Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 33 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

CHƯƠNG 33: Trans: BL   Mặt trời xuống núi, ánh tà buông xuống.   Giản Vân chào tạm biệt Quý Hoành: “Chắc hẳn mọi người còn có việc, tôi và Chân Chân về trước đây.” cô nắm tay con gái, cuối cùng nói: “Chân Chân, chào tạm biệt mọi người đi con.   Giản Chân cầm hộp cơm chưa đậy nắp, từng chữ một lên tiếng: “Tạm, tạm, tạm biệt.”   Giọng cô bé rất nhỏ, bị tiếng kèn xe lấn át.   Quý Hoành cũng không phát hiện ra chuyện khác thường, càng không biết cô bé có tật nói lắp, anh chỉ nở nụ cười khen: “Con gái em thật đáng yêu.”   Màn đêm dần buông xuống, bọn họ ở góc đường tạm biệt nhau.   Giản Vân đẩy chiếc xe đặt ra, đằng sau có một chiếc ghế trẻ con. Cô đặt con gái lên xe, khem người nói vài câu, trong mắt mang theo ý cười.   Con gái cô nhoẻn môi cười.   Giản Vân liền nói: “Tối nay về nhà mẹ nấu cơm cho con ăn, kể chuyện cổ tích, hôm nay chúng ta ngủ sớm một chút, ngày mai bình minh lên lại là một ngày mới.”   Thật ra gần đây cô rất vất vả, vì khai trương tiệm mới cô đã tiêu sạch số tiền tiết kiệm, sức khỏe của mẹ lại không khỏe, con gái cũng cần cô chăm sóc, gánh nặng trong nhà đều gánh trên vai cô.   Nhưng trước mặt con gái, Giản Vân không nhắc một chữ nào cả. Cô chở con gái, bóng lưng đơn bạc xa dần.   Trên vỉa hè lát gạch đỏ xanh, giống như hai đường thẳng giao nhau, Quý Hoành cúi đầu nhìn nền gạch, chần chừ không muốn rời đi.   Tạ Bình Xuyên vỗ lưng anh: “Cậu đang nghĩ gì vậy, không ăn tôm hùm đất nữa ư?”   Quý Hoành đút tay vào túi quần, giọng nói lại có chút trầm thấp: “Mình cảm thấy cô ấy sống không dễ, còn trẻ như vậy, một mình mở tiệm chăm con, còn phải chăm sóc bố mẹ tuổi cao.”   Anh cảm khái xong, lại chỉ về đằng trước: “Được rồi, đi thôi, mình dẫn hai người đến con phố kia ăn, tôm hùm đất ăn ngon nhất.”   Quý Hoành thường xuyên đến đây đi dạo, cho nên rất quen đường. Mười phút sau, anh liền đứng trước cửa tiệm. Tiệm này rất đông khách, ông chủ bận rồi chạy đi chạy lại, chỗ trong tiệm cũng ngồi đầy cả rồi, bên ngoài có đặt thêm hai chiếc bàn trống.   Cửa tiệm này ở trong hẻm, bên bàn chính là một bức tường, trên đó có gắn mái che, dùng để che mưa tránh gió.   Trên bàn không đặt chén đũa, chỉ có một hộp tăm xỉa, cùng một tờ thực đơn, bên trái đặt ghế nhựa, vừa đủ ba chiếc ghế. Quý Hoành hưng phấn ngồi xuống, Từ Bạch ngồi đối diện anh, hai tay chống cằm nhìn thực đơn.   Từ Bạch hỏi: “Tôm hùm đất ở đây ăn rất ngon ư?”   “Đúng vậy,” Quý Hoành cười nói, “Quán này mở được mấy năm rồi, lúc anh vừa về nước, đồng nghiệp dẫn anh đến ăn, anh ăn xong liền nhớ đến giờ.”   Anh gọi phục vụ, tiếp tục nói với Từ Bạch: “Không chỉ tôm hùm đất, đồ nước ở đây siêu ngon, đặc biệt là mục nước, nhất định phải gọi vài xiên…”   Hai người nhiệt tình trò chuyện, Tạ Bình Xuyên lại yên tĩnh ngồi bên cạnh.   Từ Bạch quay đầu gọi: “Anh ơi?”   Cô chớp mắt, đưa mắt nhìn anh.   Tạ Bình Xuyên nói: “Hai người gọi món là được, anh không có ý kiến.”   Trước giờ anh là người rất kén chọn, hôm nay lại thay đổi như thế, Quý Hoành có chút không quen, bất giác trêu: “Tổng giám đốc Tạ, cậu thuộc cung nào vậy?”   Từ Bạch trả lời thay Tạ Bình Xuyên: “Cung xử nữ.”   Quý Hoành hahaha cười rộ: “Được rồi, cậu muốn ăn gì, nói với mình, mình gọi giúp cậu, hôm nay mình mời.”   Tạ Bình Xuyên còn chưa đáp, Quý Hoành lại hỏi: “Cậu uống bia không? Mình uống ba lon.”   “Mình không uống.” Tạ Bình Xuyên từ chối, “Lát nữa còn phải lái xe.”   Gió mát thổi vào trong hẻm, mang theo mùi nướng thơm phức, Từ Bạch hít một hơi lại gọi phục vụ.   Phục vụ là một chàng thanh niên, cậu ta chạy nhanh đến bàn họ, cầm sổ ghi chép hỏi: “Anh chị còn muốn gọi món nào ư?”   Từ Bạch ngẩng đầu nhìn anh: “Ngoài tôm hùm đất và thịt nướng, quán còn món nào thanh đạm một chút không…”   Phục vụ cười đáp: “Chị thích ăn cháo không? Quán còn bán đồ ăn sáng, có bánh bao, màn thầu, há cảo xíu mại.”   Cậu ta cầm quyển sổ nhỏ, đợi Từ Bạch trả lời.   Từ Bạch nghĩ ngợi một chút: “Xin hỏi các anh có bán cháo gạo tẻ không? Còn có một phần điểm tâm sáng...Nếu ăn không hết chúng tôi sẽ gói về.”   Cô nhấn mạnh: “Không bỏ ớt, một chút ớt cũng không cần, cũng không cần đồ ngọt, cảm ơn nhé.”   Phục vụ vội vàng đáp lại, quay đầu chạy vào trong tiệm.   Cậu ta cho rằng cô gái này thích ăn thanh đạm, không ăn ngọt không ăn cay, đi cùng hai anh chàng đến đây ăn tôm hùm đất. Nhưng cậu ta lại không ngờ Từ Bạch là đang chăm sóc Tạ Bình Xuyên.   Từ Bạch biết rõ khẩu vị của Tạ Bình Xuyên, lúc ở nhà nấu cơm cô cũng làm theo khẩu vị của anh. Trong nhà không có sẵn ớt, gừng cũng rất ít, nêm nếm chủ yếu là giấm và rượu.   Khẩu vị của cô khác hẳn với Tạ Bình Xuyên, Từ Bạch rất ít khi kén chọn, cho gì ăn nấy, nên cô không để ý.   Cô cũng không đợi lâu, thức ăn đều đã bày lên.   Hai phần tôm hùm đất phủ một lớp ớt dày, Từ Bạch vui vẻ, cúi đầu tập trung bóc vỏ, Quý Hoành lại rót bia lạnh cho cô, trong đêm hè tỏa ra hơi lạnh.   Từ Bạch cầm ly bia, uống một ngụm, hai mắt nheo lại, cảm thấy vô cùng sảng khoái.   Tạ Bình Xuyên nhắc cô: “Tửu lượng của em có tiến bộ sao?”   Từ Bạch làm nũng: “Cái này phải uống rồi mới biết được.”   Vài phút sau, phục vụ mang ra một bát cháo nhỏ cùng các món điểm tâm, đương nhiên là đặt trước mặt Từ Bạch.   Đến cả Quý Hoành cũng hỏi: “Từ Bạch, em đang ăn tôm hùm đất còn có thời gian ăn mấy thứ này ư?”   Từ Bạch lau sạch hai tay, cầm bát và khay dời sang chỗ Tạ Bình Xuyên: “Em không biết ăn cháo gạo tẻ, anh ăn giúp em nha.”   Quý Hoành lại sững sờ vì Tạ Bình Xuyên vui vẻ chấp nhận.   Lúc này Quý Hoành mới nhớ ra thứ Tạ Bình Xuyên thích ăn thật ra đều là những thứ chẳng có chút mùi vị. Anh vốn cho rằng tất cả mọi người đều sẽ bái phục với vị chua cay của tôm hùm đất, nhưng lại không ngờ Tạ Bình Xuyên vẫn giữ vững lập trường của mình.   Quý Hoành cắn một xiên mực nướng, uống một ngụm bia: “Ôi, Xuyên Xuyên, cậu có thể nếm thử một chút, tôm hùm đất ngon lắm đấy, mình không có lừa cậu đâu.   Trọng điểm của Tạ Bình Xuyên lại rơi vào: “Vừa rồi cậu gọi mình là gì?”   “Xuyên Xuyên,” Quý Hoành uống nửa lon bia, bắt đầu vui vẻ gọi, “Từ Bạch gọi cậu là anh trai, giọng quá ngọt rồi, mình không thể chịu thua được, phải gọi cậu là Xuyên Xuyên thôi.”   Tạ Bình Xuyên cười thấp một tiếng mỉa mai: “Uống nửa lon bia, cậu liền sỉn rồi?” Dừng chút, anh lại tổng kết: “Mình thấy tửu lượng của Tiểu Bạch còn tốt hơn cậu.”   Quý Hoành nghe xong lời anh nói, đang muốn phản biện, Tạ Bình Xuyên lại nói thêm một câu: “Ăn xong mình đưa cậu về.”   Quý Hoành liền chẳng để bụng, tiếp tục uống rượu ăn xiên nướng.   Khung cảnh hòa hợp này kéo dài một tiếng đồng hồ, màn đêm buông xuống, xung quanh đều đã lên đèn, thiêu thân bay quanh bóng đèn.   Ánh sao sáng dần, mặt trăng cũng lên cao, trong hẻm đông đúc, âm thanh huyên náo.   Từ Bạch ăn xong nửa dĩa tôm hùm đất, lại uống hết một lon bia, cô không ăn nỗi nữa rồi, hơn nữa còn có chút say.   Tình trạng của Quý Hoành cũng giống hệt cô, anh bắt đầu nói nhảm, vừa bóc vỏ tôm vừa nói: “Lúc anh cùng Xuyên Xuyên ở Mỹ, Tiểu Bạch, anh nói với em, con gái đều theo đuổi cậu ta, sau này hai người kết hôn rồi, em phải giữ kĩ đó…”   Từ Bạch nhíu mày: “Có bao nhiêu cô gái theo đuổi anh ấy? Anh ấy có đồng ý không?”   “Không có, em cũng biết mà, Tạ Bình Xuyên là cung xử nữ, lại có chứng cưỡng chế, mặt đặt cao hơn trên trời í.” Quý Hoành đưa ngón tay chỉ lên trên trời, trong lời nói đều là hơi bia, “Có lẽ cậu ấy luôn chờ đợi em...Đợi rất nhiều năm.”   Ban đầu Tạ Bình Xuyên nghe thấy Quý Hoành nhắc đến những nữ sinh khác, còn muốn xen ngang lời anh, sợ Từ Bạch nghe thấy sẽ ghen. Dù sao đi nữa lúc Từ Bạch ghen, cô sẽ không cho anh hôn, không cho anh sờ, hơn nữa còn phải dỗ rất lâu..   Kết quả Quý Hoành lại ở đây trợ sức: “Tiểu Bạch, tuy anh không có nhiều bạn, người chơi thân nhất cũng chỉ có mỗi Tạ Bình Xuyên…”   Anh ợ một cái lại nói: “Anh dám đảm bảo với em, cậu ấy là thật lòng thích em. Đáng tiếng cậu ấy cũng không có kinh nghiệm, ban đầu cũng không đuổi theo đến Anh, còn sợ bị em ghét bỏ.”   Từ Bạch nghe đến hoang mang. quay đầu nhìn Tạ Bình Xuyên: “Tại sao anh lại có bạn gái cũ?”   “Trước giờ cậu ấy làm gì có bạn gái, cậu ấy chỉ có tay trái tay phải thôi.” Quý Hoành ngồi đối diện xen lời.   Từ Bạch nghĩ không thông, dứt khoát không nghĩ nữa. Tạ Bình Xuyên cho rằng cô đã uống say, cũng không yên tâm, lúc Từ Bạch tỉnh táo, cô chưa bao giờ hỏi đến chuyện này.   Sau đó Tạ Bình Xuyên đứng dậy thanh toán, đến khi anh quay về chỗ ngồi liền phải chăm sóc cho hai ma men này.   Trời càng lúc càng tối dần, đằng trước đèn đóm sáng trưng, dưới ánh đèn vàng cam, Tạ Bình Xuyên tay phải nắm tay Từ Bạch, lại dẫn Quý Hoành đi đến bãi đậu xe.   Quý Hoành tương đối ngoan ngoãn, tự mình bò lên xe, Từ Bạch lại nổi tính, đứng đó làm nũng với Tạ Bình Xuyên: “Anh ơi cõng em.”   Cô làm nũng: “Đi xa như vậy, chân em rất tê.”   Bãi đậu xe ở tầng một của công ty, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đồng nghiệp tăng ca nhìn thấy.   Tạ Bình Xuyên nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng khom lưng xuống.   Từ Bạch cũng thành thật leo lên lưng anh, hai chân cô đung đưa, Tạ Bình Xuyên liền uy hiếp: “Em còn đung đưa nữa, anh bỏ em xuống đấy.”   Từ Bạch lập tức nói: “Em không nhúc nhích nữa, anh đừng ném em xuống.”   “Anh trai, anh ơi.” Từ Bạch liên tục gọi anh, giọng rất nhỏ: “Em thích anh lắm.”   Tạ Bình Xuyên lập tức hỏi: “Vậy ngày mai anh cầu hôn, em có đồng ý không?”   “Không kết hôn.” Từ Bạch hỏi, “Giống bây giờ không tốt sao?”   Cô nghĩ ra cớ: “Anh có nhiều tiền hơn em, chúng ta không môn đăng hộ đối.”   Tạ Bình Xuyên lại cho là thật, cố ý hạ thấp điều kiện của mình: “Anh chỉ là một người ở cấp trung lưu bình thường, mỗi ngày đều phải làm công cho ông chủ, muốn nghỉ ngơi cũng không có phép để nghỉ, năm nay hai mươi chín tuổi còn chưa thành gia lập nghiệp…”   Trong bãi đậu xe có máy thông gió, gió lạnh thổi đến, thổi đi một ít hơi rượu. Giọng Từ Bạch rất thấp: “Em biết anh cũng rất cực khổ...Nếu chúng ta kết hôn rồi, anh lại không thích em nữa, em sẽ cực kỳ khổ sở. Đời người ngoại trừ tình yêu còn có sự nghiệp, người thân, bạn bè, tiền bạc, không phải tất cả đều sẽ tiến hành theo kế hoạch của anh.”   Tạ Bình Xuyên tự mình an ủi: “Em trưởng thành hơn trước đây rồi, anh nên vui mừng mới phải.”   Từ Bạch ôm lấy cổ anh thì thầm: “Anh sẽ không giận em chứ?”   “Anh giận, giận lắm.” Tạ Bình Xuyên đáp, “Chỉ là không nổi giận với em mà thôi.”   Anh nói: “Về nhà anh muốn viết quy trình.”   Từ Bạch hưng phấn hỏi: “Quy trình gì?”   Tạ Bình Xuyên thành thật đáp: “Hack trang mạng, anh muốn xem thử trong tám năm ở Anh, em đã làm những gì.”   Từ Bạch không hề giấu giếm: “Học hành, thi cử, làm phiên dịch, viết luận văn...Em biết thời gian quý giá nên không thể bỏ hết tất cả thời gian lên người anh liền bỏ thời gian vào những việc chính.”    Từ Bạch nói càng lúc càng đứt quãng, cho đến khi Tạ Bình Xuyên đến đến gần cửa xe, đặt cô xuống, bế cô ngồi vào ghế phụ, giúp cô thắt dây an toàn.   Mà ở ngoài bãi đầu xe, Triệu An Nhiên vừa tăng ca xong, đang từ cửa công ty bước ra. Hắn không vội về nhà, trong tay cầm theo một túi thức ăn mèo, ngồi ở bên góc tường xanh hóa, đang cho một đám mèo hoang ăn.   Đây không phải là lần đầu hắn cho mèo hoang ăn, các mèo con đều biết hắn, thậm chí có một con còn đến gần nằm giở bụng làm nũng với hắn.   “Ôi, gần đây mày gần rồi.” Triệu An Nhiên vuốt ve tai mèo, lại cho thêm thức ăn.   Ánh đèn đường chiếu lên mặt hắn, ánh sáng nhỏ vụn, nửa gương mặt chìm trong ánh sáng, nửa kia lại chìm trong bóng tối. Thật ra gương mặt của hắn rất xuất chúng, sống mũi cao thẳng, đường nét ngũ quan hài hòa, chẳng qua hắn đứng ở góc tường, không ai chú ý đến.   Nhưng đằng trước lại có người đi đến, người nọ cười hỏi: “Triệu An Nhiên? Khi nào cậu lại lương thiện như vậy, còn có tâm tình đút cho mèo ăn, vì Từ Bạch thích mèo sao?”   Triệu An Nhiên không ngẩng đầu, đáp lại một câu: “Giám đốc Ngụy, đây là trước cổng công ty, anh nói chuyện với tôi, không sợ bị người khác nhìn thấy?”   Ngụy Văn Trạch cách ra một bước, châm một điếu thuốc, hắn cầm di động chuyển khoản.   “Anh lại lặng lẽ chuyển khoản cho vợ trước?” Triệu An Nhiên nói: “Không phải cô ấy không muốn liên lạc với anh sao?”   Hắn cười: “Giám đốc Ngụy, sớm biết như thế, hà tất ban đầu lại là thế.”   “Tất cả những việc anh làm đều đã lựa chọn rồi đúng không? Anh chưa từng giãy giụa cũng chưa từng hối hận?” Ngụy Văn Trạch nghiêng người, cũng cầm vài hạt thức ăn cho mèo, đút cho mèo hoang ăn, “Nghe nói chuyện kia, chỉ có một người vô tội, mới có thể khiến cho tên trộm ném đi viên đá đầu tiên.”   Gã lại đứng thẳng người: “Nếu tôi đứng trước tòa, vậy thì Triệu An Nhiên, cậu cũng không có tư cách làm thẩm phán.”   Triệu An Nhiên không đáp.   Ngụy Văn Trạch lại mở cúc tay áo, cười nói: “Triệu công tử, không biết đáp rồi ư?”   Triệu An Nhiên nhún vai: “Bất như ý sự thường bát cửu, khả dự ngôn giả vô nhị tam” [1]   ([1]: Dịch nghĩa - Chuyện không như ý trên đời có rất nhiều, nhưng tri kỷ lại chẳng có một ai)   Hắn ngẩng đầu cười hỏi: “Bên kia của anh thế nào rồi, sản phẩm mới của họ đã ra mắt, có thể ra tay chưa?”   Trên bức tường xanh hóa, cây cối cao hơn nửa người, Ngụy Vô Trạch đưa mắt nhìn xung quanh, sửa lại tay áo: “Đợi thêm chút nữa, nhất định không thể thất bại.”