Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 6 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

TRANS: YUN. Từ sau lần nấu cháo nhận được lời khen ngợi của Tạ Bình Xuyên đó, Từ Bạch luôn có chút đắc ý nho nhỏ. Mỗi ngày trong thời gian nghỉ giải lao cô đều ở luyện tập hòa tấu với bạn học trong phòng dạy nhạc, làm công tác chuẩn bị cho buổi chào mừng ngày thành lập trường sắp tới gần. Từ Bạch thầm tưởng tượng, nếu trong tiết mục cô biểu hiện xuất sắc được Tạ Bình Xuyên ở dưới sân khấu nhìn thấy rồi, không biết có tặng cho cô lời khen xuất phát tự đáy lòng không, giống như lúc khen cô nấu ăn ngon vậy — — Giả thiết như vậy khiến cô cực kỳ trông đợi. Song thành viên trong dàn hòa tấu có tổng cộng bảy người. Trừ Giản Vân là người ngoại đạo ra, kỹ năng cơ bản của những bạn học còn lại đều rất vững chắc, họ đều là những người xuất sắc toàn lớp được chọn ra, nếu so sánh giữa hai bên, Giản Vân đúng là không chỗ dung thân. Giản Vân dốc bầu tâm sự với Từ Bạch: “Mình làm chuyện gì cũng không tốt được hết.” Từ Bạch ngồi bên đàn dương cầm, ngón tay còn ấn trên phím đàn: “Cô giáo dạy trình tự cho cậu rồi, cậu không có ghi chú lại à?” Giản Vân lắc đầu xong lại gật đầu. Tiết trời Bắc Kinh đầu tháng mười một bắt đầu chuyển lạnh, gió lạnh ngoài cửa sổ liên tục rít gào, trong phòng đã mở máy sưởi ấm rồi. Sự giao hòa ăn ý của một nóng một lạnh khiến trên kính thủy tinh phủ một lớp sương mù mỏng, mà quần áo của Giản Vân vẫn rất đơn bạc. Từ Bạch nhích vào bên cạnh một chút để Giản Vân ngồi song song với cô. Quan hệ của hai người họ sớm đã thân thiết hơn so với hai tháng trước đó. Đối với Giản Vân mà nói, Từ Bạch là người bạn duy nhất trong trường của cô. Cô không muốn làm phiền Từ Bạch nhưng hình như đang làm phiền cô ấy rồi. Từ Bạch nói: “Cậu xem thế này nhé, mỗi ngày sau giờ cơm trưa chúng ta tới phòng dạy nhạc luyện tập được không.” Sau lưng Từ Bạch có một bạn nam thổi saxophone đang đứng, bạn nam đó nghe đoạn đối thoại của các cô, cười bắt chuyện: “Từ Bạch à, cậu trở nên nghiêm túc như vậy từ lúc nào thế?” Thật vậy, Từ Bạch là kiểu con gái không thích cố gắng nhưng khiến người ta không dám xem thường. Cô có sở trưởng đánh đàn, hội họa, ngoài hình vượt trội, khí chất hơn người lại còn đa tài đa nghệ. Suy cho cùng có thể là do may mắn mà thôi. Có điều Từ Bạch của hôm nay có phần khác biệt, cô của hôm nay tràn đầy hăng hái: “Nghiêm túc có gì sai sao?” Cô mượn lời của Tạ Bình Xuyên từng nói với cô, nói bằng giọng hùng hồn: “Chúng ta không cần ra sức hết mình, chỉ cần có cố gắng là được.” Bạn nam cảm thấy lời cô nói có lý, cậu ấy ôm saxophone lùi một bước nói: “Không sai không sai, các cậu tiếp tục.” Nhưng trước khi cậu ấy rời khỏi vẫn nhịn không được nói một câu: “Mình nghe cô giáo dạy nhạc nói, tới lúc đó nữ sinh các cậu đều phải mặc váy chính thức, đầu tóc cũng phải chải lên gọn gàng……” Cậu ấy kéo mái tóc ngắn ngủn của mình: “Bạn Giản Vân, cậu có thể chỉnh phần tóc mái của cậu một chút không, mắt sắp bị che mất luôn rồi, cậu nhìn thấy mọi thứ sao?” Có lẽ là cậu ấy bỗng ý thức tới lời này nói với một cô gái hình như có hơi nặng. Cho nên cậu lại bổ sung thêm một câu: “Tiết mục kỷ niệm ngày thành lập trường có bầu chọn, chúng ta không thể thua các lớp khác về hình tượng đúng không, mình cảm thấy chúng ta có thể vượt qua nhóm cao trung nữa đấy.” Giọng bạn nam còn chưa dứt, Từ Bạch ấn xuống một phím đàn, ánh mắt lại rơi trên người Giản Vân. Tiếng đàn ngân dài, bên cạnh còn có tiếng violon trợ hứng. Giản Vân hơi nghiêng đầu qua, chạm phải tầm mắt của Từ Bạch: “Cậu vừa nói buổi trưa luyện tập đúng không? Được thôi.” Từ Bạch vươn tay ra bưng lấy mặt cô ấy. Cô vén phần tóc mái dày của Giản Vân lên, mắt của hai người đối diện nhau, Từ Bạch bỗng bật cười: “Mắt của cậu màu nâu à.” Cô lấy kẹp tóc của mình xuống cài lên tóc Giản Vân. Cái kẹp tóc đó được khảm viền bạc, đẹp đẽ mà nhỏ nhắn, chiếu dưới ánh sáng mặt trời đến mặt trời cũng giống như mới. Giản Vân đỏ mặt nói cám ơn với cô, lại hỏi: “Còn có nửa tháng, chúng ta, chúng ta có thể biểu diễn tốt không?” Nam sinh kéo violon bên cạnh đi qua, một tay cầm cây violon, tay kia cầm vĩ kéo, tầm mắt vẫn còn đặt trên phổ nhạc của Từ Bạch: “Nhất định có thể được, Giản Vân, cậu không có lòng tin sao?” Nam sinh này tên là Triệu An Kiệt, không chỉ là lớp trưởng của lớp Từ Bạch mà còn là người kéo violon tốt nhất cả lớp. Bình thường lúc nhóm hòa tấu bọn họ luyện tập, thỉnh thoảng không có mặt giáo viên âm nhạc ở đó vẫn có thể tiến hành bài bản đâu vào đấy, thật ra nói cho cùng đều nhờ Triệu An Kiệt có kế hoạch tốt. Triệu An Kiệt dùng hai bàn tay linh hoạt của cậu lật bài nhạc phổ xem vừa cất cao giọng nói: “Mình có một đề nghị, hàng ngày sau bữa cơm trưa chúng ta cùng tới phòng dạy nhạc mọi người cùng nhau luyện tập, làm công tác chạy nước rút cuối cùng. Tranh thủ tới hôm kỷ niệm ngày thành lập trường đạt được trạng thái tốt nhất.” Nói xong, cậu đứng tới bên cạnh Giản Vân: “Giản Vân, cậu đừng lo lắng, cứ phát huy bình thường là được. Chúng ta là một đoàn đội, nếu ai dám nói cậu không tốt, cậu cứ nói ngay với mình……” Từ Bạch đàn lướt ra một chuỗi âm: “Sau khi nói với cậu rồi cậu định làm gì?” Triệu An Kiệt suy nghĩ chốc lát, vung tay phải nói: “Mình dùng vĩ kéo đánh người đó.” Cậu còn chưa nói xong thì các bạn học có mặt tại đó đều cười rần. Bọn họ làm theo ước hẹn ngày hôm đó, thời gian của tiết học hoạt động cùng với thời gian nghỉ ngơi sau giờ cơm trưa mỗi ngày đều được dùng để luyện tập hòa tấu. Tới hôm kỷ niệm ngày thành lập trường, trường sắp xếp xong khan phòng có sức chứa một ngàn người, treo ống kính sát bên cạnh, nghi thức cảm cực kỳ long trọng — — Do là kỷ niệm năm mươi năm ngày thành lập trường nên lãnh đạo nhà trường cũng rất xem trọng. Nhưng đối với học sinh mà nói, chỉ cần không lên lớp đều thấy vui mừng. Ghế khán giả gần như ngồi đầy, học sinh cao tam lại tới không nhiều. Tạ Bình Xuyên vốn không đình đến nhưng sau khi anh biết Từ Bạch có tham gia hòa tấu thì đã tới hiện trường trước hai mươi phút rồi. Quý Hoành ngồi bên phải Tạ Bình Xuyên, trong cặp anh đựng mấy lon bia cùng với một hộp snack khoai tây vị cà chua ---- anh ôm theo lòng mong đợi chờ xem tiết mục mừng ngày kỷ niệm thành lập trường, trên tay còn cầm theo bảng danh sách thứ tự lên sân khấu biểu diễn.   Tạ Bình Xuyên Hỏi: "Tiết mục của từ Bạch xếp thứ mấy?"   Quý Hoành mở danh sách tiết mục ra, hất mặt nói: "Cậu xin mình đi, nếu xin mình mình sẽ nói cho cậu biết."   Tạ Bình Xuyên xem nhẹ quay mặt đi nhìn sang nam sinh ngồi bên trái anh: "Chào bạn, cho hỏi bạn biết tiết mục hòa tấu dương cầm của lớp sơ tam sếp ở thứ mấy không?"   Nam sinh đó lập tức đáp ngay: "Xếp thứ năm!Mình có xem diễn tập rồi, nhớ rất rõ!"   Cậu ấy xoa tay, nói bằng giọng hào hứng: "Nữ sinh đàn dương cầm đó rất xinh đẹp, là mẫu hình mình thích nhất. Lát nữa tiết mục kết thúc, mình còn định tới hậu đài tìm cô ấy xin chữ ký nữa đấy."   Vừa nói xong, cậu ta bỗng cảm thấy lạnh gáy.   Ánh đèn dưới ghế khán giả được chỉnh tối xuống, tiếng nói chuyện bên cạnh nhỏ đi, mọi người đều tự giác tắt điện thoại không chừa chút ánh sáng dư thừa nào. Nam sinh nhìn không rõ vẻ mặt của Tạ Bình Xuyên mà chỉ cảm thấy anh đang nhìn cậu ta.   Cậu ta dè dặt hỏi: "Bạn học, tiết mục sắp bắt đầu rồi, cậu không xem biểu diễn sao?"   Tạ Bình Xuyên không đáp, anh u ám cười một tiếng.   Do bầu không khí bên cạnh quá đáng sợ, bạn học nam đó chẳng kiên trì được bao lâu thì ôm cặp lên hoảng loạn chạy mất, trốn tới chỗ khác ngồi.   Cứ như thế, bên trái Tạ Bình Xuyên không có ai ngồi, bên phải chỉ có mỗi mình Quý Hoành thôi.   Quý Hoành đưa một lon bia cho Tạ Bình Xuyên: "Nào nào nào, uống cho hạ hỏa."   Tạ Bình Xuyên khui miệng lon rồi cụng lon với Quý Hoành. Hai người uống xong hai lon bia nhưng lại quên mất một sự thật ------ bình thường bọn họ không uống rượu bia cũng chẳng có tửu lượng gì.   Giờ phút này trên sân khấu đang biểu diễn tiết mục thứ tư, tiểu phẩm đó là khen ngợi cuộc sống học đường, người biểu diễn là tốp học sinh sơ nhị, phạm vi cũng giới hạn trong sơ nhị.   Quý Hoành kéo cổ áo Tạ Bình Xuyên, cùng lúc nhớ lại: "Tạ Bình Xuyên, sơ nhị mình được phân vào một nhóm với cậu, mình vốn dĩ không vui lắm đâu."   Tạ Bình Xuyên đã say váng vất rồi, anh nói: "Tôi cũng không vui......" Anh xách tay Quý Hoành ra: "Cậu quá yếu, sẽ cản bước tôi."   Quý Hoành chỉ trích: "Cậu quá kiêu ngạo, không hiểu hợp tác đồng đội."   Tạ Bình Xuyên ngồi thẳng người nói: "Tôi không muốn hợp tác với cá muối."   Quý Hoành lè nhè hỏi: "Cậu nói cho rõ coi, ai, ai là cá muối hả?"   Tạ Bình Xuyên biết nghe lời phải, quả nhiên nói rất rõ ràng: "Người hồi sơ nhị không biết viết số nguyên cộng trừ nhân chia."   Quý Hoành vớt vát nói cho mình: "Cái đó không đơn giản chút nào...... Cộng trừ nhân chia phải thực hiện theo từng bước, còn phải dùng kết cấu dữ liệu ký tự để tính ra chữ số nguyên, lúc đó mình mới sơ nhị sao mình nghĩ ra được chứ."   Anh vỗ mạnh tay vịn, phản kích ngược lại: "Đến lượt cậu, Tạ Bình Xuyên, cậu một hai nói mạng thần kinh chuyển đổi có thể kết hợp với việc tăng cường học tập, mình thấy cậu mới là người nói tầm bậy tầm bạ thì có?"   Tạ Bình Xuyên chỉnh cổ áo lại: "Đừng có dùng từ tầm bậy tầm bạ để hình dung thứ cậu chưa từng nhìn thấy hoặc là không cách nào lý giải được."   Nói xong anh đứng dậy khỏi ghế, bước chân vững vàng, bình tĩnh đi về phía sau.   Quý Hoành bỗng quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi: "Tạ Bình Xuyên, cậu lên đó làm gì?"   "Tới hậu đài," Tạ Bình Xuyên đeo chéo cặp sách nói, "Từ Bạch sắp lên biểu diễn rồi, tôi muốn ra sau hậu đài đợi em ấy."   Trên lối đi có biển lối ra an toàn màu xanh phát ra ánh sáng yếu ớt. Anh men theo lối ra an toàn đi về phía trước thành công rời khỏi trung tâm hội trường tới được đại sảnh sáng sủa.   Trong đại sảnh có vài bóng người đang bận rộn.   Trong đó có một nhân viên công tác lên tiếng hỏi: "Hậu cần đâu rồi? Sao không có ai đưa nước hết vậy?"   Trên gạch men khảm nạm màu vàng trắng có đặt hai thùng nước suối, một nam sinh đứng cạnh đó đang thở dốc: "Hậu cần là tôi, tôi mệt lắm rồi, anh để tôi nghỉ một chút."   Nhân viên công tác đó bèn nói: "Được, để tôi vào trong gọi mấy người ra khiêng nước tiếp cậu."   Anh ta còn chưa kịp đi xa thì Tạ Bình Xuyên đã tới gần. Anh vác một thùng nước suối lên theo chân người đó đi về phía hậu đài.   Giờ phút này, tiết mục thứ tư đã sắp kết thúc, nhóm Từ Bạch chuẩn bị lên sân khấu.   Hậu đài chật chội đông đúc, nhóm đạo cụ chạy qua chạy lại.   Từ Bạch ngồi cùng với nhóm bạn của cô, cô đã mặc váy dài xong từ sớm rồi, mái tóc dài cũng được chải lên. Ngoài Từ Bạch ra những người khác đều khá căng thẳng, mà cô lại ngồi một cách bình thản ung dung, tua rua rũ xuống bên eo cũng bị cô lấy lên chơi đùa.   Cách chỗ cô không xa, Tạ Bình Xuyên đặt thùng nước suối xuống rồi xuyên qua đám đông chen chúc bước thẳng về phía Từ Bạch.   Từ Bạch nhìn thấy anh bỗng buột miệng nói ra: "Anh trai, sao anh lại chui vào đây?"   Tạ Bình Xuyên đứng bên cạnh cô, tầm mắt quét qua bạn học của cô ------ nhất là bạn học nam. Sau đó anh nói: "Vác một thùng nước suối thì họ cho anh vào rồi."   Từ Bạch nghe xong lời anh nói , cô đứng dậy khỏi ghế, vạt váy màu đen lay động kéo trên chiếc thảm đan dệt màu đỏ thẫm hệt như đóa hoa Diên Vĩ đen nở trong bụi trần mù mịt.   Mà bản thân của cô chính là một kiệt tác của tạo hóa, lộng lẫy mà tinh khiết như một đóa phù dung trắng.   Xung quanh có không ít người nhưng Từ Bạch hoàn toàn không để ý. Cô hỏi thẳng: "Hôm nay em đẹp không?"   Tạ Bình Xuyên đáp: "Em muốn nghe lời thật lòng hay lời giả dối?"   Từ Bạch nghĩ ngợi, cẩn thận chọn lựa: "Lời giả dối."   Tạ Bình Xuyên đáp như thường khi: "Tàm tạm."   Giọng anh lạnh nhạt mà qua loa, Từ Bạch lộ ra vẻ thất vọng: "Vậy còn lời thật lòng thì sao?"   Tạ Bình Xuyên hiếm khi đáp chân thành: "Cực kỳ xinh đẹp." Anh đè thấp giọng nói, hơi khom lưng xuống ghé sát tai Từ Bạch nói: "Không chỉ hôm nay mà ngày nào em cũng đẹp hết."