Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 4 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

TRANS: YUN.   Lầu học buổi chẳng có bao nhiêu người, nhưng trong lớp học lại có một nữ sinh đi ra. Tay trái cô ấy cầm cây bút máy, tay phải ôm một chồng bản danh sách, cuối cùng Từ Bạch cũng nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện giữa cô ấy với Tạ Bình Xuyên rồi.     Bạn nữ hỏi: “Tạ Bình Xuyên, cậu đồng ý không?”     Tạ Bình Xuyên có gì nói đấy: “Giả dụ như không có người bằng lòng đi, mình có thể dạy thế một học kỳ.   Bạn nữ nhíu mày, hình như không hề tán đồng.   Cô ấy đứng ngay đầu ngọn gió, tóc bị gió thổi tung. Cô ấy vừa dùng tay vén tóc vừa nói tiếp đề tài của bọn họ: “Cực cho cậu rồi, Tạ Bình Xuyên, vốn dĩ bọn mình chỉ vì muốn xin học đại học ở Mỹ nên mới đi làm mấy chuyện hỗ trợ giáo dục và phục vụ xã hội, kết quả hiện tại…..”    Giọng cô ấy khựng lại, bất bình thay anh: “Không ngờ cậu đã dạu được một học kỳ rồi, các thầy cô của đội tình nguyện còn định tiếp tục làm phiền cậu, giúp thầy cô giáo như vậy cũng chẳng có tác dụng lắm, chẳng lẽ họ chỉ toàn ăn cơm trắng thôi sao?”     Từ Bạch đứng sau lưng Tạ Bình Xuyên, bởi vì trong miệng cô còn ngậm kẹo dâu nên cô không nói được câu nào. Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, từ khi bắt đầu học kỳ này Tạ Bình Xuyên thường xuyên dạy thêm cho các con em ở một ngôi trường tiểu học vùng ngoại ô, thế là mỗi tuần có ba ngày anh sẽ vô cùng bận rộn.     Người tổ chức hoạt động này là thầy giáo thuộc khoa quốc tế cao trung. Vốn chiếu theo quy định của bọn họ thời gian tham gia chỉ mất một học kỳ, song bởi vì số người báo danh trong học kỳ này ít tới không thể ít hơn, Tạ Bình Xuyên bị bổ sung thêm vào.     Bạn nữ đó cũng nói: “Tạ Bình Xuyên, số người của các cậu vẫn chưa đủ đúng không? Bằng không vậy đi, mình với cậu cùng tới vùng ngoại ô.”   Tạ Bình Xuyên lại nói: “Ở đó có con gián biết bay.”   Anh chậm rãi giơ tay lên ước lượng ngang đỉnh đầu Từ Bạch: “Có thể bay cao thế này.” Sau đó đặt lên đầu Từ Bạch: “Rồi đậu lên tóc.”   Từ Bạch ngậm kẹo dâu, vốn dĩ nên cảm thấy vui vẻ mới phải…… Nhưng cô không biết tại sao, bỗng cảm thấy đỉnh đầu hơi ngứa.     Ánh sáng mặt trời trên tầng lầu gay gắt, trời xanh mây trắng, gạch men bên tường sáng chói nhưng bạn nữ đối diện lại cứng đờ mặt.   Trên đời này không tồn tại cô gái thích con gián, vị bạn học đó cũng không là ngoại lệ. Nụ cười của cô ấy trở nên lúng túng, hai tay nắm vạt váy rồi buông xuống: “À, Tạ Bình Xuyên, cậu không nói đùa với mình chứ? Lời nói đùa hơi quá trớn rồi, chẳng buồn cười chút nào.”   Tạ Bình Xuyên nói: “Trong góc tường còn có thể thấy chuột, ngày đông không có máy sưởi ấm, trong phòng học đốt than tổ ông, cần giáo viên nhặt than nắm. Trước khi tham gia hoạt động mình cũng chưa từng nghĩ tới có kiểu trường học như thế.” Anh dừng lại chốc lát, sau đó hỏi ngược lại: “Cậu thấy mình giống như đang nói lắm ư?”     Anh chẳng đợi được câu trả lời, thế là ôn hòa nói: “Cậu nói không sai, đúng lúc còn thiếu một giáo viên tiếng Anh, mình thay mặt họ cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, khi nào cậu có thời gian?”   Tính cách của Tạ Bình Xuyên rất khó đoán, anh ít khi biểu hiện ra sự ôn hòa như vậy.     Nhưng đầu óc của nữ sinh đối diện rất tỉnh táo, cô ấy chẳng những không bị sắc đẹp sai khiến ngược lại càng thêm bình tĩnh hơn: “Ôi cha, xin lỗi nha, vừa rồi mình quên nói, gần đây bắt đầu nộp đơn vào trường, mình bận lắm.”   Tạ Bình Xuyên cười khẽ một tiếng.   Anh nói: "Chúc cậu xin vào được một ngôi trường tốt."   Bạn nữ bĩu môi, xoay người đi vào lớp.   Quý Hoành nghe thấy đoạn đối thoại của họ, đi qua vỗ vai Tạ Bình Xuyên: "Mình có thời gian, gần đây mình rất rảnh, hỏi đội trưởng các cậu giúp mình xem có thể cho mình ngồi nghe mấy tiết không?"   Từ Bạch nói: "Anh cũng muốn đi hỗ trợ nữa sao?"   Quý Hoành móc chặt dây đồng hồ của cậu, hai tay chống lên bệ cửa sổ. Cậu hơi ra sức một chút phút chốc đã ngồi lên bệ cửa sổ rồi.   Tuy cậu đã mười tám tuổi nhưng chẳng có tướng ngồi ra làm sao cả, luôn bày ra bộ dáng thong dong mà lười nhác, nhìn từ góc độ nào đó cậu cực kỳ tương phản với Tạ Bình Xuyên ----- Nhưng hai người họ có một điểm rất giống nhau, đó là thỉnh thoảng nói ra mấy lời khó phân biệt thật giả.   Quý Hoành hơi ngẩng đầu, gõ gạch men nói: "Đúng vậy, anh muốn đi hỗ trợ dạy học, hoạt động ngoại khóa rất đa dạng, làm đơn xin vào đại học càng dễ hơn. Có điều chúng ta đều có thành tích thi đấu rồi tại sao phải cực khổ như vậy chứ hả, Tạ Bình Xuyên, cậu không muốn sống thoải mái hơn chút sao?"   Tạ Bình Xuyên đáp: "Cậu cảm thấy thế nào mới gọi là thoải mái, rảnh rỗi không làm gì cả à?"   Quý Hoành cười đùa: "Tạ tổng, sau này cậu lớn lên nhất định là tên cuồng công việc."   Đến bản thân Từ Bạch cũng không biết tương lai Tạ Bình Xuyên có biến thành tên cuồng công việc hay không. Có điều trưa ngày hôm đó sau khi cô và Giản Vân về tới lớp học rồi, Tạ Bình Xuyên gửi một tin nhắn cho cô bảo cô tối đừng đợi anh cùng về.   Nguyên nhân rất đơn giản, Tạ Bình Xuyên và Quý Hoành tạm thời đi vùng ngoại ô một chuyến rồi.   Bọn họ ngồi xe buýt của trường học, dọc đường Quý Hoành hãy còn khá hứng khởi. Anh xắn tên áo lên thật cao lộ ra một đoạn cánh tay chắc khỏe, sau đó thách đấu Tạ Bình Xuyên: "Này, Tạ Bình Xuyên, vật tay với mình đi."   Tạ Bình Xuyên nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ: "Mình nhận thua."   "Đừng sợ sớm," Quý Hoành kéo tay áo anh, "Người thua thì trong lúc lên lớp hôm nay phải chọc học sinh cười ba lần."   Giọng nói của Qúy Hoành vặn to, thầy cô hàng trước nghe thấy bèn xoay đầu lại đánh giá anh.   Xe buýt đã lái ra khỏi khu vực thành phố, những tòa cao ốc cao vời vợi mất hút khỏi tầm mắt, Tạ Bình Xuyên liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, sau đó lấy quyển giáo án trong cặp sách ra đặt lên tay Quý Hoành.   "Cậu biết đấy, chúng ta tới là để dạy học." Tạ Bình Xuyên nói ngay trọng điểm.   Quý Hoành lập tức hiểu ra, câu nói tiếp theo của Tạ Bình Xuyên sẽ là: "Chúng ta không phải tới để diễn kịch."   Anh ta không khỏi thở dài một hơi: "Ngày đầu tiên mình tới chẳng chuẩn bị được gì cả, chỉ có thể làm sôi nổi bầu không khí để đám nhóc đó vui vẻ một chút."   Lý do của Quý Hoành rung động được Tạ Bình Xuyên.   Tạ Bình Xuyên duỗi ta ra một cách đầy miễn cưỡng, khuỷu tay kê lên tay vịn, thậm chí chẳng xắn tay áo lên, bộ dáng từ bỏ vùng vẫy mặc người xâu xé.   Nói thật, tuy Quý Hoành hợp tác với Tạ Bình Xuyên rất nhiều năm nhưng anh ta vẫn chướng mắt anh. Anh ta luôn muốn làm chùn nhuệ khí của Tạ Bình Xuyên, kéo anh từ trên cao xuống dưới đất để anh hít chút khói lửa nhân gian.   Trước mắt chính là cơ hội tốt.   Trong lòng Quý Hoành có phần nhảy nhót.   Anh ta nắm chặt bàn tay Tạ Bình Xuyên, hai người âm thầm đọ sức trên xe. Quá trình thi đấu không hề kéo dài, bởi vì không lâu sau đó Tạ Bình Xuyên lấy ưu thế áp đảo ấn tay Quý Hoành nằm thẳng lên tay vịn.   Quý Hoành ối một tiếng, kêu lên: "Cậu lấy đâu ra sức mạnh như thế?"   "Cậu thua rồi," Tạ Bình Xuyên tựa như đang an ủi anh ta, "Chớ tự trách, cậu hoàn toàn có thể phụ trách làm sôi động bầu không khí."   Con người Tạ Bình Xuyên là một thể phức tạp, có lúc trông anh như người tốt, lại có lúc cực kỳ xấu xa ------ ví dụ như lúc này.   Chút nhảy nhót trong lòng Quý Hoành phút chốc trở nên uể oải. Anh ta buột miệng chỉ trích một câu: "Tạ Bình Xuyên, cậu không giống anh trai có thể dạy tốt em gái chút nào, cậu nhìn cậu đi, chẳng biết nhường người khác gì hét, cậu thường xuyên bắt nạt Tạ Tiểu Bạch đúng không?"   Bởi vì Tạ Bình Xuyên từ gọi Tiểu Bạch mấy lần trước mặt Quý Hoành, sau đó Từ Bạch sẽ tung tăng chạy tới công thêm cô luôn miệng gọi anh trai cho nên Quý Hoành đương nhiên cho rằng tên của Từ Bạch có lẽ là Tạ Tiểu Bạch.   Song, Tạ Bình Xuyên đáp đúng sự thật: "Tên họ của em ấy là Từ Bạch, mình và em ấy không có quan hệ huyết thống."   Quý Hoành sững sờ mấy giây sau mới hỏi: "Em ấy là con dâu nuôi từ bé của nhà cậu à?"   Tạ Bình Xuyên đáp không cần nghĩ: "Không thể có loại chuyện tốt đó đâu."   Sau màn hỏi đáp kết thúc, hai người lại chìm vào im lặng.   Tạ Bình Xuyên ít khi nói về chuyện riêng của mình. Tình huống gia đình anh, công việc chức vụ của ba mẹ, thu nhập và tài sản của gia đình, từ trước đến nay đều là điều bí ẩn không có lời giải thích.   Quý Hoành nuốt nước bọt, nói sang chuyện khác: "Mình nghe thầy cô nói là cậu dạy tiếng Anh. Bởi vì mình chưa quyết định chắc, cho nên có thể ngồi nghe cậu giảng bài."   Tạ Bình Xuyên kéo rèm cửa sổ lại, đầu tiên là nói: "Chúng ta sắp tới rồi." Sau đó lại bảo: "Buổi chiều mình có hai tiết, cậu muốn ngồi nghe à?"   Quý Hoành gật đầu.   Đợi đến lúc bọn họ tới điểm đích đã là hơn hai giờ chiều. Ngồi xe buýt hơn hai tiếng đồng hồ, Quý Hoành ngột ngạt muốn chết, vừa xuống xe anh ta lập tức đeo theo cặp sách chạy nhảy khắp nơi.   Sau đó anh ta dừng lại trước cổng của ngôi trường tiểu học đó ----- nếu như đấy cũng có thể gọi là trường tiểu học.   Tạ Bình Xuyên đi thẳng về phía anh ta, trên tay còn cầm hai quyển giáo án.   Mặt đất không có lót gạch men mà chỉ có đất cát, lầu dạy học chỉ có chừng hai tầng, chẳng biết có được mấy lớp. Thay vì nói đây là một ngôi trường thì chẳng bằng nói là một khoảnh đất hoang được rào quanh lại, nó nằm ở khu dân nghèo ngoại thành, đem tới sự tiện lợi có hạn cho người xung quanh.   Lúc này đang là giờ học, trên thao trường không có người lớn mà chỉ có vài đứa trẻ đang rượt đuổi đùa giỡn, khơi lên cát bụi mù mịt dưới chân.   Chúng đang chơi trò diều hâu bắt gà con. Đóng diều hâu là một bé trai chừng tám chín tuổi, cậu bé mặc một chiếc áo sơ mi không vừa người, tay áo dính đầy vết ố vàng do nước mũi đóng thành.   Hoặc có lẽ do quá nhập vai, bé trai đó liên tục chạy quanh định bắt một bạn học. Nhưng lúc rẽ vòng, dưới chân cậu chao đảo ngã phịch xuống đất.   Tạ Bình Xuyên đi tới bên cạnh, ngồi xổm xuống.   Anh kéo tay bé trai đó lên, thấy cổ tay cậu bé bị gạch làm trầy mất một miếng da. Mấy đứa bé bên cạnh gọi một tiếng thầy Tạ, nhưng thầy Tạ lại đáp một cách nghiêm nghị: "Lúc các em chơi trò chơi, đầu tiên phải nhớ chú ý an toàn."   Bộ dáng nghiêm mặt của Tạ Bình Xuyên chẳng hề khiến người ta cảm thấy bàng hoàng khiếp sợ.   Vấn đề này rất dễ hiểu, nguyên chủ yếu có hai, một là bởi vì anh còn trẻ, hai là vì anh đẹp trai.   Lúc Quý Hoành đi qua chỉ thấy Tạ Bình Xuyên tìm ra miếng băng dán ở trong cặp. Anh xé vỏ dán nó lên cổ tay của bé trai, dán xong anh còn hỏi nhiều thêm một câu: "Đau không?"   Vốn dĩ chỉ là xước chút da mà thôi, bé trai đó đáp một cách không để ý: "Không đau."   Tạ Bình Xuyên xoa đầu bé trai: "Sắp vào học rồi, về lớp đi."   Lời vừa dứt, đám trẻ đó nhanh chóng giải tán.   Quý Hoành đứng bên cạnh, buông lời cảm khái: "Hình như mình tưởng tượng được rất nhiều năm về sau, bộ dáng chăm con của cậu rồi."   Tạ Bình Xuyên đứng dậy trêu chọc cậu: "Thế cậu đúng là pháp nhãn thông thiên rồi."   Anh ta đeo cặp sách một bên vai, ném ra một vấn đề: "Vậy cậu nói với mình xem, mục đích của giá dục là gì?"   Mục đích của giáo dục là gì, có lẽ là báo đáp xã hội đồng thời phục vụ quần chúng, giống như mạch phản hồi tích cực. Hoặc có lẽ là để học sinh có thể suy nghĩ độc lập khiến chúng trở thành con người sống tích cực, khiến chúng an cư lạc nghiệp mà đừng đánh giá thấp bản thân, mang lại ảnh hưởng chính đáng cho người xung quanh.   Đáng tiếc tài nguyên trên thế giới không đồng đều, nó thường phân bó rải rác. Hai bên giàu nghèo đều không được xem nhẹ bên nào, nó vẫn luôn được phân biệt rõ ràng.   Thế thì, Quý Hoành thầm nghĩ, tất cả những việc Tạ Bình Xuyên làm, cho dù sức lực nhỏ nhưng vẫn giàu về mặt ý nghĩa.   Quý Hoành khoát tay nói: "Được được được, mình cũng tham gia." Anh ta câu vai bá cổ Tạ Bình Xuyên: "Trước kia sao mình không phát hiện, thật ra con người cậu khá là chính trực."