Giấu phong cảnh trong hồi ức
Chương 39 : Giấu phong cảnh trong hồi ức
Chương 39
Editor: Sherry
Sau khi Hà Hưng Hoài gia nhập vào bộ phận phiên dịch, Diệp Cảnh Bác mời mọi người đi ăn một bữa cơm. Địa điểm được chọn là một cái khách sạn bên cạnh công ty, phòng riêng cũng là phòng tốt nhất, đồ ăn chay mặn có đủ, có thể thấy được Diệp Cảnh Bác rất để ý đến chuyện này.
Trong bữa tiệc, Hà Hưng Hoài nâng ly, đối mặt với Từ Bạch nói: “Tôi vừa tới, còn chưa hiểu cái gì cả, may là có cô hướng dẫn.”
Từ Bạch chạm ly với hắn: “Chưa nói đến chuyện hướng dẫn, hy vọng có thể cùng nhau tiến bộ.”
Cô rót nửa ly bia, nhưng chỉ uống một ngụm nhỏ.
Hà Hưng Hoài thành khẩn hơn Từ Bạch, buồn bực uống ly thứ hai, uống say thì nói thật, nói cũng nhiều hơn: “Năm nay tôi 24 tuổi, làm việc ở Paris được hai năm rồi, sau khi được giới thiệu về nước thì vào Hằng Hạ.”
Hắn lấy một cái càng cua, dùng răng cắn vỏ cưa, lấy tăm xỉa răng moi thịt cua ra, miệng vẫn còn nói: “Vốn dĩ muốn làm thông dịch viên, như thế sẽ kiếm được nhiều hơn, nhưng thông dịch viên phải có quan hệ tốt, giao thiệp của tôi lại rất nhỏ…”
Mấy người xung quanh liên tục phụ họa.
Triệu An Nhiên hơi ngẩng đầu, đầu tiên nhìn Từ Bạch một cái, sau đó mới nhìn Hà Hưng Hoài.
Trong tay cầm một ly thủy tinh màu trà, xuyên qua ly rượu, Triệu An Nhiên quan sát gương mặt bị ánh đèn làm cho vặn vẹo của Hà Hưng Hoài, ý vị không rõ mà bật cười, lời nói lại rất nhiệt tình chu đáo: “Cậu đã vào Hằng Hạ làm việc thì chúng ta chính là đồng nghiệp.”
Triệu An Nhiên nói: “Bầu không khí làm việc của chúng tôi rất tốt, công việc nhẹ nhàng, thỉnh thoảng sẽ tăng ca, cũng chưa có áp lực gì… À đúng rồi, đồ ăn ở căn tin của công ty cực kỳ ngon, tôi đề cử món tiểu long bao kết hợp với nước dùng làm từ thịt gà”
Từ Bạch tiếp tục chủ đề này, bắt đầu thảo luận về căn tin.
Bữa tiệc này kéo dài đến 8 giờ tối, đồng nghiệp đi thành tốp ba tốp năm rời đi.
Trùng hợp là bộ phận kỹ thuật lại đang tăng ca. Lúc Từ Bạch chuẩn bị đi thì nhận được điện thoại của Tạ Bình Xuyên, anh bảo cô đứng chờ ở cửa khách sạn, chờ anh lái xe tới đón cô về nhà.
Từ Bạch nói: “Nhưng mà hôm nay… em và các đồng nghiệp cùng nhau liên hoan đó.”
Mặc dù là cách điện thoại nhưng giọng nói của Tạ Bình Xuyên rất êm tai: “Đúng lúc anh tan làm, tiện đường tới đón em.” Anh cầm chìa khóa xe, trấn an Từ Bạch: “Để đồng nghiệp thấy cũng không sao, sớm hay muộn gì chúng ta cũng phải phát thiệp cưới, em sợ cái gì chứ?”
Từ Bạch cắn môi, không trả lời được.
Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn thuận theo, nghe lời đứng ngoài khách sạn, an tĩnh chờ Tạ Bình Xuyên.
Khách sạn cách công ty rất gần, chỉ mấy phút sau Tạ Bình Xuyên đã xuất hiện. Anh cho xe dừng trước mặt Từ Bạch, nhìn cô ngồi trên ghế phụ, trong lòng anh nghi ngờ sự thỏa hiệp của Từ Bạch, đúng là một cơ hội.
“Hôm nay là ngày 7 tháng 11,” Tạ Bình Xuyên nói, “Em về nước được năm tháng rồi.”
Anh mở hộc tủ ở trên xe ra, lấy một cái hộp màu đỏ
Nghĩ đến câu nói “Phát thiệp cưới” vừa nãy, Từ Bạch có dự cảm gì đó. Nhưng cô không dám nhìn anh, cố tình xem cảnh sắc ngoài cửa sổ, con đường chìm trong đêm tối, ánh đèn hắt lên bóng mờ, ánh trăng mờ nhạt.
Nếu muốn cô nói thì buổi tối ở Bắc Kinh và ở Luân Đôn không khác nhau là mấy. Cũng là thành phố lớn, cũng rất nhộn nhịp.
Ban ngày sẽ có xe ngựa đi qua, cũng có muôn ngàn ngọn đèn sưởi ấm gió đêm, ai chẳng muốn ở trong phòng, đánh đàn hát hò… Đáng tiếc cuộc sống tràn ngập biến số, tương lai khó có thể biết trước được.
Cho dù là nghe rất nhiều lời yêu thương, làm rất nhiều chuyện thân mật, cô vẫn cứ lo lắng chuyện tình cảm chỉ là một cái gì đó lướt qua.
Không có ai cho cô lời khuyên. Cô chỉ biết đến một chuyện duy nhất là bắt đầu từ thời thiếu niên, bản thân đã bị trói buộc.
Từ Bạch dựa vào cửa sổ xe, vẻ mặt mê mang.
Sau khi ăn cơm no, uống nhiều rượu, rất dễ suy nghĩ miên man—— cô tự trêu chọc bản thân mình. Tay trái bị cầm lên, được Tạ Bình Xuyên nắm trong tay.
Đầu tiên là anh khen cô một câu: “Ngón tay của em rất đẹp.” Sau đó vân vê ngón áp út: “Chỗ này còn thiếu cái gì đó.”
Từ Bạch ngoái đầu lại nhìn anh.
Cửa sổ cũng không ngăn được cái lạnh kinh người của đêm mùa thu. Tạ Bình Xuyên hơi cúi đầu, gương mặt hòa vào trong ánh đèn, khóe môi cũng cong lên thành nụ cười —— chăm chú nhìn một lúc lâu, đáy lòng càng ấm áp.
Từ Bạch không rời mắt nổi.
Cô nói: “Anh…”
“Mang nhẫn thì sao?” Tạ Bình Xuyên mở cái hộp ra, lộ ra lớp lót bằng nhung cùng với một cái nhẫn kim cương tinh xảo.
Nhất định anh đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi, chọn lọc cách diễn đạt, nghĩ đến cảm xúc của cô, không làm lố. Anh lấy nhẫn ra, đeo lên ngón áp út của Từ Bạch, sau đó cúi người hôn lên mu bàn tay của cô.
Thật cẩn thận, sợ cô không đồng ý.
Anh cúi người rất lâu. Từ lúc chào đời tới nay, có lẽ đây là lần đầu tiên.
Từ Bạch im lặng một lúc lâu sau.
Cô rút tay lại, tháo nhẫn kim cương xuống bỏ vào hộp, nhét lại vào trong hộc tủ.
Đương nhiên cần phải lấy cớ, Từ Bạch bịa một cái: “Nhẫn kim cương quá đáng giá, anh giúp em giữ nó đi.”
Suy nghĩ xoắn lại như dây thừng bị rối, không có điểm đầu cũng không có điểm cuối. Chính bản thân cô cũng không hiểu được, bản thân đã rơi vào lồng giam, còn muốn chừa lại đường lui: “Có lẽ tương lai…”
Từ Bạch nói chưa nói xong, Tạ Bình Xuyên đã ngắt lời: “Anh hiểu.” Anh giấu đầu lòi đuôi: “Không sao, anh rất vui, điều đó chứng minh em nghiêm túc mà không phải qua loa cho xong.”
Nhưng vẻ mặt của Tạ Bình Xuyên không giống như đang vui vẻ.
Anh khởi động ô tô, cầm tay lái, chạy trên con đường về đền nhà. Hơn nữa lái rất vững vàng, nhưng mà dọc đường lại không nói chuyện —— không phải là do Tạ Bình Xuyên cố ý muốn làm cho không khí tẻ nhạt như thế, mà việc đã đến nước này, nói chuyện phiếm cũng có vẻ xấu hổ.
Sau khi về đến nhà, Tạ Bình Xuyên đến thư phòng, tiếp tục làm việc, làm đến 11 giờ đêm.
Trong lúc đó, Từ Bạch thấp thỏm, tắm rửa xong liền lên giường chờ anh.
Khả năng đặc biệt của Từ Bạch là đổi vị trí rồi tự hỏi, cô giả dụ mình là đàn ông, lên kế hoạch rất lâu, cẩn thận cầu hôn với bạn gái, kết quả bị cô ấy từ chối, không còn đường lui… Sao có thể không tức giận được?
Nhưng cô không cố ý khiến Tạ Bình Xuyên tức giận.
Cô chán nản chui vào trong chăn, tâm tình cực kỳ buồn bã.
Cho nên khi Tạ Bình Xuyên đi vào phòng ngủ, Từ Bạch kéo tay áo anh lại, ánh đèn chiếu lên người anh in bóng trên tủ quần áo. Tạ Bình Xuyên tới gần, giống như đang ngầm quan sát cô.
Bóng dáng của anh thẳng tắp, ánh mắt cũng không lệch đi, anh nói với Từ Bạch: “Môi em sao lại trắng bệch thế này? Trong người không thoải mái hay là đang gặp chuyện viền lòng vậy?”
Từ Bạch cảm thấy anh biết rõ rồi còn cố hỏi.
Cô nói: “Trong lòng buồn bực, anh hôn em đã em mới vui lên được.”
Tạ Bình Xuyên không tắt đèn, anh đứng trước mặt cô cởi quần áo ra, với người mà vẻ bề ngoài không hề có khuyết điểm thì không hề sợ trần truồng dưới ánh đèn, nhưng mà hôm nay lại có ý khác.
Từ Bạch ngồi trong chăn trắng như tuyết, quan sát mọi hành động của anh. Lúc anh cúi người, Từ Bạch liền chủ động nằm xuống, hai chân duỗi thẳng ra, chầm chậm cọ lên ga giường.
Dáng vẻ cô trông ngóng, nhưng lòng anh lại như nước lặng.
Tạ Bình Xuyên hôn lên trán cô, tắt đèn ngủ, giống như bình thường mà ôm cô vào trong ngực: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Trái tim đang thả lỏng của Từ Bạch đột nhiên căng thẳng, cô nhỏ giọng đáp: “Anh ngủ ngon.”
Đêm nay cô ngủ không ngon nắm.
Lúc mơ màng cứ cảm thấy Tạ Bình Xuyên sẽ rời đi, nếu không để ý sẽ không mất bình tĩnh. Nhưng mà người cô để ý nhất chỉ có một mình Tạ Bình Xuyên.
Cô không biết mình đang sợ hãi cái gì, cả người mệt mỏi, tim đập nhanh, ngủ không được liền ôm chặt lấy cái chăn. Tạ Bình Xuyên đổi một tư thế ngủ khác, Từ Bạch liền cho rằng mình làm ảnh hưởng đến anh. Cô thức thời kéo ra một khoảng cách, trong lòng lại vắng vẻ.
Cuối cùng, Từ Bạch đi chân trần xuống đất, ôm lấy con thỏ bằng nhung trên sô pha, nằm ở phía rìa giường. Cô còn lấy cái cúc áo cất giấu kỹ ra, đặt trên đầu tủ sát giường.
Cuối cùng miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Đêm nay trời đổ mưa, nước chảy lênh láng, phản chiếu bóng dáng của mùa đông.
Tạ Bình Xuyên tỉnh dậy sớm hơn Từ Bạch. Anh kéo chăn ra, lại không thấy Từ Bạch, quay mặt nhìn qua mới phát hiện cô nằm sát bên góc.
Anh đeo dép lê xuống giường, đi tới cửa sổ sát đất. Thông qua khe hở của màn che nhìn mưa không ngừng cả buổi sáng. Đám mây đen che phủ cả bầu trời, ánh sáng mặt trời bị che mất
Tạ Bình Xuyên đóng chặt cửa sổ lại, sau đó quay về mép giường, đắp chăn lại cho Từ Bạch. Cô ôm chặt con thỏ bằng nhung, hô hấp đều đều, vẫn đang nhắm mắt, chưa biết anh đến gần.
Từ Bạch tỉnh lại là vì tiếng chuông điện thoại.
Cứ đến thứ năm hàng tuần, vào lúc 7 rưỡi sáng, điện thoại cố định trong nhà sẽ vang lên. Từ Bạch Xuyên không cho Từ Bạch nghe, lần nào cũng tự mình nghe máy. Lúc trước Từ Bạch không để ý chút nào, hôm nay lại cực kỳ quan tâm.
Giống như cô nghĩ, Tạ Bình Xuyên đang đứng ở phòng khách, cầm ống nghe, thấp giọng trả lời: “Công việc rất bận, tạm thời chưa nghỉ.”
Đầu bên kia điện loại là ba mẹ của Tạ Bình Xuyên.
Mẹ anh là đang nhớ con trai. Bà định cư ở California Mỹ, con trai lại khăng khăng về nước, tính đi tính lại vẫn là vì một cô gái.
Mẹ Tạ Bình Xuyên nói: “Nếu con không rảnh thì mẹ và ba con về thăm con nhé? Mấy năm trước con bận rộn gây dựng sự nghiệp, Tết Âm Lịch cũng không về nhà. Năm nay cũng không về, cô con, anh họ con, còn có mấy người bạn của con…”
Mẹ anh dừng lại, thở dài nói: “Còn có hai vợ chồng già này nữa, đều rất nhớ con.”
Lại nói tiếp, ba mẹ Tạ Bình Xuyên, họ hàng thân thích, quan hệ thời đại học, hầu hết đều cắm rễ ở California. Năm đó anh về nước một mình, cơ bản không có người hỗ trợ.
Nhưng anh là thiếu niên đã từng trải, lại khác với những người bình thường.
Khi đó, hằng năm ba mẹ đều ở bên ngoài, chỉ có một mình anh ở nhà.
Mỗi đêm tan học trở về, người làm bạn với anh cũng chỉ có Từ Bạch. Anh lại là người có lòng tự trọng rất lớn, không thể nào nói hết với người ngoài rằng nếu không có Từ Bạch, cuộc sống của anh lúc đó sẽ rất khổ sở —— Dù sao lúc đó thì anh cũng không lớn lắm.
Từ Bạch cũng còn nhỏ, nhưng mà lại hoạt bát cởi mở. Cô cứ đi theo anh, cứ mở miệng ra là gọi anh, trong chốc lát là: “Anh, anh có biết viết chương trình máy tình không? Cái loại khung nhỏ màu đen á, có thể vẽ được trái tim đó.”
Trong chốc lát lại là: “Anh, em nhìn thấy anh liền cực kỳ vui vẻ.”
Cô còn thường xuyên nói: “Anh là tấm gương của con, con phải noi theo anh mà học tập.”
Cô nói không hề ít, ngày tháng trôi qua, giống như con tằm gặm nhấm từ từ mà chiếm hết tiềm thức của anh.
Sau khi Tạ Bình Xuyên về nước, những ngày hạnh phúc nhất không gì ngoài bốn tháng ở chung. Anh nói với ba mẹ ở đầu bên kia điện thoại: “Tết Âm Lịch sang năm nếu có rảnh, con sẽ đưa cô ấy sang California gặp hai người.”
Tạ Bình Xuyên nói là “Sang California” chứ không phải “Về quê”. Khác biệt trong đó vừa nghe là biết.
Tuy trong lòng mẹ anh có giận nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Được, là Tiểu Bạch phải không?”
Tạ Bình Xuyên nói: “Là cô ấy.”
Sau đó còn có thêm một câu: “Chỉ có thể là cô ấy.”
Đầu bên kia yên lặng hai giây, mẹ anh thử nói: “Hai đứa nhanh kết hôn đi, tương lai nếu có con, chuẩn bị nhà ở gần mấy trường học…”
Từ Bạch không đồng ý lời cầu hôn, Tạ Bình Xuyên không cách nào thực hiện được. Nhưng anh vẫn trả lời lại: “Con tìm xong nhà trẻ rồi.”
Lời Tạ Bình Xuyên nói chính là tình hình thực tế.
Nhưng mẹ anh lại nghe ra là con trai không có dự định định cư ở Mỹ nữa
Ba mẹ Tạ Bình Xuyên rất chú trọng dưỡng sinh, chăm sóc bản thân cũng rất tốt. Tuy rằng cả hai người đều ngoài 50 tuổi rồi, nhưng nếu nhìn mặt thì trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Nhưng mà đến tuổi này, tâm tư trong lòng cũng khác trước, chỉ mong ngóng một điều—— ví dụ như một nhà ba người đoàn tụ với nhau.
Mẹ anh dặn dò nói: “Nếu con ở trong nước cảm thấy mệt mỏi thì đừng quên về California, nhà của con ở đây, ba mẹ cũng đều ở đây.”
Tạ Bình Xuyên cười nói: “Vâng.”
Nói xong, cuộc trò chuyện kết thúc.
Tạ Bình Xuyên quay đầu lại, vừa vặn thấy Từ Bạch.
Từ Bạch đứng trên thảm, gọi một tiếng: “Anh…” Có lẽ là buổi tối bị trúng gió nên giọng hơi khàn, cực kỳ khiến người ta đau lòng.
Cô hỏi: “Ba mẹ anh gọi điện thoại hả?”
“Bọn họ bảo anh về California,” Tạ Bình Xuyên ăn ngay nói thật, “Nhưng mà gần đây công việc rất bận, anh định tranh thủ Tết Âm Lịch này.”
Anh thấy Từ Bạch mặc váy ngủ, cổ áo lại thấp, làn váy lại ngắn, lo lắng cô sẽ bị cảm, cởi áo khoác trên người ra khoác vào cho cô.
Từ Bạch bỗng nhiên ngẩng đầu, nắm chặt lấy ngón tay anh.
Tạ Bình Xuyên tỏ rõ lòng mình: “Anh muốn đưa em đi gặp ba mẹ, họ hàng. Tuy rằng họ sớm đã biết em.”
Từ Bạch nhẹ nhàng “vâng” một tiếng, chủ động tiến sát lại trong lòng Tạ Bình Xuyên.
Mấy ngày sau đó, gió yên biển lặng.
Ngoại trừ ở trong phòng làm việc thì Từ Bạch phải hướng dẫn nhân viên mới, giúp hắn từ nhân viên thực tập lên thành nhân viên chính thức.
Hà Hưng Hoài không giống mấy đồng nghiệp khác, hắn là một người rất gây sự chú ý, chưa đến hai ngày đã mang từ nhà lên một cái ống đựng bút bằng sắt—— được thiết kế theo kiểu Pháp, một tác phẩm nghệ thuật được chạm rỗng.
Anh đặt ống đựng bút lên bàn, lại đặt thêm hai cái lẵng hoa, một trái một phải, treo lơ lửng bên bàn làm việc, bên trọng đựng hoa Diên vĩ
Tuy là hoa giả nhưng lại rất có tư vị. Mọi người đều biết Diên vĩ là quốc hoa của Pháp.
Hà Hưng Hoài nói chuyện phiếm với Từ Bạch: “Văn hóa doanh nghiệp của Hằng Hạ là gì vậy? Công ty mà tôi làm việc ở Paris ấy, mọi người đều thích để trên bàn, treo trên tường, trang trí theo sở thích của bản thân.”
Từ Bạch nói: “Anh trang trí bàn của mình, giám đốc sẽ không có ý kiến gì.”
Nói xong, cô lấy ra tài liệu đã chuẩn bị tốt từ trước.
“Đây là tài liệu quy phạm của tiếng Pháp,” Từ Bạch đưa tài liệu cho hắn, “Là yêu cầu mới của bộ phận kỹ thuật, tôi đã in ra cho anh rồi, trước chiều nay anh hãy đọc hết toàn bộ, rồi dựa theo đó mà phiên dịch hết 30 câu.”
Từ Bạch xử lý việc công theo phép công, không có ý tứ nói chuyện tào lao.
Hà Hưng Hoài đẩy mắt kính lên, nhận lời: “Trước lúc tan làm sao? Không thành vấn đề, tiếng Pháp đối với tôi rất dễ.”
Lời này không phải là giả.
Từ Bạch đi rồi, Hà Hưng Hoài mở tài liệu ra, dốc sức dốc lòng làm việc, duy trì an tĩnh.
Cho đến lúc nghỉ trưa.
Các đồng nghiệp lần lượt đi khỏi, phòng làm việc rất lớn, rộng rãi sáng sủa, đèn treo lóa mắt. Triệu An Nhiên đứng dưới ánh đèn, kéo chặt khóa kéo áo khoác, đưa ra lời mời: “Hà Hưng Hoài, cùng nhau đi ăn trưa không?”
“Không vội,” Hà Hưng Hoài chỉ vào tài liệu nói, “Tôi làm xong việc đã.”
Triệu An Nhiên rũ mắt nhìn hắn, cười nói: “Từ Bạch đưa tài liệu cho cậu hả?” Hắn ngồi xuống bên cạnh Hà Hưng Hoài, lấy thái độ của đàn anh mà nói: “Kỳ thật ở bộ phận của chúng ta, giống như đọc sách vậy, nếu muốn thể hiện được sự khác biệt, tốt nhất là có thể hoàn thành việc được giao một cách vượt trội.”
Hà Hưng Hoài không hiểu ý này cho lắm: “Là sao?”
“Haizz, tôi mới vào làm việc được bốn tháng,” Triệu An Nhiên cười tươi không thấy mặt trời đâu, ôm lấy bả vai Hà Hưng Hoài, “Một chút kinh nghiệm nhỏ bé thôi, nếu giúp cậu được thì tốt.”
Hà Hưng Hoài vỗ tài liệu, thử thăm dò: “KPI kiểm tra gần đây của anh…”
“Đại bộ phận là tốt, cũng có xuất sắc nữa,” Triệu An Nhiên phất tay nói, “Đương nhiên so với Từ Bạch, tôi vẫn còn kém rất xa.”
Hà Hưng Hoài liền nhịn không được nhờ chỉ bảo: “Vậy làm thế nào để hoàn thành được công việc một cách vượt trội? Tiếng Pháp của tôi rất tốt.”
Tài liệu trên bàn mở tra, ánh sáng trên màn hình máy tính lập lòe, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, lẵng hoa bằng sắt nhẹ nhàng đong đưa. Triệu An Nhiên khảy hoa Diên vĩ bằng nhựa, cười nói: “Như vậy đi, tôi dạy cho cậu mấy cách.”
Bọn họ ở lại trong văn phòng một lúc.
Buổi chiều lúc vào giờ làm, bầu trời âm u, mây trôi lơ lửng, đứng trước cửa sổ sát đất là có thể nhìn thấy được mấy tia chớp màu lam lóe sáng.
Từ Bạch bưng một ly nước táo, lẩm bẩm: “Buổi tối lúc về nhà mưa sẽ to lắm đây.” Cô cúi đầu uống nước trái cây, bỗng nhiên cô bị sặc, ho khan, có người vỗ vào lưng cô.
Người nọ đúng là Hà Hưng Hoài.
Hà Hưng Hoài nói: “Từ Bạch, chúng ta có thể đẩy nhanh tiến độ lên không? Mấy câu cô muốn tôi dịch, tôi đều đã làm xong rồi.”
Từ Bạch không uống được nước trái cây, phải đi kiểm tra thành quả của hắn trước. Kiểm tra chưa xong một tờ, Từ Bạch đã nói: “Cách anh phiên dịch không hợp với quy phạm của tài liệu, chúng ta không phải dịch theo các truyền thống, cần phải phối hợp với bộ phận phiên dịch nữa.”
Hà Hưng Hoài dùng tay chống lên bàn, ngón giữa hơi nâng lên, chậm rãi gõ từng phách lên mặt bàn.
Hắn nói: “Bộ phận kỹ thuật yêu cầu cách dịch này tôi cũng làm, tôi làm hai bản, nhưng mà Từ Bạch…”
Từ Bạch nghe hắn gọi tên mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hà Hưng Hoài muốn phô trương không cần lý do, muốn thể hiện tham vọng của mình, muốn một bước lên trời, hắn chỉ vào màn hình nói: “Tôi đã gửi cho trưởng phòng bộ phận kỹ thuật, dựa theo cách thức cấu tạo của tiếng Pháp, trước mắt bảo họ sửa chữa quy phạm của tài liệu.”
Từ Bạch nghe xong, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Gió lạnh thổi qua tóc cô, cô chỉnh lại đầu tóc, cố gắng xem kỹ mail, càng xem ánh mắt càng lạnh lùng. Sau đó trong lời nói cũng không còn chút độ ấm nào cả: “Hà Hưng Hoài, chúng ta cần phải nói chuyện, về công việc của bộ phận kỹ thuật…”
Bên cạnh còn có đồng nghiệp khác, ngược lại Hà Hưng Hoài lại giống như giáo viên hướng dẫn, kiên nhẫn giảng giải cho Từ Bạch: “Chẳng lẽ cô không hiểu hình thức cấu tạo từ của Tiếng Pháp? Về phần trạng từ, chẳng lẽ tôi viết không đúng sao?”
Từ Bạch im lặng, nỗ lực sắp xếp lại cách nói của mình
Hà Hưng Hoài cho rằng cô thừa nhận liền nói năng đầy hùng hồn lý lẽ: “Nếu bộ phận kỹ thuật không hiểu được, tôi sẽ chọn ngày hẹn giám đốc bộ phận kỹ thuật. Giám đốc tên là Tạ Bình Xuyên đúng không? Tôi nghe nói anh ấy tốt nghiệp đại học Stanford, là người có tầm nhìn lớn hơn…”
Từ Bạch ngắt lời: “Anh vừa mới vào làm chưa được một tuần, còn chưa quen cách thức làm việc, không có ý kiến nào là giúp được cả, tôi nói như vậy, hy vọng anh có thể tiếp thu.”
Cô đứng thẳng người, cầm lấy tài liệu trên bàn.
Quả thật trình độ tiếng Pháp của Hà Hưng Hoài khá cao, cách nghĩ cũng rất rõ ràng. Nhưng hắn có một tật là ngang ngược, đầu óc cũng ngoan cố, nếu tìm từ uyển chuyển, Từ Bạch sợ hắn nghe không hiểu.
Cô nói thẳng: “Anh từng làm việc ở Paris rồi thì cũng biết lên mặt với cấp trên là điều tối kỵ nhỉ. Nếu anh thật sự có ý kiến, vào thứ năm mỗi tuần chúng ta sẽ có cuộc họp, đến lúc đó sẽ có cơ hội cho anh lên tiếng.”
Hôm nay trời lạnh, bên ngoài còn đang mưa.
Trong phút chốc, tiếng sấm vang lên, nước mưa xối áo ào lên cửa sổ, cũng may trong phòng có điều hòa. Hơn một nửa đồng nghiệp nữ là đang còn trẻ, họ vẫn cứ kiên trì mặc váy, Từ Bạch chính là một trong số đó.
Cô mặc một cái váy liền áo, khoác một cái áo khoác dạ, làn váy cao hơn đầu gối 10cm, bên hông thắt một sợi ruy băng màu be, phối với nhau rất phù hợp, cảnh đẹp ý vui.
Hà Hưng Hoài thờ ơ lạnh nhạt nhìn Từ Bạch, vậy mà nói lại nói: “Quan hệ giữa cô và Tạ Bình Xuyên, không phải chúng tôi không biết, tuổi còn trẻ mà đã học được cách dựa vào cấp trên.”
Giọng hắn không lớn cũng không nhỏ, xung quanh cũng có người nghe được.
Trong đầu Từ Bạch “ầm” một tiếng, hỏi ngược lại: “Anh nghe được chuyện này từ đâu? Mới vào bộ phận phiên dịch chưa được một tuần, vì sao một chút hiểu biết về công việc cũng không có, lại để bụng đến mấy tin đồn nhảm nhí này?”
Tin đồn nhảm nhí, cô dùng mấy từ này
Tuy rằng cô và Tạ Bình Xuyên ở chung là sự thật.
Cô không biết cách nói dối, sắc mặt thay đổi, giọng điệu cũng gấp gáp, nằm trong lòng bàn tay của người khác.
Trong lời nói của Từ Bạch có ý chỉ trích, Hà Hưng Hoài liền không cam lòng yếu thế nói lại: “Tôi quan tâm đến công việc, cô căn bản không thấy được. Kết quả phiên dịch của tôi, cô chỉ nhìn lướt qua, người hướng dẫn gì chứ?”
Bên cạnh có người nói nhỏ, lại không ai mở miệng chen vào.
Từ Bạch nhìn chằm chằm màn hình của hắn nói: “Vừa nãy tôi nói với anh, anh không thể chỉ định quy tắc với bộ phận kỹ thuật, chúng ta phải tuân theo quy phạm đó.”
“Giống như cô tuân theo giám đốc bộ phận kỹ thuật vậy sao?” Hà Hưng Hoài hạ thấp giọng, bởi vì toàn bộ thành quả bị phủ nhận, trong lời nói của hắn ẩn chứa tức giận, “Tôi nói cho cô biết, Từ Bạch, cô dạng chân kiếm tiền hả? Lúc tôi ở Pháp đã gặp nhiều loại kỹ nữ như cô rồi.”
Câu cuối cùng hắn nói rất nhỏ, tiếng mưa xối lên cửa sổ lại vang rất to, xung quanh sợ là không ai nghe được.
Nhưng Từ Bạch lại nghe cực kỳ rõ ràng, cô lập tức xé tài liệu ngay.
Truyện khác cùng thể loại
562 chương
24 chương
15 chương
53 chương
180 chương
22 chương