Giấu phong cảnh trong hồi ức
Chương 38 : Giấu phong cảnh trong hồi ức
Chương 38
Editor: Sherry
Từ Bạch vốn cho rằng cô nói như thế với Tạ Bình Xuyên, đối phương sẽ dừng lại.
Nhưng mà Tạ Bình Xuyên cũng không để ý: “Bãi đỗ xe cũng có camera.”
Anh tốt bụng nhắc nhở: “Mỗi lần đi đến bãi đỗ xe anh đều nắm tay em, hẳn là bọn họ đã quen rồi.”
Từ Bạch bị thuyết phục với cái logic này của Tạ Bình Xuyên: “Nghe anh nói như vậy hình như còn rất có lý.” Tuy nói như thế nhưng cô vẫn cẩn thận đúng mực, duy trì khoảng cách với anh.
Cho đến khi thang máy dừng ở tầng 27.
Tạ Bình Xuyên đi phía trước, Từ Bạch đi theo phía sau anh, cô ngẩng đầu đánh giá bốn phía, không nhìn thấy bất cứ người nào —— Tạ Bình Xuyên thật sự biết chọn thời cơ, có lẽ mấy đồng nghiệp khác đều đi ăn cơm cả rồi.
Từ Bạch như đang làm kẻ trộm, cố tình bước nhanh hơn, đi theo sát Tạ Bình Xuyên.
Tạ Bình Xuyên lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa phòng làm việc của giám đốc ra.
Phòng làm việc của anh tràn ngập phong cách cá nhân, hồ sơ tài liệu điều được sắp xếp ngăn nắp, mặt bàn sạch đến nổi có thể phản quang, ghế dựa không nhiễm một hạt bụi, dưới đất còn trải một cái thảm màu xám.
Từ Bạch yên lặng đi vào, lại nghe thấy tiếng gì đó —— hóa ra là Tạ Bình Xuyên đóng cửa lại, còn thuận tiện khóa trái.
Từ Bạch hậu tri hậu giác: “Giám đốc Tạ, anh khóa cửa lại làm gì?”
“Không muốn bị người khác quấy rầy,” Tạ Bình Xuyên cởi cà vạt ra nói, “Thời gian nghỉ trưa khiến anh thở phào nhẹ nhõm.”
Anh vốn mặc rất chỉnh tề, nút áo sơ mi được cài kín hết, cà vạt cũng được thắt ngay ngắn, rất phù hợp với áo khoác vest của anh. Nhưng mà bây giờ anh lại kéo cà vạt xuống, sau đó lại đi đến trước cửa sổ, kéo bức màn dày nặng lại.
Ánh sáng bị chặn lại, trong nháy mắt cả căn phòng rơi vào bóng tối.
Không ai nói chuyện, cách âm lai tốt, sự im lặng kéo dài.
Từ Bạch bình tĩnh trong chốc lát, đi đến bên cạnh sô pha, cầm một cái gối ôm lên, vừa chuẩn bị ngồi xuống lại nghe thấy Tạ Bỉnh Xuyên nói: “Sô pha mới vừa lau qua, em đừng ngồi.”
Hẹp hòi, thói ở sạch, chứng cưỡng bách. Từ Bạch chửi thầm trong lòng
Ngoài mặt cô còn rất khí phách: “Không cần anh nói, em cũng không định ngồi trên sô pha.”
Cách sô pha không xa có một cái ghế dựa màu đen. Phía trước còn đặt một cái bàn trà, trên bàn có một cái ly sứ và một hộp lá trà. Nếu cẩn thận quan sát, mấy cái lỗ trên ấm đất còn có hơi nước lượn lờ.
Từ Bạch đứng bên cạnh ghế dựa, duỗi tay giữ lấy chỗ dựa kéo ra sau, tay vịn xẹt qua làn váy cô, cô còn chưa ngồi xuống, Tạ Bình Xuyên ở bên cạnh lại nói: “Đây là ghế dựa của tổng giám đốc Tưởng, cũng là chỗ của anh ấy.”
Ý ngoài lời là vẫn không thể ngồi.
Cuối cùng Từ Bạch quay đầu lại, dùng ánh mắt chất vấn nhìn anh.
Tạ Bình Xuyên ngồi ở bàn làm việc, trước mặt có ba cái màn hình máy tính, từ chỗ của Từ Bạch nhìn qua vẫn có thể nhìn thấy góc nghiêng của anh.
Giờ phút này anh đang bưng một cái ly bằng thủy tinh, trong suốt theo phong cách Trung Quốc, anh cúi đầu uống một ngụm, cũng không nhìn ánh mắt của Từ Bạch.
Từ Bạch nhíu mày nói: “Không có chỗ để ngồi, em cũng không muốn đứng, em về tầng 5 đây.”
Tạ Bình Xuyên đặt cái ly xuống, duỗi đôi chân dài ra: “Em thích hợp ngồi ở đây.” Anh lui ghế dựa ra một khoảng, không gian mở rộng hơn.
Anh lại nhìn phía cô nói: “Lại đây, Tiểu Bạch.”
Lúc này Từ Bạch mới hiểu, Tạ Bình Xuyên muốn để cô ngồi trên đùi anh.
Cô là một người chính trực, sao có thể dễ dàng thuận theo, nghĩ đến điều này, Từ Bạch đứng yên không động đậy
Tạ Bình Xuyên kéo ngăn kéo ra, lấy một túi quýt —— quả quýt xuất hiện trên mặt bàn, Từ Bạch liền đi tới. Cô ngồi trên đùi Tạ Bình Xuyên, bị anh ôm eo một cách tự nhiên.
“Đối với em mà nói,” Tạ Bình Xuyên chất vấn, “Anh còn không hấp dẫn bằng một quả quýt sao?”
Từ Bạch cẩn thận lột vỏ quýt, để ngừa chất lỏng bắn trên bàn, cô biết anh biết rõ mà còn cố hỏi, bởi vậy trả lời: “Quýt rất ngon, vừa chua vừa ngọt, dễ mang theo, còn dễ lột nữa…”
Tạ Bình Xuyên nghe được đáp án như vậy, không những không nhụt chí không uể oải, còn kề sát vào tai cô: “Anh cũng có thể lột được nè, em có muốn thử không?”
Nhớ tới cái cà vạt anh ném trên bàn, Từ Bạch lắc đầu, kiên trì với nguyên tắc nói: “Về nhà thử lại.”
Tạ Bình Xuyên im lặng không lên tiếng.
Mũi anh cọ bên tai Từ Bạch, không hiểu sao lại khiến cô nhớ tới Sủi Cảo Tôm làm nũng, Bánh Trôi lăn qua lăn lại… quậy phá như thế đó.
Anh còn vén tóc dài của cô lên, nhẹ nhàng hôn phần phía sau cổ cô, giống như có một cái lông chim mềm mại xẹt qua, hô hấp ấm áp—— thân thể Từ Bạch cứng lại, sống lưng tê rần, ngay cả quýt cũng ăn không vô.
Cố tình lúc này Tạ Bình Xuyên lại phá hư bầu không khí: “Quả quýt tốt hay là anh tốt?” Anh vòng tay ôm lấy eo cô, vậy mà còn tính toán chi li với cô: “Em lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa thử xem.”
Trong lòng Từ Bạch cười không ngừng, trên mặt lại lạnh nhạt vô tình nói: “Quýt ăn rất ngon, vừa chua vừa ngọt lại dễ mang theo…”
Cô còn chưa nói xong, Tạ Bình Xuyên thấp giọng hỏi: “Có phải em không yêu anh đúng không?”
Trong giọng nói có chút suy sụp, hàm chứa sự lên án, nhưng lại kiêu căng tự kiềm chế, tuân thủ có chừng mực, phá lệ khiến cho người ta đau lòng.
Nhưng mà Từ Bạch đang nhịn cười, cô im lặng không nói gì cả.
Tạ Bình Xuyên kết luận bừa bãi: “Quả nhiên em không yêu anh.”
Nói xong, anh chờ Từ Bạch chủ động.
Anh rất hiểu tính tình của Từ Bạch. Không bao lâu, quả nhiên Từ Bạch khẽ cười một tiếng, quay đầu lại hôn anh một cái.
Từ Bạch còn tặng kèm một câu: “Sao có thể chứ, anh vẫn luôn ở trong lòng em.”
Vừa dứt lời, bất thình lình bị anh đè xuống, cằm cũng bị giữ chặt, môi bị hôn có chút đau. Từ Bạch gọi một tiếng ‘anh’, anh lại dịu dàng hơn rất nhiều.
Khoảng chừng vài phút, Tạ Bình Xuyên buông cô ra. Anh rời mắt đi, nhìn trần nhà trong chốc lát, sau đó kéo bàn phím rời ra, mở ra số liệu mà chỉ có mấy quản lý cấp cao mới hiểu được.
Từ Bạch xem không hiểu cái gì cả, cô ngáp một cái.
Sau đó áp mặt lên bàn.
Cô nói với Tạ Bình Xuyên: “Giám đốc Phó của bọn em mang thai, xin nghỉ sinh, giám đốc Diệp mới nhậm chức, bảo em đi hướng dẫn thực tập sinh. Nhưng mà lúc em nhớ tới thời điểm là nghiên cứu sinh, giáo sư hướng dẫn cho sinh viên rất vất vả, kinh nghiệm làm việc của em lại thiếu sót…”
Tạ Bình Xuyên chuyên tâm, nghe Từ Bạch nói, còn đang sửa chữa dự án: “Giám đốc mới của các em chỉ chọn mỗi em sao?”
“Đúng vậy,” Từ Bạch thừa nhận, “Sao thế?”
Cô không chờ Tạ Bình Xuyên trả lời đã nói tiếp: “Giám đốc Diệp giải thích với em rằng bởi vì bài kiểm tra KPI (*) tiếng Pháp trước đó của em đạt được điểm rất cao.”
(*) KPI (Key Performance Indicator) có nghĩa là chỉ số đánh giá thực hiện công việc
Tạ Bình Xuyên không nói gì.
Từ Bạch cho rằng anh bận, cô không muốn quấy rầy, áp mặt lên bàn có hơi buồn ngủ, vậy mà không lâu sau lại ngủ thiếp đi.
Cô mơ một giấc mơ.
Mơ thấy trên đường lớn ồn ào, người đi đường nối liền không dứt, xung quanh ồn ào nhốn nháo rồi lại có âm thanh nghe không rõ lắm.
Dòng xe cộ chạy nhanh qua, tạo ra một luồng gió mạnh, Từ Bạch đi khắp hang cùng ngõ hẹp, tìm kiếm Tạ Bình Xuyên khắp nơi, nhưng mà cô không tìm thấy anh, chỉ nhìn thấy rất nhiều đồng nghiệp
Bọn họ ríu rít nói: “Làm giám đốc kỹ thuật, sớm hay muộn gì Hằng Hạ cũng sẽ phải đóng cửa…”
Còn có người nói: “Nhớ chuyện năm đó không? Tạ Bình Xuyên bị XV sa thải, vất vả lắm mới trở thành người sáng lập ra Hằng Hạ. Nhưng vậy thì sao chứ, XV chính là một trong ba công ty lớn nhất cả nước, cho rằng mình sẽ có kết cục tốt sao?”
Bước chân của Từ Bạch trong giấc mơ rất mơ hồ, không biết đang ở nơi nào, cô kéo đồng nghiệp một cái, người nọ liền nói: “Đừng kéo, đừng kéo, từ chức sớm đi.”
Cho dù là nằm mơ thì Từ Bạch cũng muốn bảo vệ Tạ Bình Xuyên: “Cái gì gọi là ‘bị công ty XV sa thải ’, căn bản chính là cái công ty kia vu oan hãm hại anh ấy. Nếu XV đủ tốt thì sao hiệu quả và lợi ích ngày càng kém, nó đã không phải là một trong ba công ty đứng đầu…”
Chuyện mà Tạ Bình Xuyên trải qua sau khi về nước, không phải là Từ Bạch không nghe nói qua.
Cô biết Tạ Bình Xuyên ở Mỹ rất thuận buồm xuôi gió, nhưng từ sau khi anh về nước rồi vào công ty XV, nhậm chức với chức vị phó trưởng phòng phân tích dữ liệu, anh dính vào tranh chấp tiết lộ số liệu, thanh danh kém một lần rồi lại càng lúc càng kém.
Thu nhập của anh không dựa vào công ty, anh là một người rất giỏi chơi cổ phiếu, năm đó còn kiêm luôn cố vấn kỹ thuật. Về chuyện tiền bạc, đại khái anh sẽ không cần để ý, nhưng mà còn trong sạch và danh dự thì sao, lòng tự trọng của anh lớn như vậy, không thể nào không cần được.
Người trong mơ không hiểu Từ Bạch, một hai phải tranh chấp với Từ Bạch: “Lần này lại không phải tiết lộ số liệu…”
“Không phải tiết lộ là sao?” Từ Bạch phá lệ mờ mịt, ngồi xổm bên đường. Cô biết tâm tư của mình nhạy cảm, đáng tiếc đầu óc không đủ dùng, cô không nghĩ ra được cái gì cả.
Người nọ cũng không trả lời, ra sức khuyên nhủ: “Sớm từ chức đi.”
“Tôi không muốn từ chức.” Từ Bạch giận dữ nói.
Sau đó liền tỉnh.
Ở trong giấc mơ đó không có Tạ Bình Xuyên, hiện thực anh lại ở ngay trước mắt.
Từ Bạch chống bàn ngồi thẳng dậy, vòng tay ôm lấy cổ anh.
Nút áo sơ mi của anh bị mở ra ba cái, rõ ràng cổ áo thấp như vậy mà Từ Bạch lại không quan sát kỹ. Cô dính lấy người anh trong chốc lát y hệt một con lười, ôm chặt không bỏ, tai dán lên ngực anh, nghe được tiếng tim đập của anh, nhịp đập giống như bình thường.
Tạ Bình Xuyên nói: “Một chút nữa anh dẫn em đi ăn cơm trưa.”
Từ Bạch trả lời lại: “Vâng.”
Cô lại nói tiếp: “Ban nãy em vừa nằm mơ.”
Từ Bạch dịu dàng như thế, Tạ Bình Xuyên lại không bị cảm hóa, đã vậy anh còn nhéo mặt cô: “Anh biết, em còn nói mớ.”
Nhéo mặt Từ Bạch như đang nhéo bánh gạo, lực hơi mạnh chút còn để lại một vệt đỏ. Tạ Bình Xuyên thấy để lại dấu, không dám nhéo nữa, đứng đắn lại nói tiếp: “Em vẫn luôn nói là ‘tôi không muốn từ chức’.”
Anh quan tâm nói: “Áp lực công việc rất lớn sao? Anh tìm chủ quản dự án, bảo anh ta và giám đốc Diệp của các em…”
“Không cần,” Từ Bạch nói, “Áp lực không lớn, em gánh được.”
Cô vỗ bả vai Tạ Bình Xuyên, giống như đang nói chuyện với mấy người anh em: “Xin anh hãy tin tưởng tôi, giám đốc Tạ.”
Tạ Bình Xuyên nói theo cách nói của cô: “Tôi tin tưởng em, phiên dịch Từ.”
Từ Bạch liền hôn anh: “Cảm ơn anh trai.”
Tạ Bình Xuyên theo thói quen nói: “Không cần khách khí.”
Buổi trưa đó, sau khi bọn họ ăn trưa xong, đứng trước của thang máy tạm biệt nhau. Trong lúc đó gặp được đồng nghiệp trong bộ phận phiên dịch.
Công ty là nơi công cộng, khác so với phòng làm việc riêng của Tạ Bình Xuyên.
Trước cửa thang máy có rất ít người, ánh mắt các đồng nghiệp đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Từ Bạch chào bọn họ, đứng trên nền đá cẩm thạch, rất tự nhiên nói: “Ý của giám đốc tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ tiếp tục bàn bạc với bộ phận kỹ thuật.”
Cô nhìn theo Tạ Bình Xuyên đang đi vào thang máy: “Tạm biệt, giám đốc.”
Khả năng xoay chuyển của Tạ Bình Xuyên không nhanh bằng Từ Bạch, vì thế anh không để ý đến cô.
Đúng lúc cảnh tượng này ở trong mắt đồng nghiệp là Từ Bạch nói lời chào với cấp trên, nhưng cấp trên lại bày ra vẻ mặt lạnh nhạt với cô.
Tạ Bình Xuyên đi rồi, một đồng nghiệp nữ khác: “Từ Bạch, giám đốc Tạ có dễ nói chuyện không?”
“Đánh giá như vậy thì không hay cho lắm,” Từ Bạch nói, “Mấy vị cấp trên đều bận.”
Trong túi áo của cô còn có mấy quả quýt lấy từ phòng làm việc của Tạ Bình Xuyên, căng phòng lên thành một cục. Cô không muốn nhắc đến Tạ Bình Xuyên nữa, cố ý chuyển chủ đề: “Mọi người biết lúc nào thực tập sinh mới tới không?”
“Thông báo tuyển dụng đã đăng lên rồi,” Đồng nghiệp trả lời, “Với danh tiếng của Hằng Hạ, có lẽ rất nhanh sẽ tới thôi.”
Một lời trúng đích.
Khoảng chừng một tuần sau, Diệp Cảnh Bác dẫn theo một người đàn ông đi về phía bộ phận phiên dịch.
Bề ngoài người kia trông rất trẻ, gương mặt bình thường, đeo một cặp mắt kính cận, lưng quần kéo lên rất cao, hắn vừa mới vào cửa đã chủ động mở miệng nói: “Chào mọi người, tôi tên là Hà Hưng Hoài, Hà trong vì sao, Hưng Hoài trong xúc vật hưng hoài.”
Hắn bắt tay với một vài đồng nghiệp đứng bên cạnh: “Rất vui được gặp mọi người, cứ gọi tôi là Tiểu Hà là được.”
Trùng hợp người đứng cạnh Hà Hưng Hoài là Triệu An Nhiên.
“Xin chào, rất vui được gặp cậu,” Triệu An Nhiên cười nói, “Tôi là Triệu An Nhiên, Triệu trước Tôn Lý, An Nhiên trong bình an vô sự.”
Hà Hưng Hoài gật đầu, lặp lại: “Bình an vô sự.”
Như là đang đọc tên của hắn.
Hà Hưng Hoài chào hỏi từng người một, lúc đến Tống Giai Kỳ lại không may vấp phải trắc trở. Lúc đó Tống Giai Kỳ còn đang xem văn kiện —— người quen thân với Tống Giai Kỳ đều biết, khi cô ấy đang bận việc, ngàn vạn lần không thể quấy rầy, nếu không…
Sẽ giống như bây giờ.
Hà Hưng Hoài gõ bàn của cô, muốn chào hỏi Tống Giai Kỳ, Tống Giai Kỳ cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Ngày mà tôi tới công ty, chỉ cần đứng một chỗ giới thiệu là xong, vì sao cậu phải đi khắp nơi một vòng, còn chưa đủ rêu rao sao?”
Tính tình cô ấy là như thế, có gì nói thẳng, cũng không kiềm chế.
Cố tình từ trên xuống dưới lại không có người nào phản bác.
Diệp Cảnh Bác cười hòa giải: “Hà Hưng Hoài mới trở về từ Pháp, còn chưa quen nội quy của chúng ta.” Anh ta vỗ lưng Hưng Hoài, giới thiệu hắn cho Từ Bạch.
“Đây là Từ Bạch, cô ấy là người sẽ phụ trách việc hướng dẫn cậu,” Diệp Cảnh Bác nói về khả năng của Từ Bạch, “Từ Bạch học song ngành, tinh thông tiếng Anh và tiếng Pháp, tiếng Đức cũng nói được rất lưu loát. Hai người đều trở về từ châu u, có thể giao lưu với nhau.”
Hà Hưng Hoài liền dùng tiếng Pháp nói chuyện với cô: “Xin chào cô Từ, tôi rất vui khi được gặp cô.”
Từ Bạch chỉ về phía đối diện: “Chỗ của cậu ở bên kia, tôi sẽ giới thiệu một số tài liệu cho cậu.”
Hà Hưng Hoài nhếch môi cười, lại lần nữa dùng tiếng Pháp nói: “Được được được, cảm ơn cô Từ.”
Truyện khác cùng thể loại
562 chương
24 chương
15 chương
53 chương
180 chương
22 chương