Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 41 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 41 Editor: Sherry   Từ Bạch nghiền ngẫm ý tứ của Tạ Bình Xuyên, nói một cách cực kỳ thành khẩn: “Tuy nói như vậy nhưng em hiểu rõ chừng mực.”   Cách xử sự của cô rất thông tình đạt lý, không cần Tạ Bình Xuyên phải nhọc lòng.   Tạ Bình Xuyên đứng dậy khỏi ghế, đi đến cái sô pha kia, thong dong bình tĩnh ngồi xuống chỗ gần chỗ của Từ Bạch.   Sô pha dài chừng hai mét rưỡi, đệm màu đen được làm bằng da, khung ghế được chạm rỗng, rất giống với cái trong nhà Tạ Bình Xuyên. Hơn nữa ở cạnh Tạ Bình Xuyên, Từ Bạch nhất thời thả lỏng cảnh giác, tựa như lúc về tới nhà, dựa lên bờ vai anh.   Ở công ty, Từ Bạch luôn rõ ràng chuyện công chuyện tư. Nhưng mà lúc ở nhà cô rất dính người.   Giống như bây giờ vậy.   Tạ Bình Xuyên đưa mắt nhìn cô, thấy cô mím môi, sắc môi mềm mại, dáng vẻ gấp gáp muốn được vỗ về, anh cúi đầu lại gần Từ Bạch, nhẹ nhàng hôn cô một cái.   Từ Bạch ngẩn ra, sau đó lại cách anh gần hơn: “Vừa nãy anh hôn trộm em…”   “Đây không tính là hôn trộm,” Tạ Bình Xuyên nói, “Là quang minh chính đại.”   Cô gái khác nghe xong những lời này, có lẽ sẽ xấu hổ trong chốc lát, nhưng mà phản ứng của Từ Bạch không giống người thường —— Cô chỉ vào gương mặt mình, chọc chọc lên làn da trắng nõn mềm mại như bánh gạo, nói: “Vậy thì anh hôn em thêm lần nữa.”   Tạ Bình Xuyên rất biết nghe lời.   Anh kéo tay Từ Bạch ra, lại hôn cô thêm nhiều lần nữa.   Rõ ràng là đang trong phòng làm việc.   Từ Bạch tự biết không đúng nhưng lòng lại rất vui mừng.   “Anh đã nói với chủ quản của em,” Tạ Bình Xuyên dừng lại, nói đến chuyện chính, “Điều kiện của Hà Hưng Hoài không đủ để vào đây làm việc, chiều nay hắn ta nên nghỉ việc rồi.”   Dường như là theo lẽ mà xử lý một cách công bằng.   Từ Bạch ăn ngay nói thật: “Trình độ tiếng Pháp của hắn khá ổn, chỉ là tính tình và thái độ…”   “Hắn ở Pháp 5 năm,” Tạ Bình Xuyên cũng nói thẳng không cố kỵ, “Bởi vì thành tích quá kém nên bị thôi học, chuyển sang một trường khác.”   Mọi người luôn có thể hiểu được những người đã trải qua những chuyện giống mình.   Trái lại, cũng sẽ càng bài xích mặt đối lập.   Tạ Bình Xuyên cũng không phải là ngoại lệ. Thời điểm anh học đại học, hằng năm đều duy trì thành tích ưu tú toàn khoa, cho nên không hiểu một chút gì về khái niệm kém đến thôi học.   Hơn nữa Hà Hưng Hoài dùng từ thô bỉ, bắt nạt Từ Bạch. Tạ Bình Xuyên lấy thành kiến mà soi kỹ, đánh giá càng không chút lưu tình nào: “Căn cứ vào hồ sơ mà bộ phận nhân sự giữ lại, trong năm mươi người nhận được lời mời gia nhập công ty, Hà Hưng Hoài chỉ có thể tính là trung bình.”   Từ “trung bình” này cũng quá khen hắn rồi, Tạ Bình Xuyên sửa lại lời: “Còn không được trung bình nữa.”   Từ Bạch nhíu mày lại, nghi hoặc khó hiểu: “Vậy vì sao hắn lại có thể vào bộ phận này được?”   “Cái này phải hỏi giám đốc Diệp của các em.” Tạ Bình Xuyên nói.   Anh dựa lưng vào sô pha, nghĩ đến tiền căn hậu quả.   Tình hình hiện nay cũng không rõ ràng lắm, anh nghĩ mà phiền lòng, tập đoàn từ từ lớn mạnh, căn cơ lại không ổn định. Là cổ đông đồng thời cũng là đối tác gây dựng sự nghiệp, chức trách của Tạ Bình Xuyên không chỉ có ở chỗ bộ phận kỹ thuật.   Từ Bạch không đoán được anh đang nghĩ cái gì, cũng im lặng tự hỏi như anh.   “Giám đốc Tạ…” Từ Bạch kêu lên.   Tạ Bình Xuyên thờ ơ, dường như không nghe thấy.   Từ Bạch hiểu rõ nói: “Anh?”   Tạ Bình Xuyên đáp lại: “Anh đây.”   Từ Bạch chăm chú nhìn anh, ánh mắt trong suốt, giống như hồ nước mùa xuân. Cô phủ tay lên ngực Tạ Bình Xuyên, cẩn thận mà dè dặt dò hỏi: “Anh, anh không giận em chứ?”   Tạ Bình Xuyên hỏi ngược lại: “Anh có khi nào giận em sao?”   Anh nắm lấy tay Tạ Bạch, mười ngón tay đan xen vào nhau vì ngón tay cô rất mềm nên anh không dám dùng sức, giọng điệu cũng dịu dàng lại: “Người bắt đầu trước không phải em, em lo lắng cái gì?”   Câu trả lời rất sinh động.   Chuyện tình cảm ở công ty còn trắc trở, huống hồ là giữ cấp trên và cấp dưới.   Vì tránh những lời đàm tiếu, Từ Bạch đặc biệt chú ý đúng mực, cô cho rằng công ty là nơi mình làm công, đồng nghiệp là những người mình cùng hợp tác, mọi người đều có quyền riêng tư cá nhân, cần phải tôn trọng lẫn nhau.   Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, không cần thiết phải nói ra.   Ngoại trừ chuyện đó ra, chuyện cô không dám nghĩ chính là qua lại với Tạ Bình Xuyên liệu có thật sự bền vững không?   Từ Bạch mở miệng nói: “Hà Hưng Hoài mới vào được một tuần, theo lý mà nói sẽ không để ý đến chuyện của chúng ta… Nhưng em không đoán ra được ai là truyền ra.”   Cô cúi đầu nhìn thảm, còn có đôi giày đang dẫm lên thảm: “Không phải là em muốn che giấu ở công ty. Nhưng nếu em là tổng giám đốc, giám đốc bộ phận, hoặc là người làm lâu năm, em nhất định sẽ quang minh chính đại.”   Từ Bạch nói tới đó liền dừng.   Tạ Bình Xuyên lại hiểu rõ ý tứ sâu xa của cô.   Anh nói: “Cho dù em có công bố hay không thì cũng sẽ có người nói ra nói vàng.”   Câu trả lời của Tạ Bình Xuyên nằm ngoài dự đoán của Từ Bạch.   Tay cô đặt lên vai anh, tiếp tục phân tích: “Giám đốc Tạ, anh không để bụng đến những lời bàn tán mà người khác nói sao?”   Tạ Bình Xuyên trong ấn tượng của Từ Bạch, từ nhỏ đến lớn đều đứng ở trên cao, không hề giống những người khác.   Nhưng mà hôm nay, Tạ Bình Xuyên như rút hết vầng hào quang trên người, biểu hiện như một thương nhân: “Nếu bàn tán được coi như là một tội thì công ty chúng ta sa thải ít nhất một nửa số người.”   Anh ngồi trên sô pha màu đen, trước mặt có một ly cà phê, trong ly chỉ có nước tinh khiết, phù hợp với thói quen nhiều năm của anh.   Tạ Bình Xuyên bưng cái ly lên nói: “Ý kiến của mỗi người là khác nhau, sao có thể lấp kín miệng họ được chứ? Bịt miệng của dân còn nguy hiểm hơn chặn sông phòng lũ, anh hiểu rõ những lời này.”   Anh không hề giữ lại mà chào hàng kinh nghiệm: “Đối với công ty mà nói, năng lực của em càng quan trọng hơn. Trong hoàn cảnh làm việc bình thường, nếu em là người không thể thay thế và duy trì được những mối quan hệ của mình thì không cần thiết phải để ý đến đánh giá của mọi người.”   Từ Bạch trịnh trọng mà “Vâng” một tiếng.   Cô xác thật nghe hiểu.   Cũng không biết vì sao mà hình như lại càng thích Tạ Bình Xuyên hơn, dù sao thì anh cũng là người thông minh, chẳng phải rất khiến người ta yêu thích sao? Nhưng mà Từ Bạch vẫn hỏi thêm một câu: “Anh, nếu nói vậy thì Hà Hưng Hoài mắng em cũng là biểu đạt ý kiến của mình sao?”   “Hắn không giống,” Tạ Bình Xuyên đặt cái ly xuống, đả kích, “Hắn không có ý nghĩa tồn tại.”   Lời này rất khiến người ta đau lòng.   Từ Bạch lại cho rằng Hà Hưng Hoài xứng đáng với những việc đó.   Ba giờ rưỡi chiều hôm đó, Từ Bạch đi ra khỏi phòng làm việc của Tạ Bình Xuyên, đáy lòng như bỏ xuống một cục đá. Tạ Bình Xuyên đi theo cô vào thang máy, tự mình dẫn Từ Bạch xuống tầng 5. Tuy rằng thời gian của anh rất có hạn, buổi chiều còn có một cuộc họp hội đồng quản trị nữa.   Bọn họ tách nhau ra ở ngoài của phòng làm việc.   Chẳng khác nào là đang thừa nhận.   Sau khi bóng dáng của Tạ Bình Xuyên biến mất, giám đốc Diệp chờ đợi đã lâu xuất hiện.   “Từ Bạch, tôi đã em qua mail của cô rồi, cũng đã nhận thông báo của chủ quản.” Giám đốc Diệp vẫn trước sau như một, đeo một cái kính gọng vào, anh ta đứng trước cửa văn phòng, một tay bỏ vào trong túi áo khoác, một tay khác đẩy của ra để cho Từ Bạch đi vào.   Bầu không khí trong phòng cũng khác những lúc bình thường.   Ngoài cửa sổ, mưa vẫn to như cũ, hạt mưa rơi tí tách, gió lạnh thổi qua còn tạo nên những âm thanh nhỏ, ngoài đường, bánh xe ô tô chạy ngang qua vũng nước phát ra âm thanh phần phật.   Đại đa số các đồng nghiệp đều đang chăm chú làm việc, ví dụ như Triệu An Nhiên và Tống Giai Kỳ, còn có một số nhỏ khác không biết là ai mà nhìn ngó khắp nơi, giống như đến xem kịch.   Hà Hưng Hoài đứng ở vị trí của hắn, cúi đầu thu dọn đồ vật của mình.   Chủ quản bộ phận của bọn họ vô cùng khách khí, lúc chiều hẹn Hà Hưng Hoài nói chuyện còn pha cho hắn một ly cà phê nóng, ngoài mặt cũng rất khách khí, bảo Hà Hoài Hưng không cần phải áp lực.   Trong lòng Hà Hưng Hoài cho rằng, chủ quản muốn nghe hắn giải thích.   Nếu hiện thực tàn khốc phát ra âm thanh thì lúc này hắn đã điếc rồi. Chủ quản căn bản không nghe qua trình, nói tới nói đi cũng chỉ có một ý: “Cậu không thích hợp với cách làm việc của công ty, cũng không gánh vác được công việc hiện tại, cậu bị đuổi việc, chúc cậu may mắn lần sau.   Vốn đang trong giai đoạn thực tập, giờ ngay cả cơ hội lên làm nhân viên chính thức cũng không có.   Chủ quản cũng không muốn lãng phí thời gian, có thể pha cho Hà Hưng Hoài một ly cà phê đã là tốt lắm rồi.   Hà Hưng Hoài nghe được một câu cuối cùng là: “Ngày mai cậu không cần tới làm nữa, tôi đã nói với giám đốc Diệp rồi, cậu về thu dọn đồ đạc đi.”   Cái câu “Thu dọn đồ đạc đi” cơ bản chẳng khác nào “Cậu cút sớm đi”.   Trước đây Hà Hưng Hoài cũng nghe nói qua về các công ty IT, ví dụ như ăn trộm mấy hộp bánh trung thu, trong ngày đó đã bị sa thải ngay lập tức. Hắn vốn tưởng rằng Hằng Hạ “lấy con người làm tiền đề”, sẽ khác những công ty đó, kết quả là quạ trên thế giới này đều đen giống như nhau.   Hắn càng nghĩ càng giận.   Trên bàn làm việc còn có lẵng hoa bằng sắt, bên trong toàn là hoa Diên vĩ   Đồng nghiệp đối diện nói: “Hoa này đẹp như vậy, cậu sẽ mang đi hả?”   Đồng nghiệp kia không khỏi xúc động, còn an ủi một câu: “Rời khỏi tập đoàn Hằng Hạ, trời đất vẫn rất rộng lớn, hơn nữa tiếng Pháp của cậu lại tốt như vậy, chúc cậu tiền đồ như gấm.”   Bên cạnh có người nói tiếp: “Đúng vậy, quay lại Paris cũng được.”   Hà Hưng Hoài vừa vào được mấy ngày, câu cửa miệng chính là —— “Lúc tôi ở Paris.”   Trong mắt người khác, thủ đô Paris của Pháp, là bảo tàng Louvre với muôn vàn bộ sưu tập, là Moulin Rouge xa hoa đồi trụy, là Nhà thờ Đức Bà trên sông Seine, là đại lộ Champs Elysées nhộn nhịp.   Nhưng đối với Hà Hưng Hoài mà nói, Paris cũng là nơi mà hắn thuê một cái chung cư nhỏ với người khác, là khu dân cư nghèo mà người Ả Rập chặn đường đánh cướp, là nơi pháp luật lỏng lẻo luôn dung túng tội phạm, là không thể hiện ra bên ngoài nhưng sâu bên trong lại kỳ thị chủng tộc.   Ra nước ngoài giống như bị vây trong một cái thành trì, có một số việc, chỉ đi ra ngoài mới biết được. Lời nói khó có thể hình dung, trừ phi tự mình trải nghiệm.   Ở công ty bên Paris, hắn không thể hòa nhập được, phải nhờ vả người quen, đau khổ chờ đợi thật lâu mới có cơ hội đến Hằng Hạ.   Hà Hưng Hoài không thu dọn tiếp mà quay đầu nhìn về phái Từ Bạch.   Cách đó không xa, Triệu An Nhiên đứng dậy, ôm văn kiện đến gần: “Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, không ngờ lại có kết quả này.” Dường như hắn rất hiểu tính cách của Hà Hưng Hoài, trong tay cầm một cái thẻ mua sắm của siêu thị.   Triệu An Nhiên đưa thẻ mua sắm cho hắn: “Hưng Hoài, coi như là quà tạm biệt.”   Có một số thời điểm, ơn huệ nhỏ càng có ý nghĩa hơn so với tưởng tượng.   Hà Hưng Hoài nhận thẻ mua săms, ngoài miệng còn nói: “Sao lại khách khí như vậy? Tôi đi cũng không phải là vì anh.”   Thanh âm ồn ào có chút lớn, cố ý nói cho người khác nghe.   Vốn dĩ hắn chỉ tức giận một chút, cho đến khi Từ Bạch đứng cạnh một người đàn ông ở ngoài cửa, người nọ mặc tây trang giày da, tác phong nhẹ nhàng, cực kỳ khiến người ta chú ý, đồng nghiệp nữ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Là giám đốc Tạ.”   Vài đồng nghiệp nữ nhìn nhau cười, dường như có thể nhìn thấy Tạ Bình Xuyên là một chuyện rất đã mắt.   Lại nhìn Từ Bạch, tuy rằng đã chú ý khoảng cách nhưng thái độ vẫn thân thiết như thế, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết tám phần là cô đi báo cáo.   Kẻ ty tiện bỉ ổi —— Hà Hưng Hoài nghĩ như thế.   Rốt cuộc hắn cũng viết vì sao chủ quản không nghe hắn giải thích mà trực tiếp đuổi hắn ra khỏi công ty.   Triệu An Nhiên còn nhỏ giọng an ủi: “Có một số việc không phải chúng ta có thể thay đổi, chúng tôi đều biết cậu có trình độ…”   Nói đến đây, Triệu An Nhiên cười rất chất phác, hắn làm theo phương pháp giao lưu của Hà Hưng Hoài, cũng tức là thích dùng ngoại ngữ nói với người ta để thể hiện sự đặc biệt của mình, Triệu An Nhiên dùng tiếng Anh chúc phúc: “I am sure you will find a role where you make a good tribution.” (Tôi chắc rằng cậu sẽ tìm được một công việc mà cậu có thể hiện tốt được vai trò của mình.”   Sau khi Hà Hưng Hoài nghe xong, ôm Triệu An Nhiên một cái.   Tiếp theo, hắn sách túi đi đến trước mặt Từ Bạch.   “Từ Bạch, tôi có lời muốn để lại cho cô,” Hà Hưng Hoài gõ bàn cô, “Cô dựa vào cấp trên, đuổi việc đồng nghiệp, cho dù cô có bản lĩnh, thì tôi là người thứ nhất cũng không phải là người cuối cùng.”   Từ Bạch ngồi trong chỗ của mình, không đáp lại ngay.   Chờ đến khi Hà Hưng Hoài đi tiếp một bước, cô cũng đứng lên, tới chỗ có nhiều người - nơi này càng có cảm giác an toàn.   Cô xoay người lại lần nữa, đồng thời mở miệng, nói: “Nguyên nhân cậu bị sa phải không chỉ có bởi vì mắng chửi người khác một cách thô tục, càng không phải chỉ vì cậu gửi mail cho trưởng phòng bộ phận kỹ thuật, một hai đòi phải sửa đổi quy phạm của họ…”   Từ Bạch không nói vào trọng điểm: “Cậu có từng nghĩ tới cách thức làm việc của bộ phận kỹ thuật là gì không? Vì sao muốn mọi người phải làm theo ý mình? Cậu đi làm chưa đến một tuần, còn chưa hoàn thành được một nửa nhiệm vụ mô-đun.”   Thái độ của cô rất cứng rắn, khác xa so với lúc bình thường.