Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 47 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 47 Editor: Sherry   Khi Tạ Bình Xuyên nói xong, Từ Bạch càng tức giận hơn.   Cô quay người, đưa lưng về phía Tạ Bình Xuyên, bởi vì mắt cá chân thương, đau đớn hít một hơn. Cô nắm chặt ga trải giường, nói một cách châm chọc: “Anh vẫn còn đang nghĩ đến chuyện này sao? Anh vốn không hiểu ý của em.”   Tạ Bình Xuyên ôm em cô, giọng nói trầm thấp: “Em muốn nói cho anh biết chuyện gì? Nếu em tức giận, anh sẽ nhận sai.” Thái độ anh rất tốt, giọng điệu thành khẩn, ngực áp sát lưng  Từ Bạch, tay trái từ từ chuyển di chuyển về phía trước, sờ đến chỗ ngực cô.   “Em không muốn kết hôn với anh, nửa đêm bỏ nhà trốn đi…” Giọng Tạ Bình Xuyên khàn khàn nói “Có lẽ em không biết, anh cũng sẽ rất sợ hãi.”   Từ Bạch xoa gối, tin vào lời Tạ Bình Xuyên nói.   Cô giải thích: “Bây giờ kết hôn quá nhanh, anh không thể thêm một chút được sao?”   Lúc Tạ Bình Xuyên tỉnh táo, xác suất để anh nói ra những lời này cơ bản là bằng không. Nhưng bây giờ anh lại trầm ngâm một lát, thành thật với Từ Bạch: “Em để anh chờ thêm mười năm nữa cũng không phải là không thể, nhưng tốt nhất em nên cho anh một kỳ hạn. Dù sao thì anh cũng chỉ sống tới một trăm tuổi.”   Từ Bạch không tỏ ý kiến nói: “Sao anh có thể xác định là anh có thể sống tới một trăm tuổi?”   Căn phòng ngủ ngày hoàn toàn khác với phòng ngủ chính nhà Tạ Bình Xuyên. So sánh mà nói thì diện tích ở đây nhỏ hơn nhiều, giường đệm không thoải mái như bên kia. Nhưng Tạ Bình Xuyên lại như trút được gánh nặng, ôm Từ Bạch chặt hơn nữa.   Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh trả lời một câu: “Bởi vì, Tiểu Bạch, anh muốn trăm năm hạnh phúc cùng em.” Trong màn đêm, anh im lặng, sau một lúc, nói ra nguyện vọng bí mật: “Kiếp sau cũng muốn kết hôn với em, lại tiếp tục trăm năm hạnh phúc.”   Yết hầu Từ Bạch nghẹn ngào, tâm tình thay đổi rất nhanh, cô không biết phải nói gì, liền hỏi một câu: “Thật vậy sao?”   “Thật sự” Tạ Bình Xuyên càng thẳng thắn, thành khẩn hơn, “Lúc anh chín tuổi đã có suy nghĩ như vậy rồi.”   Tạ Bình Xuyên chín tuổi là một bé trai hay trèo cây, chui vào mấy bụi cỏ. Khi đó anh còn thích đánh nhau, đánh bạn học trong lớp, bị ba mẹ hai bên trách mắng, mặt tái mét. Về nhà mắng, bị trừ tiền tiêu vặt.   Mẹ Tạ Bình Xuyên đứng trong sân mắng anh: “Tiền tiêu vặt tháng này không có đồng nào hết, chừng nào con suy nghĩ xong thì vào nhà ăn cơm.”   Tục ngữ nói “Ba tuổi nhìn đã già dặn”, tính cách của Tạ Bình Xuyên từ nhỏ đã không tốt lắm. Anh không nhận ra vấn đề, lập tức đáp lại: “Vậy con không ăn cơm.”   Thái độ của anh rất rõ ràng, cơm có thề không ăn nhưng không thể không đánh nhau.   Đây là thế giới của học sinh, ấu trĩ, thô bạo, gây rối vô cớ. Mà mẹ của Tạ Bình Xuyên, tất nhiên không thể hiểu nổi.   Mẹ anh liền nói: “À, vậy con cứ chịu đói đi.”   Tạ Bình Xuyên ngồi ở trên bậc thang trong sân, nghe theo lời mẹ nói, chịu đói một mình.   Khi đó Từ Bạch mới năm tuổi, ngây thơ cầm một túi bánh mì, vào sân tìm anh. Cô không chỉ đưa bánh mì cho anh, còn cả lạp xưởng và sữa bò trong nhà đem ra. Cuối cùng nhớ đến chuyện anh không có tiền tiêu vặt, lại đưa tiền tiết kiệm trong ống heo ra cho anh.   Lúc đó trời rất nắng, bóng cây trong sân chuyển động, tán cây dào dạt, Từ Bạch ngồi xổm bên bậc thang, đưa ống heo tiết kiệm ra, phát âm chưa rõ mà an ủi anh: “Anh, đừng buồn...”   Tạ Bình Xuyên vừa ăn bánh mì, vừa xoa đầu cô.   Khi đó anh nghĩ, sau này Từ Bạch lớn lên, tám phần là phải lấy chồng, giống như trong phim vậy, cũng giống như ba mẹ bây giờ...   Nếu cô lấy người khác, nhất định anh sẽ không vui vẻ.   Tạ Bình Xuyên nhớ lại chuyện quá khứ, yên lặng mỉm cười.   Giờ phút này, Từ Bạch lại bình luận: “Anh trưởng thành hơi sớm.”   Tạ Bình Xuyên phủ nhận: “Không phải trưởng thành sớm, chỉ là thích em thôi.”   Từ Bạch vẫn đưa lưng về phía anh, nhưng cô không hề ở miệng.   Chân cô thật sự rất đau, cộng thêm mệt mỏi, mệt không thể động đậy được, dần dần ngủ thiếp đi. Tạ Bình Xuyên thấy cô yên tĩnh, biết cô đã ngủ rồi, anh thông thả ngồi dậy, sau đó cúi người, khẽ hôn lên gương mặt của Từ Bạch.   Cuối cùng được đền bù như mong muốn, hôm nay thế là hoàn hảo.   Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh, trời trong nắng ấm. Lúc Từ Bạch tỉnh lại, Tạ Bình Xuyên đã không còn bên cạnh.   Cô nhìn đồng hồ treo tường, đã 10 rưỡi sáng rồi. Hôm nay là tuần thứ ba.   Mắt cá chân sưng đau, đầu óc choáng váng, hình như cô còn bị cảm, chỉ có thể xin nghỉ. Bởi vì bộ phận kỹ thuật đang sắp xếp lại nên gần đây bộ phận phiên dịch không có gì làm, mấy đồng nghiệp đều chán muốn chết. Sau khi cô gửi mail xong, rất nhanh đã nhận được câu trả lời.   Chủ quản cho phép nghỉ hai ngày, dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt.   Từ Bạch đặt laptop xuống, kéo chăn ra, định đến phòng khách cho Sủi Cảo Tôm ăn.   Tạ Bình Xuyên khác cô, thân mang trọng trách, không thể vắng mặt, chắc hẳn là đã tới công ty, Từ Bạch nghĩ như vậy, mà khi cô đi vào phòng khách, lại thấy Tạ Bình Xuyên ngồi bên cạnh ổ mèo, mở thức ăn đóng hộp ra cho Sủi Cảo Tôm.   Anh dùng phương pháp này, cứ vậy mà chiếm được sự tin tưởng của Sủi Cảo Tôm.   Tạ Bình Xuyên đi siêu thị một chuyến, lúc trở về mang theo một đống đồ ăn sáng, cũng mua thức ăn đóng hộp yêu thích cho Sủi Cảo Tôm. Anh im lặng ngồi ở đó, trong còn ngoan ngoãn hơn cả mèo.   Từ Bạch nhẹ giọng hỏi anh: “Anh không đi làm sao? Đã 10 rưỡi rồi.”   “Anh xin nghỉ nửa ngày,” Tạ Bình Xuyên dừng một chút, bổ sung, “Để tỉnh rượu.”   Anh khó có thể đối mặt với bản thân mình tối qua.   Từ Bạch lại nói: “Uống say thì nói thật.”   Cô dựa vào tường đi khập khiễng, bởi vì mắt cá chân sưng to nên không đeo dép lê, ở chỗ sưng xuất hiện vết bầm màu tím. Nhưng ngay cả tiếng “đau” cô cũng không kêu một tiếng, lập tức đi đến bên cạnh Tạ Bình Xuyên.   Tạ Bình Xuyên quay đầu lại, thoáng nhìn qua chân cô.   Anh sờ chân trái của Từ Bạch, Từ Bạch chỉ có thể ngồi trên sô pha, mặc cho anh nắm lấy cẳng chân mình, quan sát mắt cá chân bị sưng của cô. Không bao lâu, Tạ Bình Xuyên biết được rõ ràng nguyên nhân.   “Tối hôm qua em gọi cho anh là bởi vì trẹo chân sao?” Tạ Bình Xuyên giải thích, “Điện thoại của anh trở lý cầm cho nên anh không kịp nhận được.”   Từ Bạch nói: “Không sao.”   Giọng nói của cô nhẹ nhàng, giống như không thèm để ý.   Từ Bạch ngồi bên cạnh chỗ để tay của sô pha, duỗi thẳng chân ra, mà Tạ Bình Xuyên ngồi trên sàn nhà, không có chút ý định nào là sẽ đứng dậy.   Anh có lẽ là đang cố ý.   Người từ trên cao nhìn xuống lại biến thành Từ Bạch. Cô muốn rời khỏi sô pha, lại nghe Tạ Bình Xuyên nhẹ nhàng hỏi: “Em đến bệnh viện một mình sao?”   “Không đáng phải nhắc tới,” Từ Bạch nói một cách đơn giản, “Chúng ta đều đã là người trưởng thành.”   Cô không nhiệt tình như bình thường, càng không làm nũng, hiển nhiên là chưa dịu lại. Hơn nữa bắt đầu từ tối hôm qua, ngay cả một tiếng “anh ơi” cũng không gọi. Căn cứ vào kinh nghiệm của Tạ Bình Xuyên, biểu hiện này tương đương với đang tức giận.   Tạ Bình Xuyên buông chân cô ra, vào phòng ngủ tìm được thuốc mỡ, còn nhìn thoáng qua ảnh chụp X quang, đáng tiếng anh nhìn không hiểu, chỉ có thể cầm thuốc mỡ đi ra.   Anh tự tay bôi thuốc cho cô, cực kỳ dịu dàng. Có thể nhìn thấy một mặt này của anh, từ trước nay chỉ có Từ Bạch.   Từ Bạch mất tập trung nói: “Cảm ơn.”   Cô không nghe được cái câu “không cần khách khí” máy móc kia, Tạ Bình Xuyên để chân cô xuống, vẫn ngồi trên sàn nhà lạnh như băng đó, anh hỏi: “Ngoại trừ chuyện không nhận điện thoại, còn có chuyện nào khiến em cảm thấy thất vọng sao?”   Cho nên chịu đựng cái chân đang đau cũng muốn rời nhà đi lúc nửa đêm.   Tạ Bình Xuyên ngồi xếp bằng, ngẩng đầu nhìn Từ Bạch, trong lòng cực kỳ tò mò: “Em không nói thì anh không có khả năng đoán đúng được.”   Từ Bạch khom lưng tới gần, đối mặt với anh, đột nhiên cổ bị ôm lấy, cô bị bắt hôn môi với anh. Anh dùng một tay khác giữ chặt eo cô, để cho Từ Bạch ngồi vững lại, sau đó thỏa thích hôn hơn một phút.   Xưa đâu bằng nay, kỹ thuật của anh càng ngày càng giỏi. Sau khi anh dừng lại, Từ Bạch liền nói: “Anh đưa cho em một tấm thẻ tín dụng, nói là muốn mua em…”   Cô hơi cúi đầu, nói thật với anh: “Anh nói em đã theo anh là có ý gì?” Không khí đột nhiên xấu hổ, cô nói tiếp: “Còn nữa, anh tới gần đây một chút, em nói tiếp cho anh nghe.”   Tạ Bình Xuyên không nghi ngờ, vô cùng nghe lời mà tới gần.   Từ Bạch dựa sát vào tai anh, chậm rãi thổi khí.   Cô nói: “Có một người đàn ông, lúc nói chuyện với em đứng rất gần. Anh ta còn kéo tay em, nói một cách ấp úng, nhưng mà em biết mọi người đều là bạn bè, anh là người khoan dung rộng rãi, sẽ không để ý đến chuyện này, đúng không, anh?”   Mặc dù tiếng “anh” này gọi rất ngọt nhưng Tạ Bình Xuyên vẫn cực kỳ ghen tuông, hỏi cho ra chân tướng: “Là ai?”   Sau đó anh nhớ lại chuyện tối qua, nhớ tới Tô Kiều không hề giới hạn khoảng cách, nhưng cô ấy đối với nam hay nữ đều như nhau. Anh hiểu rõ ý của Từ Bạch   Tạ Bình Xuyên nói một cách lời ít ý nhiều: “Thật xin lỗi.” Sau đó lại nói tiếp: “Anh thật sự rất xin lỗi, sau này anh sẽ chú ý hơn.”   Anh đổi dáng ngồi, hơi quỳ gối. Đúng lúc Sủi Cảo Tôm ăn đồ hộp xong, vui vẻ chạy tới, bò lên chân Tạ Bình Xuyên, khoe cái bụng ra cho anh xem, dáng vẻ xin được vuốt ve.   Tuy rằng cả cơ thể Sủi Cảo Tôm đều là lông vàng nhưng lông ở bụng lại màu trắng, màu sắc y như bánh sủi cảo tôm thật, nhưng đệm thịt dưới chân lại là màu hồng phấn rất sạch sẽ.   Cho dù con mèo này có vung móng vuốt, bày ra dáng vẻ đáng yêu đi nữa thì Tạ Bình Xuyên cũng không sờ nó, ngược lại nắm lấy tay Từ Bạch.   Anh hỏi: “Ngoại trừ những chuyện kia còn có chuyện gì khác nữa không em?”   Tạ Bình Xuyên muốn hỏi tiếp, khi nào thì Từ Bạch dọn về. Còn một số đồ cô không mang đi, ví dụ như mấy cái váy, còn có con thỏ bằng nhung, Từ Bạch rất thích con thỏ này, Tạ Bình Xuyên nghĩ thầm. Tất nhiên cái này cũng đại biểu cho chuyện sớm hay muộn gì cô cũng phải về.   Từ Bạch đan mười ngón tay vào tay anh, hỏi ngược lại: “Em nói xong rồi, còn anh thì sao? Anh, anh có chuyện gì muốn nói với em không?   Tạ Bình Xuyên gật đầu một cái.   Anh đứng lên, làm như vô tình nói: “Buổi sáng còn có thời gian, anh giúp em dọn đồ.” Lý do của anh khá đầy đủ: “Em bị thương ở chận, ở chung với anh sẽ tiện cho việc anh chăm sóc em hơn.”   Nói xong, ngoài dự kiến của Tạ Bình Xuyên là Từ Bạch vẫn chưa đồng ý ngay.   Cô đắn đo một lúc lâu, sau đó lại nói: “Để em ở đây mấy ngày đã, em sẽ trở về tìm anh sau.”   Tạ Bình Xuyên im lặng, bởi vì anh không thể từ chối.   Có lẽ Từ Bạch biết, các cặp đôi yêu nhau ở chung hòa thuận với nhau hơn phân nửa là có gia đình hòa hợp, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, bởi vậy không cần phải tìm hiểu mà đã nhanh chóng trở nên tốt hơn. Hoặc là đã yêu đương nhiều lần, kinh nghiệm phong phú, hiểu được cách nhượng bộ và khuyên nhủ bản thân. Nhưng mà hai trường hợp trên đều không áp dụng được với cô.   Kỳ thật cũng áp dụng được với Tạ Bình Xuyên. Đối với Tạ Bình Xuyên mà nói, Từ Bạch cũng là mối tình đầu.   Cô chuyển chủ đề tới chuyện công ty: “Gần đây bộ phận phiên dịch không có việc gì để làm, ngược lại bộ phận kỹ thuật của anh hình như rất vội.”   Từ Bạch nói tiếp: “Ngày đó em gửi WeChat cho anh, nói đến chuyện của Triệu An Nhiên…… Là em nói nghiêm túc, lời nói và hành động của anh ta có mâu thuẫn.”   Trong bộ phận phiên dịch, người duy nhất chú ý đến điều này là Từ Bạch - người có tính cảnh giác rất cao.   Tạ Bình Xuyên đáp lại: “Trước khi em gửi tin nhắn tới, bọn anh đã điều tra tất cả người trong bộ phận phiên dịch.” Anh tiết lộ với Từ Bạch: “Khi đó đã có người phát hiện ra,  liền có người phát hiện, chuyên ngành chính của Triệu An Nhiên là máy tính,  sở trường về an toàn thông tin và dịch ngược.”