Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 21 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

Trans: BL Ngụy Văn Trạch không đến đây mua bánh bao, hắn là nhân cơ hội này đến thăm vợ cũ.   Sau khi ly hôn, đến bạn bè cũng không làm được nữa. Cuộc sống của Giản Vân bấp bênh, Ngụy Văn Trạch cũng chẳng đỡ hơn bao nhiêu, hắn tự nhận mình không phải kẻ tuyệt tình, thường nhớ đến Giản Vân nhưng cô lại không thèm nhận sự giúp đỡ của hắn.   Ngụy Văn Trạch nói; “Hôm nay anh đến tập đoàn Hằng Hạ, cùng tổng giám đốc kỹ thuật của họ đàm phán.”   Hắn không có nhiều thời gian, chỉ ngắn gọn nói: “Anh muốn lấy được nhiều nghiệp vụ hơn, muốn cùng họ hợp tác lâu dài.”   Trong ngày hè oi bức, tạp âm huyên náo, Ngụy Văn Trạch đứng dựa lên quầy bánh bao, quay đầu nhìn con phố dài.   Hắn nhìn người đi đường, nếu không phải phong trần mệt mỏi thì cũng là người vội vã bước đi, có học sinh mang ba lô cũng có người lớn xách túi da.   Ngụy Văn Trạch biết, hắn cũng chỉ là một trong số họ.   Hắn lấy bật lửa trong túi ra, ngẩng đầu nhìn biển hiệu Hằng Hạ, nhìn thấy biểu tượng màu bạc bắt mắt trên đỉnh nhà công ty đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời.   Giản Vân ở trong tiệm lên tiếng: “Tôi chưa từng làm qua loại hợp tác này, không hiểu chuyện trong công ty của các anh.”   Cô cúi đầu, mái tóc rũ bên vành tai, gương mặt nhìn nghiêng của cô vẫn xinh đẹp như thế.   Ngụy Văn Trạch thu lại tầm mắt, chuyển sang đánh giá Giản Vân, hắn ta cười như không cười: “Không hiểu thì không hiểu vậy.”   Hắn không hỏi về chuyện của con gái nữa, trước khi rời đi chỉ để lại một câu: “Em đợi anh, sẽ có một ngày, anh có thể ở trong Bắc Kinh tìm được một vị trí thích hợp.”   Câu nói này Giản Vân không phải mới nghe lần đầu, chỉ là cô không xem đó là thật.   Ai chẳng có thời niên thiếu ngông cuồng, trong ngực chứa đầy nhiệt huyết, tự cho rằng mình vô cùng tài giỏi, có thể làm được mọi thứ.   Nhưng sau này mới phát hiện ra thế giới này vốn dĩ là nâng cao giẫm thấp, đối với người cao hơn mình thì khúm núm nịnh nọt, đối với kẻ thấp hơn mình thì lạnh nhạt tính toán. Cuộc sống mỹ mãn đều giống hệt nhau, đều khác nhau chỉ là những người có hoàn cảnh khó khăn.   Ngụy Văn Trạch tự nhận là hoàn cảnh của mình không tốt, cơ hội cũng không nhiều, hắn đều cố gắng nắm bắt nhân lúc bây giờ vẫn còn trẻ tuổi.   Ngụy Văn Trạch không ăn trưa, liền cùng các đồng nghiệp ngồi trong sảnh tiếp khách của tập đoàn Hằng Hạ, đợi khoảng nửa tiếng, tiếp tân xinh đẹp mới uyển chuyển bước đến.   Tiếp tân dẫn họ vào trong thang máy, đưa họ đến tầng hai mươi bảy.   Trong phòng họp nhỏ tầng hai mươi bảy, Tạ Bình Xuyên cùng vài vị giám đốc đã ngồi đấy.   Rèm cửa khép kín, nhiệt độ điều hòa vừa phải, nước trà thơm ngát, ghế da mát lạnh - Không khí trong phòng rất thích hợp để đàm phán, trên bàn còn chuẩn bị giấy và bút, giống hệt như miễn phí cung cấp cho đám người Ngụy Văn Trạch.   Nhân viên hai bên sau khi bắt tay, thân thiện ngồi vào vị trí.   Tạ Bình Xuyên ngồi ở giữa bàn dài, hiển nhiên anh chính là người chủ trì ở đây.    Anh mặc áo sơ mi sẫm màu, vẻ ngoài cùng trang phục đều rất tinh xảo: “Cuộc họp phòng của chúng tôi vừa kết thúc, vừa khéo kịp giờ cho buổi hẹn ba giờ.”   Anh mở laptop lên, ánh mắt rơi trên người Ngụy Văn Trạch: “Thời tiết hôm nay oi bức, cảm ơn các anh đã đến đây chuyến này.”   Ngụy Văn Trạch cầm ly giấy, cười đáp: “Tạ tổng khách khí rồi.”   Trợ lý của tổng giám đốc Tạ mang ra một xấp tài liệu phát cho tất cả mọi người có mặt, trên đó ghi nhận tình hình hợp tác của hai bên, là kết quả khảo hạch lần trước.   Tạ Bình Xuyên nói: “Nội dung viết trong văn kiện, nếu như có thắc mắc gì, có thể hỏi tôi.”   Tạ Bình Xuyên vừa dứt lời, giám đốc kỹ thuật ngồi bên trai anh liền nhỏ giọng thì thầm bên tai anh, Tạ Bình Xuyên lại không để ý cười.   Ngụy Văn Trạch ngồi bên này không rõ ý định của họ.   Giám đốc kinh doanh mà Ngụy Văn Trạch dẫn theo: “Tạ giám đốc, trong hợp đồng của chúng ta có nói, việc đưa giá hệ thống sẽ do bên A…”   Trợ lý tổng giám đốc Tạ tiếp lời: “Chúng tôi đưa giá dựa theo hợp đồng.”   Ngụy Văn Trạch cầm tờ giấy kia lên cười nói: “Về mặt nâng cấp và bảo trì, công ty chúng tôi muốn làm, chỉ e là năng lực không đủ.”   Hắn đứng dậy, mở cặp da bên người, lấy ra một bản yêu cầu dự án: “Những yêu cầu bên A ghi, chúng tôi đã hoàn thành cả rồi. Cho nên chuyến này không có mục đích nào khác, chỉ muốn hỏi tổng giám đốc Tạ…”   Tổng giám đốc Tạ không đáp, anh chỉ nhìn Ngụy Văn Trạch, dường như đang chăm chú lắng nghe.   Ngụy Văn Trạch đưa mắt nhìn anh, đặt cặp da của mình xuống. Hắn đứng đối diện Tạ Bình Xuyên, ý cười bên môi càng sâu hơn.   Hắn không giống với Tạ Bình Xuyên, Ngụy Văn Trạch không phải là người xuất thân trong lớp kĩ thuật, thẳng thắn mà nói, hắn thật ra chưa từng học đại học.   Năm hắn tốt nghiệp cấp ba sau khi nhận được bằng cấp ba liền bỏ học, một mình xách ba lô rời khỏi thị trấn, đến thánh địa trong lòng hắn - thủ đô Bắc Kinh.   Nơi non xanh nước biếc ấy, hắn đã xem chán rồi. Hắn muốn nhìn thấy tòa nhà chọc trời, muốn nhìn thấy ngựa xe như nước.   Bắc Kinh quả nhiên không khiến hắn thấy vọng, ở nơi này có rất nhiều cơ hội cũng có rất nhiều nơi hưởng thụ. Các cô gái xinh đẹp ngồi trong quán rượu, chỉ cần đến gần vài bước liền có thể ngửi thấy hương nước hoa, hắn nói chuyện cùng với các cô gái ấy, có thể trò chuyện đến trời nam đất bắc, số tiền mang theo rất nhanh liền tiêu sạch, hắn mới phát hiện mình cần tìm việc làm, nhưng chuyện này khó hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều.   Không có kỹ thuật, không có bằng cấp, không có quan hệ cũng chẳng có bối cảnh.   Thế là hắn nghèo rớt mồng tơi, không làm được gì cả, cũng không nơi để về.   Hoàn toàn dựa vào kinh tế của bố mẹ để duy trì - Tuy rằng rất ít nhưng lại rất hữu dụng, Ngụy Văn Trạch mua bằng giả, vào một công ty nhỏ học lập trình. Hắn bắt đầu học từ Java, lương tháng không đủ ăn đủ mặc, sau đó hắn không ngừng học hỏi, cuối cùng đi đến ngày hôm nay.   Ngụy Văn Trạch không có hứng thú với kỹ thuật, mấy năm trước liền chuyển hướng làm quản lý, tích góp không ít kinh nghiệm. Giờ đây với kinh nghiệm cùng thành tích tích lũy, cuối cùng cũng trở thành nhân viên nòng cốt của công ty.   Hôm nay hắn đến tập đoàn Hằng Hạ là muốn kéo dài hợp đồng với Hằng Hạ. Theo yêu cầu của ông chủ, tốt nhất là lấy thêm nhiều hợp đồng về, dù sao đi nữa thực lực của Hằng Hạ rất lớn, với thân phận của một đối tác họ cũng muốn được hưởng một chút lợi ích.   Ngụy Văn Trạch nói: “Lần trước đàm phán, chúng tôi không thiết lập hợp đồng mới, tổng giám đốc Tạ, nếu như anh thấy hôm nay không thích hợp, tôi sẽ mời tổ trưởng tổ kỹ thuật đến.”   Tạ Bình Xuyên cười nói: “Tôi cho rằng chủ đề hôm nay là nghiệm thu hợp đồng lần trước.”   Anh đưa mắt nhìn về hướng trợ lý: “Hôm qua có gửi mail không?”   Trợ lý tổng giám đốc chưa lên tiếng, Ngụy Văn Trạch đã cất lời: “Đúng vậy, chúng tôi đã giao code rồi, cũng đã gửi mail cho anh.”   Tạ Bình Xuyên liền nói: “Cá nhân tôi rất muốn hợp tác với các anh, đáng tiếc là hoạch phân nghiệp vụ không thuộc phạm vi tôi phụ trách, tình hình cụ thể vẫn phải đợi bộ phận công trình thẩm hạch.”   Kết cấu quả lý cấp ca của tập đoàn Hằng Hạ dường như cũng không khác các công ty internet khác. Chỉ là mọi người đều biết Tạ Bình Xuyên không chỉ là tổng giám đốc kỹ thuật, anh còn là người có cổ phần công ty.   Tiếng nói của anh, e rằng còn quan trọng hơn những biểu hiện ra ngoài của anh. Ngụy Văn Trạch bình tĩnh cầm ly giấy uống một ngụm trà, hắn tiếp: “Đợi chúng ta bàn xong nghiệm thi, có thể sẽ có bước hợp tác tiếp theo. Tổng giám đốc Tạ, nói thật với anh, công ty chúng tôi đang chuyển mô hình kinh doanh, sau này chỉ không đi mỗi con đường phần mềm đâu.”   Tạ Bình Xuyên tỏ ra anh rất thấu hiểu.   Một tiếng đồng hồ sau, hội nghị kết thúc, Ngụy Văn Trạch mới phát hiện ra Tạ Bình Xuyên xác nhận yêu cầu, thẩm hạch hoàn thành dự án nhưng không hề nhắc đến câu quan hệ hợp tác.   Tạ Bình Xuyên tiễn họ ra ngoài, đến khi họ bước vào thang máy.   Khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, Ngụy Văn Trạch bình luận một câu: “Lão hồ ly.”   Đồng nghiệp hắn nghe thấy, cười nói: “Đừng nói tổng giám đốc Tạ người ta già, anh ta bằng tuổi với cậu đấy, hai người đều sinh năm 88 đấy.”   Một người đồng nghiệp khác nói: “Vậy thì sao chứ, cậu còn cười được sao, hôm nay chúng ta không đàm phán thành công, thưởng hiệu quả tháng này tính sao đâu?”   Nghĩ xong vấn đề lương thưởng, đồng nghiệp vẫn khó hiểu: “Không lý nào, tại sao lại không hợp tác chứ?”   Trong đầu anh ta chợt lóe lên, đưa mắt nhìn Ngụy Văn Trạch: “Giám đốc Ngụy, anh nói xem có phải vì dự án tháng tư anh mang về không?”   Trong thang máy có gắn máy thông gió, nền đất lát đá hoa cương sáng bóng đến độ có thể soi được gương. Cửa thang máy phủ một lớp sơn vàng, sáng trong đến phản chiếu được hình bóng của mình, không giống một tòa nhà công ty mà giống khách sạn năm sao hơn.   Trong thang máy có gắn gương hai lớp. Ngụy Văn Trạch nhìn mình trong gương, chỉnh lại cổ áo: “Không thể nào, bọn họ không cùng ngành với Hằng Hạ, sao biết được dự án trong tay chúng ta chứ.”   Hắn xoay mặt lườm đồng nghiệp: “Chúng ta không phải không còn cơ hội, tổng tài của Hằng Hạ là Tưởng Chính Hàn, thằng nhãi kia vẫn còn trẻ lắm, về ta tìm phòng kinh doanh xem có thể bắt chuyện với Tưởng tổng không.”   Dứt lời, hắn lại nói: “Ngoại trừ Tưởng tổng còn có Vệ đổng sự trưởng, đường ta rộng thênh thang.”   Về phương diện này, Ngụy Văn Trạch rất có kinh nghiệm, cũng bởi vì thế nên cả đoàn người không ai lên tiếng nữa.   Không lâu sau, thang máy dừng ở lầu năm, sau khi cửa mở ra bọn họ nhìn thấy có một mỹ nhân. Cô gái này mặc một chiếc đầm liền, gương mặt cực kì tinh xảo, làn da trắng tươi như tuyết, trên cổ đeo thẻ nhân viên, trong tay cầm một phần báo cáo, đang chuẩn bị xuống lầu.   Ngụy Văn Trạch nhìn thẻ công viên của cô - hóa ra là một phiên dịch, tên là Từ Bạch.   Từ Bạch bước vào thang máy.   Ngụy Văn Trạch cười hỏi: “Phiên dịch Từ?”   Phiên dịch Từ nhìn anh ta một cái, lịch sự cười đáp nhưng không trả lời.   Ngụy Văn Trạch nói dối như thật, cười lễ độ: “Văn bằng hai của tôi là tiếng Nhật, trước đây có giúp Microsoft làm phần nhập liệu phiên âm tiếng Nhật, không ngờ có thể ở Hằng Hạ gặp người cùng ngành.”   Kinh nghiệm của Từ Bạch ít, quả nhiên bị lừa: “Bàn phím tiếng Nhật của Microsoft sao? Tôi cũng từng dùng qua.”   Ngụy Văn Trạch gật đầu, hỏi tiếp: “Cô cũng học tiếng Nhật ư?”   “Không.” Từ Bạch phủ nhận, “Tiếng Nhật của tôi kém lắm.”   Cô cũng không nói mình phiên dịch loại ngôn ngữ nào.   Ngụy Văn Trạch lấy di động ra, mở Wechat: “Cô Từ, có thể add wechat của cô không? tôi không có ý gì, chỉ là chúng ta đều là phiên dịch cho công ty mạng, tôi gặp được bạn cùng ngành nên rất vui.”   Còn chưa nói xong, thang máy đã đến tầng hai.   Phòng nhân sự chính là ở tầng hai, Từ Bạch vốn muốn đi đưa tài liệu. Cô quay đầu nhìn Ngụy Văn Trạch, trả lời: “Xin lỗi, tôi không dùng Wechat, hôm nay cũng không mang theo điện thoại.”   Nói rồi cô bước đi.   Đồng nghiệp sau lưng Ngụy Văn Trạch không nhịn được cười, vỗ vai Ngụy Văn Trạch: “Lần trước là tổng giám đốc Tạ, lần này là cô gái này, hôm nay liên tục bị từ chối hai lần, đâu không phải là tác phong của cậu nha, giám đốc Ngụy.” Giám đốc Ngụy cũng cười, dường như không hề để ý.   Từ Bạch không nghe đối thoại của họ, sau khi cô từ phòng nhân sự bước ra, xác nhận được vị trí công việc của mình, đã từ thực tập sinh chuyển lên thành nhân viên chính thức, cô thực sự có chút vui mừng.   Hôm sau chính là lễ chào đón nhân viên mới như bọn họ.   Lễ chào đón này được tổ chức ở khách sạn bên cạnh công ty họ, Hằng Hạ bao một sảnh lớn, mọi thứ đều đã được trang trí xong, nhân viên các bộ phận tham gia có hơn trăm người.   Từ Bạch và tạ Bình Xuyên đến từ rất sớm, lúc này trong sảnh chỉ có mười mấy đồng nghiệp.   Trong những đồng nghiệp này, cũng có người nhìn thấy Từ Bạch và tổng giám đốc Tạ cùng nhau xuất hiện nhưng họ không hề nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Từ Bạch và tổng giám đốc tạ vừa khéo đi cùng mà thôi.   Huống hồ sau khi đến đây, Tạ Bình Xuyên liền đi đến bên quản lý cấp cao còn Từ Bạch lại đi về tổ dự án của họ.   Trước khi tách ra, Tạ Bình Xuyên nói với Từ Bạch: “Lúc em muốn về thì gọi cho anh, anh đưa em về.”   Từ Bạch nhíu mày, lắc đầu: “Hôm nay có rất nhiều người, người khác sẽ biết đấy.”   Tạ Bình Xuyên cười, anh hỏi ngược cô: “Dù biết thì thế nào, họ làm gì được chứ?”   Anh tiếp: “Anh chỉ đưa em về nhà mà thôi.”   Tạ Bình Xuyên không đợi cô đồng ý liền xem như cô đã thừa nhận rồi.   Khoảng sáu giờ tối, tiệc chào đón người mới liền chính thức bắt đầu, nhân viên các phòng ban đều đến tham dự - Đương nhiên nhiều nhất phải kể đến là nhân viên viết chương trình của phòng kỹ thuật, còn có nhân viên phụ trách lottery codes, còn có developer mảng Github.   Nhóm dự án của Từ Bạch có liên quan trực tiếp đến bộ phận kỹ thuật. Bên trái của cô là Triệu An Nhiên, bên phải là một em gái coder, Từ Bạch không nói chuyện với Triệu An Nhiên, cô đang cùng em gái coder kia trò chuyện.   Triệu An Nhiên không nhịn được xen lời: “Tiểu Bạch, tôi kính cậu một ly.”   Từ Bạch quay đầu nhìn anh ta: “Tôi không biết uống rượu.”   Triệu An Nhiên vẫn không chịu buông tha, rót rượu trắng vào trong ly cô: “Tôi chỉ rót một chút thôi, không sao cả, nồng độ cồn rất thấp, cậu không uống cũng được.”   Sau đó anh ta cầm ly thủy tinh đứng dậy: “Chào mọi người, tôi là Triệu An Nhiên của nhóm phiên dịch, đã là nhân viên chính thức một tháng, quen được rất nhiều bạn mới, đồng nghiệp mới, cảm ơn công ty đã cho tôi cơ hội này.”   Những người khác cũng cười đáp lại, liên tục cạn ly với Triệu An Nhiên.   Sau khi Triệu An Nhiên giăng lưới xong, anh ta khom lưng chạm vào cốc Từ Bạch: “Tôi còn gặp lại bạn cấp hai của mình, chúng tôi làm chung một nhóm, lượng công việc cũng không khác nhau mấy, mỗi ngày rời giường, tôi đều rất mong đợi có thể đi làm sớm hơn một chút.”   Nhân viên ngồi cùng bàn với họ đều là người trẻ tuổi, trong lòng các thanh niên nghĩ ra gì đó, trong lòng họ đều biết rõ điều này. Từ Bạch xinh đẹp như thế, rất xứng đôi với Triệu An Nhiên, thế là có người cười hô, tuy âm thanh không lớn lắm nhưng không khí lại náo nhiệt hẳn lên.   Từ Bạch không biết phải trả lời thế nào, vì ý của Triệu An Nhiên không nói rõ, chỉ mơ hồ như đùa như thật.   Cô cầm ly rượu, ngẩng đầu uống cạn.   Nhân lúc lãnh đạo không có ở đây, Từ Bạch mang theo hơi rượu nói; “Tôi và Triệu An Nhiên hoàn toàn trái ngược, sau khi mỗi ngày đã dốc hết sức làm việc, tôi chỉ mong có thể tan làm về nhà.”   Lúc du học ở nước Anh, Từ Bạch rất hiếm khi đi bar.   Lúc cô ra ngoài cũng không mang theo thẻ BRP (thẻ lưu trú) lúc ở siêu thị mua rượu thường bị hiểu lầm là trẻ vị thành niên, lại không có giấy tờ chứng minh thân phận nên cô rất ít khi uống rượu, nên tửu lượng cũng chẳng ra làm sao.   Từ Bạch uống ly rượu kia, chỉ vì tin ‘nồng độ cồn rất thấp’ của Triệu An Nhiên. Bất ngờ là tất cả mọi người đều một ngụm uống cạn, Từ Bạch cảm thấy mọi người đều có thể làm được, vậy thì cô cũng có thể dễ dàng làm được.   Vừa nuốt xuống chẳng bao lâu, Từ Bạch liền bắt đầu choáng váng.   Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, trên sân khấu vẫn có người dẫn chương trình, lễ bốc thăm bắt đầu. Em gái IT ngồi cạnh Từ Bạch hưng phấn nói: “Từ Bạch, chị xem, bắt đầu bốc thăm rồi kìa.”  Cô em ấy gắp thức ăn cho Từ Bạch: “Chị thích ăn thịt thái sợi sốt tương không? Em cảm thấy ăn siêu ngon í.” Từ Bạch xoay người nhìn lên sân khấu, thẳng thắn nói: “Chị muốn ăn vịt quay nhưng vịt quay vẫn chưa mang ra.” Cô chăm chú nhìn màn hình ở giữa sân khấu, nhìn thấy chương trình bốc thăm đang diễn ra. Trong lòng cô rất muốn mình trúng giải, bởi vì người trao giải chính là tổng giám đốc kĩ thuật của công ty - Tạ Bình Xuyên. Có lẽ thành ý của Từ Bạch đã cảm động đất trời, sau khi bốc thăm xong, trên màn hình hiển thị số thẻ nhân viên của Từ Bạch. Từ Bạch ngỡ ngàng, sau đó cô nghe MC gọi tên cô “Từ Bạch”, cô lập tức vui vẻ bước lên sân khấu. Tham gia buổi tiệc, cần phải mang giày cao gót, Từ Bạch mang đôi giày cao gót bảy phân, bình tĩnh tiến về sân khấu. Nhưng lúc cô bước lên sân khấu có hơi loạng choạng, may mà Tạ Bình Xuyên dìu cô lại. Trong sảnh tiếng trò chuyện huyên náo, ánh đèn sáng chói, Từ Bạch nheo mắt, đứng thẳng người. Tạ Bình Xuyên thấp giọng hỏi: “Em uống rượu sao?” Từ Bạch đáp: “Em chỉ uống nửa ly thôi.” Tạ Bình Xuyên không yên tâm, anh hỏi tiếp: “Rượu trắng sao, ai rót cho em?” Từ Bạch bấy giờ lại rất thành thật: “Là Triệu An Nhiên.” Tạ Bình Xuyên cười cười, không tiếp lời. Trao giải chỉ là chạy theo đúng kịch bản, Từ Bạch vẫn có thể đứng vững, chỉ là sau khi xuống sân khấu, Tạ Bình Xuyên liền rời khỏi sảnh tiệc, đưa Từ Bạch ra ngoài hành lang, dẫn cô đến ban công hóng gió. Bọn họ đang ở tầng cao nhất của khách sạn, tầm mắt phóng ra rất xa, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm của thành phố. Xa xa là ánh đèn đường cùng đèn xe cộ đan xen vào nhau, tạo thành mảng ánh sáng hỗn hợp cam đỏ, khiến cho màn đêm chợt trở nên ấm áp, hợp thành một bức tranh đêm đen phồn hoa. Từ Bạch không có tâm trạng ngắm cảnh, cô không hề để ý đến gì cả, trực tiếp ngồi bên cạnh Tạ Bình Xuyên, còn gối đầu lên vai anh, sau đó ngáp một cái. Gió nhẹ thổi đến, xung quanh vắng lặng, Tạ Bình Xuyên cũng không lên tiếng. Từ Bạch cầm túi xách, lấy điện thoại ra lướt weibo. Màn hình lúc sáng lúc tối, Tạ Bình Xuyên hơi cúi đầu nhìn thấy Từ Bạch đang lướt điện thoại, liền hỏi: “Nick weibo của em là gì?” Từ Bạch thành thật đáp: “Từ Tiểu Bạch D.” Tạ Bình Xuyên lại hỏi: “D có nghĩa là gì?” Từ Bạch mang theo hơi rượu trả lời: “Cúp ngực của em là cúp D.” Cô nâng mắt nhìn anh: “Anh ơi, anh có thích không?” Hầu kết của Tạ Bình Xuyên khẽ động, nhưng lời thốt ra lại là: “Anh không biết cúp D là gì.” Từ Bạch mở to hai mắt: “Thế anh sờ cái là biết thôi.” Nơi này là tầng cao nhất của khách sạn, chuẩn bị sẵn khu vực ngắm cảnh cho khách. Tuy gần đây không có ai nhưng vẫn phải chú ý chừng mực. Huống hồ Từ Bạch uống say rồi, cô vốn dĩ không biết bản thân đang nói gì - Tạ Bình Xuyên đứng đắn nghĩ thế. Thế là Tạ Bình Xuyên gạt dục vọng của mình sang một bên, anh dối lòng nói: “Anh không để tâm đến những thứ này.” Ghế dài trong vườn rất rộng, Từ Bạch khẽ tiến lên trước một chút, sau đó vùi vào lòng anh: “Anh gạt em, căn bản anh rất thích...Anh ơi, anh không thể thành thật chút sao?” Gió đêm thổi đến mang theo hương hoa cỏ nhàn nhạt mùa hạ, còn có hương thơm trên người Từ Bạch. Tạ Bình Xuyên cúi đầu nhìn cô, sau lưng cô là ánh đèn rực rỡ, trong mắt cô cũng có ánh sao lấp lánh. Cuối cùng anh cũng thỏa hiệp, ngắt quãng đáp: “Đúng vậy, anh rất thích, cả người em, từ đầu đến chân, không nơi nào, anh không thích cả.” Dứt lời, anh đưa tay ôm lấy cô.