Giấu phong cảnh trong hồi ức
Chương 32 : Giấu phong cảnh trong hồi ức
CHƯƠNG 32:
Trans: BL
Hôm nay thời tiết không tệ, ánh dương rực rỡ, trong phòng nghỉ không có ai khác ngoài Quý Hoành và Tạ Bình Xuyên.
Quý Hoành nằm trên sô pha, tiện tay kéo rèm cửa.
Anh chìm vào bóng râm, thăm dò hỏi: “Tổng giám đốc Tạ, cậu cười cái gì vậy…”
Tạ Bình Xuyên thâm sâu khó lường đáp: “Không có gì, chỉ đơn giản là tâm trạng tốt.”
Cà phê đã nguội hơn, tỏa ra hương thơm nồng nàn, Quý Hành cầm ly cà phê nhấp một ngụm nói: “Là vì sản phẩm của chúng ta có thể đúng hạn ra mắt sao? Hay là vì phòng công trình hoạt động rất thuận lợi?”
Giọng Quý Hoành vừa dứt, ngoài phòng nghỉ liền có hai người bước vào - đó chính là tổng tài của công ty Tưởng Chín Hàn, cùng cô vợ mới cưới của anh - Hạ Lâm Hi.
Ngoài cửa có trải thảm, giày cao gót bước đến cũng không phát ra tiếng động. Tiếng bước chân của Hạ Lâm Hi cực khẽ, đứng cạnh Tưởng Chính Hàn, còn lấy nắm tay anh.
Tầm mắt của cô bị Tưởng Chính Hàn che khuất, cho rằng xung quanh không có ai.
Lúc rẻ qua góc hành lang, Hạ Lâm Hi và Tưởng Chính Hàn đang nói gì đó.
Tưởng Chính Hàn cúi người nghe cô nói chuyện, sau đó Hạ Lâm Hi nhân cơ hội này hôn lên mặt anh.
Nào ngờ màn này hoàn toàn rơi vào trong mắt Quý Hoành.
“Ôi, người so với người sẽ so chết người.” Quý Hoành bất giác cảm thán, “Tưởng tổng trẻ hơn tôi, tìm vợ cũng giỏi hơn tôi, chắc đến lúc tôi có bạn gái con của cậu cũng đã biết đi mua nước tương rồi.”
Anh đặt tách cà phê xuống, đưa mắt nhìn Tạ Bình Xuyên, ánh mắt lấp lánh: “May mà có cậu bên cạnh anh, chỉ bận làm việc…”
Tạ Bình Xuyên nhìn anh một cái, bất giác không biết nên có cảm xúc gì, cuối cùng chỉ trầm giọng an ủi: “Đợi sản phẩm ra mắt xong, chỉ cần vận hành không có vấn đề, sẽ có thể thư thả một thời gian.”
Quý Hoành thở dài, sau đó lại than vãn: “Nói cho cậu biết, hôm trước mẹ mình gọi điện thoại đến bắt mình nhất định phải đi xem mắt, còn nói đợi sau khi công việc mình hết bận, mỗi ngày đều phải đi xem mắt.”
Dù sao đi nữa năm nay anh cũng đã ba mươi rồi, thiếu thốn tình cảm thời gian dài, bố mẹ có quan điểm bất đồng với anh, cho rằng kết hôn chính là một loại ổn định, mắt thấy con trai không yên bề gia thất, cảm thấy sốt ruột cũng là chuyện thường tình.
Tạ Bình Xuyên không biết quy trình “xem mắt” kia, cũng chưa từng trải nghiệm qua, anh trả lời có lệ: “Ồ, vậy cậu phải đi xem mắt sao? Có lẽ có thể gặp được người thích hợp.”
Quý Hoành lập tức lắc đầu: “Không không không, cậu hiểu lầm rồi, mình không thể đi, mình còn phải làm việc.”
Tạ Bình Xuyên tiếc nuối: “Vì công việc mà hi sinh thời gian của mình…”
Quý Hoành đưa một tay ra đánh gãy lời của Tạ Bình Xuyên: “Không sao, mình chịu được, mình bị cậu truyền nhiễm rồi.”
Tạ Bình Xuyên quay mặt, không đáp nữa.
Cách một lớp cửa kính, Tạ Bình Xuyên nhìn ra bên ngoài, không lâu sau anh bước ra ngoài phòng nghỉ, đi đến hành lang trò chuyện với Tưởng Chính Hàn.
Rèm cửa che đi mặt trời, ánh nắng dịu đi phủ lên bóng của ba người, chiếc bóng của họ đều kéo dài trên nền thảm.
Vì tò mò nên Quý Hoành cũng đi theo.
Anh liền nghe Tạ Bình Xuyên hỏi: “Chọn nhẫn có bí quyết gì không?”
Thân là một người đã kết hôn, Tưởng Chính Hàn phản ứng rất nhanh: “Anh chuẩn bị kết hôn sao?”
Tạ Bình Xuyên thừa nhận: “Đợi lâu quá rồi, không muốn đợi nữa, vừa hay xử lý xong dự án này, có một khoảng thời gian rảnh.”
Sau đó anh hỏi Hạ Lâm Hi: “Bình thường mà nói, kiểu nhẫn nào sẽ được con gái yêu thích.”
Tạ Bình Xuyên và Tưởng Chính Hàn quen biết nhau đã lâu, vậy nên Tạ Bình Xuyên độc thân nhiều năm như thế, Hạ Lâm Hi cũng biết.
Nhưng trong mắt Hạ Lâm Hi, Tạ Bình Xuyên trước giờ đều rất lạnh lùng, hơn nữa không nhiễm bụi trần. Thật ra cô cũng không biết tại sao Tạ Bình Xuyên lại muốn kết hôn.
Hạ Lâm Hi đề nghị: “Mỗi người có một sở thích khác nhau...Chỉ là có vài loại nhẫn, mỗi người chỉ có thể đặt một chiếc, có lẽ con gái đều sẽ thích như thế, bởi vì nó mang một ý nghĩa sâu sắc.”
Tưởng Chính Hàn cười hỏi: “Ý nghĩa của duy nhất ư?” Anh kéo tay trái của Hạ Lâm Hi, nhìn nhẫn cưới ở ngón áp út của cô: “Còn là một đời một kiếp một đôi vợ chồng.”
Tạ Bình Xuyên tỏ ý đã hiểu.
Quý Hoành bên cạnh nhìn đến đờ người.
Anh không ngờ Tưởng Chính Hàn lại biết tán gái như thế, hoàn toàn không để ý đến anh và Tạ Bình Xuyên còn đang ở đây.
Nhất thời anh cảm thấy ánh sáng xung quanh thật chói mắt, cẩu độc thân như anh sợ là không còn đường sống rồi.
Anh vòng qua bên cạnh Tạ Bình Xuyên, đặt tay lên vai anh: “Nếu không phải cậu hỏi nhẫn cưới, mình còn không biết cậu sắp kết hôn rồi, xác suất thành công quá cao rồi, Từ Bạch đã vào tay cậu rồi ư?”
Tạ Bình Xuyên nghiêm túc nói: “Không phải đã tới tay mà là thuận lý thành chương, nước xuôi theo dòng.”
Anh nói rất tóm lược, vẻ mặt không thanh đổi nhưng trong lời nói đều chứa đầy sự nôn nóng muốn kết hôn, mang theo ý không đợi được nữa, thật là lãng phí gương mặt anh tuấn này quá rồi.
Quý Hoành biết năng suất là việc của Tạ Bình Xuyên- loại người như Tạ Bình Xuyên không chỉ không có chứng rề rà mà còn rất giỏi nắm bắt cơ hội.
Anh biết việc mình nhận kẹo cưới chỉ là chuyện sớm muộn, chẳng qua anh cũng thật sự không ngờ đến trong lúc sản phẩm đang ra mắt, Tạ Bình Xuyên còn có tâm tư này.
Đồng hồ treo tường phát ra tiếng tí tách, kim giây vẫn đang không ngừng chạy, Tạ Bình Xuyên nhìn thời gian, liền quyết định quay về phòng làm việc, bắt đầu công việc hôm nay.
Anh chào tạm biệt mọi người, mời họ sắp xếp thời gian tham dự hôn lễ.
Đầu tuần thứ hai đều rất bận, may mà tiến độ ra mắt sản phẩm mới ổn định. Tạ Bình Xuyên ở trong phòng làm việc xử lý tài liệu, sau đó lại tham gia hai buổi họp, bất tri bất giác liền đến chiều.
Chiều về, thành phố cũng dần chìm về đêm, ánh dương dần tắt ngoài ô cửa.
Hoàng hôn như tranh, màu sắc hòa lẫn vô cùng hài hoài, các tòa cao ốc đứng sững sững, tựa như đường nét bút chì phác họa ra...Tạ Bình Xuyên đứng trước cửa sổ, dõi mắt nhìn về xa xa, anh đột nhiên nhớ đến Từ Bạch rất thích vẽ tranh.
Hơn nữa cô thích vẽ cảnh đêm của thành phố.
Anh cúi đầu mỉm cười.
Chỉ cảm thấy điểm nào của cô đều rất đáng yêu.
Đúng lúc, Từ Bạch gọi điện cho anh.
Ở đầu dây bên kia, Từ Bạch hỏi anh: “Anh ơi, hôm nay anh có tăng ca không?”
“Anh không tăng ca, công việc hôm nay xử lý xong rồi.” Tạ Bình Xuyên dọn dẹp đồ đạc, đi ra khỏi phòng làm việc, khóa cửa lại, “Em ở lầu năm đợi anh, anh đến đón em.”
Từ Bạch đáp vâng, giọng điệu vui vẻ, hình như cô rất vui vì Tạ Bình Xuyên có thể đúng giờ về nhà.
Cô ngoan ngoãn ở lầu năm đợi.
Thang máy bắt đầu từ lầu hai mươi bảy chậm rãi xuống dưới, Tạ Bình Xuyên đứng ngoài cửa, vừa khéo gặp được Quý Hoành cùng vài đồng nghiệp quen biết.
Hôm nay hiếm khi nhàn hạ, Quý Hoành muốn đến quán ăn.
Đương nhiên đi một mình rất nhàm chán, thế là anh liền mời Tạ Bình Xuyên: “Chúng ta ra ngoài uống rượu, ăn cơm nhé, xem như thả lỏng một chút.”
Nếu là thường ngày, Tạ Bình Xuyên có lẽ sẽ đồng ý.
Nhưng giờ đây anh đã là người có gia đình, mỗi ngày sau khi tan làm chỉ muốn bên cạnh Từ Bạch, Tạ Bình Xuyên liền từ chối: “Chi bằng hôm khác tôi mời cậu ăn cơm.”
Anh chưa nói xong, thang máy liền dừng ở lầu năm.
Từ Bạch nhìn thấy Tạ Bình Xuyên, lập tức tiến vào.
Cô đứng bên cạnh anh, cũng chưa kịp chào anh, bề ngoài họ giống như chỉ có quan hệ đồng nghiệp bình thường, chẳng qua Quý Hoành lại biết, chuyện cưới hỏi của họ sắp đến rồi.
Có gì để giấu chứ nhỉ, rõ ràng đã sắp phát kẹo cưới rồi.
Vì tránh thang máy đông người, ngoài ra còn có vài người đồng nghiệp khác, thế là Quý Hoành cũng không tiện nói chuyện.
Đợi đến khi thang máy dừng ở lầu một, mọi người liên tục đi ra, Quý Hoành lần nữa đề nghị: “Tạ Bình Xuyên, cậu muốn đi ăn đồ nướng không? Còn có tôm hùm đất bên đường...mùa hè nên ăn tôm hùm đất chua cay, uống bia, ăn xiên nướng ở quán vỉa hè, mình nói với cậu, không ăn xiên nướng, đời người không hoàn mỹ đấy.”
Anh quay đầu, nhìn Từ Bạch: “Tiểu Bạch, à không, Tạ phu nhân…”
Quý Hoành đổi cách xưng hô, trêu: “Hay là em cũng đi cùng đi? Hai người sắp kết hôn rồi, chúng ta đi ôn lại chuyện cũ đi.”
Lúc Từ Bạch nghe thấy ‘tôm hùm đất chua cay’ cô liền ngẩng đầu chớp mắt mong đợi nhìn Tạ Bình Xuyên.
Cô đang trưng cầu ý kiến của anh.
Nhưng cô nhìn anh với ánh mắt đó, anh vốn dĩ không thể từ chối được.
Tạ Bình Xuyên thỏa hiệp nói: “Đi thôi.”
Quý Hoành dẫn đường, bọn họ bắt đầu xuất phát đi đến con phố đối diện công ty.
Buổi chiều tan làm là giờ cao điểm, xe cộ trên phố đông nghẹt.
Ở góc đường đều là người đi bộ, tiệm ăn vặt rất đắt khách, gió lạnh mang theo không khí náo nhiệt, lướt qua lọn tóc cùng vành tai cô.
Quý Hoành ung dung bước đi, không lâu xong, anh dừng bước.
Trước đó không xa, có một tiệm bánh bao, cửa tiệm đang đóng chặt.
Bà chủ đứng trước cửa tiệm, tay trái cầm tay con gái, tay phải khóa cửa sắt, trên vai đang đeo cặp của con gái, chiếc cặp có hơi cũ nhưng được giặt rất sạch sẽ.
Quý Hoành gọi một tiếng: “Giản Vân?”
Giản Vân quay đầu, cười hỏi anh: “Mọi người tan làm à?”
Cô khom người nói với Giản Chân: “Nào Chân Chân, đừng xấu hổ, chào mọi người đi con.”
Chân Chân khoảng bảy tám tuổi, cột hai bím tóc, gương mặt giống như một chiếc bánh bao nhỏ, cô bé không thừa hưởng chiếc mũi cao từ bố mẹ, mũi hơi thấp, gương mặt rất tròn, chỉ là chỉ vì như thế nên trông cô bé rất đáng yêu.
Giản Chân được mẹ nắm tay, đưa mắt nhìn sao bên cạnh, cô nhìn thấy Từ Bạch đầu tiên, nghĩ ngợi cách xưng hô, sau đó cố gắng gọi: “Chào, chào chị.”
Sau đó là Tạ Bình Xuyên: “Chào, chào anh.”
Cuối cùng đến lượt Quý Hoành.
Nhưng cô bé lại nghĩ ngợi một lúc, sửa xưng hô: “Chào, chào chú…”
Tim Quý Hoành như bị một mũi tên bắn trúng.
Anh xoa đầu: “Sao đến lượt mình lại là chú rồi?”
Quý Hoành khoác vai Tạ Bình Xuyên: “Anh chỉ lớn hơn anh trai này ba tháng thôi.” Anh quay nửa mặt sang, bắt chước giọng Từ Bạch, làm nũng hỏi: “Đúng không, anh trai?”
Từ Bạch nghe xong chợt thấy tim mình rung lên.
Tạ Bình Xuyên lạnh nhạt nói: “Vậy nên cậu lớn hơn tôi ba tháng, đừng có gọi tôi là anh.”
Quý Hoành nhịn cười lại nhìn Giản Chân.
Anh ngược lại rất thích trẻ con, chỉ là đây là lần đầu tiên anh gặp Giản Chân, trước giờ chỉ nghe Giản Vân có con gái, nhưng chưa từng nhìn thấy qua.
Anh không nhịn được nghĩ, nào có kẻ làm bố nào lại có thể vứt bỏ đứa nhỏ như thế chứ.
Quý Hoành và Tạ Bình Xuyên đều cho rằng Giản Chân chỉ là nhìn thấy người lại nên mới có chút căng thẳng, nói năng lắp bắp mà thôi, dù sao đi nữa cô bé còn rất nhỏ, răng cửa còn bị gãy mấy, hình như là đang thay răng.
Bọn họ đều không ngờ Giản Chân bị nói lắp.
Thật ra Giản Vân đưa con bé đi khám rất nhiều nơi nhưng quá trình chữa trị đều không có hiệu quả, cô chỉ đành giữ lấy tính nhẫn nại của người mẹ, không ngừng dạy con, hi vọng có thể đem lại sự khích lệ và hi vọng cho con.
Cô cười gọi: “Chân Chân?”
Giản Chân nghe xong lời Quý Hoành, biết vừa rồi mình gọi không đúng nhưng Quý Hoành lại lớn hơn anh trai vừa rồi, cô bé nên gọi gì đây? Cô chần chừ vài giây, sau đó cất tiếng gọi: “Chào, chào bác.”
Quý Hoành bật cười, cuối cùng cũng bỏ cuộc.
Anh cúi đầu, lấy di động dùng màn hình đen để nhìn gương mặt mình.
Quý Hoành vô sừng sững sốt nghĩ, có lẽ gần đây thức khuya tăng ca, thanh xuân và mỹ mạo của anh đều bị bào mòn rồi.
Tạ Bình Xuyên lại phì cười, chào hỏi Giản Chân: “Cháu thích ăn kẹo không?” Bên người anh lúc nào cũng mang theo kẹo dâu, anh cho Giản Chân một viên kẹo.
Giản Chân không dám nhận, ngẩng đầu nhìn mẹ.
Từ Bạch cũng khom người: “Cô còn có sô cô la.”
Giản Vân bảo: “Chân Chân, có cần nói cảm ơn không?”
Chân Chân đưa tay nhận lấy kẹo và sô cô la, vui vẻ cười: “Cảm, cảm ơn.”
Tuy cô bé chỉ mới bảy tuổi nhưng vẫn hiểu được phải biết trả lễ, có qua có lại, thế là cô bé kiễng chân nhận lấy cặp sách, mở cặp của mình ra, sau đó lấy ra một chiếc hộp cơm nhỏ.
Giản Chân mở cơm hộp ra, bên trong có vài chiếc bánh quy.
“Do, do mẹ làm.” Giản Chân đưa hộp cơm cho Từ Bạch: “Cho chị, chị.”
Những chiếc bánh quy này đều được làm thủ công, tất cả là do Giản Vân đích thân làm, hơn nữa còn dùng khuôn để làm ra, tạo thành hình chiếc gấu con, độ lửa vừa đủ, chiếc bánh vô cùng tinh xảo.
Từ Bạch nhìn thấy cô bé nhiệt tình như thế, liền cầm một chiếc bánh quy bỏ vào trong miệng.
Tạ Bình Xuyên không thích ăn đồ ngọt, nên cũng không khom người lấy bánh. Quý Hoành vốn dĩ không có phần nhưng Giản Chân vẫn đi đến bên anh cầm hộp bánh ngẩng đầu nhìn anh.
Từ Bạch nhìn thấy thế, chỉ cảm thấy Giản Chân thật ngoan, ngoan hơn Từ Hoành con mẹ kế nhiều lắm, chẳng có chút ưu điểm nào cả. Nói ra tuổi của Giản Chân còn bé hơn Từ Hoành nữa.
Tạ Bình Xuyên lại lùi một bước thì thầm bên tai Từ Bạch: “Em muốn sinh con gái hay con trai?” Anh thấp giọng hỏi, vô cùng chân thành nói: “Anh rất muốn cùng em sinh con.”
Từ Bạch cắn bánh quy, vành tai chợt mềm xuống.
Ở bên kia, Quý Hoành cũng cầm một chiếc bánh, vừa nếm một miếng liền khen: “Wow, bánh quy của em làm ngon quá, hoàn toàn có thể bán cùng bánh bao…”
Giản Vân vén tóc con dưới trán, đáp: “Em cũng chuẩn bị làm bánh chẻo cùng các món mì...thuê luôn tiệm bên cạnh, em muốn mở rộng tìm hơn.” Cô nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con gái, khách khí nói với anh: “Sau khi khai trương, mời anh đến ủng hộ.”
Quý Hoành gật đầu: “Nhất định nhất định, em yên tâm.”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
17 chương
30 chương
17 chương
33 chương
1 chương