Giấy ngắn tình dài – the cardesiseur (hệ liệt 2)
Chương 126 : Lạc Mất Nhau Sẽ Khó Tìm Lắm Cùng Đi Nhé
“Tiến vào anh, được không?”
Khi đầu ngón tay mang hơi lạnh của chớm mùa đông lướt trên vòm ngực cùng với lời thì thầm bên tai dần lắng xuống, Vưu Hạ đã quên mất rằng trước đó bản thân còn đang tức giận cậu.
Anh nằm ngả lên ghế đệm êm ái, mái tóc nâu nhạt mềm mại buông rũ, có vài sợi lòa xòa che mất tầm nhìn của anh.
Bốn bề tĩnh lặng.
Nhịp thở chững lại ở cuống họng, Vưu Hạ ngỡ ngàng khẽ chớp hàng mi đen dài, chăm chăm nhìn vào thanh niên tràn đầy sinh lực phía trên.
Mặc dù cách đây chỉ mấy phút, cậu trở về nhà trong bộ dạng trầm mặc như thể có tâm sự khó nói, nhưng bây giờ dường như không còn điều gì vướng bận nữa.
Trái lại, đối phương nom thừa năng lượng cần được giải phóng.
Quả thực là vậy.
Kỳ Họa Niên cởi bung khuy áo cuối cùng, kéo vạt áo của Vưu Hạ sang hai bên, hạ thấp trọng tâm để kề sát bờ môi vào làn da láng mịn không tì vết phía dưới.
Môi ươn ướt bởi cậu vừa vươn lưỡi liếm qua một lần, da thịt ma sát với nhau chầm chậm nhóm lên mồi lửa bập bùng.
“Anh không trả lời câu hỏi của em ư?”
Giọng nói khàn khàn cất lên, cảm tưởng vừa vọng lại từ vách núi xa xăm nào đó.
Mỗi lần ngữ điệu của Kỳ Họa Niên thay đổi cũng có thể xác định được tâm trạng đối phương như thế nào.
Lần cất tiếng khàn khàn đầy vẻ mê hoặc gần đây nhất là vào đêm hôm qua.
Vưu Hạ nhớ như in từng khoảnh khắc mà cậu gọi tên mình bằng ngữ điệu thân thương đan lẫn với khát vọng.
Cùng với từng khoảnh khắc ấy, cậu còn kết hợp với mỗi cú thúc sâu vào tận bên trong cơ thể của anh, rõ ràng là muốn đào hẳn một cái hang mới vừa lòng hả dạ mà.
Ký ức nhòe ra như mực thấm nước, Vưu Hạ ngước mắt nhìn Kỳ Họa Niên, sau đó anh nâng cánh tay chạm lên gò má mướt lạnh của cậu.
Lúc này anh mới phát hiện ra trên mái tóc đen nhánh kia đọng lại vài hoa tuyết li ti, sắp tan ra thành giọt nước long lanh nhỏ bé.
Năm đầu ngón tay chạm từ gò má trượt dần lên tóc, rồi lại luồn sâu vào, nắm hờ.
“Thế này có được xem là câu trả lời không?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, cong môi điềm nhiên hỏi một câu.
Và để đáp lại lời anh, cậu đã không ngần ngại cúi thấp đầu, gặm cắn đầu ngực trêu ngươi người khác từ nãy đến giờ.
Từng chiếc răng đều như bắp cạ mạnh vào hạt đậu nhạy cảm, nước bọt vương vãi ướt át khắp vòm ngực của anh.
Anh hít vào một hơi, cắn đứt đôi tiếng rên suýt thoát ra ngoài.
Đêm hôm qua cả hai triền miên quấn quýt trong phòng vẽ rồi đến phòng ngủ, thế mà cảm giác không kích thích bằng gian phòng khách rộng lớn tịch mịch hiện tại.
Tuy rằng vẫn là bốn vách tường và những món đồ trang trí, song anh lại nảy sinh nhiều suy nghĩ khác lạ, như thể ở mọi phía trong phòng khách đều có tai mắt đang dõi theo cơn bập bùng củi lửa của họ vậy.
Anh mở mắt nghi hoặc nhìn chung quanh, chốc lát liền quyết định nhắm nghiền để không bị phân tâm.
Có điều, lúc nhắm mắt cũng là lúc khoái cảm dễ dàng chiếm lấy tâm trí nhất.
Dựa vào từng giác quan, anh cảm nhận được cử động của người nào đó.
Hạt đậu bị xoay tròn bởi hai ngón tay của sói hoang, trong lúc ấy đầu lưỡi đã hôn dần xuống bụng dưới và sắp sửa hôn lên cả đũng quần của anh.
Động chạm gần gũi và chân thật đến mức khiến toàn thân anh run rẩy.
Kỳ Họa Niên tràn đầy sinh lực và năng lượng, mỗi lần hôn liếm cắn nuốt đều dùng sức rất mạnh, thậm chí cả khi hôn lên vị trí tam giác của đối phương, cậu cũng cố tình hôn cho ướt át một mảng mới thôi.
“Ưm…”
Vưu Hạ ngửa cổ thở dốc, cánh tay vươn tới muốn chạm vào tóc cậu nhưng không được.
Anh hé mắt nhìn, đúng lúc Kỳ Họa Niên chuẩn bị cởi bỏ cả quần thun màu cà phê sữa của anh.
Anh cắn môi dưới ngay khi cậu xoa nắn cột trụ cả hai.
Mê man, chìm đắm, hệt như cảnh tượng xảy ra vào đêm hôm qua.
Thậm chí anh còn nảy sinh ảo giác, dường như khoái cảm dục vọng tối nay còn mãnh liệt hơn gấp mấy lần.
Tại sao thế?
Tại sao anh lại không thể từ chối được?
Chẳng phải anh đang giận cậu sao?
Chẳng phải anh đang định sẽ cấm cậu không được chạm vào người anh nữa sao?
Vậy mà, bây giờ, anh lại…
Giữa những câu hỏi chồng chất, Vưu Hạ vươn tay ấn lên ngực Kỳ Họa Niên, tấm lưng cong cong muốn ngồi dậy, đồng thời hé miệng rên rỉ thở dốc.
“Khoan, chỗ đó, sắp, sắp—ha…”
Đầu ngón chân co quắp lại, kéo theo một màn tuôn trào thỏa mãn.
Vưu Hạ ngả xuống ghế sa-lon, đầu tóc rối xù, ánh mắt mơ màng liếc nhìn Kỳ Họa Niên.
Bóng người đổ thấp, ôm anh âu yếm.
Hàm răng nhẹ nhàng gặm trên bả vai anh rồi lần qua xương quai nhô lên, khát khao in hằn một dấu vết riêng.
“Anh…” Tiếng gọi tỉ tê như một đứa trẻ muốn vòi vĩnh.
Có lẽ thấu được đòi hỏi của đứa trẻ to xác kia, anh yếu ớt phản kháng.
“Mới hôm qua vừa…”
“Không đủ.”
Dứt lời, Kỳ Họa Niên tìm đến cánh môi mềm mại quen thuộc, hôn tới say sưa.
Cậu đẩy lưỡi vào trong, cuốn lấy lưỡi đối phương, mút mát quên cả lối về.
Vưu Hạ nhắm mắt đuổi theo nụ hôn của đối phương, cánh tay dính sát vào cổ cậu.
Bắp đùi thít chặt, vòm ngực quấn quýt, cùng động tác đưa đẩy cọ xát bên ngoài.
Dường như khi rơi vào dục vọng rồi, chúng ta có thể làm tất cả mọi thứ, bất kể là ở tư thế gì, miễn đôi bên đều cảm thấy thoải mái và hoan lạc với nhau là đủ.
Thật ra, Vưu Hạ không dám mở mắt nhìn, vì anh sợ bản thân sẽ xấu hổ chết mất.
Anh chỉ có thể dùng cơ thể để mường tượng khung cảnh sắc dục hiện tại qua tâm trí.
Bên tai có tiếng thở dốc gầm gừ của Kỳ Họa Niên, nóng rực như than, bò vào màng nhĩ của anh, khuấy đảo một màn xuân sắc cao trào.
Cột trụ đau trướng một lần nữa bị làn khí ấm áp bao vây, nuốt vào, nhả ra.
Động tác thoạt đầu vẫn đều đặn cho đến khi thắt lưng của anh cong lên, bỗng chốc nó hóa thành trận động đất nguy hiểm, thúc ép núi lửa phải tuôn trào.
Dung nham tuy nóng lại có màu trắng đục trôi tuột trong miệng Kỳ Họa Niên.
Cậu chống tay ngồi dậy, quỳ gối trên ghế, thẳng thừng nuốt hết tất cả.
“Cậu…” Vưu Hạ cắn môi trừng mắt, cả giận mắng.
“Lần nào cũng, cũng nuốt vậy!”
Kỳ Họa Niên liếm sạch khóe môi còn dính chút “dung nham trắng”, nở nụ cười đắc ý đáp: “Đồ ngon nên phải nuốt hết.”
Đồ ngon?
Cậu…Cái đồ…
Chết tiệt!
Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!
Với trái tim đang đập hỗn nhịp, Vưu Hạ không biết phải nói thêm lời gì.
Trong lòng thẹn đến mức chỉ biết chửi hai tiếng “chết tiệt” bởi vì anh chẳng có đủ vốn từ tục tĩu để mà thốt ra như Gia Thanh hay Vưu Kiện.
Anh nghiêng đầu đi, định sẽ tranh thủ vài phút nghỉ ngơi hiếm hoi nhưng nào ngờ chẳng bao lâu cậu đã nắm lấy cổ chân của anh nhấc cao lên rồi kề môi hôn mút.
Mắt cá chân lộ rõ dưới lớp da trắng nhợt khẽ chuyển động theo đầu lưỡi của cậu.
“Đừng hôn ở đó…”
Vưu Hạ chống tay muốn nhổm dậy ngăn Kỳ Họa Niên, song nửa đường đã bị đối phương ấn ngược trở lại.
Anh cựa quậy thân thể, ngọ nguậy bàn chân liên tục hòng thoát khỏi bàn tay gọng kìm.
Vật vã một lúc lâu mà không thể thay đổi tình hình, anh đành thả người xuống ghế, mặc kệ người nào đó muốn làm gì thì làm.
Thấy vậy, Kỳ Họa Niên ngoảnh sang nhìn anh, phì cười: “Anh không thích em hôn ở đây sao?”
Anh cụp mắt, xấu hổ nghiến răng đáp: “Không…”
“Sao cơ?” Cậu đổi sang nắm cổ chân bên trái rồi đặt tay phải lên thành ghế, nửa hôn lên bắp chân anh nửa ngây ngô hỏi.
“Không thích hay là…không phải ạ?”
Ngay lập tức, Vưu Hạ liếc mắt một cái, tiếc rằng chữ nghĩa chỉ kịp thoát ra giữa chừng đã bị nghẹn lại.
“Là không—ưm…”
Kỳ Họa Niên cúi đầu chậm rãi hôn từ bắp chân lên đến má đùi bên trong, lân la sát vào nơi cột trụ đang chuẩn bị vươn mình đổ bóng lần thứ ba.
Chiếc lưỡi mềm và ướt lướt tới đâu sẽ khiến nơi ấy khẽ khàng giật nảy tới đó.
Khi tâm trí đang lênh đênh trên sóng nước, bỗng anh nhận ra đầu lưỡi ướt lạnh của cậu vừa chạm vào một nơi cực kỳ nguy hiểm.
Một khe rãnh nhỏ hẹp, có vòng xoáy đan hồi khép lại mở ra.
Vòng xoáy trần trụi tiếp xúc với vật mềm mại ướt át khiến khoái cảm tăng vọt bất ngờ.
“Ha…Niên, cậu, cậu làm gì, sao cậu lại, hôn, ở…”
“Đừng, không được, chỗ đó, không mà…”
“Ha…Cậu, dám…”
“Ha..A…”
Mỗi lần Vưu Hạ mở miệng muốn ngăn cản thì động tác đưa đẩy bằng lưỡi của cậu càng mạnh và sâu hơn.
Tiếng rên rỉ từ cơn sướng lọt qua kẽ răng, trống ngực đập dồn, hồi sau anh đành vùi mặt vào cái gối bông bên cạnh, thở dốc mê man.
Mặc dù nụ hôn thế này thật sự quá xấu hổ, xấu hổ muốn chết đi được nhưng mà…
Anh nhắm nghiền đôi mắt, xúc cảm quái lạ dâng trào, tựa như muốn khóc, nhưng là khóc vì quá sung sướng.
Phải, anh…sung sướng.
Thích, anh thích, thích quá…
“Niên, ưm, thích, thích…lắm…”
Lời nói theo cơn khoái lạc thốt ra ngoài nhất thời làm Kỳ Họa Niên sững người.
Cậu ngẩng đầu nhìn lồng ngực anh phập phồng, đôi mắt chìm trong mê đắm, bờ môi hé mở rên rỉ như một bản năng vốn có.
Tất cả mọi thứ đều thu vào tầm nhìn của cậu, phút chốc đã cởi trói một con thú hoang hăng dã muốn lâm trận sáng đêm không dứt.
Kỳ Họa Niên sửng sốt rồi nuốt nước bọt, sau đó đột nhiên hạ thấp trọng tâm, bọc lấy bả vai Vưu Hạ, hôn mạnh vào cổ anh.
“Sao hôm nay anh lại gợi tình đến vậy chứ?”
“Ưm…”
Vưu Hạ chẳng ngần ngại vòng qua tấm lưng nở nang của cậu, siết lấy đối phương, đồng thời ưỡn ngực muốn cọ xát cơ thể cả hai vào nhau.
Hơi thở đan chặt không một kẽ hở.
Tuy rất muốn lập tức tiến nhập, song cậu cũng không muốn anh phải đau đớn khó chịu, đành phải ngồi dậy lục tìm lọ gel vừa mua vài hôm trước chưa cất vào hộc tủ.
May sao có một lọ nằm lăn lóc dưới gầm bàn, cậu gấp gáp mở nắp đổ ra lòng bàn tay, chất lỏng dịu mát thơm mùi bạc hà nhỏ xuống cơ thể của anh.
Tức thì, cơ thể phản xạ, run giật khe khẽ.
Kỳ Họa Niên cúi người hôn Vưu Hạ.
Trong lúc môi lưỡi trằn trọc lẫn nhau, cậu luồn tay xuống nơi khe rãnh nhỏ hẹp ban nãy, đẩy mạnh một ngón vào, chuyên tâm xoay tròn nới lỏng.
Lần này tương đối nhanh hơn hôm qua, chẳng bao lâu đã có thể đưa được ba ngón tay vào trong, cậu mút môi dưới của anh mỗi khi dùng sức ấn vào điểm khoái cảm.
“Anh…” Kỳ Họa Niên cắn vành tai đối phương, nài nỉ.
“Anh ơi, em sẽ vào đấy.
Em sẽ đâm sâu vào bên trong, chỉ cần anh gọi tên em, em sẽ khiến anh mê mẩn, được không?”
“Ha…Vớ…vẩn…”
Kỳ Họa Niên bật cười, kéo gương mặt anh qua, hôn phớt lên bờ môi thích dối lòng ấy.
“Đến mắng người cũng đáng yêu thế này.”
“Đừng có nói nhảm nữa… A!”
Sau khi mơn trớn cột trụ, Kỳ Họa Niên lại bất ngờ thâm nhập vào vòng xoáy đang co rút liên hồi.
Cột trụ bành trướng đào sâu bên trong, chạm ngay điểm khoái cảm khiến lời nói của Vưu Hạ đứt thành từng quãng nhỏ.
Anh chau mày, năm ngón tay bấu chặt bả vai của cậu.
“Ha…A…Chậm…Cậu, điên, hả…”
Kỳ Họa Niên quỳ gối rất vững vàng, hai bàn tay nhấc hai cổ chân của anh lên cao, tiến nhập điên cuồng.
Ma sát càng lúc càng nhanh, nhưng sắc mặt của cậu vẫn rất đỗi bình tĩnh.
“Anh ơi, gọi tên em đi.”
“Ha…Đã bảo chậm, chậm lại.”
“Gọi tên em, mau gọi tên em đi.”
“Đồ điên, cậu là…ha, ức…”
Tếng nhớp nháp va chạm giữa nơi dung nhập dần nuốt chửng không khí trong gian phòng khách.
Cơ thể bị đưa đẩy đến choáng váng, điểm nằm sâu bên trong cũng bị chạm vào liên tục.
Vưu Hạ chỉ biết ngửa cổ mà thở dốc, cánh tay bắt đầu mất sức mà trượt dài trên ghế đệm.
Đầu óc quay cuồng, anh mơ màng nhìn thấy nhiều bóng người trước mặt mình.
Nhìn một hồi chẳng rõ ai với ai, bên tai thì đặc giọng điệu trầm khàn của Kỳ Họa Niên.
Cậu lại gọi tên của anh, còn nói những lời ve vãn cực kỳ xấu hổ và không có liêm sỉ.
“Hạ, anh có thích em làm thế này không?”
“Ưm…th…khô…”
“Thích không? Mau nói em nghe, mau gọi tên em nữa, anh à…”
Kỳ Họa Niên cuồng dã tiến vào, Vưu Hạ tròng trành mê man.
Đầu óc anh làm sao vậy?
Sao lại thế này?
Anh…thích?
Thích, thích quá…Không, không đâu…
“Anh à…Anh giữ em chặt lắm, tại sao thế?”
“Anh thích đến vậy ư?”
“Anh có thể giữ chặt em hơn nữa không?”
“Hm? Anh…”
Kỳ Họa Niên vươn lưỡi liếm láp quanh đầu ngực Vưu Hạ, bờ hông vẫn liên tục chuyển động, như thể thúc nhập bao nhiêu cũng không đủ.
Vòng xoáy thít chặt cột trụ của cậu, khiến cơn sướng từ bụng dưới cuộn trào, suýt thì bùng nổ.
“Ha…” Kỳ Họa Niên khó kìm chế mà gầm thành tiếng.
Cổ họng Vưu Hạ dần khô khốc, anh mơ màng hé mắt, giữa cuộc hoan lạc tưởng chừng không có điểm dừng, anh chợt nhiên cất tiếng thì thào.
“Họa Niên…Mạnh, mạnh hơn, đi…”
“Anh nói gì?”
“Mạnh hơn, nữa.” Anh nhổm người dậy, cắn vào vai cậu, giống hệt con mèo muốn đòi hỏi chủ nhân của mình.
“Mạnh, mạnh nữa đi, sâu vào, tôi sẽ, giữ chặt, cậu…Niên, ưm…”
“Sẽ giữ chặt em ư?” Cậu sửng sốt tới mức cười khan, sau đó thình lình thúc vào tận sâu trong màng tràng co rút.
Lập tức, tiếng rên bị cắn đứt bấy lâu bỗng tròn trịa rõ ràng, làm người khác say mê điếu đổ.
Anh vùi vào hõm cổ của cậu, vừa rên rỉ vừa nức nở, năm ngón tay còn lại cào mạnh lên lưng đối phương.
“Ha…a…Làm sao, đây…Ha, cậu, tôi, sao lại như vậy, cảm giác lạ, hức, lạ quá…”
“Anh muốn ở đâu, nói đi, em sẽ chiều anh, chiều theo anh tất.”
“Hưm…Ở, trong, sâu bên trong, hức, là chỗ…a…”
Nhịp thở của cả hai bắt đầu rơi vào hỗn loạn.
Kỳ Họa Niên hít sâu vào rồi luồn tay ngang qua hông Vưu Hạ, lật ngược cơ thể anh lại.
Vị trí dung nhập thoáng chốc thay đổi, trước mặt cậu lúc này là tấm lưng mảnh khảnh đầy khiêu gợi của người nào đó.
Kỳ Họa Niên áp thấp xuống, kề môi lướt trên lưng anh, thân dưới tiếp tục cuồng dã thúc sâu vào.
Đôi vai Vưu Hạ gồng sức chống đỡ toàn thân, đầu anh gục xuống, tấm lưng uốn cong một đường hết sức quyến rũ, đôi lúc còn khẽ giật nảy vì đầu lưỡi mơn trớn của Kỳ Họa Niên.
Đây là tư thế mà anh chưa bao giờ mong muốn, thậm chí còn chưa từng nghĩ đến.
Vậy mà bây giờ anh đang cả hai gối để mặc cho người đằng sau liên tục thâm nhập điên cuồng.
“Niên, tôi, không, thích quỳ…”
“Sao anh lại không thích? Đau ư?”
“Không, tôi, ha, muốn nhìn, nhìn Niên…”
Ngay khi lời này vừa dứt, động tác tiến lui cũng bất chợt khựng lại.
Kỳ Họa Niên ngước mắt nhìn cần cổ thuôn gọn vương vãi những dấu hôn như mưa trút nước, yết hầu ở cổ nhất thời di chuyển lên xuống.
Đáy mắt cậu dần tối sầm, rặt một con sói hoang ẩn nấp trong rừng rậm.
Sói hoang nheo mắt đánh giá con mồi, sau đó nhếch môi cười khan một tiếng.
Đệt…Điên mất thôi!
Kỳ Họa Niên cong lưỡi liếm khóe miệng.
Anh à… Anh giết em thật rồi đấy.
“Trùng hợp nhỉ? Em cũng muốn nhìn đóa hoa của em lắm.”
Ngữ điệu nuông chiều tràn ngập mật ngọt lọt vào tai Vưu Hạ.
Anh nghiêng người ngoảnh đầu nhìn Kỳ Họa Niên, chưa kịp cất tiếng đã được đối phương ôm trọn, đặt ngồi trên đùi cậu.
Tư thế thay đổi chớp nhoáng, song chỉ có bầu không khí nóng hừng hực trong phòng khách là vẫn như ban đầu.
Vưu Hạ bị kéo ngả vào lòng Kỳ Họa Niên, thân dưới trần trụi ma sát vào cột trụ của cậu.
Khi cả hai đang đưa đẩy triền miên, điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông.
“…” Anh nhất thời tỉnh táo, ngoảnh đầu tìm kiếm nơi đặt di động, dường như có ý định sẽ bắt máy.
Tuy nhiên, Kỳ Họa Niên đang lâm trận rất hăng dã, hoàn toàn muốn gạt bỏ suy nghĩ ham mê công việc của người nào đó.
Cậu bọc lấy cánh mông trắng nõn tròn trịa của Vưu Hạ, cố tình ấn sâu xuống, xâm nhập sâu hơn.
Cánh tay gầy vừa vươn tới suýt chạm vào được điện thoại chợt run rẩy, buông lỏng ngay lập tức.
Vưu Hạ quay đầu nhìn Kỳ Họa Niên, môi dưới bị cắn in cả dấu răng, chỉ vì muốn kìm chế tiếng rên rỉ triền miên.
“Anh muốn nghe ạ?” Cậu ôm thắt lưng anh, dán sát cơ thể của nhau lại, gặm cắn vành tai đối phương, thì thầm hỏi.
Vành tai ngứa ngáy không thôi, anh cựa quậy tránh đi thì bị từng cú thúc chi phối tâm trí.
Anh ngửa cổ thở hổn hển, ngón tay cào mạnh lên bả vai cậu, thốt ra câu nói hờn giận.
“Thế này mà nghe được à?”
Cậu cong môi cười gian, động tác chẳng ngừng lại.
“Vâng được chứ, anh muốn thì nghe thôi.” Dừng đoạn, cậu với tay cầm lấy di động của anh, khoảng cách rõ ràng rất xa nhưng chẳng hiểu sao cậu lại lấy dễ dàng như vậy.
Ngón cái gần chạm vào nút trả lời, cậu ngước mắt nhìn anh đầy vẻ trêu chọc.
“Em giúp anh ấn nút nghe.”
Khoảnh khắc đó, sống lưng Vưu Hạ run lên bần bật.
Anh trừng mắt nhìn màn hình di động hiển thị tên người gọi, trái tim phút chốc đập hỗn loạn cùng với nhịp thở đã rối bời.
“Khô—…”
Đầu dây nhanh chóng vang vọng giọng một người đàn ông: “Thằng nhóc kia, sao bắt máy lâu vậy hả?”
Vừa loáng thoáng nghe tiếng thở của đối phương thôi, Vưu Hạ cũng đủ nhận ra được là ai rồi.
Thậm chí anh còn biết người đó đang ở đâu và làm gì nữa cơ.
Ngặt nỗi, ngay lúc này sao anh có thể trả lời điện thoại được chứ? Rõ ràng đứa trẻ to xác kia đang muốn chơi xỏ anh mà!
Vưu Hạ nghẹn tức, cố tình cào mạnh vào vai Kỳ Họa Niên.
Cả hai giao chạm ánh mắt, một bên phừng phừng lửa giận, một bên thỏa mãn đắc ý.
Di động nằm trong tay Kỳ Họa Niên, nhưng vẫn chưa có ai lên tiếng phản hồi.
Kỳ Họa Niên tạo khẩu hình nói với Vưu Hạ: Anh không trả lời sao?
Vưu Hạ càng siết mạnh hơn, đến mức làn da rám nắng của cậu sắp sửa rướm máu.
Anh trừng mắt, cũng đáp lại bằng khẩu hình tròn trịa: Cậu muốn chết hả?
Kỳ Họa Niên mím môi nhịn cười, đảo mắt nhìn màn hình di động còn sáng, thời gian cuộc gọi đã gần một phút.
Vưu Hạ cũng nhìn theo hướng của cậu, trong lòng bứt rứt khó chịu, định sẽ tự giác đứng dậy rời khỏi cơ thể đối phương.
Thế nhưng anh chỉ vừa nhổm dậy, cậu đã lập tức kéo tay anh, ấn mạnh xuống.
Cột trụ đâm thẳng vào màng tràng, chạm ngay điểm khoái cảm khiến toàn thân anh giật bắn.
“A…ha…Cậu…”
Phản xạ tức thời khiến giọng nói cất lên cao vút, song trong nháy mắt Vưu Hạ đã bặm chặt môi khóa kín mọi lời lại.
Anh cúi nhìn đối tượng mới gây ra chuyện, lồng ngực run rẩy vì lo sợ.
Và nỗi sợ đang vướng bận trong lòng anh một lần nữa lại xuất hiện, mang theo ngữ khí hoài nghi vô cùng.
“Này Hạ, em đang ở đâu đấy? Sao không trả lời anh mày hả? Tiếng vừa rồi là gì vậy? A-lô?”
Vưu Hạ gục đầu, cắn mạnh vào hõm cổ Kỳ Họa Niên.
Ánh mắt mê man bởi cột trụ bành trướng bên trong khe rãnh đang lăm le muốn cuồng dã tiến nhập.
Nếu không có thì không sao, nhưng đã vào tận sâu như vậy thì anh không thể kiểm soát bản thân nổi.
Kỳ Họa Niên hôn vành tai Vưu Hạ, đè nén âm lượng cực hạn: “Anh mau trả lời đi, kẻo thầy giận lại chạy tới đây đó.”
Vưu Hạ rũ mắt, hít một hơi thật sâu, chậm rãi phản hồi: “Em đây.”
“Nãy giờ ngủ quên à?”
“Không, vừa mới ra ngoài lấy đồ.”
“Lấy đồ? Nhưng rõ ràng ban nãy anh mày nghe thấy tiếng gì đó kỳ lắm mà.”
Vưu Hạ nhắm tịt mắt, nhẫn nhịn không ném di động sang chỗ khác, giải thích qua loa: “Có lỗ tai anh bị bít bùn ấy, làm gì có—ưm…”
Lần này âm thanh truyền qua đường dây cực kỳ rõ ràng, phút chốc đánh sập vẻ hoài nghi của Vưu Kiện.
Gã chau mày nghĩ ngợi, ly rượu trong tay lắc lư vài giây.
Âm thanh này… Nghe quen thế nhỉ?
Nhưng mà, sao có thể?
Vưu Kiện lắc đầu nguầy nguậy, hoàn toàn không dám nghĩ đến trường hợp quen thuộc của gã.
Có điều, gã cũng không thể tìm thấy lý do nào chính đáng để giải thích cả.
“Bây giờ em đang bận hửm?”
“Hm…ư..ừm…bận, em bận…”
Kỳ Họa Niên siết chặt thắt lưng Vưu Hạ, từ bên dưới thúc lên từng cú dứt khoát, đánh thẳng vào tâm điểm nhạy cảm trong màng tràng.
Màng tràng co rút mãnh liệt, đè ép cột trụ của cậu, gần như có thể bắn ra ngay lập tức.
Vưu Hạ bây giờ như một chiếc thuyền nan chênh vênh giữa biển khơi, dập dềnh không thể trôi vào bờ, anh gục đầu gặm cắn da thịt đối phương, nhằm che đậy tiếng rên rỉ của mình.
Rốt cuộc anh bị làm sao thế này?
Vì sao khi có cuộc gọi, khoái cảm của anh càng nhiều hơn bình thường?
Tại sao vậy…
“Anh à…”
“Ra cùng em nhé…”
“Nếu em bận rồi thì anh nói luôn, cuối tuần sau rảnh không?”
“…khôn…g…sao thế?”
“Sao lại không rảnh? Giảm bớt việc đi, có chuyện cần đi với em.”
“…ưm, không rảnh, không rảnh là không…”
“Thằng ranh này, lâu lâu anh mày nhờ chút mà…”
“Anh à, em đâm sâu hơn nhé, ra cùng em nào, không được ra trước đâu…”
“…ha…cậu, đừng, nói nữa…”
“Sao lại đừng nói nữa? Anh đang nói chuyện mày đấy?”
“Cúp đi, mau cúp, đi…”
Kỳ Họa Niên thầm cười, thuận tay ấn nút ngắt kết nối.
Ở bên này, Vưu Kiện đột nhiên nhận lấy một loạt tiếng “tút tút” chán ngắt và hụt hẫng.
Gã buông điện thoại xuống, vuốt ngược tóc ra sau, ngửa cổ uống cạn ly rượu trên bàn.
Xong xuôi, gã ôm mặt thở hắt ra, đầu óc gần như bùng nổ.
Đệt, lẽ nào là…
Sau khi cúp máy, ghế sa-lon bị một sức nặng đè xuống.
Kỳ Họa Niên nhấc cổ chân bên trái của Vưu Hạ đặt lên vai, liên tiếp thúc vào một điểm.
Tay còn lại cậu nắm lấy cổ tay anh, nghiêng đầu liếm láp từng kẽ ngón tay đối phương.
“A…ha…tôi, sắp rồi, ha…Niên, Niên à…Niên…”
“Em cũng vậy, ngoan, anh à, cùng nhau đi, cùng nhau nào.”
“Ưm…Niên.”
“Anh, em yêu anh.”
Kỳ Họa Niên ngã xuống, cả hai ôm chặt lấy nhau.
Lời bày tỏ này anh đã nghe rất nhiều lần rồi, duy chỉ hôm nay anh lại rất muốn được nghe thêm nữa, nghe mãi không dứt.
Anh vùi mặt trước ngực cậu, nhắm mắt lại, tự nói với lòng mình, tôi cũng vậy.
—
Chuyến đi vào rừng Amazon cần phải trải qua hai giai đoạn.
Giai đoạn đầu là nhóm dự án sẽ ngồi trên chuyến bay khoảng chừng mười mấy tiếng đồng hồ để đến Nam Mỹ.
Sau đó họ sẽ ngồi thuyền cùng người hướng dẫn mà Ngụy Kỉ quen biết, bắt đầu thâm nhập nơi rừng thiên nước độc.
Sáng sớm, người ở sân bay đông như cá dưới đại dương.
Tài xế tắc-xi vừa ngừng trước sảnh, Vưu Hạ đã mau chóng mở cửa bước xuống.
Theo sau anh là Kỳ Họa Niên đang kéo hai túi va-li cỡ nhỏ.
Cả hai không sóng vai với nhau như hôm nào, vì hôm nay có người đang bị giận dỗi.
Bầu không khí nơi sân bay vẫn luôn nhộn nhịp và muôn vàn cảm xúc.
Lẫn trong tiếng loa phát thanh là tiếng người bùi ngùi luyến tiếc khi sắp phải chia tay người thân của mình.
Vưu Hạ đeo một kính râm bản to, cố ý che đi quầng thâm mắt bởi đêm qua bị mất ngủ.
Tuy rằng cơ thể đau nhức rã rời, song anh luôn tỏ ra mình chẳng hề hấn gì, mỗi bước chân vẫn vững vàng và đầy ngạo mạn.
Nhóm dự án vốn có mặt đông đủ cách đây mười phút, chỉ thiếu mỗi Vưu Hạ và Kỳ Họa Niên.
Khi Tào Mẫn vô tình phát hiện ra bọn họ, Ngụy Kỉ cũng bắt đầu để ánh mắt rơi trên người chàng thanh niên ngời ngợi sức sống đi sau lưng Vưu Hạ.
“Xin lỗi vì đến muộn.” Vưu Hạ không cởi bỏ kính râm, chủ động lên tiếng.
Ngụy Kỉ lúc này bước lên một bước, ngước nhìn Vưu Hạ bằng đôi mắt cổ quái và giảo hoạt, cười nói: “Không sao, chúng tôi cũng vừa tới thôi.”
Đoạn, ông ta liếc nhìn Kỳ Họa Niên, vờ hỏi: “Kia là người thân của bác sĩ Hạ đúng không?”
Nghe Ngụy Kỉ nhắc đến mình, Kỳ Họa Niên lịch sự cúi chào, đồng thời ngỏ ý bắt tay với đối phương.
Cả hai xởi lởi chảo hỏi và giới thiệu bản thân vài câu, sau đó trở về dáng vẻ xa cách như thường.
Có lẽ sau vụ ẩu đả không mong muốn ấy, ấn tượng đầu trong lòng cả hai cũng bị mai mọt mất rồi.
Hơn nữa, Ngụy Kỉ đối với Kỳ Họa Niên hoàn toàn không có ý định thân thiết, trái lại ông ta đang muốn mưu tính chuyện khác.
Trùng hợp sao, đối tượng trong mưu tính của ông lại có khả năng là cậu.
Tào Mẫn thân thiện mở lời với Kỳ Họa Niên: “Chào em, anh là Mẫn, bác sĩ ngoại tim mạch.”
Kỳ Họa Niên mỉm cười đáp lại: “Vâng, em là Họa Niên, sinh viên ngành mỹ thuật.”
Lúc biết Kỳ Họa Niên có khiếu mỹ thuật, Tào Mẫn gần như muốn khoác tay hàn huyên với cậu từ đây tới khi lên máy bay mới thôi.
Tiếc là cậu không có nhã hứng này, vì tâm trạng đang lo lắng bởi cơn hờn giận của người bên cạnh.
Trong đoàn người, nếu hỏi có ai ghim hận với Kỳ Họa Niên không thì câu trả lời chắc chắn là có.
Một người vẫn luôn im lặng từ đầu chí cuối, tận lúc chuẩn bị bước vào phòng chờ, gã mới nhếch môi cười khẩy thay cho câu chào.
Vốn dĩ đôi bên không ai ưa ai, nên Kỳ Họa Niên cũng chẳng bận tâm cho lắm.
Cậu đảo mắt nhìn Philippe Nguyễn một cái rồi lạnh nhạt rời đi.
Năm phút nữa chuyến bay sẽ cất cánh.
Vào khoảnh khắc giọng nói ngọt ngào của phát thanh viên cất lên, mọi người trong phòng chờ đồng loạt đứng dậy, kéo theo cả núi hành lý di chuyển về phía trước.
Đám đông đặc như cá đại dương, nếu sơ suất lơi lỏng cảnh giác sẽ lập tức lạc mất đoàn của mình.
Lúc di chuyển cùng mọi người, dây giày của Vưu Hạ bỗng nhiên rơi ra.
Anh ngừng chân, nép vào một bên rồi ngồi xổm để thắt nó lại.
Khi đứng lên, anh giật mình phát hiện người trong nhóm dự án đã đi mất rồi.
Ngay cả Kỳ Họa Niên cũng chẳng thấy đâu nữa.
Vưu Hạ sững ra giây lát.
Dòng người phía sau hệt như rô-bốt, họ chăm chăm nhắm đến đoạn đường đằng trước mà đi, có người vội vã hấp tấp mà vô tình va chạm với anh, đẩy mạnh anh vào vách tường bên cạnh.
Tình huống xảy ra đường đột, Vưu Hạ sực tỉnh duỗi tay định chống lên tường.
Nhưng ngay sau đó, anh cảm nhận được có một cánh tay khác đã kịp lúc đỡ lấy lưng anh.
Ngẩng đầu lên, anh trông thấy cậu.
Kỳ Họa Niên kéo Vưu Hạ đứng vững rồi nắm tay anh, cúi đầu nói nhỏ: “Đừng đi xa em nữa.”
Vưu Hạ ngoảnh mặt nhìn chỗ khác, có ý muốn rút tay về.
“Tôi tự đi được.”
Song, Kỳ Họa Niên lại khư khư giữ nguyên, hơi thở phả gần vành tai Vưu Hạ.
“Lạc mất nhau sẽ khó tìm lắm.
Cùng đi nhé?”
Giữa đám đông ồn ả, cả hai thinh lặng lồng chặt mười ngón tay mà không hề e ngại.
Hết chương 123..
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
783 chương
6 chương
42 chương
2 chương