Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 40 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 40 Editor: Sherry     Tờ giấy rách ra thành hai miếng, rơi xuống đất.   Hà Hưng Hoài nói: “Thẹn quá hóa giận?”   Hắn cũng không cảm thấy mình nói lỡ. Lúc nghỉ trưa, nghe Triệu An Nhiên nhắc đến Từ Bạch, vài đồng nghiệp xung quanh cũng nói đến, lại nhìn thấy Từ Bạch và giám đốc Tạ đi gần nhau —— người nói vô tình, người nghe có tâm.   Hắn sẽ không nói bậy sau lưng người khác, có ý kiến gì, đương nhiên sẽ trực tiếp nói ra, cho dù là nói tục hay không, hắn chỉ nghĩ như thế.   Từ Bạch chống tay lên bàn nói: “Trong những người mà tôi biết, nói những lời thô tục trước mặt người khác chỉ có một đứa bé trai chín tuổi.”   Cô cao giọng nói: “Cậu đã không làm việc đúng theo yêu cầu, còn dùng những lời nói hạ lưu vũ nhục tới nhân cách của tôi. Ngoại trừ việc báo cáo với chủ quản thì không còn cách giải quyết nào khác.”   Từ Bạch còn chưa dứt lời, mấy đồng nghiệp đã vây lại.   Có qua lại sẽ có tranh chấp, Hà Hưng Hoài không sợ gây chuyện. Hắn đứng lên khỏi chỗ ngồi, đáp lại: “Được, đi thôi, đi tìm chủ quản.”   Từ Bạch quay đầu bước đi, muốn đi đến phòng làm việc của chủ quản.   Có người kịp thời giữ cô lại.   Từ Bạch tránh thoát, nói: “Không giải quyết chuyện hôm nay, ngày mai tôi sẽ nghỉ việc.”   Người kéo cô là Triệu An Nhiên, hắn chặn Từ Bạch lại, khuyên giải: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đừng kích động như thế.”   Triệu An Nhiên giơ tay lên, chỉ về phía cửa: “Giám đốc Diệp còn đang họp, hai người có chuyện gì thì chờ sau khi anh ấy quay về đã rồi nói. Trực tiếp đi gặp chủ quản thì hơi quá đáng đó.”   Hà Hưng Hoài cũng nói: “Chờ giám đốc Diệp về? Không thành vấn đề, vốn dĩ tôi cũng muốn tìm anh ấy.”   Từ Bạch đứng yên hai giây, vòng qua Triệu An Nhiên, đi về phía cửa văn phòng. Cô sẽ trực tiếp gửi mail, trong lòng cô bây giờ ngập tràn lửa giận —— người khác gặp được chuyện này thì làm thế nào, cô không muốn hỏi. Nhưng khi bản thân cô gặp phải, nhất định phải làm cho ra lẽ.   Nhưng mà còn có đồng nghiệp nữ khác nói: “Tiểu Từ, tôi biết cô phải chịu tủi thân, nhưng mà trong công việc, nào có chuyện tất cả đều như ý mình muốn?” Cô khuyên Từ Bạch bình tĩnh lại, nhưng mà khuyên không đúng chỗ.   Kỳ thật Từ Bạch hiểu ý cô ấy.   Như mấy công ty lớn trong nước, trong các hoạt động thường niên cũng sẽ cưỡng ép mấy nhân viên nữ trẻ tuổi quỳ gối trước mặt đàn ông, dùng miệng mở chai nước khoáng kẹp dưới háng bọn họ.   Chuyện thật việc thật như vậy lại không có gì to tát? Sao lại có thể có loại cấp trên, đồng nghiệp như vậy được?? Vì sao lại xảy ra ở một công ty IT lớn như thế này? Thời buổi không xoay chuyển được vận mệnh này thì nó khác xa với những gì chúng ta mong muốn.   Ra khỏi miếu phật, ngoại trừ nâng đỡ lẫn nhau, còn có kiểu một người làm quan cả họ được nhờ.   Lời mà Hà Hưng Hoài là “con đĩ điếm” “dạng chân kiếm tiền”. Người khác có thể nhịn, sao Từ Bạch lại không thể nhịn?   Nhưng mà cô là cố tình không muốn nhịn.   Công việc này mất có thể tìm việc khác. Tôn nghiêm bị dẫm nát, rất khó đứng lên.   Từ Bạch bình tĩnh một lát, không đi ra khỏi phòng làm việc mà ngược lại quay về lại chỗ ngồi. Mọi người cho rằng không có việc gì, lại an ủi cô vài câu. Hà Hưng Hoài cười nhạo một tiếng, chỉ cảm thấy mình có lý, cũng không thèm coi trọng cô.   Từ Bạch đang viết mail.   Cô sao ra gửi cho giám đốc Diệp, bộ phận nhân sự, chủ quản, trình bày chuyện vừa mới xảy ra, hơn nữa còn nói thêm một câu: “Hà Hưng Hoài vào làm chưa đến một tuần, cách ứng xử không giống một người mới. Tôi không hướng dẫn nổi anh ta nên xin từ chức.”   Gửi mail xong, Từ Bạch rửa sạch một quả táo, ngồi tại chỗ im lặng gặm, má phồng lên như một chú hamster nhỏ đang ăn.   Từ Bạch ăn được một nửa quả táo, Tống Giai Kỳ ngồi đối diện ngẩng đầu lên, hỏi: “Vừa mới nãy xảy ra chuyện gì thế? Lại khiến cô tức giận như vậy.”   Hôm nay Tống Giai Kỳ búi tóc lên, một bên kẹp một cái kẹp tóc tinh xảo, hai bên tai đeo khuyên tai ngọc trai. Lúc đối diện với Từ Bạch, cô ấy chống mặt, dưới ánh đèn, đồ trang sức tỏa sáng rất đẹp đẽ.   Từ Bạch lại không nhìn kỹ, cô cúi đầu nói: “Lời Hà Hưng Hoài nói quá khó nghe, tôi không muốn thuật lại cho cô.”   Tính cách Tống Giai Kỳ ngay thẳng, nghe xong lời Từ Bạch nói, càng muốn hỏi đến cùng.   Cô ấy nói: “Có thể khó nghe đến chừng nào? Dù sao thì cũng là người được giáo dục mà.”   Từ Bạch cắn một miếng táo, vừa nhai vừa nghe Tống Giai Kỳ nói: “Tháng trước nhà tôi mới sa thải một người giúp việc. Tuy rằng đã điều tra hoàn cảnh gia đình cô ra rồi nhưng mà cô ta vừa mới tới không lâu, miệng toàn nói ra mấy lời tục tĩu, mẹ tôi liền đuổi luôn.”   Tống Giai Kỳ kết luận là: “Nếu cô ta có đọc sách thì ít nhất cũng biết đúng mực.”   Từ Bạch lắc đầu nói: “Cô từng nghe nói đến bạo lực trong hội nghị chưa? Trong hội nghị, các tinh anh xông lên xâu xé nhau.”   Tống Giai Kỳ nhoẻn miệng cười.   “Thứ chúng ta học được giống như một công nhân kỹ thuật, đọc sách học được bản lĩnh nhưng lại không học được cách làm người. Sau này trưởng thành, trừ phi tự mình trải qua nếu không giá trị quan sẽ không dễ dàng thay đổi…” Từ Bạch mở hòm thư của mình ra, nhìn thấy phản hồi của chủ quản.   Đương nhiên không chỉ có chủ quản.   Trợ lý HR gửi mail này cho Tạ Bình Xuyên.   Trong mail Từ Bạch có nhắc tới, Hà Hưng Hoài nghe xong mấy lời tán gẫu trong phòng làm việc thì dùng những ngôn ngữ tràn ngập tính vũ nhục mắng đồng nghiệp, ví dụ như “dạng hai chân ra”, “loại đĩ điếm như cô”, hơn nữa còn làm liên lụy tới giám đốc kỹ thuật của công ty.   Cô không thể không nhắc tới Tạ Bình Xuyên —— người bị Hà Hưng Hoài nhắc đến, vả lại chờ hắn thêm mắm thêm muối không bằng mình chủ động nói ra.   Nhưng mà Từ Bạch không ngờ rằng bàn tay của Tạ Bình Xuyên lại dài như vậy, chuyện có liên quan một chút đến anh cũng sẽ được gửi vào hòm thư riêng của anh.   Tạ Bình Xuyên xem mail xong, trả lời ít mà ý thì nhiều: “Anh chờ em ở phòng làm việc, khoảng từ ba giờ chiều, anh có rảnh nửa tiếng.”   Từ Bạch chờ đến 3 giờ, một mình một người đi vào thang máy. Lúc đó Hà Hưng Hoài bị chủ quản gọi đi rồi, giám đốc Diệp còn chưa biết chuyện này.   Thang máy đi thẳng tới tầng 27, Từ Bạch đi về phía phòng làm việc của Tạ Bình Xuyên. Từ Bạch kinh ngạc phát hiện, tổng giám đốc cũng đang ở đây.   Tổng giám đốc tên là Tưởng Chính Hàn, được gọi là tổng giám đốc Tưởng. Là một người tuổi trẻ đầy hứa hẹn, quản lý rất tốt, nhận được sự tin cậy của các cổ đông, hơn nữa có quan hệ rất tốt với Tạ Bình Xuyên, hai người gần như là trụ cột của Hằng Hạ.   Phòng làm việc của Tạ Bình Xuyên đặc biệt chuẩn bị cho Tưởng Chính Hàn một chỗ ngồi — chính là cái ghế mà mỗi lần Từ Bạch đến đều không có tư cách ngồi vào kia.   Lúc này Từ Bạch vì chính sự mà đến, đương nhiên không thể ngồi lên đùi Tạ Bình Xuyên. Cô phản ứng lại, đi đến sô pha bên cạnh, ngồi xuống một cách nghiêm chỉnh.   “Cô Từ của bộ phận phiên dịch?” Bên kia Tưởng Chính Hàn nói, “Rất vui khi được biết cô.”   Anh đối nhân xử thế rất hòa nhã lễ độ, cộng thêm gương mặt tuấn lãng, bề ngoài xuất sắc, so sánh với Hà Hưng Hoài ở dưới tầng mà nói thì giống như hai người trái ngược nhau.   Tưởng Chính Hàn nói: “Nghe nói cô và giám đốc Tạ đang hẹn hò, tôi chúc mừng hai người trước nhé.”   Giám đốc Tạ ngồi trên ghế dựa, tay phải khép lại một xấp văn kiện, trợ lý của anh đóng dấu lên sơ lược lý lịch của Hà Hưng Hoài. Nhưng mà sau khi anh xem xong lại cảm thấy chẳng có chỗ nào đáng xem cả.   “Kỳ thực tập còn một tuần nữa, còn chưa được làm nhân viên chính thức,” Tạ Bình Xuyên cau mày vân vê tờ sơ yếu lý lịch, ném vào thùng rác dưới bàn, “Đã học được cách chỉ trích trưởng phòng bộ phận kỹ thuật, không có não lại đi vũ nhục đồng nghiệp.”   Anh hỏi: “Tôi càng muốn biết, người người bỏ học hai năm, ở lại khu đông dân cư nhất Paris, tại sao có thể vượt qua năm ải, chém sáu tướng, đột phá trùng vây, bước chân vào bộ phận phiên dịch?”   Tưởng Chính Hàn bưng ly trà lên, nhìn về phía Tạ Bình Xuyên: “Bộ phận nhân sự lưu trình có vấn đề? Quyết sách quyền không ở công trình bộ.”   Dương như anh còn muốn nói gì khác nhưng mà bởi vì có Từ Bạch ở đây, Tưởng Chính Hàn cũng chưa nói ra.   Tạ Bình Xuyên nhảy vọt qua sai lầm của bộ phận nhân sự, nói đến chuyện lỗi phần mềm: “Cậu còn nhớ rõ chuyện của tuần trước không? Bộ phận phiên dịch của đội kỹ thuật gặp sự cố, phiên bản MAC của phần mềm bị đóng băng. Cậu cũng thấy rồi đó, sau khi sửa đổi, thí nghiệm không có bất cứ một vấn đề gì cả.”   “Tôi xem báo cáo rồi, căn cứ vào phản hồi của khách hàng, vẫn cứ có một phần bị lỗi,” Tưởng Chính Hàn nói tiếp, “Nhưng mà tỉ lệ rất nhỏ, bộ phận kỹ thuật đang xử lý. Anh rất lo sao?”   Lời nói của Tạ Bình Xuyên có ẩn ý: “Cậu hiểu rõ ý của tôi.”   Tưởng Chính Hàn gật đầu một cái.   Từ Bạch hoàn toàn nghe không hiểu.   Tưởng Chính Hàn nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đứng dậy, nói lời chào tạm biệt với Tạ Bình Xuyên: “Tôi có hẹn với giám đốc công ty Lion về chuyện đưa vào hoạt động. Sau khi tan làm , khoảng năm rưỡi, tôi đến tìm cậu.”   Trong quá trình tập đoàn Hằng Hạ gây dựng sự nghiệp từng gặp một vấn đề rất lớn. Lúc đó công ty Lion hào phóng rót vốn vào, đầu tư năm ngàn vạn đô la, hơn nữa sau đó lại không ngừng hỗ trợ, cuối cùng trở thành một cổ đông lớn của Hằng Hạ.   Sở dĩ Hằng Hạ kết bạn với Lion, kỳ thật còn có một nguyên nhân khác —— bọn họ đều có chung một kẻ thù, là công ty XV cạnh tranh với bọn họ ở khắp mọi nơi.   Tạ Bình Xuyên lo lắng ở chỗ tập đoàn Hằng Hạ phát triển quá nhanh, bộ phận kỹ thuật có mấy nhóm đều trực tiếp kéo tới đây.   Tuy nói công ty đã chiếm lĩnh được thị trường, vẫn duy trì khoản lợi nhuận kếch xù, chỉ cần nhận tiền quảng cáo là có thể tự cung tự cấp. Họ đạt được mức lương rất cao, thường xuyên hợp tác với các tổ chức từ thiện… Nhưng thương trường mà, rất khó phòng bị được bên trong.   Sau khi Tưởng Chính Hàn rời khỏi phòng làm việc, suy bụng ta ra bụng người, rất tri kỷ đóng cửa lại, còn đóng rất chặt, dặn dò trợ lý của Tạ Bình Xuyên, giám đốc đang đón tiếp một vị khách quan trọng.   Phòng làm việc của trợ lý Tổng giám vừa vặn nằm ở bên cạnh. Trợ lý Chu đang bưng ly cà phê đứng cạnh cửa uống, nghe thấy lời dặn dò của Tổng giám đốc Tưởng, vội vàng nói: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không để người khác quấy rầy giám đốc.”   Ngoài hành lang, cửa sổ sát đất được lau sạch như mới.   Gió lạnh thổi qua, nước mưa khiến cho mọi thứ mờ đi, bước chân Tưởng Chính Hàn dừng lại một chút, đột nhiên nói: “Thời buổi rối loạn.”   Trợ lý Chu nghe được như lọt vào sương mù.   Hắn uống hết cà phê, nhìn về phía phòng làm việc của giám đốc   Cánh cửa gỗ đóng chặt, cũng không biết bên trong có ai.   Giờ phút này, Từ Bạch ngồi trên sô pha, ôm một cái gối ôm, nói thẳng ra: “Anh phải tin em, em không có đi nói bậy khắp nơi, cũng không mượn danh nghĩa của anh…”   “Em yên tâm đi, đương nhiên anh tin em,” Tạ Bình Xuyên ngắt lời, “Em so với ai cũng đều hiểu chuyện hơn cả.”   Dường như anh nhớ tới cái gì đó, không lâu sau liền thấp giọng cười.   Anh nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ: “Nói thật, anh bằng lòng để em tùy hứng.”