Giấu phong cảnh trong hồi ức
Chương 42 : Giấu phong cảnh trong hồi ức
Chương 42
Editor: Sherry
Sỡ dĩ Hà Hưng Hoài có thể vào đây làm việc không thoát khỏi có liên quan đến Diệp Cảnh Bác. Từ Bạch việc nào ra việc đó, tránh để lửa này dây lên người Diệp Cảnh Bác. Dù sao thì Hà Hưng Hoài chỉ là một thực tập sinh, mà Diệp Cảnh Bác đã làm việc nhiều năm, vẫn là người dẫn dắt bộ phận.
Nhưng mà Từ Bạch lại nói với giọng điệu lạnh lùng, Diệp Cảnh Bác liền tới hoà giải: “Tiểu Hà vừa mới gia nhập công ty, không hiểu rõ công việc, mỗi người đều sẽ phạm sai lầm mà. Tiểu Từ, cô cũng đừng tức giận quá.”
Anh ta xử sự cực kỳ khéo léo, nói hai bên một câu, sau đó dạy dỗ Hà Hưng Hoài: “Tiểu Hà, lúc chúng ta làm việc phải tận lực nghe theo bộ phận kỹ thuật. Điểm xuất phát của cậu không tồi như dùng sai phương thức rồi.”
Hà Hưng Hoài cười lạnh một tiếng, không trả lời.
Diệp Cảnh Bác lại cười nói: “Cậu còn trẻ, lại có bản lĩnh, đi đâu cũng có thể kiếm cơm được.”
Khen ngợi Hà Hưng Hoài xong, anh ta lại đi khen Từ Bạch: “Tiểu Từ làm việc rất nghiêm túc, cũng rất có trách nhiệm. Chuyện này cứ vậy mà cho qua đi.”
Giám đốc đã nói đến nước này, phần lớn trong lòng mọi người đều rõ ràng, từng người bọn họ về lại chỗ của mình, tiếp tục công việc chưa hoàn thành.
Từ Bạch vẫn cứ đứng tại chỗ.
Kỳ thật cô muốn nói là sơ yếu lý lịch của Hà Hưng Hoài được viết rất rõ ràng, điều kiện và lý lịch không bằng các ứng viên khác, vốn dĩ hắn sẽ không được chọn vào làm… Tuy rằng tiếng Pháp của hắn khá ổn.
Nhưng mà vấn đề rối rắm là, hà tất phải liên lụy Diệp Cảnh Bác, mà làm cấp dưới của Diệp Cảnh Bác, cô không nên vặn hỏi.
Huống chi Diệp Cảnh Bác ôn tồn lễ độ, thái độ săn sóc: “Tiểu Từ, cô là một người xuất sắc trong bộ phần của chúng ta. Trong khoảng thời gian này luôn luôn chăm chỉ làm việc, lúc tôi chưa làm giám đốc cũng đã thấy.”
Từ Bạch nói cho có lệ: “Tôi cũng giống những đồng nghiệp khác mà thôi.”
Cô đi về chỗ của mình, mở máy tính để bàn lên lần nữa.
Trước đó, Từ Bạch chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thăng chức. Nhưng giờ phút này, cô đối mặt với màn hình, nhìn lướt qua Diệp Cảnh Bác, trong đầu toát ra một ý nghĩ—— Nếu Diệp Cảnh Bác có thể làm giám đốc, như vậy thì cô cũng có cơ hội.
Ít nhất là khi có thông báo tuyển dụng, cô có thể kiểm soát được chặt chẽ.
Cô biết nhiều ngôn ngữ hơn Diệp Cảnh Bác, bằng cấp và lý lịch chuyên ngành cũng tốt hơn anh ta, kém ở chỗ là số năm làm việc, kinh nghiệm quản lý… Còn cả thời gian gia nhập vào bộ phận phiên dịch.
Diệp Cảnh Bác cũng không biết Từ Bạch đang suy nghĩ cái gì.
Anh ta không ngờ Hà Hưng Hoài sẽ gây xảy ra chuyện. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được Hà Hưng Hoài là người có tính tình xấu. Nếu gây rắc rồi cho công ty, Diệp Cảnh Bác thân là giám đốc, tất nhiên không thoát khỏi liên quan.
Vì thế Diệp Cảnh Bác nhẫn nại, đứng bên cạnh bàn làm việc nhìn Hà Hưng Hoài dọn dẹp đồ đạc, một mình rời khỏi phòng làm việc.
Anh ta còn liên hệ với phòng bảo vệ, để bảo vệ trông coi Hà Hưng Hoài rời đi.
Lúc này bên ngoài còn đang mưa, Hà Hưng Hoài lại không mang dù. Bầu trời xám đen như mực, mây đen dần dần kéo đến. Đứng bên cạnh cửa sổ sát đất ở tầng 5 nhìn xuống, Hà Hưng Hoài xách túi đồ, đi dưới mưa, bóng dáng bị mưa gió bao phủ, tóc dính sát hết cả vào đầu
Cực kỳ chật vật.
Tháng 11 ở Bắc Kinh, thời tiết lạnh buốt, Hạ Hưng Hoài giống như một đóa lục bình, lạnh đến run rẩy, hai chân nặng nề như rót chì, dưới cơn mưa nặng hạt đi về phía trạm tàu điện ngầm.
Hắn có thể vào công ty mượn dù, thậm chí chờ đến mưa tạnh cũng được. Nhưng hắn là người ngang ngược khó trị, thà rằng lạnh cóng chết trên đường cũng tuyệt đối không quay về Hằng Hạ.
Triệu An Nhiên đứng ở cuối hành lang, thờ ơ quan sát tình trạng bi thảm của Hà Hưng Hoài, gửi một tin nhắn cho Ngụy Văn Trạch: “Hắn đi rồi.”
Một vài giây sau Ngụy Văn Trạch đã trả lời: “Nhanh vậy sao?”
“XV lựa chọn người vô cùng thích hợp,” Triệu An Nhiên tiếp tục gửi tin nhắn, “Tính tình hắn rất kém, thích chiếm công, tự cho mình là đúng, hành xử ngu ngốc, khinh thường phụ nữ.”
Triệu An Nhiên đưa ra một kết luận: “Anh cho rằng hắn có thể ở lại làm việc bao lâu?”
Ngụy Văn Trạch không trả lời lại.
Triệu An Nhiên nói tiếp: “Thứ bảy này ông chủ muốn gặp anh.”
“Thứ bảy không được, đổi thành chủ nhật đi,” Ngụy Văn Trạch nói, “Tống Giai Kỳ hẹn tôi đi đánh golf.”
Triệu An Nhiên nhún vai, tắt điện thoại, bỏ lại vào trong túi.
Khác với ngày hôm nay, thứ bảy là một ngày nắng đẹp, gió không mạnh, trên bầu trời không có một gợn mây, thích hợp cho mấy hoạt động ngoài trời.
Đồng cỏ sạch sẽ mênh mông, bao trùm lên từng địa hình đồi núi nhỏ, hồ nước nhân tạo trong vắt, phản chiếu bầu trời.
Ngụy Văn Trạch đi bên cạnh Tống Giai Kỳ, xung quanh còn có bạn của cô —— bọn họ đều là những người chơi golf giỏi. Nhưng mà ánh mắt của mọi người đều nhìn vào chỗ khác.
Tống Giai Kỳ không đi một mình, trên thực tế, cô không quá thích chơi golf, nhưng mà ba cô rất thích. Ba của Tống Giai Kỳ, cũng tức chủ tịch Vệ của Hằng Hạ, không chỉ kéo con gái mình tới mà còn kêu thêm mấy người có hợp tác chung.
Tạ Bình Xuyên đúng là một trong số đó.
Kỹ thuật chơi golf của anh… Nói như thế nào nhỉ, bình thường không có gì lạ.
Mặc dù cầm một cái gậy golf đắt tiền nhưng cũng không có một kỹ thuật đặc biệt nào. Nguyên nhân khiến anh hấp dẫn sự chú ý của người khác là vì bề ngoài xuất sắc của anh.
Nhưng mà Tạ Bình Xuyên tự mình hiểu lấy mình, anh nhìn quá bóng bị mình đánh không biết bay đi đâu, cầm gậy golf lên nói: “Khiến mọi người chê cười rồi, trình độ của tôi vẫn không tiến bộ chút nào.”
Chủ tịch Vệ an ủi: “Cậu đã giỏi rất nhiều chuyện rồi, không phải chuyện gì cũng có thể có thiên phú được?”
Gió nhẹ ấm áp dễ chịu, tiếng cười của ông như tiếng chuông lớn: “Chủ yếu là cậu không có thời gian đi theo huấn luyện viên, đạt tới trình độ bình thường thì không tiếp tục nữa, cần cù bù thông minh, cậu xem tôi chừng này tuổi rồi, còn không phải vẫn đang đang kiên trì chơi bóng đó thôi?”
Tạ Bình Xuyên quan sát ông vung gậy, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Kỹ thuật của chủ tịch Vệ đã không còn cần huấn luyện viên nữa rồi.”
Quý Hành ở một bên cũng nói: “Không hổ là chủ tịch Vệ của chúng ta.”
Anh ôm lấy bả vai của Tạ Bình Xuyên: “Tạ Bình Xuyên, cậu cũng đừng có nhụt chí, không phải cậu đánh tennis rất khá sao, mai rảnh không? Hai chúng ta đến sân vận động, đánh mấy ván tennis, để cho mồ hôi đầm đìa thiêu đốt những tháng ngày hăng hái.”
Tạ Bình Xuyên nghe vậy, nhìn về phía Từ Bạch.
Đúng lúc Từ Bạch muốn đi theo anh, anh liền dẫn cô tới sân bóng, giới thiệu cho mấy người ở đây —— người có bạn gái đi theo bên cạnh không ít, nhưng mà Tạ Bình Xuyên là người được chú ý nhiều nhất, chỉ vì anh luôn hành xử trước sau như một, trước đây luôn là dáng vẻ độc thân.
Từ Bạch đang đứng nói chuyện với một cô gái.
Cô nương kia chào hỏi Từ Bạch: “Xin chào, tôi là Tô Kiều, đây là danh thiếp của tôi.”
Từ Bạch nhận lấy danh thiếp, nhìn vào chỉ thấy ba chữ Tổng giám đốc, lại nhìn dáng vẻ của Tô Kiều, tuổi còn trẻ nhưng mà chức vụ rất cao.
Tô Kiều cười nói: “Là công ty của ba tôi, tôi chỉ là quản lý thay thôi.”
Cô biểu hiện như một phú nhị đại bình thường, trong tay còn cầm gậy đánh golf. Giống với Tạ Bình Xuyên chính là Tô Kiều không đi một mình, cô dẫn theo bạn trai đến.
Bạn trai Tô Kiều tương đối khiêm tốn, yên tĩnh ngồi dưới mái che nắng, trên bàn có hai quả bưởi đã chín, hắn cũng không có dáng vẻ như muốn ăn.
Từ Bạch thích giúp đỡ mọi người, cô muốn giúp hắn ăn quả bưởi kia.
Tô Kiều rất có thiện cảm với Từ Bạch, còn giới thiệu bạn trai mình với cô: “Bạn trai tôi là họa sĩ, anh ấy không hiểu gì về điện từ. Mấy vấn đề mà chủ tịch Vệ nói tới, có lẽ anh ấy chen không nổi.”
“Tôi cũng chen không nổi,” Từ Bạch thẳng thắn thành thật nói, “Tôi là phiên dịch viên.”
Tô Kiều nâng cây gậy đánh golf lên, rất hứng thú dò hỏi: “Vừa nãy nghe Tạ Bình Xuyên nói, cô là phiên dịch viên tiếng Anh và cả tiếng Pháp, học tiếng Pháp có khó không?”
Có câu người hiểu thì thấy dễ, người thấy khó thì không hiểu. Thật ra Từ Bạch muốn nói không khó, nhưng để cẩn thận, cô lựa chọn trả lời: “Sau khi học qua sơ cấp rồi thì sẽ dễ thôi.”
Từ Bạch cũng nói một câu tương tự: “Tôi không đánh golf được cho nên theo tôi… Loại vận động này thật không dễ dàng gì.”
Hôm nay Từ Bạch cột tóc đuôi người, bề ngoài có thể nói cực kỳ sáng sửa, hơn nữa đôi mắt cô rất sáng, lúc đối diện với người khác, ánh sáng trong mắt cực kỳ rực rỡ, điểm này khiến Tô Kiều cực kỳ thích.
Tô Kiều nói: “Tôi dạy cô đánh golf, cô không cần phải tìm huấn luyện viên nữa đâu.”
Từ Bạch vui vẻ đồng ý.
Người mới học phải điều chỉnh tư thế, Tô Kiều tìm chỗ trống, nắm lấy tay Từ Bạch, hướng dẫn cô phải vung gậy như thế nào. Tay Từ Bạch mềm mại như không có xương, Tô Kiều sờ soạng hai cái, xuất phát từ bản năng mà nhìn Tạ Bình Xuyên một cái.
Quả nhiên, Tạ Bình Xuyên đang nhìn chằm chằm các cô.
Tô Kiều biết điều thu tay lại.
“Giám đốc Tạ còn đang nhìn cô,” Tô Kiều thì thầm với Từ Bạch, “Anh ấy quản bạn gái mình chặt thật đấy.”
Tô Kiều bật cười bên tai cô: “Nếu bạn gái của tôi xinh đẹp như vậy, tôi cũng không yên tâm.”
Mùi nước hoa trên người Tô Kiều rất đặc biệt, Từ Bạch hít sâu một hơi, liên tưởng cánh hoa hồng khô.
Từ Bạch dời mắt, nhìn Tạ Bình Xuyên ở đằng xa, ngẩn người nói: “Không phải anh ấy đang nói chuyện với chủ quản công ty Lion sao?”
Quả thật vị chủ quản kia có việc, kéo Tạ Bình Xuyên đi vào chủ đề chính.
Trên sân cỏ có không ít người, đại khái chia thành ba phía, đầu tiên bên trái là Tống Giai Kỳ cùng với mấy người trẻ tuổi, phía bên phải là Từ Bạch và Tô Kiều. Mà đứng giữa bọn họ là Tạ Bình Xuyên, chủ tịch vệ và mấy người trong giới.
Tạ Bình Xuyên nói chuyện công việc với bọn họ xong, hàn huyên mấy câu liền cầm gậy golf đi về phía Từ Bạch.
Nhưng cố tình Quý Hành lại không thức thời, gắt gao đuổi theo Tạ Bình Xuyên: “Này, Tạ Bình Xuyên, nãy tôi hẹn cậu đánh tennis, cậu còn chưa trả lời tôi đâu đó.”
Tạ Bình Xuyên nói: “Chủ nhật phải không? Chủ nhật này tôi không rảnh, phải xem xét hậu trường.”
Anh vòng qua mặt cỏ gập ghềnh, bóng dáng thẳng tắp như cây tùng, lúc đưa mắt nói chuyện với Quý Hành, lơ đãng nhìn qua Ngụy Văn Trạch ở đối diện.
Ngụy Văn Trạch nhìn thẳng vào mắt anh, mặt mày giãn ra, nở nụ cười.
Bước chân Tạ Bình Xuyên dừng lại.
Anh nhớ Ngụy Văn Trạch là giám đốc của một công ty phần mềm, không chỉ hợp tác với Hằng Hạ một lần.
Ngày mùa thu, bầu trời xanh thẳm, Ngụy Văn Trạch mặc một bộ đồ thoải mái, đeo một cái đồng hồ thể thao, đứng bên cạnh Tống Giai Kỳ.
Lúc Tống Giai Kỳ nói chuyện với hắn, hắn giơ tay lên giúp cô sửa sang lại mái tóc rối. Mới đầu Tống Giai Kỳ sửng sốt, sau đó hiểu ý cười nói: “Cảm ơn.”
Ngụy Văn Trạch hạ thấp giọng, rõ ràng là đang nhìn Tạ Bình Xuyên vậy mà có thể phân thân ra, nói một cách đặc biệt chân thành: “Em không cần nói cảm ơn với tôi… Giai Kỳ.”
Hắn hỏi: “Tôi có thể gọi em như vậy được không? Giai Kỳ, tên của em rất dễ nghe.”
Tống Giai Kỳ tự nhiên hào phóng: “Tùy anh, thích thế nào thì gọi thế đó.”
Ngụy Văn Trạch thu mắt lại, chăm chú nhìn Tống Giai Kỳ, tựa hồ như đang chọn cách diễn đạt —— tuy rằng kỳ thật hắn đã sớm nghĩ ra câu để nói rồi. Nhưng hắn vẫn trầm ngâm một lúc lâu, sau đó nhỏ giọng nói một cách cẩn thận: “Cái anh thích không chỉ là tên của em.”
Tống Giai Kỳ tránh mà không nói, nhưng sắc mặt cô ửng đỏ, cười nói: “Đừng có đùa giỡn tôi.”
Ngụy Văn Trạch cầm gậy đánh golf, chậm rãi lên tiếng phủ nhận: “Tôi không nói đùa, lần trước đến cô nhi viện thăm bọn trẻ, bọn họ bảo tôi kể chuyện cười chọc mấy đứa trẻ vui vẻ, tôi lại không nghĩ ra phải kể thế nào.”
Ba chữ “cô nhi viện” hắn cố ý nói rất chậm.
Quả nhiên Tống Giai Kỳ nói: “Anh là người vừa ngay thẳng vừa thành thật, kể không hề buồn cười chút nào, là rất bình thường.”
Mấy tháng trước, Tống Giai Kỳ còn nhớ mãi không quên Tạ Bình Xuyên. Nhưng mà hôm nay, Tạ Bình Xuyên và cô đứng chung một sân bóng, ngay cả tâm tư nhìn anh của cô cũng không có.
Cô đã hoàn toàn không thèm để ý nữa.
Giờ phút này, Tạ Bình Xuyên đã đến chỗ khác, không để ý đây là nơi công cộng mà ôm eo Từ Bạch.
Từ Bạch không quay đầu lại, gọi một tiếng: “Anh…”
“Em đang học chơi golf hả?” Tạ Bình Xuyên biết rõ còn cố hỏi.
Từ Bạch nói: “Đúng vậy.”
Cô kéo tay áo Tô Kiều: “Cảm ơn tổng giám đốc Tô đã dạy tôi.”
“Nói gì vậy, khách khí gì chứ,” Tổng giám đốc Tô nắm tay Từ Bạch, không tiếc động viên cô “Tiểu Bạch rất thông minh, dạy một chút là hiểu.”
Tạ Bình Xuyên rút tay Từ Bạch ra khỏi tay Tô Kiều, khách sáo nói với Tô Kiều vài câu, cho tới chuyện hợp tác tương lai, ngược lại lại nói với Từ Bạch: “Muốn bắt đầu học sao? Nếu em muốn học thì anh dạy cho.”
Tô Kiều lùi về phía sau, chừa lại không gian cho bọn họ, sau đó nhìn về phía chỗ che nắng bên kia, cô cất gậy đánh golf, cũng đi tìm bạn trai.
Đương nhiên Từ Bạch càng thích Tạ Bình Xuyên dạy cô hơn, Tô Kiều vừa mới rời đi, Từ Bạch đã hứng thú bừng bừng hỏi: “Em phải cảm ơn anh thế nào đây?”
Tạ Bình Xuyên không nói gì, anh cúi người đánh bóng, lúc đứng lên, Từ Bạch tới gần bên tai anh, không hề thẹn thùng chút nào nói: “Anh, em mới mua một bộ nội y mới, cái dây quai là nơ con bướm, anh có thể rút dây quai ra như mở quà vậy đó…”
“Đêm nay mặc cho anh xem hả?” Tạ Bình Xuyên nghĩ tới kỹ năng đánh golf bình thường của mình, nhưng cũng không thẹn với lương tâm mà nhận món quà này, “Buổi tối chúng ta về nhà sớm một chút.”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
17 chương
30 chương
17 chương
33 chương
1 chương