Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 3 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

TRANS: YUN.   Hôm sau là thứ hai, Từ Bạch từ dậy sớm. Không phải bởi vì cô bỗng trở nên siêng năng mà bởi vì hôm nay có tiết âm nhạc, cô giáo muốn chọn ra vài bạn học đại diện lớp tham gia tiết mục kỷ niệm ngày thành lập trường.      Từ Bạch là một trong những người được chọn, cô giáo đưa cho cô một tờ phổ nhạc dương cầm để cô về nhà luyện tập. Song Từ Bạch chẳng chú trọng tới tiết mục này lắm, cho đến buổi sáng thứ hai cô mới moi bản nhạc phổ từ trong cặp sách ra.   Hôm nay không có gì khác với bình thường, Từ Bạch và Tạ Bình Xuyên vẫn đi học cùng nhau —— bọn họ thường xuyên cùng nhau tan học cùng nhau về nhà, tính ra cũng được vài năm rồi. Trường học cách nhà không xa, lấy tốc độ đi bộ của Từ Bạch có lẽ mất khoảng hai mươi phút. Nhưng hôm nay cô đi càng chậm hơn so với mọi khi, cô vừa đi đường vừa xem nhạc phổ.   “Đến lớp rồi xem,” Cuối cùng Tạ Bình Xuyên lên tiếng nhắc nhở cô, “Em không sợ té nhào à?”   Từ Bạch cầm trang nhạc phổ mở ra vừa xem vừa nói: “Nếu em té thì anh có thể đỡ em dậy mà.”   “Việc này chưa chắc,” Tạ Bình Xuyên nói bằng giọng chậm rãi: “Anh không thể bất cứ lúc nào cũng ở bên em.”   Tạ Bình Xuyên nói xong câu này, Từ Bạch bừng tỉnh ngẩng đầu lên, đứng trên đường lớn nhìn vào mắt anh.   Cô vừa mới ngáp xong, trong mắt nổi lên ánh nước tựa như một hồ kín đầy sao. Lông mi của cô cũng rất dài, dày và cong hệt như cánh bướm uốn lượn, tất nhiên đôi mắt vẫn là đẹp nhất, đen trắng rõ ràng cùng đôi con ngươi vô cùng trong trẻo.   Tạ Bình Xuyên dời mắt.     Câu trả lời của Từ Bạch gây bất ngờ cho anh: “Em biết rồi, tương lai anh lên đại học nên chỉ còn một mình em thôi. Nhưng mà đại học chỉ mất bốn năm, chớp mắt cái đã qua rồi, em có thể đợi anh quay lại, lúc đó em cũng tốt nghiệp cao trung rồi.”   Cô nói chuyện một cách vô tâm, dưới chân lại đá bay một hòn đá cuội.   Đá cuội lăn trên hành lang dành cho người đi bộ rồi dừng ở cách đó không xa.    Bước chân của Tạ Bình Xuyên cũng dừng lại. Anh đứng bên cạnh Từ Bạch, khóe môi cong lên thành nụ cười: “Anh trở về em định làm gì?”   Từ Bạch cuộn bản nhạc phổ thành hình ống, cô dùng ống này vỗ lên cánh tay của Tạ Bình Xuyên nói một cách vô tâm vô phế: “Tất nhiên là mời anh ăn cơm, chúc mừng anh tốt nghiệp đại học.”   Tạ Bình Xuyên lấy bản nhạc phổ trong tay cô qua: “Vậy thì thôi đi, sao có thể để em mời khách chứ.”   Anh mở trang nhạc phổ trở ra, lướt nhanh từ đầu tới cuối một lần. Sau khi đến trường học anh dẫn Từ Bạch đến phòng hoạt động của câu lạc bộ dương cầm, hiệu quả cách âm của phòng hoạt động rất tốt, nhưng bởi vì bây giờ không phải là thời gian hoạt động của câu lạc bộ nên cả hành lang không có một người.   Giờ này cách tiết học buổi sáng lúc 8h30 còn khoảng chừng một tiếng nữa.   Lần đầu Từ Bạch đặt chân đến đây, cô ngạc nhiên hỏi: "Sao anh có chìa khoá của phòng hoạt động?"   Tạ Bình Xuyên đã mở nắp dương cầm: "Bởi vì anh là phó chủ tịch của câu lạc bộ dương cầm."   Từ Bạch tỏ ra không dám tin: "Em chưa từng nghe anh nói, anh thành phó chủ tịch lúc nào vậy?"   Tạ Bình Xuyên đáp: "Lúc phó chủ tịch tiền nhiệm không muốn làm nữa."   Anh ngồi trên ghế dài, tư thế ngồi thẳng tắp, một bên mặt phản chiếu lên chiếc kính cửa sổ bên cạnh, phát họa ra đường nét rõ ràng, Từ Bạch vậy mà có chút…… có chút ghen tỵ với chiếc kính cửa sổ đó.   Đây không phải là lần đầu Tạ Bình Xuyên dạy cô, thật ra lúc trước Từ Bạch có thể qua cấp 10 nghiệp dư là hoàn toàn nhờ vào sự giám sát của Tạ Bình Xuyên. Tạ Bình Xuyên khác với Từ Bạch khi anh có thể thích nghi mọi hoàn cảnh, con người anh phàm bất cứ việc gì cũng làm cực hoàn hảo, nếu như bạn không quen biết người như vậy bạn sẽ cảm thấy anh ấy không hề tồn tại; nhưng khi bạn quen biết một người như vậy, bạn sẽ cảm thấy anh ấy không chân thật.   Nhưng mà Từ Bạch quen biết Tạ Bình Xuyên nhiều năm, hào quang trên người anh đã có chút thoái hoá trong lòng cô .   Từ Bạch tiếp tục đánh đàn, cúi đầu là có thể nhìn thấy tay của Tạ Bình Xuyên. Chẳng được bao lâu, lực chú ý của cô lập dời từ phổ nhạc dương cầm chuyển lên tay của Tạ Bình Xuyên ------- nếu như có thể cho điểm mà nói, cô sẽ cho tay anh điểm tuyệt đối.   Tạ Bình Xuyên không biết gì cả, anh cho rằng Từ Bạch đang thất thần.   "Em muốn đàn tốt bài nhạc này không?" Tạ Bình Xuyên hỏi.   "Muốn ạ," Từ Bạch nói xong hai chữ này sau đó nhanh chóng sửa miệng: "Nhưng cũng không muốn lắm."   Tạ Bình Xuyên khích lệ cô: "Em không cần cố gắng hết sức, chỉ cần nỗ lực một chút thôi."   Anh không hỏi tên bài nhạc này là gì, cũng không hỏi cô tại sao muốn học. Một tiếng trước khi vào học này bọn họ luôn ở trong phòng hoạt động, đợi lúc bọn họ đi ra, Từ Bạch đã thành công được chút ít rồi.   Cô thu dọn xong cặp sách, bộ dạng giống như đã tính trước mọi việc, vui mừng hớn hở nói tạm biệt với Tạ Bình Xuyên.   Có lẽ do kiến thức căn bản đã nắm chắc đến lúc cuốn lên vội ôm chân phật mới có tác dụng, tới tiết âm nhạc buổi trưa hôm đó Từ Bạch thành công trổ hết mọi tài năng. Cô ở phòng dạy nhạc đàn xong vài đoạn nhỏ, cô giáo dẫn đầu cho cô tràng vỗ tay: "Không tệ không tệ, trình độ này là ổn rồi."   Bậc thang trong lớp rộng rãi mà sáng sủa, cô giáo dạy nhạc đang đứng trước phòng học. Chỗ Từ Bạch cách cô giáo rất gần nên có thể nhìn thấy danh sách họ tên trong tay cô ấy, danh sách bao gồm tên những bạn học tham gia hòa tấu, ngoại trừ Từ Bạch đàn dương cầm còn có violin, saxophone và sáo tây dương.   Cô giáo dạy nhạc hắng giọng ngẩng đầu nhìn các học sinh trong lớp.   Cô nhìn từng gương mặt non nớt tràn đầy tràn đầy nhựa sống, những đứa trẻ có thể vào học ngôi trường này chứng tỏ điều kiện gia đình không kém, nhưng mà thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài trường hợp ngoại lệ.   Ví dụ như Giản Vân ngồi ở trong góc.   Cô bé cúi đầu, quanh chỗ ngồi của cô bé trống rỗng không có ai ngồi.   Học sinh sơ trung phải nên ngây thơ đáng yêu mới đúng, ấy thế mà có một sự thật tàn nhẫn là giữa chúng cũng có phân biệt giai cấp. Giản Vân bị bài trừ ra ngoài, người bên cạnh luôn cách xa cô bé.   Giáo viên dạy nhạc đứng yên trong phút chốc rồi đi về phía chỗ ngồi của Giản Vân. Cô giáo giơ tay đặt lên vai Giản Vân, xoay mặt nói với các học sinh: “Mọi người đều biết, kỷ niệm thành lập trường lần này một trong những tiết mục mà lớp chúng ta chuẩn bị có hòa tấu nhạc cụ, ngoại trừ vài bạn học vừa rồi cô còn muốn nhờ bạn Giản Vân…”   Giản Vân kinh ngạc ngước cằm lên.   Đầu tóc cô bé lộn xộn, tóc đuôi ngựa buộc lỏng lẻo, lúc ngẩng đầu khiến phần tóc mái trước trán cũng run rẩy theo.   Cô giáo dạy nhạc chỉnh lại giúp cô bé, cất giọng ôn hòa: “Ở lần hòa tấu này, Giản Vân sẽ diễn tấu kẻng tam giác.”   Tên “kẻng tam giác” vừa được nói ra, có vài nam sinh bắt đầu nén cười.   “Cô không nói đùa với các em,” Cô giáo dạy nhạc giới thiệu: “Kẻng tam giác là nhạc cụ gõ thường dùng, trong nhạc phổ này cũng bao gồm nó.”   Từ Bạch ngồi ở bên đàn dương cầm gật đầu đầy nghiêm túc.   Cô giáo dạy nhạc cầm giáo án, tiếp tục miêu tả nhạc cụ: “Trong nhạc phổ hòa tấu có đàn dương cầm cũng có kẻng tam giác, nhạc cụ là bình đẳng, chúng đều quan trọng như nhau.”   Lời của cô giáo kết thúc, sắc mặt Giản Vân lại thay đổi.   Bởi vì Giản Vân không biết đánh kẻng tam giác, cô ấy hoàn toàn mù tịt về nhạc lý. Đối với Giản Vân mà nói, so với không được người xung quanh xem trọng thì việc phụ lòng mong đợi của họ càng đáng sợ hơn.   Không dễ gì chịu đựng đến lúc tan học, Giản Vân ngồi hồi lâu cuối cùng cầm lên nhạc phổ hòa tấu đứng lên chậm chạp đi đến chỗ Từ Bạch.   Từ Bạch khác với Giản Vân, cô giống như mặt trăng được nhiều ngôi sao vây quanh, xung quanh chỗ ngồi lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, Giản Vân vừa đến gần cô lập nhìn thấy cô ấy.   Cô ngẩng mặt nhìn Giản Vân: “Cậu tìm mình có chuyện gì sao?”.   Có chuyện gì ư? Giản Vân không mở miệng được.   Từ Bạch đợi một hồi lâu cũng không có câu trả lời, cô nhìn đến trên tay Giản Vân rồi kéo cô nàng ra ngoài hành lang. Bây giờ chính là giờ ra chơi, các học sinh vui đùa cãi nhau, giày thể thao quét qua mặt sàn phát ra âm thanh “lẹt xẹt ---- lẹt xẹt” liên tục không ngừng, dồn dập kéo đến.   Từ Bạch hơi nghiêng người dựa lưng vào lan can. Tháng chín trời đã vào thu, mặt trời vẫn tươi đẹp như vậy, một tay cô chống cằm nghiêm túc hỏi dò: “Cậu vừa muốn nói gì với mình ấy nhỉ?”   Đầu lưỡi Giản Vân thắt lại: “Bạn học Từ, chuyện đó, mình không biết kẻng tam giác......”   Từ Bạch chớp mắt: “Mình cũng không biết.”   Cô nhạy cảm nhận ra mục đích của Giản Vân nên  trực tiếp tỏ rõ trình độ của bản thân. Điều này càng khiến Giản Vân thêm rụt rè, cô ấy cúi đầu càng thấp: “Mình nhìn không hiểu nhạc phổ.”   Từ Bạch phóng khoáng đáp: “Mình nhìn hiểu được, mình dạy cho bạn.”   Tính cách Từ Bạch hoạt bát hơn so với Giản Vân, cô cư xử bình đẳng với mọi người không phân biệt gì cả. Mọi người đều là thành viên trong đội hòa tấu, việc giúp đỡ lẫn nhau là điều đương nhiên ----- Trong lòng Từ Bạch nghĩ như vậy, cho nên lời nói ra nhất định làm được, bắt đầu từ buổi sáng hôm đó cô đem toàn bộ những gì mình biết được chỉ dạy lại cho Giản Vân.   Buổi trưa các cô ăn cơm ở canteen trường học, Giản Vân lại luôn đứng ngồi không yên. Cô ấy có lẽ là người ngại giao tiếp, ngồi ăn cơm cùng Từ Bạch khiến cô ấy mất tự nhiên.   Trừ điều đó ra, cô ấy còn luôn nắm chặt một cái đồng hồ cơ, đôi mắt đảo quanh nhìn đi nhìn lại các học sinh ở cửa nhà ăn dẫn đến vài học trưởng lớp trên nhìn về phía bọn cô.   Từ Bạch gắp một cái đùi gà, thuận miệng hỏi một câu: “Cậu đang tìm người à?”   Tầm mắt Giản Vân dao động: “Đúng vậy.”   Trong khay cơm của cô ấy chỉ có cơm cùng hai thìa nước sốt cà rốt. Từ Bạch gắp đùi gà thả vào trong khay của cô ấy, nói một cách thẳng thắn vô tư: “Mời cậu ăn đùi gà, cậu muốn tìm ai, có lẽ mình biết đấy.”   Giản Vân nắm chặt đũa, cô ấy do dự hai giây sau đó buông lỏng đồng hồ cơ ra.   “Chủ nhật hôm qua, mình với mẹ mình bán điểm tâm sáng  ở công viên,” Năng lực biểu đạt ngôn ngữ của cô ấy không tốt, không cách nào diễn tả được sự việc tiếp sau đó, thế là Giản Vân lựa chọn bỏ qua đi thẳng vào vấn đề chính: “Một vị học trưởng ở ban cao trung, anh ấy đã giúp mình......”   Giản Vân đẩy chiếc đồng hồ đó đến trước mặt Từ Bạch: “Đồ này là của anh ấy, rơi ở trên đất được mình nhặt được, mẹ mình bảo mình hôm nay đến trường trả đồng hồ lại cho anh ấy.”   Trong nhà ăn âm thanh ồn ào xen lẫn với hương vị của thức ăn, suy nghĩ của Từ Bạch không còn đặt trên bữa ăn nữa.   Cô đón lấy chiếc đồng hồ đó, nhìn đến kí hiệu “Lãng Cầm” trên mặt, sau đó lật qua mặt sau thì thấy trên dây đồng hồ có một chữ “Quý”.   À, thì ra là như vậy.   Từ Bạch bưng bát cơm lên nói: “Vị học trưởng đó cao như vậy phải không?” Từ Bạch nhón chân phát họa ra một chiều cao, sau đó lại nói tiếp: “Anh ấy còn đeo một cái balo, trên dây balo có huy hiệu……”   Từ Bạch cố gắng suy nghĩ nét đặc trưng nổi bật của Quý Hành nhưng cô nhanh chóng nhận ra lúc cô gặp Quý Hành đều có Tạ Bình Xuyên bên cạnh. Mà hễ có mặt Tạ Bình Xuyên thì cô chẳng còn lòng dạ nào đi quan sát người khác.   Nhưng Giản Vân lại nhìn Từ Bạch một cách sùng bái: “Đúng là anh ấy. Cậu biết anh ấy không?”   Từ Bạch ngồi xuống, nghiêm túc gật đầu: “Mình biết, ăn xong mình đưa cậu đi tìm anh ấy.” Nói xong cô tiếp tục ăn cơm, bởi vì thời gian gấp rút, tương cà bất cẩn quệt lên trên mặt.   Nhưng trong mắt Giản Vân, cả người Từ Bạch đều đang phát sáng.   Ăn cơm xong vừa đúng mười một giờ rưỡi, Từ Bạch kéo Giản Vân đi đến lầu dạy học cao tam của trường.   Giản Vân nói với Từ Bạch: “Trên mặt của cậu dính tương cà kìa.”   Nhưng Từ Bạch chẳng lấy làm để ý: “Không sao, đợi chúng ta tìm được Quý Hành, mình sẽ đến nhà vệ sinh rửa mặt.”   Các cô đi thẳng đến tầng trên cùng. Từ Bạch quen đường quen nẻo đứng ở bên ngoài cửa sổ một lớp học, khoảnh khắc kéo cánh cửa thủy tinh đó ra thì không nhìn thấy Quý Hành đâu, cô đảo mắt tìm Tạ Bình Xuyên.   Buổi trưa trời rộng mây cao, sắc trời ấm áp. Rèm cửa trong phòng học dao động theo làn gió, nếp uốn màu xanh lay động như sóng nước, chỗ ngồi của Tạ Bình Xuyên là ở bên cửa sổ, rèm cửa quét qua bàn anh thế là anh đứng dậy buộc rèm cửa lại.   Bóng lưng của anh cũng rất đẹp mắt.   Trong phòng học không có người, nữ sinh ngồi trên Tạ Bình Xuyên quay đầu lại, gò má ửng hồng nói chuyện với anh. Khoảng cách của Từ Bạch với bọn họ khá xa, cô nghe không rõ họ đang nói gì, trong lòng cảm giác giống như đang bị mèo cào vừa ngứa vừa tê.    Giản Vân không rõ tình hình, cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Vị học trưởng đó…… anh ấy, anh ấy hình như không có ở đây.”   Tiếng nói chưa dứt, giọng nói của Quý Hành lập tức vang lên ở phía sau bọn cô: “Ơ, đây không phải là Tiểu Bạch à, em đến tìm Tạ Bình Xuyên hả?” Quý Hành không để ý gì cả gõ mạnh vào cửa sổ, nhìn vào trong phòng học hô một tiếng: “Này, Tạ Bình Xuyên, Tiểu Bạch nhà các cậu đến tìm cậu này!”   Từ Bạch xoay mặt lại: “Không, em không đến tìm anh ấy.”   Từ Bạch kéo Giản Vân qua thì thấy Giản Vân gục đầu, tóc mái trước trán vừa dài vừa dày che khuất tầm mắt. Giản Vân chuẩn bị rất lâu mới nói ra từng chữ: “Hôm đó… hôm đó, cám ơn học trưởng giúp đỡ.”   Hai tay Giản Vân đưa đồng hồ lên: “Đây là đồ anh đánh rơi.”   Giống như chỉ trong một giây ngủi lại giống như dài cả một thế kỷ, Quý Hành gãi đầu cuối cùng nhận ra cô ấy: “Ơ, em là người hôm qua ở trong công viên…”   Anh ta cầm lấy chiếc đồng hồ đeo lên tay của mình: “Em đừng cảm ơn anh, là người đó quá đáng, rõ ràng bản thân đưa tiền giả còn muốn để em thối tiền cho hắn. Anh chính là nhìn không vào mắt.”   Quý Hành đeo đồng hồ xong, cười vô cùng cởi mở: “Anh còn phải cám ơn em, em đến đây để trả đồng hồ cho anh à?”   Từ trong đôi câu vài lời của họ cuối cùng Từ Bạch cũng biết rõ chuyện hôm qua xảy ra ở công viên. Giản Vân và mẹ cô ấy đang bán cơm sáng, sau đó một khách hàng đến đưa một tờ tiền giả còn muốn Giản Vân thối tiền ---- vừa vặn Quý Hành trên đường thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ.   Nhưng mà nghĩ lại cuộc gặp tình cờ hôm qua, trong lòng Từ Bạch đoán có lẽ Quý Hành đã bị người khách đó hắt sữa đậu nành lên người.   Đồng hồ đã về nguyên chủ, Từ Bạch cảm thấy các cô nên đi rồi. Nhưng cô vừa mới lùi ra sau một bước thì Tạ Bình Xuyên  xuất hiện.   “Có việc gì à?” Tạ Bình Xuyên hỏi.   Tạ Bình Xuyên cao một mét tám mươi sáu, chiều cao Từ Bạch là một mét sáu mươi tám, đối với việc chênh lệch độ cao mười tám centimet này buộc cô phải ngẩng đầu nhìn anh nói: “Bây giờ không có việc gì nữa, em phải về lớp đây.”   “Đợi một chút.” Tạ Bình Xuyên bỗng duỗi tay nắm cằm của cô, “Em ăn cơm dây cả lên mặt rồi này.”   Đầu ngón tay của anh lướt qua da của cô, xúc cảm mịn màng mà trơn nhẵn, khiến ngón tay Tạ Bình Xuyên không khỏi run lên, nhưng không buông cô ra. Anh dùng khăn giấy lau dầu mỡ ở trên mặt cô, nghe cô trả lời một cách không vui: “Muốn anh quan tâm em.”   Tạ Bình Xuyên rút tay lại, lấy ra một viên kẹo vị dâu tây từ trong túi thả vào bàn tay Từ Bạch.   Anh không thích ăn kẹo, thậm chí còn rất ghét đồ ngọt nhưng Từ Bạch lại thích. Cho nên từ lúc Tạ Bình Xuyên mười tuổi trở lên đã tập thành thói quen cất kẹo ở trong túi, nói cách khác mỗi khi Từ Bạch nổi giận, chỉ cần cho một viên kẹo là có thể dỗ được cô rồi.   Nhưng mà hôm nay Từ Bạch không giống như lúc trước.   Hôm nay Từ Bạch đã hất hàm sai bảo: “Em không ăn, em muốn anh lột vỏ kẹo cho em.”   Khóe môi Tạ Bình Xuyên cong lên, vì dáng vẻ thỉnh thoảng nỗi cơn tùy hứng của cô mà cười.   Anh nghiêm túc lột vỏ kẹo, kẹo dâu tây giống như một lễ vật được đóng gói, lớp vỏ trắng cuối cùng được mở ra, yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay anh.   Từ Bạch lấy viên kẹo ngậm vào miệng, cất giọng mơ hồ: “Cám ơn… anh trai.”   Tiếng “anh trai” đó gọi thật ngọt, quả là lời nói ướp đường mà ra.   Tạ Bình Xuyên xấu hổ khi được khen: “Không cần khách sáo.”