Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 34 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

CHƯƠNG 34: Trans: BL   Thức ăn cho mèo đã bị ăn sạch, chỉ con một con mèo con ở trên cành cây, giọng non nớt kêu “meo meo”.   Triệu An Nhiên mở túi ni lông ra, lại đổ cho mèo con một chút đồ ăn, những con mèo lớn đến giành, hắn còn đuổi chúng đi.   Cành lá che đi mặt hắn, hắn cúi đầu, vuốt ve con mèo con gầy gò: “Thật tội nghiệp.”   Triệu An Nhiên nói: “Anh xem, có vài động vật nhỏ, nếu như không được bảo vệ sẽ không thể nào sống tiếp được.”   Giọng hắn rất thấp, động tác cực khẽ, an ủi mèo con yếu đuối kia, giống như một người qua đường tốt bụng.   Đêm xuống hơi lạnh, gần đây chỉ có ánh đường vàng cam, sự oi bức ban ngày cũng không còn nữa, hắn bình tĩnh như một đầm nước, nhìn Ngụy Văn Trạch đang cúi đầu hút thuốc.   Ngụy Văn Trạch nhìn hắn, đưa một điếu sang: “Triệu An Nhiên, cậu hút thuốc không?”   Triệu An Nhiên không nhận: “Khứu giác của mèo nhạy cảm hơn người. Tôi lo chúng ngửi được, làm phiền anh đứng xa một chút.”   Ngụy Văn Trạch nghe xong, ngược lại ngồi xuống bên cạnh hắn.   Cả người gã tây trang giày da, đôi giày đen bóng loáng, ngồi hút thuốc dưới màn đêm đầy sao, cười nói: “Chọn lọc tự nhiên, kẻ thích nghi được sẽ tồn tại, ngửi không quen mùi thuốc, không giành được thức ăn, nói rõ điều gì nhỉ? Triệu công tử.”   Ngụy Văn Trạch ngậm điếu thuốc, hít một hơn, dáng vẻ cà lơ phất phơ, không ôn văn nhã nhặn như bình thường. Gã gặp người sẽ nói tiếng người, gặp ma sẽ nói tiếng ma, Triệu An Nhiên cũng không biết được tính cách thật sự của Ngụy Văn Trạch.   Hắn nhìn Ngụy Văn Trạch đang đưa ra định kiến chủ quan: “Điều này chứng tỏ con mèo trong tay tôi, nhất định sẽ sống không được lâu.”   Trăng đêm nay rất tròn, như một chiếc mâm bạc treo trên trời cao. Triệu An Nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời cao, không để ý nói: “Anh quá cực đoan rồi, tôi muốn chứng minh anh sai rồi.”   Hắn nhấc con mèo kia lên, ở trong cặp da lấy ra một tờ báo bóc lấy con mèo, ôm nó vào lòng.   Rốt cuộc vẫn là chê mèo hoang bẩn, chỉ là hắn dứt khoát nói: “Được rồi, giám đốc Ngụy, ngày mai gặp nhé, tôi muốn mang nó về nuôi.”   Hắn đứng trên đường, tay trái cầm cặp, tay phải ôm mèo, dáng người thẳng tắp, chiếc bóng phản chiếu trên cột đèn.   Ngụy Văn Trạch ngồi ở đấy, phì cười: “Tôi nói rồi, chẳng trách cậu có thể tiến vào Hằng Hạ, nếu như ngày đầu tôi quen biết cậu, sẽ bị sự lương thiện của cậu dụ dỗ rồi.”   “Quá khen rồi, anh đang thưởng thức tôi sao? Nhưng tôi chỉ biết giả ngốc,”    Triệu An Nhiên đáp lại, “Tôi càng khâm phục bát diện linh lung (ý chỉ Ngụy Văn Trạch nhiều mặt) của anh hơn.”   Hắn và Ngụy Văn Trạch chỉ có quan hệ lợi ích, cùng ngồi trên một thuyền, vậy nên không cần giả tạo, nhưng cũng không cần thực lòng. Có thể trên thế giới này, cũng không có mối quan hệ nào vững chắc hơn quan hệ cùng chung lợi ích. Tình cảm đều là thứ hư giả, đạo nghĩa cũng là thứ huyễn hoặc, vợ chồng có thể cùng giường dị mộng, bạn bè có thể trở mặt thành thù nhưng lợi ích sẽ không bao giờ phản bội bạn, nó sẽ theo gió mà đến, như hình với bóng.   Đây chính là thế giới quan của Triệu An Nhiên.   Ngụy Văn Trạch dường như cũng tán thành.   Ở trên phương diện nào đó, bọn họ cũng xem như là hợp tác vui vẻ.   Ngụy Văn Trạch dùng mắt tiễn Triệu An Nhiên, nhìn thấy hắn đi càng lúc càng xa, biến mất trong dòng người, chẳng qua cũng chỉ là người bình thường mà thôi.   Màn hình di động sáng lên, hiển thị tin nhắn mới nhận, Ngụy Văn Trạch cúi đầu, mở máy, bên trong là tin nhắn của Giản Vân: “Anh gửi tiền cho tôi ư?”   Gửi 50 nghìn.   Ngụy Văn Trạch đáp: “Em đừng để ý, em phải mở tiệm, chỉ muốn em thong thả một chút.”   Giản Vân không đáp lại.   Ngụy Văn Trạch lại nhắn: “Cũng là tiền nuôi dưỡng Chân Chân, em dùng dư trả anh.”   Gã lại hỏi: “Chân Chân ngủ rồi sao?”   Giản Vân trực tiếp đáp: “Đã ngủ rồi.”   Đã ngủ rồi, gã nhìn ba chữ này một lúc lâu.   Hắn ngồi bên vệ đường, ngón tay đặt trên bàn phím, nhớ đến lúc mới đến Bắc Kinh, mình chẳng qua là một thằng nhãi ranh.   Giống như quyển tiểu thuyết gã xem hồi cấp ba, giống như nam chính trong tiểu thuyết “Thiên tài” của nhà văn người Mỹ Theodore Dreiser. Nam chính từ quê lần đầu tiên ra thành phố, thất bại nản chí, bị tiền tài và địa vị mê hoặc, khiến anh ta lầm đường lạc lối.   Năm Ngụy Văn Trạch mười tám tuổi sẽ cười nhạo nhân vật này, nhưng lúc gã hai mươi tám tuổi, trong lòng lại đồng cảm không nói nên lời.   Không phải mỗi bước đi đều đã chọn đúng.   Cũng không phải ai cũng có thể tránh khỏi phân tranh.   Vậy nên Friedrich Nietzsche mới nói: “Lúc bạn nhìn vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn bạn.”   Ngụy Văn Trạch dập thuốc, đứng dậy, ném điếu thuốc vào trong thùng rác.   Mèo hoang trên đường đi theo gã, meo meo hai tiếng, lại dụi đầu vào quần gã. “Tao sẽ không nuôi bọn mày đâu.” Gã không biết có phải đang trò chuyện với mèo hay là nói với chính mình, “Chỉ có số ít người may mắn thôi.”   Gã bước ra góc đường, lần nữa bước ra đường lớn, đứng dưới tòa nhà mang tên Hằng Hạ, nhàm chán chờ đợi. Vì để khử đi mùi thuốc, hắn lại nhai kẹo thơm.   Bây giờ đã là tám giờ tối, xung quanh đông đúc, gió hè mát lạnh, trên đường có đỗ một chiếc Bentley, tài xế trong xe và Ngụy Văn Trạch đều đang cùng đợi một người.   Người đó chính là Tống Giai Kỳ.   Tống Giai Kỳ vừa vào làm, nên rất nỗ lực, thậm chí chủ động tăng ra, làm đến tám giờ tối.   Cô đợi thang máy, hi vọng có thể gặp được Tạ Bình Xuyên, vậy nên cửa thang máy đã mở ba lần nhưng cô cũng không bước vào. Bởi vì Tạ Bình Xuyên không ở trong.   Đáng tiếc Tống Giai Kỳ không biết Tạ Bình Xuyên đã sớm về nhà rồi.   Cô gặp được không ít thành viên trong tổ kỹ thuật, nhưng chỉ là không có tổng giám đốc kỹ thuật mà thôi.   Sau đó, cuối cùng cô cũng chấp nhận hiện thực, bước vào trong thang máy, đi xuống tầng một.   Lúc bước ra ngoài, Tống Giai Kỳ và Ngụy Văn Trạch lại tình cờ gặp nhau.   Ngụy Văn Trạch cầm cặp da, từ cửa chính Hằng Hạ bước ra, trong tay còn cầm theo chìa khóa xe, Tống Giai Kỳ liền gọi gã lại: “Anh Ngụy, trùng hợp quá.”   Cô mang giày cao gót bảy phân, cầm một chiếc túi bạch kim, trên cổ tay là đồng hồ Cartier...Nói thế nào đi nữa, cô hoàn toàn khác với Giản Vân.   Từ bé đến lớn đều sống trong môi trường ưu việt, được bố mẹ bảo vệ, dường như là một đại tiểu thư chưa từng chịu khổ qua.   Anh Ngụy lịch sự mỉm cười: “Ồ, Giai Kỳ?”   Gã không để ý cách xưng hô, nhưng rất nhanh liền sửa lại: “Tống Giai Kỳ.”   Tống Giai Kỳ còn chưa hỏi, Ngụy Văn Trạch đã chủ động giải thích: “Tôi và công ty khác đang bàn chuyện làm ăn, bàn đến bảy giờ hơn, vừa rồi từ trong đó bước ra, chuẩn bị về nhà rồi.”   Gã thành thật nói: “Vừa khéo bước qua tập đoàn Hằng Hạ.”   Tống Giai Kỳ nheo mắt, nhìn thấy túi thức ăn mèo trong tay gã.   Kia không phải là túi thức ăn mèo của Ngụy Văn Trạch, mà là của Triệu An Nhiên để quên trên đất. Hắn chỉ ôm con mèo hoang kia về, mà không mang theo túi thức ăn kia.   Bây giờ, túi thức ăn mèo này trở thành đạo cụ của Ngụy Văn Trạch.   Gã tự nhiên nói: “Gần đây có vài con mèo hoang, tôi rảnh rỗi sẽ đến cho chúng ăn.”   Tống Giai Kỳ nhướng mày: “Anh cũng khá tốt bụng nhỉ.”   “Hết cách rồi, mấy con mèo này quá gầy, nhìn tội nghiệp quá.” Ngụy Văn Trạch cuốn túi thức ăn lại bỏ vào trong cặp da, “Vừa hay tôi có thời gian, chuyện nằm trong năng lực tại sao lại không làm?”   Tống Giai Kỳ dường như rất tán thành, cười nói: “Lần trước ở trong tiệc từ thiện, hình như anh cũng phát biểu qua? Tôi vẫn nhớ.”   Ngụy Văn Trạch cười cười, quay mặt.   Không biết tại sao, gã lại không nhìn thẳng Tống Giai Kỳ.   Nhưng giọng gã lại rất dễ nghe: “Đúng vậy, cũng không tính là phát biểu gì, chỉ là lời trong lòng thôi. Chúng ta đều là thành viên trong xã hội, nhận được không ít thứ trong xã hội, nên cũng có nghĩa vụ phải báo đáp chút ít.”   Vì nhét nửa túi thức ăn vào trong cặp nên chiếc cặp của gã phồng lên, không giống với trí thức đi mà mà trông có chút đáng yêu.   Ngụy Văn Trạch còn nói: “Chỉ là thật ra tôi rất nghèo, cũng không có cống hiến gì.”   Anh ta đổi tay cầm cặp, không cười nữa, mà ngượng ngùng nói: “Nói những lời này với cô, giống như đang nói khoác vậy, khiến cho cô Tống chê cười rồi.”   “Tôi không cho rằng là nói khoác đâu,” Tống Giai Kỳ chỉnh lại tóc mình.   “Quan điểm của tôi cũng giống anh vậy.”   Cô ngẩng đầu nhìn Ngụy Văn Trạch.   Ngụy Văn Trạch tướng mạo rất đẹp, so với khí chất xuất chúng của Tạ Bình Xuyên, lại có điểm ưa nhìn khác. Gã nói chuyện với Tống Giai Kỳ rất có chừng mừng, kiến thức rất rộng, nói chuyện cũng rất hài hước. Trong mắt Tống Giai Kỳ, gã là một người chính nhân quân tử.   “Hôm nay nói chuyện với tôi…” Tống Giai Kỳ hỏi, “Sao anh lại nhìn sang bên cạnh vậy?”   Ngụy Văn Trạch thật ra là đang nhìn chiếc xe Bentley, lo lắng tài xế sẽ xuống xe giục.   May mà gã nghĩ nhiều rồi.   Tài xế của Tống Giai Kỳ rất giàu lòng nhẫn nại, không dám xuống xe giục đại tiểu thư.   Ngụy Văn Trạch đứng trong gió đêm, giọng khàn khàn: “Vì nhìn thẳng cô, tôi sẽ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.”   Tống Giai Kỳ phì cười.   Ngụy Văn Trạch bỏ chìa khóa của mình vào trong túi, dường như chần chừ hồi lâu mới cẩn thận hỏi: “Cô đã ăn cơm tối chưa?” Gã nhìn khách sạn bên cạnh công ty: “Tôi nghe nói bít tết của tiệm này rất mềm.”   Gã dùng từ rất hàm súc.   Tống Giai Kỳ đưa tay ra hiệu với tài xế, sau đó đáp lại Ngụy Văn Trạch: “Trùng hợp quá, tôi cũng đói rồi, tăng ca đến bây giờ tôi chỉ mới ăn một quả chuối thôi.”   Tống Giai Kỳ đi về phía trước, Ngụy Văn Trạch đi sau lưng cô, gió đêm thổi đến mang theo hương nước hoa trên người cô. Ngụy Văn Trạch lại không thích mùi này, nhưng gã vẫn hít một hơi thật sâu.   Dường như rất căng thẳng.   Tống Giai Kỳ khẽ cười.   Sau đó cô hỏi: “Đúng rồi, anh biết Tạ Bình Xuyên không? Công ty anh hợp tác với Hằng Hạ đã lâu, tôi nghe bố tôi nhắc qua.”   “Tôi từng họp với tổng giám đốc Tạ vài lần.” Ngụy Văn Trạch không tiếc khen ngợi, “Tổng giám đốc Tạ điều khiển toàn cục, quan tâm đến tất cả mọi người, bản thân tôi rất muốn kết bạn với anh ấy.”   Tống Giai Kỳ nói: “Bố tôi cũng rất tán thưởng anh, nói rằng tính cách của anh bình tĩnh, phản ứng rất nhanh, là người làm được việc lớn.”   Trong mối quan hệ của cô, đa phần đều là phú nhị đại, rất ít người trong ngành IT, cũng không biết đến Tạ Bình Xuyên.   Vì Ngụy Văn Trạch biết thế nên làm một người lắng nghe, Tống Giai Kỳ liền nói tiếp: “Lúc Tạ Bình Xuyên từ Mỹ về, ban đầu là đến công ty XV làm việc...Anh biết công ty XV không?”   “XV là công ty kỹ thuật mạng, từng nằm trong top 3 công ty lớn nhất trong nước.” Ngụy Văn Trạch nói với cô, giọng hơi luyến tiếc, “Chỉ là bây giờ xuống rồi, không huy hoàng như hai năm trước.”   Tống Giai Kỳ mỉm cười: “Vì tập đoàn Hằng Hạ đột nhiên nổi lên, chiếm đi khách hàng chính của họ, bố tôi rất tài giỏi, ba năm trước phát hiện ra tập đoàn Hằng Hạ là một thiên lý ngựa, ông ấy lập tức lấy tiền đầu tư.”   Vậy nên?   Công ty XV vẫn chưa gượng dậy.   Thương trường như chiến trường, không thuốc súng lửa đạn, nhưng bị thương lại rất nghiêm trọng.   Ngụy Văn Trạch che giấu cách nghĩ thực tế của mình, thuận theo lời của Tống Giai Kỳ nói: “Điều này khiến tôi có cảm giác, hình như tổng giám đốc Tạ làm ở đâu, thì công ty đó có thể phát triển vượt bậc.”   Gã nói xong, lại tự cười mình: “Tôi chỉ nói đùa thôi, công ty nào dựa vào tập thế, chỉ là Tạ Bình Xuyên rất ưu tú, khiến tôi không kìm được nói thế.”   Lời nói đùa của gã lại rất hợp ý Tống Giai Kỳ.   Cô tiếp tục trò chuyện với gã cho đến khi ngồi ăn tối.   Mà Tạ Bình Xuyên trong miệng cô, tối nay lại bận rộn chăm sóc cho ma men.   Ban đầu Tạ Bình Xuyên còn nghĩ rằng sẽ cõng Từ Bạch vào trong xe, lại đưa Quý Hoành về nhà, phiền phức đều sẽ được giải quyết. Nhưng lúc anh khởi động xe ra khỏi bãi đậu, trên đường đi Từ Bạch lại say xỉn làm loạn.   Cửa xe hạ xuống một nửa, gió lạnh thổi qua tóc cô, cô ngồi trên ghế phụ, lên tiếng: “Anh ơi, em có thể giống như một con bướm nhỏ bay lượn.”   Tạ Bình Xuyên đang lái xe, trả lời cho có lệ: “Vậy à? Vậy về nhà em biểu diễn cho anh xem.”   Từ Bạch cúi đầu, tựa trán lên xe: “Em còn có thể giống con cá vàng nhỏ vẫy vẫy chiếc đuôi.”   Cô nghiêng mặt, không biết bản thân đang nói gì: “Em muốn cùng thỏ nhỏ cùng nhau ăn táo.”   “Yêu cầu này không khó thực hiện.” Tạ Bình Xuyên cảm thấy Từ Bạch lúc uống say, có thể trở nên vô cùng đáng yêu, vậy nên anh kiên nhẫn phối hợp: “Sau khi về nhà, anh gọt táo cho em, thỏ nhỏ của em đặt trên sô pha, em có thể ôm nó.”   Đương nhiên, tối ngủ không được ôm nó.   Từ Bạch lại bướng bỉnh: “Em không ăn, em muốn anh đút em ăn.”   Tạ Bình Xuyên thấp giọng nhắc nhở: “Quý Hoành còn ở đằng sau.”   Từ Bạch đột nhiên tỉnh ngột lập tức im bặt.   Quý Hoành bị Tạ Bình Xuyên gọi tên, lập tức lên tiếng để chứng minh sự tồn tại của mình: “Người anh em tốt nhất của tôi phải kết hôn rồi, mà tôi còn chưa có bạn gái…”   Anh nằm ở hàng ghế sau, trong lòng ôm một chiếc gối nhỏ, dáng vẻ vô cùng cô độc đáng thương: “Có lẽ tôi sẽ độc thân cả đời.”   Tạ Bình Xuyên tập trung lái xe, không đáp lời Quý Hoành.   Từ Bạch liền đáp lại: “Anh đừng bi quan như thế.”   Cô nghiêng ngả ngồi trên chỗ mình, gương mặt dán lên cửa xe, làn da trắng như bôi phấn, trông rất muốn bắt nạt, ánh mắt lại rất nghiêm túc: “Đợi đến khi anh bảy mươi tuổi hẵng nói vẫn chưa muội.”   Quý Hoành vốn cho rằng Từ Bạch muốn an ủi anh, nào ngờ lại nghe thấy câu kia, lại bị đâm một kiếm.   Anh không nhịn được bắt đầu tâm sự: “Tiểu Bạch à, em không biết rồi, anh từng quen sáu người bạn gái, thích nhất là người thứ ba, khi đó anh đang học đại học, sống chung với cô ấy, nhưng mà…”   Từ Bạch quay đầu nhìn anh: “Cô ấy sao rồi?”   “Cô ấy cắm sừng anh.” Quý Hoành ôm gối, nhớ lại trước kia: “Anh buồn bã mất một tháng, không thèm làm bài tập, khoa anh tính theo tỷ lệ phần trăm để nhập vào thành tích cuối cùng, nếu không làm nữa, anh sẽ phải nghỉ học…”   Anh nhấn mạnh hai chữ ‘nghỉ học’.   Khi ấy có quá nhiều suy nghĩ, có nhiều nỗi buồn, trải qua rồi mới hiểu được, lời nói không thể diễn tả hết được.   Từ Bạch nhướng mày hỏi: “Vậy làm sao đây, anh nghỉ học ư?”   “Không có.” Quý Hoành ngồi dậy, “Anh khóc lóc gọi cho Xuyên Xuyên…”   Từ Bạch bừng tỉnh đại ngộ: “Em biết rồi.”   Cô ngẩng đầu, đoán: “Anh trai an ủi anh, anh được xốc dậy tinh thần, đầu óc tỉnh táo làm xong bài tập.”   Quý Hoành phủ nhận: “Em từng trải qua vết thương lòng chưa, vài ba câu có thể dỗ được sao.”   Anh ta hít hít mũi, tiếp: “Hơn nữa, với tính cách của Xuyên Xuyên, sẽ không an ủi người khác đâu.”   Từ Bạch phản bác: “Anh ấy giỏi an ủi người khác nhất đấy.”   Tạ Bình Xuyên dưới sự tranh chấp của hai người cũng không lên tiếng, anh tập trung lái xe, rất nhanh sẽ dừng trước nhà Quý Hoành.   Quý Hoành nói: “Anh nói cho em biết, Xuyên Xuyên thức cả ba đêm làm hết bài tập giúp anh, còn giảng lại bài cho anh, tuy rằng cậu ấy vừa làm vừa nổi giận mắng anh, nhưng trong lòng anh, lại ấm áp vô cùng.”   Từ Bạch và Quý Hoành cùng chung quan điểm: “Em hiểu, lúc em ở cùng anh trai, trong lòng cũng cảm thấy rất ấm áp.”