề có ý định che giấu: “Vâng, em nhận ra anh, lúc đó bất ngờ dữ lắm, sau đó nữa em mới biết anh tên gì.” Vưu Hạ im lặng hồi lâu thì bỗng hỏi: “Từ lúc nào cậu biết tôi là anh trai của Chiếu Hy?” Trước khi lời nói thốt ra, chẳng ai nghĩ ngợi gì sâu xa. Nhưng khi câu từ đã thành lời thì lại chợt thấy hối hận. Vưu Hạ không muốn nhắc đến Vưu Chiếu Hy, cũng như Kỳ Họa Niên cũng không muốn nghe thấy chiếc tên đó. Mặc dù cả hai người họ đều không chứng kiến cảnh tượng Vưu Chiếu Hy rời xa thế giới này, nhưng chỉ cần nhắc đến người ấy thì sẽ lại thấy xiết đau khôn cùng. Gió buốt giá nhẹ đưa đẩy, kéo theo vài hạt bụi tuyết li ti đọng trên mái tóc và vai áo của mỗi người. Khoảng không thinh lặng nặng nề lướt qua, dường như vô tình cuốn đi thanh âm của vạn vật. “Anh có nhớ cậu ấy không?” Không rõ vì lý do gì đã khiến Kỳ Họa Niên thốt ra câu hỏi này. Vưu Hạ nghe thấy, lòng đang lặng yên cũng chầm chậm gợn sóng. Anh cau nhẹ hàng mày, lạnh giọng hỏi ngược lại: “Cậu thì sao?” “Có một chút. Không hẳn là nhớ, em chỉ thấy tiếc nuối thôi.” Kỳ Họa Niên cúi đầu, cười nhạt một tiếng “Tiếc nuối khi vẫn không thể nói tạm biệt một người bạn thân.” Vưu Hạ chú ý đến ba từ ‘vẫn không thể’ của đối phương, trong đầu nhanh chóng lục lọi một chút ký ức, rốt cuộc cũng nhớ đến người bạn thân trước kia của cậu đã ra đi. “Đúng là có chút đáng tiếc.” Vưu Hạ bồi một câu như an ủi. Kỳ Họa Niên ngoảnh sang nhìn anh: “Anh thì sao? Anh vẫn chưa trả lời đấy nhé.” Vưu Hạ nghiệm thật lâu thật lâu, đến cùng vẫn không cách nào dối lòng mình được: “Một chút. Có lẽ giống với cậu, tiếc nuối khi không thể nói lời tạm biệt.” “Vậy sao?” Vưu Hạ nhíu mày: “Giọng điệu này là sao đây? Ý cậu là tôi đang nói dối à?” Kỳ Họa Niên lắc đầu, từ đầu chí cuối chưa từng rời mắt khỏi đối phương: “Em chỉ muốn anh có thể thoải mái giãi bày mà thôi. Cứ xem như em là một con robot đi, ngồi yên ở đây, không hiểu chuyện gì, anh cứ việc nói hết những gì trong lòng, khó khăn hay áp lực, quá khứ hay tương lai, nói hết một lần là được rồi.” “Robot à…” Vưu Hạ nhịn không nổi, cười đầy châm biếm “Robot luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu ấy hả? Vậy robot này có giữ bí mật của người khác để mưu kế không thế?” Kỳ Họa Niên nghe xong cũng phì cười: “Không có. Robot này có một không hai, chỉ nhận lệnh của bác sĩ Vưu, một lời nghe rồi tuyệt đối giữ kín trong lòng. Robot có thể không hiểu sâu tận hay đưa ra giải pháp, nhưng robot có thể…” “Có thể làm gì?” Vưu Hạ trong vô thức đã gỡ xuống vẻ lạnh lùng xa cách của mình, ánh mắt tràn ngập mong đợi chăm chú nhìn đối phương. Kỳ Họa Niên giơ ngón trỏ đặt lên môi, khẽ nói: “Nhưng mà anh trả lời em trước đã.” “Trả lời chuyện gì?” “Anh tiếc nuối vì điều gì?” Vưu Hạ rũ mắt nghĩ ngợi hồi lâu: “Tiếc nuối, vì không kịp nói lời xin lỗi.” “Cảm giác này bức bối lắm đúng không?” “Phải, bức bối vô cùng, nhưng có thể làm gì được?” Vưu Hạ ngước mắt nhìn Kỳ Họa Niên, trong đôi mắt đỏ như sắt nung mơ hồ đọng lại một màng nước mỏng tang, mãi sau vẫn không hề chảy xuống. Trong khu vườn lưu lại mùi hương ngọt ngào pha lẫn một chút hơi lạnh heo hút, vang lên một giọng nói trầm ấm như hơi thở của mùa xuân, chầm chậm quấn quýt bên tai Vưu Hạ. “Em có thể.” Nói xong, Kỳ Họa Niên bất ngờ rướn người về phía đối diện, dang rộng hai cánh tay, chín chắn mà nồng nhiệt ôm lấy Vưu Hạ. Trong một khắc, toàn thân Vưu Hạ như bị đóng băng, bất động mặc cho người kia đang ở rất gần mình. Gần đến mức khiến anh ảo tưởng về một quá khứ đẹp đẽ năm xưa. Hơi thở của Vưu Hạ phút chốc trở nên dồn dập và rối bời, vương đọng trên bả vai của Kỳ Họa Niên. Anh không biết mình nên làm gì lúc này, ngọn lửa hồi ức quá sức tươi đẹp khiến anh không nỡ vươn tay dập tắt nó. Kỳ Họa Niên vốn không nghe thấy được suy tư miên man của Vưu Hạ, cho nên chiếc ôm lúc này đều là toàn tâm toàn ý. Mình muốn trân quý viên ngọc này. Mình muốn cả đời có thể bao bọc và nuôi dưỡng nụ hoa này thật tốt. Cho đến khi… Kỳ Họa Niên càng ôm chặt hơn một chút, thấp giọng thì thầm: “Em có thể ôm anh như thế này, có thể hút lấy toàn bộ nỗi buồn cũng như áp lực mà anh đang mang, có thể phá lệ ra đòn để bảo vệ anh khỏi hiểm nguy, thậm chí có thể hy sinh cả bản thân mình nếu như chỉ cần anh được sống. Em sẽ là một con robot toàn năng của riêng anh thôi, cho đến khi anh không cần em nữa.”