Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 46 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 46 Editor: Sherry   Khi Từ Bạch quay lại hội trường, Tạ Bình Xuyên đang diễn thuyết.   Anh đứng dưới góc độ của công nghệ mới, giới thiệu sản phẩm của tập đoàn Hằng Hạ, nói một cách chậm rãi, sâu sắc, vừa mới nói xong một đoạn, dưới sân khấu đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm.   Tô Kiều cũng mời cánh truyền thông, phóng viên đã chuẩn bị câu hỏi từ trước, Tạ Bình Xuyên cũng trả lời y như kế hoạch, bọn họ làm tất cả đều là vì hoạt động kinh doanh và tuyên truyền.   Bởi vì chuẩn bị đúng chỗ, lần diễn thuyết này của Tạ Bình Xuyên có thể nói là hoàn mỹ không tì vết, không chê vào đâu được, hầu như không có sai sót gì cả.   Sau khi kết thúc, anh đi xuống sân khấu. Một vài người Mỹ bị hấp dẫn, thay phiên nhau bắt tay với Tạ Bình Xuyên, nói tới kế hoạch đưa ra thị trường và hợp tác đầu tư bên ngoài, Tạ Bình Xuyên dùng tiếng Anh trò chuyện cực kỳ thuận lợi, hoàn toàn không cần phiên dịch.   Mà Từ Bạch ở bên này, tổng giám đốc Tiền bên cạnh cô cũng nói: “Giám đốc Tạ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tập đoàn Hằng Hạ sẽ phát triển rất tốt.”   Tổng giám đốc Tiền mặc váy dài cổ lông, cổ áo được làm tơ nhân tạo cao cấp, không phải từ lông động vật. Bà đưa tay lên cô, nói đùa với Từ Bạch: “Bữa tiệc tối hôm nay giống như một cái vòng cổ vậy, tôi thấy tập đoàn Hằng Hạ chính là viên đá quý mà họ muốn làm nổi bật lên.”   Từ Bạch gật đầu, nhưng không lên tiếng.   Tổng giám đốc Tiền nhìn về phía Từ Bạch, thấy hai tay cô trống trơn, nhịn không được hỏi: “Ủa, bánh kem tôi đưa cho cô đâu, ăn rồi hả?”   “Vâng ạ, ăn rất ngon,” Từ Bạch cười nói dối, “Cảm ơn tổng giám đốc Tiền.”   Tổng giám đốc Tiền chỉ để ý đến bánh kem, lại không chú ý đến chỗ khác.   Nhưng mà không lâu phía trước, lúc Từ Bạch đuổi theo Tạ Bình Xuyên thì không may bị ngã. Mắt cá chân sưng lên, cô còn phải duy trì tư thế đứng.   Ngành nào cũng có khó khăn riêng của ngành đó. Tuân thủ quy tắc, làm cho hợp lý, có trả thì mới có nhận. Theo quan điểm của Từ Bạch, không có nghề nào là cao quý hay thấp kém, không cần phải phàn nàn, càng không cần phất cờ hò reo…… Cô có thể kiên trì cũng là vì tiền.   Tấm thẻ tín dụng kia của Tạ Bình Xuyên nằm trong túi áo của cô. Cô đặc biệt giữ gìn cẩn thận, định đến tối sẽ trả lại cho anh   Cô vẫn luôn chờ cho đến 10 giờ tối.   Phiên dịch xong ba thứ tiếng, giọng của cô hơi khàn. Cô đứng ở một góc trong hội trường, nhìn cái bóng phát ngốc, khác với chỗ ánh đèn đang tụ tập lại, Tạ Bình Xuyên đang được mọi người vây quanh.   Giám đốc hội trường, nói lời cảm ơn với nhóm phiên dịch viên, đồng thời tỏ vẻ, dựa theo quy định của hợp đồng, bọn họ có thể rời đi.   Sau khi mọi người giải tán hết, giám đốc khen ngợi Từ Bạch: “Tổng giám đốc Tiền có nhắc tới cô, phiên dịch Từ, cảm cô đã tham gia thúc đẩy hai bên ký hợp đồng.”   Từ Bạch nói: “Đây là việc tôi nên làm.”   Giám đốc cười tươi: “Tuần sau, Tập đoàn Tô Thị của chúng tôi còn có một hội nghị liên quan đến kinh doanh nữa, phiên dịch Từ, nếu cô có rảnh thì tôi sẽ bảo bộ phận kế hoạch liên hệ với cô…”   “Được, lần sau tôi cũng sẽ cố gắng hết sức,” Từ Bạch bắt tay với ông, nói lời tạm biệt, “Cũng không còn sớm nữa, tôi đi trước đây.”   Sảnh lớn vẫn ồn ào như cũ, người đánh đàn vẫn còn đang đánh đàn, tiếng nhạc nhẹ nhàng trầm lắng, vang ra tận ngoài cửa.   Trước cửa có dựng mấy bình sứ, trong bình đựng đầy hoa lan hồ điệp. Từ Bạch mặc áo khoác lông, cầm lấy balo của mình, đi ngang qua những bình hoa đó.   Bước chân không vững, suýt nữa thì cô va phải bình hoa rồi.   Mắt cá chân vẫn rất đau, hơn nữa càng ngày càng sưng, cô không thể không tránh né chuyện này nữa, nhanh chóng đến bệnh viện xử lý.   Ngoài chuyện này ra, cô còn muốn nói chuyện với Tạ Bình Xuyên.   Khóc thút thít không phải là biện pháp, mặc dù cô càng nghĩ càng đau khổ nhưng trong lòng cô vẫn chờ đợi một sự may mắn nào đó, là cô hiểu lầm ý của anh.   Từ Bạch đi vào sảnh lớn của khách sạn, chọn một chỗ yên tĩnh, gọi điện thoại cho Tạ Bình Xuyên. Cô gọi đến  lần, không có lần nào anh nghe máy, điện thoại luôn truyền đến tiếng “Tích tích” kéo dài.   Lưng như có kim chích, lo được lo mất.   Một lần cuối cùng, dường như Tạ Bình Xuyên thấy được, cô trực tiếp cúp điện thoại của anh.   Đầu ngón tay Từ Bạch chợt lạnh.   Cô lại lần nữa bật điện thoại lên, mở WeChat ra, hy vọng có thể nhận được tin nhắn gì đó. Đáng tiếc WeChat vẫn yên lặng như cũ, một chút gợn sóng cũng không có.   Đang lúc Từ Bạch làm mới bảng tin liền nhìn thấy trạng thái của Tô Kiều, trong chín tấm thì năm tấm ảnh đều có Tạ Bình Xuyên, vẻ ngoài sáng sủa đẹp trai, người tài giỏi tụ tập xung quanh, mà Tô Kiều đang khoác tay anh, chụp chung với anh hai tấm.   Một tấm trong đó là Tô Kiều đang nhón mũi chân, thì thầm với Tạ Bình Xuyên.   Chú thích của Tô Kiều là: “Chờ mong buổi tiệc tối hôm nay, cảm ơn tập đoàn Hằng Hạ, hy vọng có thể thành công.”   Tạ Bình Xuyên đưa ra lời khen cho Tô Kiều.   Suy nghĩ của Từ Bạch hỗn loạn, không bày ra vẻ mặt gì cả. Một lúc lâu sau, cô nín khóc, nở nụ cười.   Trái tim sụp đổ, tấn công phòng ngự đều thất thủ. Cái gọi là “Thất niên chi dương”*, có lẽ chỉ được bốn tháng, nghĩ đến câu “Em đã theo anh rồi” của Tạ Bình Xuyên, cô cảm thấy lòng ngực khó chịu, tim đập rất nhanh.   (*) Người xưa có câu: “Thất niên chi dương” nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng bảy năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời; bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp   Điều cô sợ nhất là đột nhiên bị vứt bỏ. Bởi vì gia biến năm đó, cũng xảy ra trong một đêm.   Đổi lại nếu có một người đàn ông khác ôm vai Từ Bạch, dán sát tai cô thì thầm gì đó, Tạ Bình Xuyên có thể để ý hay không? Đừng nói Từ Bạch sẽ không làm thế, Tạ Bình Xuyên cũng quản rất chặt chẽ.   Bỗng nhiên cô cảm thấy rất mệt mỏi.   Điện thoại rơi xuống đất.   Màn hình vỡ nát, Từ Bạch nhặt nó lên, tắt nguồn.   Hơn 10 giờ tối, cô đi đến bệnh viện, bởi vì vẫn mang giày cao gót nên lòng chân cũng bắt đầu sưng to. Bác sĩ trực ban “a” một tiếng, hỏi: “Người nhà của cô đâu?”   “Tôi không có người nhà,” Từ Bạch nói, “Tôi tới một mình.”   Bác sĩ nhíu mày, xem xét tình trạng của cô, lại nói: “Đi chụp X quang trước đã, chờ tôi nhìn kết quả xong mới xem có tổn thương đến xương cốt hay không.”   Ông viết một vài điều lên trên bệnh án, thuận miệng nói: “Một mình sống Bắc Kinh chắc là không dễ dàng gì, chờ lát nữa chụp X quang xong, nếu không tổn thương đến xương, tôi kê thuốc cho cô, cứ uống thuốc theo hướng dẫn, nửa tháng là khỏe…”   Từ Bạch cười nói: “Vâng.”   Nụ cười của cô không chân thành, trong mắt không có cảm xúc.   Bác sĩ nói lời thấm thía: “Lúc cô về nhà, đi đứng bất tiện, nhờ một người bạn tới đón đi, đừng để trật chân thêm lần nữa, chăm sóc không tốt thì rất phiền phức đó.”   Từ Bạch nói lời cảm ơn.   Nhưng sau đó cô lại nghĩ đến một chuyện, hình như cô… Cũng không có bạn bè.   Từ sau khi về nước, cuộc sống của cô luôn lấy Tạ Bình Xuyên làm trung tâm. Mỗi lần rảnh rỗi, cô sẽ thu thập sách dạy nấu ăn, ở nhà dọn dẹp. Mới đầu Từ Bạch không biết nấu cơm, nhưng bây giờ cô nắm rõ rất nhiều cách nấu ăn, còn có thể làm ra những món ngon như thế.   Cô thay đổi, biến tấu thể hiện tài nấu ăn của mình, lúc nào cũng ưu tiên khẩu vị của Tạ Bình Xuyên. Cô nghiên cứu loại sách anh thích, nghiền ngẫm thói quen hằng ngày của anh, làm mọi cách khiến anh vui vẻ. Từ Bạch cứ vậy mà cho rằng, mọi việc cô muốn làm đều có thể làm tốt được.   Nhưng hiện thực lại cho cô một cái tát.   May mà mắt cá chân không bị tổn thương đến xương, chỉ là bị bong gân thông thường. Cô cầm ảnh chụp X, còn có thuốc mà bệnh viện kê, bắt taxi về nhà Tạ Bình Xuyên.   11 giờ tối, anh vẫn chưa trở về.   Từ Bạch đổi dép lê, bôi thuốc mỡ, vào phòng ngủ sắp xếp đồ. Mấy tháng trước, cô dọn đến nhà Tạ Bình Xuyên cũng không có nhiều hành lý gì, bây giờ xem ra cô vẫn không thừa thứ gì.   Dây chuyền kim cương Tạ Bình Xuyên tặng cô, Từ Bạch bỏ lại vào hộp đặt ở đầu giường, cô không có dự định mang đi. Còn có con thỏ bằng nhung kia, cô cũng không muốn đem theo.   Ngay cả cúc áo thứ hai của anh, Từ Bạch cũng dùng kim may lại.   Lúc xách theo hành lý xuống lầu, trong ngực chỉ ôm Sủi Cảo Tôm.   Sủi Cảo Tôm không biết đã xảy ra chuyện gì, cực kỳ lo lắng mà kêu “Meo meo”, Từ Bạch liền nhẹ giọng dỗ: “Sủi Cảo Tôm ngoan, chị mang em về nhà.”   Tháng bảy lúc cô vừa tới Bắc Kinh, có thuê một căn phòng, ký hợp đồng nửa năm, chưa từng nghĩ tới việc trả phòng, có lẽ lúc ấy cô để lại cho mình một đường lưu. Cô vẫn còn giữ chìa khóa.   Nửa đêm, Từ Bạch trở lại tiểu khu kia. Trong phòng không có hơi người, cái bàn đọng một lớp bụi, cô bận rộn quét dọn vệ sinh, lau sàn, còn không quên làm tổ cho Sủi Cảo Tôm.   “Ngủ đi,” Từ Bạch vuốt ve đầu nó, “Chờ đến khi em tỉnh lại, mọi chuyện đều đã qua.”   Sủi Cảo Tôm lại rất ngoan, cọ cọ lên người Từ Bạch vài cái, chui vào trong cái ổ mềm mại, nhỏ giọng “meo” một tiếng.   Người ngủ không được lại là Từ Bạch.   Cô dọn xong giường thì đã đến khuya. Tiếng gió ngoài cửa sổ khiến cho người ta sợ hãi, bóng tối bao phủ cả căn phòng, cảm giác áp lực ập tới khiến hô hấp của cô khó khăn, trái tim đau đớn không cách nào nằm thẳng, chỉ có thể nghiêng người cuộn tròn lại, cảm xúc thật sự có thể ảnh hưởng tới sức khỏe, cô đã sớm biết điều này.   Tạ Bình Xuyên còn không biết Từ Bạch ngồi ở đâu.   Đêm nay, anh bận việc xã giao. Hai giờ sáng mới ra khỏi khách sạn.   Tài xế của anh đã chờ ở ngoài, chuẩn bị thay giám đốc lái xe. Tô Kiều đi ra tiễn, sắp đến cửa còn hỏi một câu: “Từ Bạch nhà anh đâu, về trước rồi sao?”   Tạ Bình Xuyên “Ừ” một tiếng, trả lời: “Tôi thấy cô ấy rời đi rồi.”   Sau đó, cô gọi điện cho Tạ Bình Xuyên tổng cộng sáu lần. Nhưng mà trước khi anh lên sân khấu diễn thuyết, đã đưa túi công văn cho trợ lý, điện thoại cũng ở trong đó. Trợ lý thấy điện thoại rung lên, lại thấy tên người gọi là “công chúa nhỏ”, không rõ lai lịch như thế nào. Trong lòng khẩn trương, ngón tay lại ấn nhầm nút, không may tắt điện thoại đi.   Lúc Từ Bạch gọi điện thoại tới, Tạ Bình Xuyên đang trò chuyện với mấy người nước ngoài, nói tới việc hợp tác đưa ra thị trường, trợ lý không dám tiến lên làm phiền.   Chờ sau khi Tạ Bình Xuyên biết được, gọi lại nhưng không có người nhận.   Men say ập tới, anh có chút mệt mỏi, những vẫn cầm điện thoại lên, thao tác thuần thục như cũ. Anh đứng bên cạnh hội trường, dùng hệ thống định vị GPS do anh tự cài vào, kiểm tra vị trí của Từ Bạch.   Phát hiện Từ Bạch về nhà, lại không muốn nhận điện thoại, chỉ cho rằng cô đang cáu kỉnh.   Tạ Bình Xuyên cũng không nghĩ đến chuyện Từ Bạch ở nhà một tiếng liền xách hành lý rời khỏi anh.   Đêm nay, gió bắc cực kỳ lạnh, ánh trăng mờ ảo như phủ sương   Sau khi Tạ Bình Xuyên về nhà, tự giác thấy bản thân đầy mùi rượu nên đi tắm trước. Vì để không đánh thức Từ Bạch nên anh không mở đèn phòng ngủ, chờ đến khi tắm xong lên giường, giống như mình thường muốn ôm Từ Bạch vào trong ngực, lại phát hiện trên giường không có ai.   Bởi vì chuyện kích thích như thế mà cơn buồn ngủ biến mất, cũng tỉnh rượu được một nửa.   Khoảng 4 giờ sáng, anh gõ cửa nhà Từ Bạch.   Từ Bạch căn bản không ngủ. Cô mặc dép lê xuống giường, men theo vách tường đi tới cửa, thông qua mắt mèo nhìn thấy Tạ Bình Xuyên, càng không thể hiểu nổi ý của anh.   “Em mở cửa đi,” Tạ Bình Xuyên đứng dựa vào cửa, “Trước khi em đưa ra quyết định này, không thèm bàn bạc chút gì sao?”   Anh cầm cái áo khoác, chỉ mặc một bộ quần áo rất mỏng, ra cửa liền vội vàng đi, không có tâm trạng chỉnh đốn bản thân. Dáng vẻ này của anh, rất có ý vị suy sụp, giống năm anh 18 tuổi, bị cảm phát sốt nằm trên giường.   Nhưng mà Từ Bạch thờ ơ.   Cô nói: “Em đã trả lại thẻ cho anh rồi… Em không muốn tiếp tục ở bên cạnh anh nữa.”   Cách một cánh cửa, giọng Tạ Bình Xuyên khàn khàn hỏi: “Cái gì gọi là em không muốn tiếp tục ở cạnh anh?” Anh lấy chìa khóa trong túi ra, cắm vào ổ khóa nhà Từ Bạch.   Bốn tháng trước anh đã làm một chiếc dự phòng.   Từ Bạch không đoán được anh lại giỏi về tâm kế như vậy.   Cửa phòng bị mở ra, gió lạnh ùa vào..   Tạ Bình Xuyên rút chìa khóa ra, đóng cửa lại. Vẻ mặt anh lạnh nhạt, nhấc chân đi về phía Từ Bạch, nhưng mỗi lần anh tới gần một chút, Từ Bạch đều sẽ lùi lại về phía sau. Ngược lại Sủi Cảo Tôm ở trong nhà bừng tỉnh dậy, thấy Tạ Bình Xuyên đã lâu không gặp, không cảm thấy có chuyện xảy ra mà nhào vào lòng anh.   Tạ Bình Xuyên nói: “Hôm nay Sủi Cảo Tôm đáng yêu hơn em nhiều.”   Anh cởi áo khoác gió ra, treo lên cái giá bên cạnh, không có chút tự giác nào của khách không mời mà đến.   Trong lòng Từ Bạch tủi thân, đôi mắt phủ đầy nước mắt, nhưng cô vẫn cứ quật cường, nước mắt không rơi xuống: “Anh còn tới tìm em làm gì, hảo tụ hảo tán không được sao…”   Nghĩ đến chuyện Tạ Bình Xuyên cúp điện thoại, thân mật quá mức với Tô Kiều, rồi lại giễu cợt cô, đưa tấm thẻ cho cô như đang rủ lòng thương mà ban tặng, trong lòng cô cực kỳ khó chịu, còn có một loại chán nản.   Chỉ có người gần gũi nhất mới có thể cầm dao, đâm vào chỗ chuẩn nhất.   “Có phải anh cảm thấy mười năm không gặp, em là người rất dễ dãi, rất tùy tiện?” Từ Bạch ngồi trên sô pha, giọng nói nhẹ hơn so với ngày thường “Cho nên cho dù anh nói gì, làm gì, chỉ cần cho hai viên kẹo thì hôm sau em sẽ quên hết.”   Tạ Bình Xuyên ngồi xuống cạnh cô.   Anh nói: “Em xem nhẹ bản thân mình rồi, em không phải là người dễ dãi cho nên anh tốn rất nhiều thời gian và công sức.” Anh nghiêng mặt qua muốn thân mật với Từ Bạch, nhưng cô nhanh chóng trốn đi. Anh lùi lại cầm lấy tóc cô.   Tạ Bình Xuyên vân vê sợi tóc cô, tóc đen nhánh mềm như lụa, dễ dàng quấn quanh ngón tay. Anh xem lại lời nói và hành động của mình hôm nay, chỉ cảm thấy lúc tối sau khi uống rượu xong, lời nói chẳng phân biệt nặng nhẹ, chỉ sợ là đã khiến cô tổn thương.   “Ngủ trước đi đã,” Tạ Bình Xuyên đề nghị, “Giờ đã là bốn giờ sáng rồi, em muốn nói gì thì đợi mai hẵng nói.”, khi đó anh cũng tỉnh táo hơn.   Từ Bạch lại nói: “Nhà em chỉ có một cái giường.”   Tạ Bình Xuyên không nhịn được mà bật cười: “Vừa hay, anh ôm anh nghĩ.” Anh kề sát vào tai cô, giọng trầm trầm: “Anh uống quá nhiều rượu, vừa mệt vừa đau đầu, có thể cho anh tá túc một đêm được không?”   Nói xong, anh nhìn tình hình, hôn lên vành tai cô.   Từ Bạch đẩy anh ra.   Cô chất vấn: “Có phải sau khi anh lên giường phát hiện em không có ở đó, cảm thấy thiếu thiếu cái gì nên cố ý tới đây tìm em không?” Hai mắt cô trong suốt, dưới ánh đèn sáng ngời, phát ra ánh sáng nhỏ vụn vặt.   Từ Bạch cứ như vậy nhìn anh.   Tạ Bình Xuyên không cách nào nói dối.   Anh nói: “Em là người bên gối, cũng là người trong lòng.”   Từ Bạch lại không tin. Cô cảm thấy lúc nào anh cũng nói lời ngon tiếng ngọt, giống người làm về khoa học và công nghệ một chút nào. Huống gì anh tránh nặng tìm nhẹ, hỏi một đằng trả lời một nẻo, giữa một đám người nước ngoài lại xuất hiện ông lão bán bánh quẩy vậy.   Cô đứng dậy khỏi sô pha, để lại một bóng dáng: “Tôi đi ngủ, mời ngài tùy tiện.”   Từ khi xác định quan hệ cho đến nay, đây là lần đầu tiên Tạ Bình Xuyên thấy Từ Bạch lạnh nhạt như vậy. Cô ngây thơ lại nghiêm túc, nhiệt tình lại súc tích, giống như tập hợp lại những cái mâu thuẫn với nhau, bất cứ mặt nào cũng khiến cho người ta sa vào.   Tạ Bình Xuyên không thể ngủ trên sô pha. Từ Bạch ở gần ngay bên cạnh, anh chờ đến khi phòng ngủ không có âm thanh nào khác, liền nhẹ nhàng leo lên giường cô, đệm giường vừa cứng vừa nhỏ, chỉ bằng giường trong ký túc xá. Nhưng anh cảm thấy cả người hoàn toàn thả lỏng, còn duỗi tay ôm lấy Từ Bạch.   Từ Bạch chưa ngủ.   Tạ Bình Xuyên nhận sai với cô: “Anh sai rồi.”   Từ Bạch hỏi ngược lại: “Sai chỗ nào?”   Sau khi Tạ Bình Xuyên uống say, phẩm hạnh cũng giảm xuống, anh nói: “Anh phạm phải mấy chục sai lầm, em cho anh hôn một cái rồi anh nói cho em một lỗi.”   Từ Bạch nói như chém đinh chặt sắt: “Không cho hôn.” Sau đó cô nói chậm lại: “Anh đừng như vậy, nếu anh chán tôi hoặc không còn tình cảm nữa, chúng ta hảo tụ hảo tán, chừa cho nhau chút tôn nghiêm.”   “Nhà của em không có áo mưa nhỉ,” Tạ Bình Xuyên nói nhỏ bên tai cô, như uy hiếp cũng như giải thích, “Tiểu Bạch, lại nói những lời này nữa, khả năng ngày mai sẽ mang thai.”