Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 48 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 48 Editor: Sherry   Cái gọi là “dịch ngược” là chỉ vấn đề phân tích ngược lại phần mềm, suy luận ra mã nguồn tương tự. Từ Bạch nghe không hiểu lắm, cô chỉ có thể đoán được đại khái.   Cô cúi đầu trầm tư, hỏi: “Căn cứ vào điều tra của các anh thì Triệu An Nhiên là gián điệp thương mại đúng không?”   Tạ Bình Xuyên khẳng định: “Chắc là hắn đã được bồi dưỡng.”   Mặc dù thân phận của Triệu An Nhiên được giấu rất kỹ nhưng vẫn bị bóc ra. Ở thời đại kỹ thuật số này, đối với cao thủ internet mà nói, rất dễ dàng điều tra được thông tin cá nhân của một ai đó.   Dựa vào thông tin mà Tạ Bình Xuyên thu thập được, từ cấp 3 Triệu An Nhiên đã tiếp xúc với lập trình, cũng thể hiện được khả năng trời cho. Nhưng mà vào năm hai đại học, công ty ba hắn làm ăn không tốt, buộc phải đóng cửa, nhà họ Triệu nợ nần chồng chất cho nên cùng đường.   Tài sản mất hết, nợ nần chồng chất, người thân như người lạ. Mọi người đều chỉ thích thêu hoa trên gấm chứ hiếm khi có người đi đưa than giữa ngày tuyết rơi.   Lúc ấy Triệu An Nhiên còn đang thực tập ở tổng công ty XV tại Bắc Kinh, đáng tiếc chưa được một tháng, hắn phải làm thủ tục thôi học, chuyển đến trung tâm nghiên cứu phát minh của XV ở Thượng Hải.   Tiền lương của trung tâm nghiên cứu phát minh ở Thượng Hải rất cao, nhưng cường độ làm việc cũng cao, được gọi là "797”, có nghĩa là sáng 7 giờ đi làm, tối 9 giờ tan, một tuần làm việc 7 ngày, không hề có thời gian rảnh rỗi.   Làm một lập trình viên chính, trạng thái của Triệu An Nhiên không khá hơn với mấy công nhân làm trong dây chuyền sản xuất là bao.   Sau đó hắn lại biến mất.   Công ty XV bắt đầu dùng Triệu An Nhiên, có thể nói trả giá rất nhiều, giữa bọn họ và Hằng Hạ không chỉ có tranh chấp về việc làm ăn mà còn có vô số thù mới hận cũ.   Nếu hận ý lên đến đỉnh điểm, vung một nhát kiếm thì mũi kiếm này nhất định sẽ hướng về phía Tạ Bình Xuyên.   Sau khi Tạ Bình Xuyên về nước thì làm việc ở công ty XV. Nhưng mà bởi vì tiền lương thấp, chức vụ cũng không phù hợp với khả năng của anh, lại là mối nguy hiểm đe dọa tới sự thăng tiến của trưởng phòng lúc đó, bị ông ta hất cho một chậu nước bẩn. Trong một khoảng thời gian ngắn, ồn ào đến nỗi ai cũng biết.   Anh rời khỏi XV, lại gia nhập Hằng Hạ. Qua bao nhiêu năm. Hằng Hạ đã giành được mấy chuyện làm ăn của XV. Vị trưởng phòng đã từng bỏ đá xuống giếng đó bây giờ đã được thăng chức lên làm phó tổng giám đốc công ty XV.   Tạ Bình Xuyên cũng không lo lắng cho bản thân mình, người anh lo lắng chỉ có Từ Bạch.   Anh nói: “Vốn dĩ năm đó anh về nước là bởi vì nhận được điện thoại của công ty XV. Bọn anh bàn về dự định của sản phẩm mới…”   Cuộc điện thoại năm đó khiến Tạ Bình Xuyên nhớ lại năm 18 tuổi, trước lúc ra nước ngoài đã ngoắc tay hứa hẹn với Từ Bạch. Lúc đó anh còn đang làm việc ở tổng bộ Google, nơi đó chưa bao giờ thiếu thiên tài, mặc dù đãi ngộ rất tốt nhưng anh vẫn lựa chọn từ chức.   Khi đó anh nghĩ về nước thì anh có thể vừa làm việc vừa chờ Từ Bạch tốt nghiệp, sáng đi chiều về, ngày qua ngày, cuộc sống như một trải nghiệm.   Từ Bạch giơ tay lên đặt lên vai anh: “Kỳ thật em cũng nghe nói anh và công ty XV cạnh tranh rất kịch liệt, mới bắt đầu xây dựng sự nghiệp đã bị bọn họ chèn ép.”   Cô ôm lên mặt của Tạ Bình Xuyên: “Em không biết phải giúp anh thế nào, chỉ có thể ở một bên cổ vũ cho anh.”   Khi Từ Bạch nói chuyện với anh, luôn đặc biệt chuyên chú, trong mắt phản chiếu bóng dáng của anh, ngẫu nhiên còn mang theo ý cười, thay đổi một cách vô tri vô giác, quyến rũ lòng người.   Tạ Bình Xuyên nắm ngược lại tay Từ Bạch, vuốt ve đầu ngón tay cô, không khí xung quanh ấm áp. Từ Bạch lại nhẹ giọng nói “Tối hôm qua anh không ngủ được nhiều, bây giờ hẳn là rất mệt?”   Cô vẫn săn sóc như cũ: “Anh đi ngủ thêm đi, lát nữa em gọi dậy.”   Tạ Bình Xuyên thả tay Từ Bạch ra, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Một mình ngủ không được.”   Từ Bạch nghĩ, cảm thấy gần đây anh bận rộn, không cách nào thả lỏng, cô vẫn nên chiều anh.   Ở trên chiếc giường nhỏ kia, Tạ Bình Xuyên nằm nghiêng, ôm eo Từ Bạch, bởi vì chân cô bị thương nên anh không dám động mạnh, nhẹ nhàng hôn lên mặt Từ Bạch, như đang tua chậm vậy.   Cửa sổ không đóng chặt, rèm che màu đỏ rủ xuống, lại bị gió thổi lên. Từ Bạch dựa sát vào người Tạ Bình Xuyên, tầm mắt nhìn về phía cửa sổ, cô không để ý, nhỏ giọng nhắc nhở : “Bây giờ em ở cạnh anh, không thể dùng tiền mà tính. Chỉ là vì em thích anh…”   Từ Bạch kéo chăn lên, cởi nút áo giúp Tạ Bình Xuyên, cô điều chỉnh tư thế ngủ, dựa sát vào anh hơn: “Lần sau anh uống say, đừng có nói lúc tức giận, em nghe xong sẽ đau lòng.”   Tạ Bình Xuyên trả lời, “Lúc đó do uống say nên không … Anh thật xin lỗi.”   Khi anh nói những lời này, Từ Bạch nhìn chằm chằm vào cổ anh. Cô nhớ đến tối hôm qua, trời rất lạnh, còn cùng Tạ Bình Xuyên đứng ngoài sân hứng gió lạnh, cuối cùng vẫn mềm lòng nói: “Được rồi, em tha thứ cho anh.”   Rồi sau đó, cô dựa sát hơn, mút hôn lên xương quai xanh của anh, dùng sức hơn ngày thường, cuối cùng cũng tạo ra một dấu hôn đỏ chót, như một cái dấu ấn.   Tạ Bình Xuyên hơi ngẩng đầu, để cho cô dễ dàng giày vò, khi cô đang nhẹ nhàng liếm mút, anh chậm rãi hỏi một câu: “Em nguôi giận chưa?”   Từ Bạch không trả lời, Tạ Bình Xuyên lại ôm chặt lấy cô, thấp giọng nói: “Em tức giận cũng không sao, chỉ cần sau này em bỏ nhà đi, báo với anh một tiếng, anh và em cùng đi.”   Ngoài cửa sổ không còn gió nữa, rèm cửa không lay động, ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống mùa đông giá rét.   Tạ Bình Xuyên ngủ ở nhà Từ Bạch một giấc, ăn xong cơm trưa liền đến công ty làm việc. Trước khi ra cửa, anh đi qua một cái gương, nhìn thấy mấy dấu hôn Từ Bạch tạo ra, nhưng mà cô rất chú ý đúng mực.  Tạ Bình Xuyên mặc quần áo chỉnh tề vào sẽ không nhìn thấy được cái gì cả.   Bên ngoài phòng làm việc của giám đốc, trợ lý Chu ôm một xấp tài liệu, đi theo sau Tạ Bình Xuyên, nói một cách đâu vào đấy: “Giám đốc, tôi đã sao lưu lại chứng cứ rồi, bao gồm những người có liên quan tới Tiểu Triệu, nhật ký bọn họ sử dụng máy tính, các thao tác đó cũng đã được bộ phận kỹ thuật phân tích. Đây là bản báo cáo thứ ba…”   “Tiểu Triệu” trong lời nói của trợ lý Chu đúng là Triệu An Nhiên của bộ phận phiên dịch.   Hơn nữa vài người bị hiềm nghi của bộ phận kỹ thuật gần như đều vi phạm quy định trong hợp đồng. Bộ phận pháp vụ của Hằng Hà đang thu thập chứng cứ, dự định vài ngày nữa sẽ khởi tố bọn họ. Chứng cứ đầy đủ, nhiều tội cộng lại, những thứ này sẽ khiến cho bọn họ chịu đủ hình phạt mà bọn họ đáng phải chịu.   Trợ lý Chu cũng hiểu được, ý của Tạ Bình Xuyên là không chỉ nhân dịp xử tội họ, mà còn phải xử lý nghiêm, giết một người răn đe trăm người, không khoan dung cho một đường sống nào cả.   Hắn nói: “Đúng rồi, giám đốc Tạ, vừa nãy tổng giám đốc Tưởng gọi tới, nói buổi chiều sẽ đến tìm anh.”   Tạ Bình Xuyên lấy chìa khóa, mở cửa phòng làm việc ra, quay đầu nhìn hắn hỏi: “Khoảng mấy giờ tổng giám đốc Tưởng tới?”   “Tổng giám đốc Tưởng không nói, gần đây anh ấy rất bận, hành trình thay đổi liên tục,” Trợ lý Chu ôm chặt tài liệu nói, “Tôi có nói chuyện với thư ký của anh ấy, chính là thư ký Trương. Thư ký trương nói hội đồng quản trị đang tạo áp lực cho tổng giám đốc Tưởng.”   Tạ Bình Xuyên đi vào phòng làm việc, ném túi công văn lên sô pha, mở nút áo tây trang ra. Anh nhận lấy xấp tài liệu trong tay trợ lý, đồng thời nói: “Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ tạo áp lực, mail phủi sạch quan hệ cũng đã gửi đến máy tính tôi rồi.”   Trợ lý Chu không khỏi cúi đầu, cảm thấy lo lắng cho công ty.   Hắn không giống với những nhân viên khác, mới vào công ty đã được Tạ Bình Xuyên nhìn trúng, đi theo làm trợ lý giám đốc cũng đã được nhiều năm.   Gần đây Hằng Hạ phát triển rất nhanh, người khác đều cho rằng bọn họ may mắn, nhưng làm trợ lý giám đốc, hắn hiểu rõ những khó khăn phía sau, tuyệt đối không thể chỉ khái quát trong hai chữ “may mắn”.   Trợ lý Chu cảm thấy tâm trạng nặng nề, lại nghĩ đến chuyện đêm qua mình gây thêm phiền phức cho Tạ Bình Xuyên, nhịn không được mở miệng nói: “Giám đốc Tạ, ngày hôm qua, cái vị “công chúa nhỏ”.... à chính là công chúa nhỏ gọi điện thoại sáu lần đó, tôi còn chưa xin lỗi.”   Hắn thở dài một hơi nói: “Thật xin lỗi giám đốc, không phải tôi cố ý tắt máy đâu. Tại lúc đấy quá căng thẳng nên tay tôi bị run.”   Bây giờ nghĩ lại vẫn căng như cũ.   Tạ Bình Xuyên là người theo khuôn phép như vậy, sao có thể đặt cái biệt danh “công chúa nhỏ” chứ, thế giới quan gần như sụp đổ.   Tạ Bình Xuyên cầm lấy một phần tài liệu, ngồi trên ghế dựa, mở ba cái màn hình ra, ngồi ngay ngắn: “Không sao, cô ấy tha thứ cho tôi rồi.”   Trợ lý Chu có lẽ đoán được cô gái kia là Từ Bạch.   Hắn nghe thấy Tạ Bình Xuyên hỏi: “Hôm nay Triệu An Nhiên đi làm không?”   “Anh ta có đi làm,” Trợ lý Chu đáp, “Chiều nay bộ phận phiên dịch có mở một cuộc họp, Trệu An Nhiên cũng đến đúng giờ. Số liệu và thao tác máy tính anh ta sở hữu, đều đang được chuyển tới tay chúng ta.”   Tổ chức cuộc họp vào buổi chiều hôm nay không chỉ có bộ phận phiên dịch của Hằng Hạ. Mà cách bọn họ mấy con phố, ở trong một tòa nhà cách đó không xa, trên một tầng treo biển công ty hành nghề nào đó, ngoài cửa chính thậm chí còn không dán tên.   Ngụy Văn Trạch đanh ở bên trong.   Hắn không mặc tây trang, ngược lại mặc một bộ đồ thoải mái, đưa lưng về phía Powerpoint, cười giải thích: “Hôm nay Triệu An Nhiên đi làm, không thể có mặt được. Anh ấy có mấy lời muốn tôi truyền lại cho mọi người.”   Phó tổng giám đốc công ty XV cũng ở đây.   Hai bên tóc ông ta đã điểm trắng, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, nhìn bản báo cáo trên tay, cười khúc khích, nói: “Được, Tiểu Ngụy, cậu cũng giúp tơi truyền lại với Tiểu Triệu là cậu ấy đã vất vả rồi.”   Bên cạnh phó tổng giám đốc là một người đàn ông trẻ tuổi.   Ngũ quan người nọ tương đối dẹt, mũi thấp, mắt cũng nhỏ, nhưng mà vẻ mặt lạnh nhạt lại khiến cho người ta không có cách nào bỏ qua. Hắn lấy hộp thuốc trong túi ra, hộp được làm rất đẹp mắt, phía trên còn có một chữ “Tần”, giống như là đồ đặt làm.   Phó tổng công ty XV thấy thế, lấy cái bật lửa được chạm khắc ra, đốt lửa cho người đàn ông trẻ tuổi kia: “Tổng giám đốc Tần bận rộn, chuyện của Hằng Hạ không cần phải lãng phí thời gian của ngài.”   Ngụy Văn Trạch cũng cười nói: “Tổng giám đốc Tần lo lắng rồi.”   Tổng giám đốc Tần tên là Tần Việt, nếu nói giữa hắn và Hằng Hạ có chuyện gì thì cái chuyện kia cũng khá lớn. Nguyên nhân là thế này, hắn không tiếc tiền giúp đỡ công ty XV, chỉ cần ai có tiền thì người đó khó tránh khỏi có dục vọng muốn nhiều hơn nữa. Đã từng là công ty hắn dẫm dưới lòng bàn chân, bỗng nhiên một bước lên trời, Tần Việt hắn là người đầu tiên nhìn không thuận mắt.   Ngụy Văn Trạch nhìn mặt đoán ý, rót cho Tần Việt một ly nước, trấn an nói: “Mọi chuyện đều tiến hành theo kế hoạch, Tổng giám đốc Tần có thể suy nghĩ chờ đến khi Hằng Hạ đóng cửa. chúng ta sẽ ăn mừng như thế nào?”   Nói xong, hắn nở nụ cười, nụ cười này gãi đúng chỗ ngứa.   Tần Việt nâng ly lên, một tay kẹp điếu thuốc: “Tôi cũng chẳng có ý kiến gì khác, phó tổng giám đốc tập đoàn Hằng Hạ tên là Lâm Hạ Hi đúng chứ. Cô ấy không tồi, hợp với mắt tôi. Tôi chỉ muốn sau khi Hằng Hạ đóng cửa, ôm phó tổng giám đốc của bọn họ một cái.”   Ngụy Văn Trạch cười nói: “Tôi đã từng nghe nói, tổng giám đốc Tần và phó tổng giám đốc của Hằng Hạ là bạn học cấp 3.”   “Chuyện trước đây không cần cậu nói ra,” Tần Việt ngẩng đầu, chỉ vào màn hình nói, “Tôi thấy cô gái bộ phận phiên dịch nãy cũng rất hợp gu, cô ta tên gì thế?”   Ngụy Văn Trạch nói ra sự thật: “Hình như là họ Từ, tên Từ Bạch.”   “À, vậy thì như này đi,” Tần Việt uống một ngụm trà, quơ quơ ly trà, “Chờ Hằng Hạ đóng cửa, tay trái tôi ôm Lâm Hạ Hi, tay phải ôm Từ Bạch, cùng mọi người chúc mừng, nhìn tổng giám đốc và giám đốc của bọn họ ngồi trong tù, không phải rất vui sao?”