Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 29 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

Trans: BL   Lúc Từ Bạch học đại học, bởi vì không đủ tiền nên cô phải đi làm phiên dịch. Cô tinh thông ba loại ngôn ngữ là Trung - Anh - Pháp, cô còn có nghiên cứu về tiếng Đức, từng làm biên dịch ở hội nghị, một ngày có thể kiếm được không ít tiền.   Cô thường qua lại giữa trường học và hội trường, nhưng thời tiết khắc nghiệt nói đến liền đến, đặc biệt là trong mùa đông, cô phải đội mưa đội gió đi băng qua vài con phố. Lúc mưa to gió lớn, cầm ô cũng chẳng có tác dụng gì, cô dứt khoát không dùng ô nữa, chẳng dễ gì mới về đến phòng trọ, uống một ly sữa nóng liền cảm thấy rất hạnh phúc.   Từ Bạch nghĩ, nếu như lúc đó Tạ Bình Xuyên ở cạnh cô, cô nhất định sẽ vùi vào lòng anh, nói cho anh biết mình đã chịu đựng bao nhiêu khổ cực cùng cô đơn.   Nhưng đáng tiếc khi ấy anh không ở đây, cô cũng không kể ra.   Mà hôm nay, Tạ Bình Xuyên ở rất gần cô.   Từ Bạch liền kể tội: “Túi của em bị rạch hỏng rồi, kẹo anh tặng…”   Cô chưa nói xong, Tạ Bình Xuyên liền hỏi: “Em cho anh địa chỉ cụ thể? Anh đến đón em.”   Từ Bạch đọc địa chỉ cho Tạ Bình Xuyên, nghe thấy anh an ủi cô trong điện thoại, lại hỏi han tình hình bắp chân cô. Cô rưng rưng, trả lời từng câu một, chẳng qua vì trong lòng ấm ức nên cô trả lời ngắt quãng.   Trước khi gác máy, Từ Bạch nói: “Anh ơi, em muốn về nhà…”   Tạ Bình Xuyên không phải là người tốt tính, anh chỉ là cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Vậy nên giờ đây anh vừa nghe thấy bắp chân cô bị dao rạch, túi cũng bị rạch hỏng rồi, tất cả đều là do Từ Hoành làm, anh liền muốn thay bố mẹ cậu ta dạy con.   Anh vừa lái xe, vừa dịu giọng nói: “Trước khi về nhà, chúng ta đến bệnh viện đã.”  Từ Bạch ôm theo một bức tranh, đứng ở huyền quan: “Vết thương không sâu, dán băng urgo là được rồi…” Tạ Bình Xuyên lại hỏi: “Em còn chưa cầm máu, sao biết vết thương không sâu?” Hôm nay anh lái xe rất nhanh, đi đường tắt đến đây, cũng không để ý bị phạt tiền. “Nếu như tương lai anh có đứa con như thế.” Tạ Bình Xuyên nói mỉa, “Anh sẽ đưa nó đi khám bác sĩ tâm lý, nếu chữa không khỏi sẽ đem nó vào bệnh viện tâm thần.” Anh đang nổi trận lôi đình, cũng không hề nói giảm nói tránh. Chỉ là giọng của anh vẫn rất bình tĩnh. Từ Bạch vô thức phản đối: “Chúng ta sẽ không sinh ra đứa con như thế.” Suy nghĩ của cô rất đơn giản, Tạ Bình Xuyên rất nghiêm khắc, sẽ không chiều con đến vô pháp vô thiên, trước giờ anh luôn lạnh lùng nghiêm túc nhưng đôi khi lại rất dịu dàng ấm áp, sau này có con, anh sẽ là tấm gương để con noi theo. Tư duy của Tạ Bình Xuyên lại không giống cô. Anh nhìn xa trông rộng hơn Từ Bạch, đã suy nghĩ đến việc nuôi dạy con cái như thế nào rồi. Dù là trong lòng rất giận, nhưng Tạ Bình Xuyên vẫn dừng đèn đỏ, nghe thấy Từ Bạch vội vã nói tạm biệt, sau đó gác điện thoại. Giờ đây bố cô đang đứng sau lưng cô, muốn nói lại thôi: “Tiểu Bạch?” Bố cô đưa tay xoa đầu cô, lúc cô gặp phải áp lực ông sẽ làm động tác này. Con trai trong phòng ngủ vẫn đang gào khóc, người vợ trẻ làm mình làm mẩy, mẹ già ôm lấy ngực mình, lặng thinh ngồi trên sô pha. Thân là trụ cột trong gia đình, ông lại chẳng nói chẳng rằng. Cơm canh trên bàn đã nguội, bà nội Từ Bạch đã chuẩn bị cả một buổi chiều bày toàn bộ thức ăn phong phú lên bàn nhưng lại không đợi được một người động đũa. Bố cô đi đến cạnh bàn ăn, uống một ngụm bia: “Tiểu Bạch, bắp chân con còn đau không? Bố đi tìm rượu thuốc cầm máu cho con.” Từ Bạch đáp: “Cảm ơn, không cần đâu, tôi phải về rồi.” Cô mở cửa, ôm bức tranh kia, đi về hướng thang máy cách đó không xa. Túi da của Từ Bạch không có vật quý giá, chỉ có ba thỏi son, hơn một trăm tệ tiền mặt, bảy tám cục kẹo dâu mềm, cùng với hai chiếc bánh bao chưa kịp ăn. Thẻ nhân viên của cô ở trong túi váy, tay trái cô cầm di động, tay phải ôm bức tranh, những thứ còn lại cô không cần nữa. Bố Từ Bạch thấy cô muốn rời đi, vội vã đuổi theo, muốn nói chuyện với con gái. Ông vẫn nhớ mẹ của Từ Bạch, nhưng không tìm được cơ hội lên tiếng, muốn hỏi thăm tình hình của vợ cũ. Lúc này di động của ông cũng vang lên. Ông nhìn màn hình, là một dãy số lạ, gọi đến từ Bắc kinh. Suy nghĩ vài giây, ông bắt máy. Ở đầu dây bên kia, có người thấp giọng nói: “Chào anh, tôi là mẹ của Giản Chân, xin hỏi anh là bố của Từ Hoành đúng không?” Người bố này đang tâm phiền ý loạn không có tâm tư xử lý chuyện của Giản Chân, thế là ông chẳng nói lời nào liền trực tiếp cúp máy. Trong điện thoại vang lên tiếng ‘tút tút’ máy bận. Giản Vân vẫn ở trong bệnh viện, một mình chăm sóc con gái. Cô từ chỗ cô giáo tìm được số của bố Từ Hoành, không định bắt họ bồi thường. Giản Vân ôm con gái của mình, thấp giọng an ủi: “Chân Chân đừng sợ, có mẹ đây.” Trong bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng, bác sĩ mặc blouse trắng đi tới đi lui, bất kể là cụ già ngồi xe lăn hay là y tá đẩy xe lăn, hay là người bệnh đang chống gậy, tất cả bọn họ đều khiến Giản Chân bé nhỏ cảm thấy căng thẳng. Cô bé giống như một con thú nhỏ yếu ớt, nép vào người mẹ. “Chân Chân?” Mẹ gọi tên cô. Giản Chân chảy nước mũi, thổi ra một bọt bóng. Cô bé xấu hổ cúi đầu, dùng khăn giấy lau đi. Mẹ cô hỏi: “Hôm nay lúc chơi với nhau, tại sao bạn học lớp ba…” Giản Vân chưa nói xong, con gái cô liền lên tiếng: “Vì, vì...bọn họ nói con, thiểu, thiểu, thiểu…” Thiểu năng. Chữ cuối cùng đó, Giản Chân không nói ra, không phải vì cô không hiểu mà là vì cô nói lắp, nói chuyện quá khó khăn, thường bỏ từ. Nhưng Giản Châu bé nhỏ cũng biết, dù nói chuyện có khó khăn hơn nữa cũng không bằng sự vất vả của mẹ. Cô bé rất thương mẹ, đưa bàn tay nhỏ trắng ú ra, khẽ vuốt ve mặt mẹ. Giản Vân không khóc. Cô chỉ đang thất thần. Con gái cô bị người ta đánh gãy răng, bố mẹ của cậu nhóc kia lại trốn tránh không muốn gặp cô, giáo viên cũng chẳng có biện pháp nào cả. Giản Vân không nghĩ đến chuyện bồi thường, cô chỉ muốn nghe lời giải thích của bố mẹ Từ Hoành, nhưng đến cả một câu xin lỗi cũng không có. “Chân Chân, mặt con còn đau không?” Giản Vân cúi đầu, sau đó hỏi, “Con muốn ăn gì nào, nói cho mẹ biết.” Con gái trong lòng cô lắc đầu, lắp bắp đáp: “Không, không, không ăn.” Nói xong, con bé cúi đầu, cọ cọ vào quần áo của Giản Vân. Giản Vân nhớ đến thời học sinh của mình, cô cũng rụt rè như thế, vừa tự ti vừa cẩn thận, thời niên thiếu vô tư thể hiển, trước giờ cô chưa từng có qua, thế nên cô thật sự không mong con gái giống như cô vậy. Cô xoa trán con gái: “Đợi răng của Chân Chân hết đau, mẹ làm bánh bao hình bông hoa cho con nhé, cải trắng với thịt heo bằm?” Mặt của Giản Chân thật sự rất đau, hơn nữa còn bị sưng, nhất thời không thể tan được. May mà kiểm tra xong, Giản Chân không bị gì cả. Chỉ là cô bé còn nhỏ, sợ đau sợ tiêm thuốc, lại sợ mẹ lo lắng nên cố chịu không khóc, cố gắng đáp: “Được, được.” Lúc Giản Chân nói chuyện, hai bím tóc trên đầu lắc lư. Cô bé thật sự là một đứa nhỏ khiến mọi người thương yêu, hiểu chuyện hơn Từ Hoành lớp ba kia nhiều. Giản Vân không biết từ đâu lấy ra sự quật cường, lần nữa lấy điện thoại ra lại gọi cho bố Từ Hoành. Hôm nay bất kể thế nào cô cũng muốn nghe thấy câu: “Xin lỗi, là lỗi của con trai tôi, chúng tôi xin lỗi con gái cô.” Cô mở điện thoại gọi cho bố Từ Bạch. Lúc này ông ta đang đứng dưới lầu, nhìn Tạ Bình Xuyên đến đón con gái. Đằng trước không chỉ có Từ Bạch và Tạ Bình Xuyên mà còn có Đào Quyên muốn chạy đến tính sổ với Từ Bạch. Tiểu khu thiết kế xanh hóa rất tốt, hoa cỏ gần đây tươi tốt, còn trồng tre xanh dày đặc, xa xa nền trời u ám, ánh mặt trời mỏng manh, bầu trời u ám vây quanh các tòa cao ốc. Chiếc xe việt dã Land Rover của Tạ Bình Xuyên đang đậu ở chỗ râm. Anh nói vài câu với Từ Bạch sau đó khụy một gối, nâng chân bị thương của cô lên, quan sát bắp chân bị thương của cô. “Anh ơi.” Từ Bạch giục, “Chúng ta đi thôi.” Từ Bạch thầm nghĩ, dáng vẻ bây giờ của Tạ Bình Xuyên rất giống như đang muốn cầu hôn cô. Dù chỉ là tưởng tượng thôi, nhưng cô vẫn cảm thấy chân mình mềm nhũn, càng lúc càng đứng không vững. Tạ Bình Xuyên mau chóng đứng dậy, cúi đầu hôn lên mặt cô, sau đó mở cửa xe, không chần chừ mà lập tức muốn đưa cô đi. Anh định sẽ đến bệnh viện xử lý vết thương trước, vết thương không sâu nhưng rất dài, anh cũng không biết con dao nhỏ kia có bẩn hay không, có cứa bừa những thứ lung tung hay không. Mà cách đó vài mét, Đào Quyên nắm tay Từ Hoành muốn đuổi theo bắt Từ Bạch xin lỗi. Từ Hoành bị bể cá đập vào đầu, uống vài ngụm nước bẩn, cũng muốn đến bệnh viện kiểm tra. Cậu ta vẫn chưa hoàn hồn lại, để mặc mẹ kéo tay mình, trong đầu lại nổi lên ý hận, hận chết Từ Bạch đã lên xe kia. Từ Bạch ngồi ở ghế phụ, mà Tạ Bình Xuyên cũng vòng đến, ngồi vào ghế lái. Anh đi lướt qua Đào Quyên như đi qua không khí, không có ý nhiều lời, càng không muốn nói chuyện với ả. Đào Quyên không biết những gì anh nghĩ, ả gọi Tạ Bình Xuyên: “Cậu có phải là bạn trai của Từ Bạch không, cô ta ngược đãi con tôi, bây giờ còn muốn trốn? Một cắc tiền còn chưa đền, có vương pháp hay không?” Chạng vạng sáu bảy giờ tối, trí thức liên tục tan làm, trên đường có vài người đi ngang qua, họ ít nhiều cũng nhìn sang đây, mang theo tâm lý muốn xem náo nhiệt. Tạ Bình Xuyên quay đầu lại, hỏi Đào Quyên: “Cô có ý kiến?” Đào Quyên cười hỏi: “Không thể có ý kiến? Cậu cho rằng cậu là ai?” “Tôi là ai không quan trọng.” Tạ Bình Xuyên lấy ra một tờ danh thiếp, đưa cho Đào Quyên, “Đây là luật sư của tôi, nói chuyện không được chẳng bằng để tòa án giải quyết, về chuyện bồi thường, chúng ta cũng có thể bàn chi tiết hơn.” Ngón tay Đào Quyên liền run lên, danh thiếp rơi xuống đất. Tạ Bình Xuyên lại cười hỏi: “Chẳng phải cô đòi vương pháp sao?” Lúc anh nói chuyện đã quen nhìn thẳng vào đối phương, thế là Đào Quyên cũng đưa mắt đánh giá anh. Anh mặc tây trang, cổ áo đã mở lỏng một chút, hàng cúc áo sơ mi thẳng tắp, trên cổ tay đeo đồng hồ đắt tiền...Dáng người anh cũng rất đẹp, khỏe khoắn hơn bố của Từ Bạch nhiều. Trẻ tuổi điển trai, khí chất ưu tú, trên người đều là hàng hiệu, vừa lịch sự vừa đáng trông cậy. Đào Quyên cho rằng Từ Bạch đúng là được vận cứt chó rồi. Bất giác ả cảm thấy đố kỵ muốn kéo tay Tạ Bình Xuyên, chẳng qua còn chưa đến gần, bố của Từ Bạch liền bước đến. Ông ngăn vợ mình lại, giận dữ quát: “Có thôi hay không! Hàng xóm đều đang nhìn chúng ta đấy!” Đào Quyên đẩy ông ra, không biết mình đang bực cái gì. Ả cuối cùng cũng nhớ ra mình chỉ lớn hơn Từ Bạch mười tuổi. Chỉ mười tuổi mà thôi. Con trai được cô ta nắm tay vừa gào vừa mắng, khóc nháo ầm ĩ, Đào Quyên xem như hồi thần, quát: “Mau đưa con đến bệnh viện khám, Hoành Hoành nếu có nội thương gì, tôi sẽ đến công ty các người ầm ĩ.” Chồng ả là quản lý cấp trung ở một công ty tư nhân, phụ trách đối ngoại công trình, tuy gần đây công ty doanh thu không tốt nhưng ông vẫn duy trì được phép lịch sự của mình. Trước giờ ông không bao giờ chửi bậy. Hôm nay lại bị con trai ảnh hưởng, ông hung hăng mắc: “Cút đi, cái gì mà đến công ty ầm ĩ chứ, cô tưởng mình là đàn bà chợ búa sao?” Trong lúc hai người họ cãi nhau, xe của Tạ Bình Xuyên đã chạy xa. Từ Bạch ở nhà bố ruột mềm cứng không ăn, cả buổi làm thinh, sau khi lên xe Tạ Bình Xuyên, cô rõ ràng đã thấy thoải mái hơn. Cô thành thật nói: “Túi của em vứt lại ở nhà họ rồi...Son cũng bị bẻ gãy rồi.” “Không sao, mình mua mới thôi.” Tạ Bình Xuyên hỏi: “Nó là mẫu nào?” Từ Bạch nghĩ ngợi, sau đó không nhắc đến chiếc túi, chỉ nghĩ đến son môi. Cô khẽ ngẩng đầu, đưa ngón tay chỉ: “Màu đỏ san hô, màu đỏ tím, cùng với màu đỏ sậm.” Tạ Bình Xuyên hoàn toàn không tìm được sự khác biệt của những màu này. Thế là anh đáp: “Anh mua hết tất cả các màu, sau đó em thích màu nào thì lấy màu đó.”