Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 5 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

TRANS: YUN.   Bắt đầu bước vào tháng mười, khí hậu ấm áp giảm đi rõ rệt.    Mấy ngày trước lại xuống một trận mưa, gió thổi qua hiên nhà, vệt nước mưa chưa khô, giọt nước đọng trên tàn cây nhỏ từng giọt xuống đất làm ướt cửa sổ thủy tinh trong phòng ngủ. Tạ Bình Xuyên nằm trên giường quàng lấy đồng hồ báo thức nhìn thời gian, hồi lâu sau lại muốn nằm lâu thêm chút nữa.   Anh cảm thấy hơi chóng mặt.   Tối qua vì chuẩn bị tài liệu mà anh bận tới mười hai giờ đêm. Trên đường về nhà còn gặp phải mưa lớn xối ướt anh từ đầu tới chân, xui hơn nữa là chiếc điện thoại trượt khỏi tay rớt vào trong lùm cỏ bên đường, một Tạ Bình Xuyên luôn chú ý hình tượng đành phải dầm mưa mò mẫm trong bóng tối ngồi xổm bên đường móc điện thoại.   Đợi khi anh tìm được điện thoại thì đã nhếch nhác tới mức không còn từ để hình dung.   Đêm khuya lạnh lẽo, anh một mình đội gió đi về, trong nhà lại chẳng có ai. Ba mẹ đều đang bận công việc ở bên ngoài, mỗi tuần gọi điện cho anh một lần, bởi vì biết rõ tính độc lập của anh nên rất yên tâm về anh.   Thế là giờ phút này có người đang gõ cửa phòng anh, trừ Từ Bạch ra không còn người nào khác nữa.   Tạ Bình Xuyên khoác thêm chiếc áo rồi đứng dậy đi mở cửa cho Từ Bạch.     Từ Bạch đứng ngoài cửa ôm theo hộp cơm, câu nói đầu tiên khi nhìn thấy anh chính là: “Dì gọi điện cho nhà em rồi, dì nói sáng gọi cho anh mà anh không bắt máy, bảo em sang xem tình hình anh thế nào rồi.”   ‘Dì’ trong miệng Từ Bạch là chỉ mẹ của Tạ Bình Xuyên.   Tạ Bình Xuyên chưa kịp trả lời thì Từ Bạch đã nhón chân, vươn tay phải ra ướm lên trán anh.   “Anh bị cảm sốt rồi à?” Từ Bạch hỏi.   Tạ Bình Xuyên hỏi ngược lại: “Hôm nay là thứ năm, em không đi học thêm à?”   “Hôm nay giáo viên bận việc, cho bọn em nghỉ rồi,” Từ Bạch đứng trước cửa phòng ngủ của anh, gõ lên cửa phòng anh một cái, “Mẹ em đi tổ chức triển lãm tranh, ba em thì đi câu cá, nhà em chỉ còn mỗi mình em thôi.”     Mẹ Từ Bạch là họa sĩ, do gần đây đang tổ chức triển lãm tranh nên công việc trở nên bận rộn hơn. Nhưng tối qua trước khi đi bà đã gói hai hộp sủi cảo, đông lạnh xong nhét vào tủ lạnh, tất cả đều là lương thực của Từ Bạch.   Bữa sáng Từ Bạch đã luộc sủi cảo xong rồi, cô chưa kịp ăn thì điện thoại cố định trong nhà reo lên. Sau khi nghe điện thoại của mẹ Tạ Bình Xuyên xong, Từ Bạch đựng sủi cảo vào hộp cơm định đem qua đưa cho Tạ Bình Xuyên.     Tạ Bình Xuyên kéo cửa gỗ phòng ngủ ra, ho một tiếng rồi nói: “Vào đi.”   Anh xoay lưng lại với Từ Bạch móc điện thoại ra, quả nhiên nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của mẹ cùng với mấy tin nhắn Quý Hoành gửi tới. Quý Hoành hỏi một vài vấn đề chuẩn bị bài giảng thế nào, còn nhắc tới giáo dục tâm lý trẻ con, đầy vẻ chăm chỉ siêng năng.   Tạ Bình Xuyên trả lời tin nhắn cho Quý Hoành trước, sau đó gọi điện cho mẹ.   Đầu bên kia reo máy mấy giây, giọng mẹ truyền tới: “Buổi phỏng vấn của con vào ngày mốt, đừng quên nhớ.”   Tạ Bình Xuyên ‘ừm’ một tiếng.   Mẹ hỏi tiếp: “Sáng nay có việc bận à, sao không nghe máy.”   Tạ Bình Xuyên tìm được thuốc cảm, nhưng lại đáp rằng: “Không có gì, con ngủ quên mất.”   “Mẹ nhờ Từ Bạch sang tìm con đấy,” Trong điện mẹ lại nói, “Làm phiền con bé, mẹ thật ngại quá.”   Từ Bạch bị làm phiền chẳng để ý nhiều.   Nhân lúc Tạ Bình Xuyên gọi điện thoại, cô vào nhà lấy ra một cái nhiệt kế, Tạ Bình Xuyên vừa gác máy thì đưa ngay cho anh, sau đó mở miệng giục: “Anh sốt thật rồi, đo xem bao nhiêu độ.”   Kết quả đo ra là ba mươi tám độ hai.     Tạ Bình Xuyên trả nhiệt kế cho cô: “Sốt nhẹ thôi, ngủ một giấc khỏi ngay.”   Từ Bạch ngồi bên giường anh, hai tay đặt lên đầu gối: “Anh muốn ăn gì không?”   Vừa rồi lúc gọi điện thoại, Tạ Bình Xuyên ngồi lên giường rồi. Đợi Từ Bạch lấy nhiệt kế đi, cô đắp cho anh một cách rất tự nhiên giống như đang chăm sóc bệnh nhân vậy.   Mà giờ phút này, Tạ Bình Xuyên duỗi thẳng hai chân tựa lên gối nằm của mình, lúc này anh mới cảm thấy có điều khác thường.   Anh nói: “Tiểu Bạch, em mười bốn  sắp lên mười lăm tuổi rồi.”   Từ Bạch còn đang đợi Tạ Bình Xuyên trả lời câu ‘anh có muốn ăn gì không’, vừa nghe thấy anh gọi tên của mình, Từ Bạch buột miệng nói ra: “Anh, anh gọi em làm gì, em đang hỏi anh có muốn ăn gì không mà.”   Vành tai Tạ Bình Xuyên lập tức đỏ ửng.   Vì để hòa hoãn bầu không khí, anh mở tivi, tiếp tục biện minh: “Ý của anh là, em không thể đi thẳng vào phòng anh giống như trước nữa.”   Từ Bạch nghe không hiểu, cô ôm cái ly thủy tinh, bên trong đựng thuốc cảm đã pha xong. Thế là cô bưng chắc cái ly, nhẹ nhàng an ủi Tạ Bình Xuyên: “Tại sao không thể vào phòng của anh, hôm nay anh bị cảm sốt rồi, em sẽ chăm sóc anh, anh đừng sợ.”   Cô cảm thấy ly thủy tinh hết nóng rồi bèn đưa thuốc cảm cho Tạ Bình Xuyên: “Anh uống thử đi, chắc hết nóng rồi.”    Tạ Bình Xuyên nhận lấy ly.   Đúng là hết nóng thật.   Anh cúi đầu uống một ngụm, trong lòng thầm lựa chọn từ ngữ để diễn đạt. Từ Bạch tuy còn nhỏ, đối xử với ai cũng rất bình đẳng không biết đề phòng, anh có nghĩa vụ dạy cô biết thế nào là sự khác biệt giữa nam và nữ, bằng không đợi tới lúc nam sinh lớp cô bắt đầu có mấy suy nghĩ bậy bạ, lúc đó Từ Bạch chẳng khác nào dê vào miệng cọp.   Đúng vậy, anh biết trong đầu của đám con trai mười lăm mười sáu đó đang nghĩ gì.   Tạ Bình Xuyên quyết định xuống tay từ vạn vật xung quanh, lấy góc độ sinh vật tiến hóa chỉ ra sự khác biệt giới tính, đương nhiên mặt này còn tồn tại rất nhiều giả thuyết, anh nên truyền đạt những điều đã được công nhận…...   Giường Tạ Bình Xuyên đối diện với tivi, mà Từ Bạch lại trùng hợp ngồi bên giường anh. Tivi đang phát 《Thế Giới Động Vật》, trong màn hình băng tuyết tan chảy, khắp đồi núi hoa khoe màu đua sắc, giọng nói đầy từ tính của người thuyết minh vang lên: “Mùa xua tới, vạn vật sinh sôi, lại tới mùa động vật giao……”     Chữ ‘phối’ chưa kịp nói ra, Tạ Bình Xuyên kịp thời tắt âm thanh.   Sau đó anh tắt tivi đi.   Anh cho rằng bản thân phản ứng nhạy cảm quá mức, bỗng nghe thấy Từ Bạch lên tiếng hỏi: “Tại sao anh không xem nữa?”   Tạ Bình Xuyên giấu đầu hở đuôi nói: “Anh muốn ngủ rồi.”   Anh khoác một chiếc áo ngoài chỉ gài có hai hạt nút, đầu tóc hơi rối, khác một trời một vực so với vẻ áo quần chỉnh tề ngày thường nhưng lại tản phát một vẻ đẹp khác biệt. Từ Bạch không biết nên chăm sóc anh thế nào mới tốt, cô bèn gật đầu sau đó đắp chăn kỹ cho anh.    “Anh cần gì cứ gọi em,” Từ Bạch nói, “Điện thoại của em là chuông mặc định.”   Tạ Bình Xuyên nhớ tới chuyện chính của anh, ngay lúc Từ Bạch chuẩn bị rời khỏi, anh bỗng kéo tay cô lại.   Phòng ngủ của Tạ Bình Xuyên cực sạch sẽ ngăn nắp, sàn nhà bằng gỗ không dính một hạt bụi ------- thậm chí sạch tới mức hơi trơn láng, Từ Bạch bị anh kéo như vậy, dưới chân lập tức ‘huỵch’ một tiếng, cả người nghiêng về trước ngã thẳng lên giường.   Giường đơn và vỏ chăn của anh đều bằng chất liệu bông gỗ, trong chăn dồn lông ngỗng vô cùng cùng mềm mại, theo lý ngã lên không bị cấn mới phải. Nhưng Tạ Bình Xuyên lại nằm bên giường, khoảnh khắc Từ Bạch ngã xuống vừa vặn đập lên chân anh.     Trong phòng phút chốc rơi vào yên tĩnh.   Hồi lâu sau cô mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn anh không hiểu gì cả.   “Anh, tâm trạng anh không tốt ạ?” Từ Bạch hỏi dò.    Tạ Bình Xuyên im lặng không đáp, Từ Bạch bèn tự hỏi tự trả lời: “Cũng phải, anh bệnh mà, sao có thể vui được chứ.” Cô bò dậy, bóng hình biến mất sau cánh cửa: “Anh đợi em một chút, em nấu cháo cho anh.”   Bầu trời sau mưa, mặt trời sáng sớm rực rỡ chiếu sáng khoảnh cỏ xanh mướt trong sân nhưng không vì thế mà làm giảm sương sớm đầu thu, nếu như nghiêng tai lắng nghe còn có thể nghe thấy tiếng chim kêu lảnh lót.   Nhưng Tạ Bình Xuyên chẳng có tâm tình thưởng thức. Anh thất thần nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, bởi vì thuốc cảm phát huy tác dụng nên không lâu sau đã nằm xuống ngủ mất.    Lúc anh tỉnh lại lần nữa thì trời đã gần trưa.   Từ Bạch không hay anh tỉnh lại rồi. Cô đang nấu cháo trong phòng bếp nhà mình ----- mỗi lần Từ Bạch bị cảm, mẹ cô đều nấu cháo cho cô, ăn xong sẽ khỏi nhanh hơn.   Cô cầm một cây dao lấy bỏ hạt táo đỏ, thấy yến mạch và gạo kê hòa lẫn vào nhau lan tỏa ra mùi thơm của ngũ cốc.    Đây là lần đầu tiên Từ Bạch tự tay nấu cháo nhưng cô là người có thiên phú, ngay cả độ lửa cũng được vặn vừa phải. Duy chỉ có một vấn đề, hình như cô nấu hơi nhiều rồi, trong nồi đất đựng đầy cháo, khẩu phần quả thật hơi bị nhiều.   Mấy phút sau, khi Tạ Bình Xuyên ăn mặc chỉnh tề ngồi trong phòng khách nghĩ xem buổi trưa nên ăn gì thì Từ Bạch xuất hiện cùng với cái nồi đất.   “Cho anh này.” Từ Bạch nói bằng giọng vui mừng.   Nồi đất quá nặng, cô sắp bưng không nổi rồi. May là Tạ Bình Xuyên nhanh tay nhận lấy từ trong tay cô.   Anh đặt cái nồi này lên bàn gỗ trong phòng khách.   “Cho anh hết à?” Tạ Bình Xuyên hỏi.   Nhìn nồi cháo đầy tràn đó, lượng cháo nhiều tới mức đủ để nuôi cả heo, ánh mắt Tạ Bình Xuyên phức tạp. Anh không khỏi nghĩ, chẳng lẽ trong lòng Từ Bạch, anh ăn mạnh tới vậy ư.   Từ Bạch không biết anh đang nghĩ gì, cô nhón chân duỗi tay ướm trán anh lần nữa.   “Tốt quá, anh hạ sốt rồi.” Từ Bạch nói.   Tạ Bình Xuyên nắm tay cô lấy ra khỏi trán mình. Anh kéo một chiếc ghế tới ra hiệu cho Từ Bạch ngồi xuống, còn anh còn đối diện cô giống như đang định trò chuyện tâm sự với cô.     Từ Bạch lại hỏi một câu: “Anh không thích cháo nấu kiểu này ạ?” Hai tay cô chống lên ghế, nói một cách tự nhiên: “Nếu anh không muốn ăn, vậy em bưng nó về nhé.”   Mẹ Từ Bạch dạy cô một đạo lý rằng ------ khi bạn muốn đối xử tốt với người khác thì phải nghĩ tới cảm nhận của đối phương trước, bằng không lòng tốt rất dễ biến thành việc xấu, bởi vì hoàn cảnh trưởng thành của mỗi người đều khác nhau, tính cách và sở thích cũng không giống nhau.   Tạ Bình Xuyên hiểu ý của cô, anh đứng dậy đi vào phòng bếp một chuyến.   Khi anh đi trở ra, trên tay có nhiều thêm hai cái bát cùng với hai cây muỗng.   Tạ Bình Xuyên đích thân múc cháo cho cô, giống như đang cố gắng làm tròn nghĩa vụ chủ nhà. Điều này khiến Từ Bạch nhớ tới, rất lâu về trước, lúc hai người còn nhỏ Từ Bạch chính là cái đuôi nhỏ của Tạ Bình Xuyên, anh đi tới đâu cô theo tới đó.   Bắt đầu từ lúc đó, anh đã thương xuyên chăm sóc cô. Bất kể là học hành hay là các phương diện khác.    Hôm nay cuối cùng cô cũng báo đáp được một chút rồi. Nhưng người ta thường nói, nhận ơn một giọt trả ơn một dòng, chỉ việc nấu mỗi nồi cháo thôi hình như còn xa lắm mới đủ.   Tạ Bình Xuyên thấy cô cúi đầu, bèn hỏi một câu: “Em đang nghĩ gì thế?”   Từ Bạch bưng bát sứ lên, hỏi thẳng vấn đề: “Em đang nghĩ, anh thấy cháo có ngon không?”   Mặn nhạt vừa phải,  đặc mà không ngấy, rõ ràng rất vừa miệng anh, Tạ Bình Xuyên lại đáp: “Tàm tạm.”     Bàn gỗ phòng khách đối diện ngay ô cửa sổ, ánh sáng rực rỡ rớt lên mặt bàn màu sẫm bị tách ra thành muôn hình vạn trạng. Trong bình hoa thạch anh trên bàn chỉ có nước chẳng có hoa, Từ Bạch đẩy nhẹ bình hoa một cái khiến nước gợn sóng lấp lánh.   Còn cô trườn bên bàn, trông chẳng có tinh thần giống như quả bóng cao su bị xẹp hơi.   Tạ Bình Xuyên lập tức sửa lời: “Độ lửa vừa phải, nêm nếm thích hợp, không đặc không nhạt……” Anh bưng bát nói với cô: “Cám ơn em đã nấu cơm cho anh.”