Giấu phong cảnh trong hồi ức
Chương 30 : Giấu phong cảnh trong hồi ức
TRANS: BL
Tạ Bình Xuyên nói xong liền muốn đi mua tất cả các màu, Từ Bạch hỏi anh: “Anh cảm thấy son sẽ có bao nhiêu màu?”
“Mười hai màu?” Tạ Bình Xuyên không chắc chắn hỏi, lại đưa ra một đáp án khác, “Hai mươi bốn màu.”
Từ Bạch không nhịn được phì cười.
Trong thế giới của Tạ Bình Xuyên, những người anh tiếp xúc đều là các ông trai thẳng tổ kĩ thuật, mà trong mắt bọn họ, màu son cũng giống như bút chì màu vậy, không phải mười hai màu thì chính là hai mươi bốn màu.
Từ Bạch mô phỏng giọng điệu của bọn họ, dặn dò: “Anh tặng em một cây là được rồi, em là một người trước sau như một.”
Không ngờ Tạ Bình Xuyên lại nói: “Vậy anh tặng em chín mươi chín cây, em chính là người trường trường cửu cửu rồi.”
Từ Bạch lắc đầu, cô bắt đầu gạt Tạ Bình Xuyên: “Son chỉ có hai mươi bốn màu, anh mua chín mươi chín thỏi, vậy sẽ lặp lại rất nhiều rồi, như thế lãnh phí lắm.”
Tạ Bình Xuyên liền cho là thật.
Anh thuận nước đẩy thuyền: “Vậy hôm khác rảnh anh tặng em một cây đẹp nhất.
Từ Bạch nghiêm túc gật đầu.
Chẳng lâu sau, họ đến trước cổng bệnh viện.
Tạ Bình Xuyên đậu xe xong, liền đưa Từ Bạch vào trong. Anh nhìn hướng cửa chính, không để ý người quen bên cạnh, tay trái cầm bảng số, tay phải nắm tay Từ Bạch, bóng lưng biến mất ngoài cửa thang máy.
Cách thang máy mười mấy mét, Ngụt Văn TRạch cầm di động, đứng yên nhíu mày.
Gã vừa rồi thật sự trông thấy Tạ Bình Xuyên.
Anh còn nắm tay một cô gái.
Sảnh lớn bệnh viện có nhiều người qua lại, tiếng trò chuyện hỗn tạp, thang máy đã bắt đầu đi lên, Ngụy Văn Trạch đành bước qua thang bộ bên cạnh.
Gã thất thần đặt tay lên tay vịn hành lang, nhìn khoa nhi ở lầu sáu.
Người đó là ai nhỉ? Cô gái bên cạnh Tạ Bình Xuyên, hình như từng gặp ở đâu đó rồi. Trí nhớ của Ngụy Văn Trạch rất tốt, sau khi nghĩ ngợi, gã liền nhớ đến ngày đến thăm tập đoàn Hằng Hạ, gặp được một vị phiên dịch xinh đẹp.
Hình như cô ấy tên là Từ Bạch.
Ngụy Văn Trạch đến bệnh viện là vì nhận được điện thoại của Giản Vân. Trong điện thoại, Giản Vân nói với gã, con gái bị người ta đánh, gãy mất hai chiếc răng, hi vọng gã có thể đến thăm con.
Gã biết con gái đang ở trong phòng bệnh khoa nhi lầu sáu.
Nhưng lúc bước đến lầu hai lại nhìn thấy tờ giấy tuyển dụng khoa nội, bước chân của Ngụy Văn Trạch chợt khựng lại, cuối cùng vẫn là bước vào lầu hai.
Thân là giám đốc bộ phận của một công ty phần mềm, trình độ kỹ thuật của Ngụy Văn Trạch không xuất sắc nhưng quan hệ giao tiếp của gã lại rất rộng, dường như quen biết toàn bộ IT nổi tiếng.
Trước giờ Ngụy Văn Trạch liền biết đại cổ đông của tập đoàn Hằng Hạ chính là nhà đầu tư - chủ tịch Vệ, một ngày thứ sáu trong tháng sẽ đến bệnh viện này kiểm tra khoa nội, vậy nên gã ở đây chủ yếu là muốn kết giao.
Hôm nay vừa đúng vào thứ sáu, Ngụy Văn Trạch liền muốn thử vận may.
Có lẽ ông trời sẽ thương gã, Ngụy Văn Trạch đi dạo một vòng, không ngờ lại gặp được chủ tịch Vệ. Hơn nữa còn gặp được con gái của chủ tịch - tiểu thư Tống Giai Kỳ.
Tống Giai Kỳ dùng túi che mặt, cười nói với người bên cạnh.
Chiều nay cô nàng vừa làm tóc xong, nhuộm thành màu nâu nhu thuận, đuôi tóc uốn lọn to, trông càng trở nên khỏe khoắn rạng rỡ. Đương nhiên không chỉ có mái tóc, móng tay của cô cũng rất tinh xảo, trang sức áo quần phối cùng với giày cao gót.
Ngụy Văn Trạch chào cô: “Cô Tống, cô cùng chủ tịch Vệ đến kiểm tra ư?”
Tống tiểu thư ngẩng đầu nhìn gã.
Cô ta nghĩ ngợi vài giây liền cười hỏi: “Ngụy Văn Trạch?”
Ngụy Văn Trạch và Tống Giai Kỳ từng gặp nhau trong vài cuộc tụ tập, người trong giới trông có vẻ rất nhiệt tình, nhưng thật ra họ đều rất rạch ròi, Ngụy Văn TRạch có thể tham gia tiệc rượu nhưng lại không cách nào làm bạn với họ.
Ngụy Văn Trạch không ngờ Tống Giai Kỳ vẫn nhớ tên gã.
Gã ngồi xuống bên cạnh Tống Giai Kỳ.
“Cô vẫn còn nhớ tôi khiến tôi vui lắm.” Ngụy Văn Trạch đưa mắt nhìn về đặc trước, chỉ lại tay áo. “Đã gần một tháng sau lần gặp mặt trước rồi.”
Bề ngoài của gã điển trai, phong lưu phóng khoáng, nói chuyện lại rất thật thà, dù người ta không thích, cũng sẽ không sinh ra ác cảm được.
Đáng tiếc Tống Giai Kỳ lại là một ngoại lệ.
Cô ngồi bắt chéo chân, dùng mũi giày cao góc, khẽ chạm vào dãy ghế đằng trước, giọng nói không thân thiện như vừa rồi: “Anh đến bệnh viện làm gì? Tìm bố tôi?”
Trong sảnh có vài người khác, Tống Giai Kỳ chỉ là một trong số đó.
Chủ tịch Vệ thích bệnh viện này, phần lớn là vì nhân cơ hội thăm bạn bè. Mà Tống Giai Kỳ đi cùng cũng là vì tối nay rảnh rỗi.
E rằng dù cô rảnh rỗi cung sẽ không muốn trò chuyện với người quen.
Trước giờ cô không thích những kẻ vây quanh, càng không thích Ngụy Văn Trạch tự mình làm thân.
Ngụy Văn Trạch lại đáp: “Con gái tôi bị thương, tôi đến bệnh viện thăm nó.”
Ngụy Văn Trạch cũng không giấu tình sử, thành thực nói: “Con bé là con gái của tôi cùng vợ trước, năm nay bảy tuổi, ở nhà gọi là Chân Chân, rất đáng yêu.”
Dường như gã nhớ ra gì đó, trên mặt lại lộ ra vẻ kích động: “Hôm nay Chân Chân ở trường lại bị một cậu nhóc bắt nạt, bé trai đó đã tát con bé một bạt tai...May mà Chân Chân không sao.”
Ngụy Văn Trạch nhân cơ hội này, lượt đi vài việc, lại không mặn không nhạt nói dối: “Tôi vừa từ khoa nhi lầu sáu xuống đây, chuẩn bị đi siêu thị mua vài món đồ chơi để dỗ bé vui.”
Gã ngụy tạo tình huống hợp lý: “Vừa đúng lúc xuống lầu, nhìn thấy Tống tiểu thư. Tôi đang nghĩ mọi người cũng quen nhau, nên qua đây chào hỏi một tiếng.”
Nói rồi gã lại nở nụ cười lịch thiệp.
Y tá đẩy xe lăn đi ngang qua, mang theo mùi nước khử trùng.
Tống Giai Kỳ ho khan một tiếng, lần nữa ngồi thẳng người, có chút ngại ngùng: “Xin lỗi anh Ngụy, vừa rồi thái độ của tôi không tốt lắm.”
Cô nghịch tóc, khách khí nói: “Không ngờ anh còn trẻ như vậy, con gái đã bảy tuổi rồi.”
Nền gạch men trắng vô cùng sáng bóng, sạch sẽ, Ngụy Văn Trạch đứng trên nền gạch, chậm rãi kể chuyện: “Lúc tôi vừa đến Bắc Kinh, tôi rất muốn có một gia đình.”
Ngồi trên băng ghế kia, không chỉ có mình Tống Giai Kỳ và Ngụy Văn Trạch, còn có bạn của Tống Giai Kỳ.
Hai người đều không nói chuyện nữa, nghe Ngụy Văn Trạch kể: “Chẳng qua khi ấy còn trẻ tuổi, chút chuyện vặt cũng cãi nhau, sau khi ly hôn với vợ, tôi lại cảm thấy có lỗi với con gái.
Gã nói lướt qua, không đánh giá nhiều.
Nói xong, Ngụy Văn Trạch đứng dậy nói: “Tôi đang chuẩn bị đi siêu thị mua đồ, sau đó lại lên lầu chăm sóc Chân Chân.”
Anh ta chào tạm biệt Tống Giai Kỳ.
Tống Giai Kỳ vẫy tay chào gã lại nói thêm một câu: “Bé gái tâm lý nhạy cảm, anh là bố con bé, tốt nhất nên quan tâm và trò chuyện với bé nhiều hơn…”
Ngụy Văn Trạch lại xen ngang cười nói: “Trực giác của tôi cho thấy cô cũng từng chăm sóc trẻ nhỏ.”
Tống Giai Kỳ chỉ cười không nói.
Cô gái ngồi cạnh Tống Giai Kỳ lên tiếng: “Anh không biết rồi, lúc Giai Kỳ chúng tôi ở bên Mỹ, thường tham gia hoạt động công ích, đi cô nhi viện cùng chúng chơi.”
Ngụy Văn Trạch hưng phấn.
Gã lại ngồi xuống, tự xưng mình cũng hay tham gia hoạt động công ích, cùng Tống Kỳ trò chuyện. Hai người cho nhau mã wechat, bàn về chủ đề giáo dục, hai bên đều trò chuyện rất vui vẻ, nói hơn mười mấy phút.
Sau đó Ngụy Văn Trạch bước lên lầu.
Cho đến giờ phút này, gã mới nhớ đến cô vợ cũ cùng đứa con thơ.
Ngụy Văn Trạch thật ra cũng từng nghe nói Tống Giai Kỳ làm việc ở tập đoàn Hằng Hạ, là vì giám đốc kỹ thuật của Hằng Hạ. Chẳng qua vừa rồi gã lại nhìn thấy Tạ Bình Xuyên đã có bạn gái.
Gã tốt bụng giúp Tạ Bình Xuyên giữ bí mật, lúc bước lên lầu, gã lại bất giác bật cười.
Giờ đây, Tạ Bình Xuyên đưa Từ Bạch về nhà.
Gần đây công việc của anh rất bận, trên đường điện thoại không ngừng vang, nhưng anh lại không nghe máy, mặc cho di động rung.
Đến khi họ đến cổng nhà, Tạ Bình Xuyên mới lấy điện thoại gọi lại cho đối phương. Anh ở trong phòng sách rất lâu, trò chuyện với tổ trưởng kỹ thuật đang tăng ca, Từ Bạch ngồi ở phòng khách chờ anh, chơi với Há Cảo một lúc.
Há Cảo còn nhỏ nên rất tò mò, chỉ mỗi một cây gậy trêu mèo đã đủ khiến nó vui vẻ không thôi.
Từ Bạch lên tiếng: “Trước đây chị cũng từng nuôi một con mèo, nó tên là Trôi Nước.”
Vì bây giờ Tạ Bình Xuyên đang rất bận nên cô liền xem Há Cảo là đối tượng để giải bày: “Trôi Nước cũng đáng yêu như cưng vậy, nó còn thích làm nũng hơn nữa.”
Há Cảo đưa hai vuốt bắt lấy cục nhựa màu hồng.
Nó khẽ ‘meo’ một tiếng, dựa vào chân Từ Bạch vừa cọ vừa làm nũng.
“Sau này chị ở trong kí túc xá của trường, Trôi Nước bị bố đem đi cho người ta, nó bệnh nặng lắm nhưng không ai để ý…” Giọng Từ Bạch thấp dần, không lấy gậy trêu mèo nữa, “Chị có chút không hiểu, lúc còn bé, bố rất thương chị, trong nhà cũng rất ấm áp, tại sao nói thay đổi liền thay đổi rồi…”
Cô vuốt ve tai Há Cảo: “Mỗi lần nhìn thấy em, chị đều nhớ đến Trôi Nước.”
Há Cảo dụi đầu vào tay cô, cảm nhận tai mèo được vuốt ve, nó không nhúc nhích, đỉnh đầu lại có giọt nước rơi xuống.
Há Cảo hơi nghiêng đầu, hệt như đang suy nghĩ.
Từ Bạch lại đứng dậy, không khóc tiếp nữa.
Cô đi đến trước cửa phòng sách, qua khe cửa nhìn thấy trong phòng cực kì yên tĩnh, cũng không còn tiếng nói chuyện.
Cô khẽ bước vào, khẽ gọi một tiếng: “Anh ơi…”
Tạ Bình Xuyên nhìn màn hình, chưa ngẩng đầu, nhưng anh lại đáp: “Anh đây.”
Từ Bạch kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó tùy tiện chọn một quyển sách.
Tạ Bình Xuyên đưa mắt nhìn màn hình vi tính, Từ Bạch liền ngồi cạnh anh đọc sách, đây là một quyển hồi ký bằng tiếng Đức, lúc cô đọc sách cực kì an tĩnh, chỉ có tiếng giở sách.
Tạ Bình Xuyên quay đầu nhìn thấy vẻ mặt chuyên chú của cô.
“Em còn biết tiếng đức sao?” Tạ Bình Xuyên hỏi, “Ngoài tiếng Anh và tiếng Pháp còn biết tiếng đức.”
Từ Bạch giữ sách, khiêm tốn đáp: “Tiếng đức của em...kém hơn tiếng pháp một chút, không học hệ thống, chỉ là từng học qua thôi.”
Tạ Bình Xuyên liền nói: “Em ở Anh tám năm, thật sự học không ít thứ.”
Anh đưa tay ôm lấy eo cô, Từ Bạch khẽ di chuyển, khoảng cách giữa họ trở nên gần hơn.
“Chiếc ghế này nên đổi rồi.” Tạ Bình Xuyên tìm cớ, “Anh thấy chân ghế cứ rung mãi.”
Trong phòng sách trải thảm, Từ Bạch cảm thấy chiếc ghế rất vững, chỉ là sau đó cô nghe thấy Tạ Bình Xuyên nói: “Em ngồi lên đùi anh đi.”
Từ Bạch ngây người, từ chối hỏi: “Không phải anh làm việc sao?”
“Nói chính xác hơn là đang tăng ca” Tạ Bình Xuyên mở hai chiếc máy tính, trong màn hình đang mở teamviewer kết nối máy anh.
Từ Bạch nghe xong, cũng không có phản đối nhưng cũng không ngồi lên đùi anh theo lời anh nói.
Tạ Bình Xuyên lại dùng cách khác: “Gần đây sản phẩm sắp ra mắt, vì làm việc cho tổng tài, không thể đúng giờ về nhà, gần đây rất cực.”
Quả nhiên anh vừa nói xong, Từ Bạch liền an ủi: “Sau khi bận xong sẽ ổn thôi, anh đừng buồn.”
Tạ Bình Xuyên vẫn đang buồn, anh còn cúi đầu nhìn chân mình.
Từ Bạch lập tức hiểu ý, rốt cuộc cũng ngồi lên chân anh.
Tay trái của Tạ Bình Xuyên ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên cổ cô, tay phải luồn vào trong áo cô, chậm rãi vuốt ve xoa nắn khắp nơi.
Từ Bạch hôm nay lại kiên quyết: “Anh em, em còn muốn...đọc sách.”
Tạ Bình Xuyên giữ chặt cô, như thể sợ cô chạy mất, anh còn chủ động đề nghị: “Em tiếp tục xem đi, anh không làm phiền em. “Nói xong anh cầm quyển sách tiếng đức kia đặt vào trong tay cô, sau đó tiếp tục hôn cô.
Từ Bạch ném quyển sách xuống sàn.
Cô nói: “Anh ơi, di động của anh lại vang rồi.”
Tạ Bình Xuyên dừng lại, thở dài một hơi.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
17 chương
30 chương
17 chương
33 chương
1 chương