Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 20 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

Trans: BL Các cửa tiệm bên đường đông nghẹt khách, xuyên qua lớp kính chắn gió đằng trước, có thể nhìn thấy dòng người như thoi đưa. Tạ Bình Xuyên ngồi trên ghế lái, tay trái bắm chặt vô lăng, nhưng anh không định khởi động xe, anh chăm chú nhìn vào mắt Từ Bạch: “Vừa rồi em hôn anh.” Anh trần thuật sự thật, cô không thể nào chối được. Từ Bạch gật đầu: “Đúng vậy.” Tạ Bình Xuyên ghé lại gần cô: “Nếu như em đã thừa nhận, vậy thì phải có qua có lại nhỉ?” Anh ghé sát bên mặt Từ Bạch, chỉ cần đến gần thêm chút nữa liền có thể hôn cô. Ở góc nhìn này, anh có thể nhìn thấy cổ áo của cô, bên dưới là da thịt trắng nõn khiến người ta nuốt nước bọt, phong cảnh bên dưới khiến anh vô thức nghĩ đến món ngọt mềm mại như phô mai, bánh sữa.  Từ Bạch nhanh chóng nghiêng mặt, đưa tay chỉ về hướng dòng người đông nghẹt bên ngoài: “Bây giờ mình về công ty thôi, đường sắp kẹt xe rồi.” Dứt lời, cô lại nghĩ đến gì đó: “Đáng tiếc hôm nay em vẫn chưa được ăn mì lạnh…” Tạ Bình Xuyên nhìn đồng hồ, phát hiện vẫn còn thời gian. Anh đứng dậy bước xuống xe, nói với Từ Bạch: “Bây giờ vẫn chưa đến một giờ, em ngồi trong xe đợi anh.” Từ Bạch biết anh muốn đi xếp hàng mua mì. Nhưng giờ đang là tháng tám nóng rực, trời nắng gắt rất khó chịu, trước cổng tiệm mì lạnh kia lại đông người như thế...Cô không muốn lãng phí thời gian của Tạ Bình Xuyên. Tạ Bình Xuyên còn chưa đi xa, Từ Bạch liền chạy theo xuống xe, cô nắm tay anh: “Gần đây còn có một tiệm cơm, sau khi em về Bắc Kinh cũng chưa ăn lại, anh muốn đến đó ăn không?” Tiệm cơm ấy nằm trong hẻm nhỏ, tuy ngoài hẻm có để cửa hiệu nhưng vẫn cần vòng hai vòng mới đến nơi, trong tiệm không vắng khách nhưng không đông như tiệm mì lạnh trước cổng trường. Từ Bạch thầm nghĩ, như thế thì không cần xếp hàng rồi. Ngoài việc không cần xếp hàng, tiệm vẫn có ưu điểm khác. Đúng như cô đoán, tiệm cơm mười mấy năm nay vẫn chưa đóng cửa, chắc chắn là có nét đặc sắc của nó. Món ăn đặc sản trong tiệm vẫn giống hệt năm đó, màu sắc hương vị đều không thiếu thứ nào, hương vị đậm đà, vô cùng ngon miệng.   Sau khi ăn cơm xong, tâm trạng của Từ Bạch cũng tốt lên, cô mua thêm một phần giò heo gói về, chuẩn bị tối nay về nhà sẽ ăn. Chỉ là sợ đọng mỡ, hai tay cô cầm lấy hộp đựng, không trực tiếp bỏ vào trong túi. Đến khi họ đến công ty, đã gần hai giờ chiều. Từ bãi xe đến cửa thang máy cách hơn mấy trăm mét, Từ bạch cầm hộp giò heo, đi cạnh Tạ Bình Xuyên. Không lâu sau, Từ Bạch liền hỏi: “Lỡ chúng ta bị người khác nhìn thấy thì sao đây?” Tạ Bình Xuyên đáp: “Không sao, hai ta lại không làm gì cả.” Ý của anh lafL “Tay còn chưa nắm, em sợ gì chứ.” Từ Bạch nghe ra ý anh, cô liền giải thích: “Em cầm hộp giò heo, sao nắm tay anh được.” Tạ Bình Xuyên nhiệt tình giúp đỡ nói: “Chi bằng anh giúp em cầm nhé.” Từ Bạch lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, em tự cầm được.” Dứt lười, hai người đã đi đến cửa thang máy. Tạ Bình Xuyên ấn nút mở, Từ Bạch đi vào trước. Tuy rằng trong thang máy không có ai nhưng họ vẫn giữ khoảng cách đứng yên, không hề có hành động thân mật nào cả. Từ Bạch đứng trong góc thang máy, cảm nhận được hơi lạnh của máy thông gió. Cô nghiêng mặt, ngáp một cái, sau đó lại nghe Tạ Bình Xuyên nói: “Ngày mai là ngày chào đón người mới, hạng mục bên em tuyển dụng hai mươi người, bộ phận kỹ thuật có mười người, vừa kết thúc kỳ đào tạo, anh cũng tham gia hoạt động chào đón người mới.” Từ Bạch cẩn thận ngẫm nghĩ lời anh, sau đó liền hiểu ra: “Tiệc đón chào người mới tối mai, anh muốn em đi cùng sao?” Tạ Bình Xuyên phát hiện thật ra cô rất thông minh. Cũng đúng thôi, nếu như cô không đủ thông minh sẽ không thể học xong hai bằng phiên dịch được. Tạ Bình Xuyên đáp: “Chiều mai anh đến đón em.” Anh vừa nói xong câu này, thang máy đã đến lầu ba, sau khi cửa thang máy mở ra, có hai người bước vào trong, một người trong đó vừa khéo là đồng nghiệp của Từ Bạch - Triệu An Nhiên. Vì làm ở đây chưa bao lâu, Triệu An Nhiên không có nhiều việc làm, chỉ ở trong công ty làm chuyện lặt vặt, hóng chuyện linh tinh. Vừa đặt chân vào trong thang máy, Triệu An Nhiên nhìn thấy Tạ Bình Xuyên, anh ta lập tức nói: “Chào buổi chiều, tổng giám đốc Tạ!” Tạ Bình Xuyên đánh giá anh ta một lượt, phát hiện tay anh ta đang cầm bánh, trên cổ áo dính cơm, tay áo dính dầu mỡ, rõ ràng là dáng vẻ chỉ biết mỗi ăn, Tạ Bình Xuyên nhíu chặt mày, anh hoàn toàn quên mất giờ đây trên tay Từ Bạch còn cầm một hộp giò heo kho tàu. Chỉ là ngoài mặt Tạ Bình Xuyên vẫn ôn hòa đáp: “Chào buổi chiều.” Triệu An Nhiên khẽ cười hai tiếng, vừa ăn vừa nói với Từ Bạch: “Ủa, Tiểu Bạch?” Triệu An Nhiên hứng chí bừng bừng hỏi: “Tiểu Bạch, cậu đi đâu về vậy?” Tiểu Bạch cười đáp: “Từ tiệm cơm về.” Triệu An Nhiên hỏi: “Cô mang gì về vậy?” Anh ta khom người, ghé gần túi của Từ bạch: “Tôi đoán là sườn kho, thời cấp hai cậu thích ăn sườn nhất rồi, tôi còn nhớ rõ lắm.” Thế là Triệu An Nhiên cúi người, ở vị trí của anh ta cách Từ Bạch rất gần, nếu như cúi đầu thấp hơn chút nữa hoặc mũi đưa cao một chút, sẽ chạm vào tay của Từ Bạch. Mùa hè oi bức, nắng gắt như lửa thiêu, Từ Bạch cũng không mặc dày lắm, cô lùi về sau một bước, vừa khéo chạm vào lồng ngực Tạ Bình Xuyên. Tạ Bình Xuyên đỡ lấy eo cô. Từ Bạch đứng vững lại, cô nói với Triệu An Nhiên: “Lúc chúng ta nói chuyện, có thể đừng cách nhau gần như thế không? Tôi không quen lắm.” Ở tình huống nào đó, Từ Bạch nói chuyện rất thẳng, không chút uyển chuyện - Tỷ như tình huống bây giờ, xung quanh không chỉ có Tạ Bình Xuyên và Triệu An Nhiên, còn có một đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật ở lầu bảy nữa. Nghĩ đến hương thơm ngào ngạt của thức ăn còn có mùi nước hoa trên người Từ Bạch, sắc mặt Triệu An Nhiên khẽ đỏ lên, anh ta sờ gáy: “Xin lỗi, tôi không chú ý, lần sau sẽ không như vậy nữa.” Anh ta cảm thấy ngại ngùng, liền mở miệng giải thích: “Lúc tôi học nghiên cứu sinh, xung quanh đều là bạn học nữa, chúng tôi đùa quen rồi.” Tạ Bình Xuyên cười hỏi: “Vậy à? Nói như vậy là công ty không khác trường học cho lắm sao?” Triệu An Nhiên không phải kẻ ngốc, nghe ra ý khác trong lời nói của anh. Rất nhanh liền đến lầu năm, Từ Bạch và Triệu An Nhiên cùng bước ra ngoài, giẫm lên mặt sàn lát đá hoa cương. Tuy rằng bên ngoài đang oi bức, nhưng trên hành lang lại vô cùng mát lạnh, Từ Bạch ôm lấy giò heo trong lòng, chẳng chốc lát đã nguội mất rồi. Cô dừng bước bên chậu cây, Triệu An Nhiên đứng trước mặt cô, trong tay cầm hai chiếc kẹo dâu: “Cho cậu đấy, ăn đi.” Triệu An Nhiên lòng dạ rộng lượng, cũng không để ý chuyện vừa rồi, trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười thân thiết: “Theo như tôi quan sát, mỗi ngày cậu đều ăn kẹo, không biết có phải là cậu có một ngăn kéo chỉ để chứa kẹo hay không?” Đúng vậy, Từ Bạch thầm nghĩ. Nhưng không phải là đồ ăn vặt bình thường, mà là của Tạ Bình Xuyên cho cô. Từ Bạch uyển chuyển từ chối: “Loại kẹo trái cây này rất ngon, cậu cũng nếm thử đi.” Ngôn ngữ chính là một môn nghệ thuật, Từ Bạch rất khéo dùng từ. Ý trong câu nói của cô chính là sẽ không nhận kẹo, không chỉ không nhận mà còn bảo Triệu An Nhiên tự ăn đi. Triệu An Nhiên bỏ kẹo vào trong túi, nhường đường cho Từ Bạch. Sau khi Từ Bạch rời đi, anh ta cũng không quay về phòng làm việc. Thủ đô tháng tám trời xanh mây trắng, ánh nắng rực rỡ, ban công của công ty rất tuyệt, có thể quan sát được cảnh đường phố xa xa. Triệu An Nhiêm cầm bật lửa đi ra ban công hút thuốc, dõi mắt nhìn ra xa, ánh mắt hướng về phố xa gần đó. Anh ta nhả khói, nhìn thấy đồng nghiệp đang đứng hút thuốc cách đó không xa, cũng không quên chào hỏi với người ta. Hút thuốc khiến cho anh ta thả lỏng hơn. Anh ta cố ý đứng trong bóng râm, tránh đi ánh nắng mặt trời. Bởi vì anh ta đứng dựa lan can nên cả gương mặt chìm trong bóng tối, không nhìn rõ ngũ quan. Tầm mắt lúc này của Triệu An Nhiên có thể nhìn thấy cổng lớn của công ty, có một chiếc xe Ford cỡ lớn đậu đó. Chiếc xe vừa dừng lại liền có một hàng người bước xuống. Người đi đầu mặc tây trang giày da, trong thời tiết ba mươi tám độ này, hắn ta trở nên vô cùng bắt mắt. Nhưng hắn rất nhanh liền cởi áo khoác, đưa cho người bên cạnh, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi tay ngắn, đứng bên xe Ford. Hắn ta rất trẻ tuổi, khoảng ba mươi, hơn nữa vẻ ngoài xuất chúng nên có thể nói là hạc trong bầy gà. Người giúp hắn cầm áo khoác hắng giọng, lên tiếng: “Ngụy Văn Trạch, chúng ta cùng Tạ tổng hẹn nhau ba giờ chiều gặp mặt, đến sớm như thế, chắc sẽ chưa gặp được anh ta đâu.” Ngụy Văn Trạch không đáp, châm một điếu thuốc trước. Nắng gắt chiếu đến mái tóc hắn ta phát sáng, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo. Đồng nghiệp bên cạnh đang nói chuyện, Ngụy Văn Trạch liền xen ngang lời anh ta: “Anh không sợ kẹt xe sao? Bắt Tạ tổng chờ thêm vài phút, hi vọng đàm phán càng ít hơn, anh nói xem?” Trong tay Ngụy Văn Trạch cầm thuốc, nhưng hắn ta chỉ hút vài ngụm, sau đó liền dập thuốc ném vào thùng rác bên cạnh: “Phải rồi, tôi nghe nói, Tạ Bình Xuyên không hút thuốc.” Chiếc xe của họ vừa đậu một lúc liền có hai bảo vệ trong tòa nhà bước đến. Biết rằng đám người Ngụy Văn Trạch đều là đối tác nên thái độ của bảo vệ rất ôn hòa: “Bãi đậu xe ở bên này, anh đậu xe qua bên đó nhé, không thể đậu xe trước cổng được, mong anh thông cảm.” Hai giờ chiều, nhiệt độ cao nhất trong ngày. Mặt trời thiêu đốt mặt đất, không khí bị chiếu đến tỏa ra sóng nhiệt, bảo vệ chỉ tay lên trời bắt chuyện với họ: “Trời nắng như thế này rất nóng, chúng tôi vẫn đang đợi trời mưa, các anh để xe ở ngoài, lát nữa quay lại mở cửa, tay cầm cũng nóng bỏng tay.” Ngụy Văn Trạch nghe khẩu âm của anh ta, hòa nhã hỏi: “Anh là người Bắc Kinh ư?” Bảo vệ mặc đồng phục nọ đáp: “Đúng vậy, từ bé đã sống ở thủ đô rồi.” Ngụy Văn Trạch quay mặt cười cũng không nói nhiều. Hắn bảo tài xế đi đậu xe, đồng nghiệp đi theo bảo vệ lên lầu, mà hắn lại đi ra ngoài hướng tòa nhà tập đoàn Hằng Hạ. Đồng nghiệp hắn quay đầu, phát hiện không nhìn thấy người đâu liền lớn gọi: “Ngụy Văn Trạch, cậu đi đâu vậy?” “Tôi đi mua bánh bao.” Ngụy Văn Trạch đáp, “Tôi bận cả một buổi chiều rồi, vẫn chưa ăn trưa.” Trên con phố này, tiệm bán bánh bao không nhiều cũng chẳng ít, nhưng tiệm ăn vừa miệng chỉ có một tiệm mà thôi. Bà chủ bán bánh bao là Giản Vân. Hôm nay Giản vân cũng buộc tóc lên, ở đuôi tóc quấn một chiếc khăn màu xanh nhạt, cách ăn mặc rất giống với các cô gái đôi mươi. Nhưng năm nay cô đã tròn hai mươi sáu đuổi rồi, gương mặt đã không nõn nà như trước đây, tính cách cũng đã thay đổi rồi. Lúc không có khách, cô ngồi trong nhà xem tivi. Ti vi là loại trắng đen, thu dây anten, khoảng 10 inch. Ở thời điểm 2017 này, loại thiết bị điện tử này có thể xem là một món đồ cổ. Có lẽ cô là một người thích hoài cổ. Ngụy Văn Trạch đứng ngoài cửa tiệm, tỉ mỉ quan sát Giản Vân. Hầu kết của hắn khẽ di chuyển, trên người vẫn còn có mùi thuốc nhàn nhạt. Lúc Giản Vân đứng dậy, ánh mắt của hắn càng sâu hơn, cuối cùng lại chỉ hỏi: “Gần đây em vẫn khỏe chứ?” Giản Vân sớm đã nhìn thấy hắn rồi. Cô nhìn hắn, đáp: “Tôi bận mở tiệm làm bánh bao, có gì mà khỏe hay không chứ?” Ngụy Văn Trạch hỏi: “Con gái có khỏe không?” Con gái của Giản Vân năm nay bảy tuổi rồi. Năm Giản Vân mười chín tuổi, cô chưa kết hôn đã mang thai, sau đó cô kết hôn với cha đứa bé, nhưng sau khi kết hôn không bao lâu, hai người ở cục dân chính làm thủ tục ly hôn. Ban đầu cô rất suy sụp, đau đến tim gan quặn thắt, chẳng thiết sống nữa, cho rằng cả đời mình không thể nào thoát khỏi con đường gập ghềnh này. Những gì cô đã trải qua, quả thật giống như tên cô, mây đùn không tan, dường như rất đơn giản - Bố cô cơ thể suy nhược, nhiều bệnh, cuộc sống hằng ngày đều phải dựa vào mẹ. Thời đi học cũng không có bạn bè, người duy nhất chơi với cô chỉ có Từ Bạch, nhưng vào năm lớp 11 cô ấy đã đi Anh du học. Giản Vân từng một lòng trông mong vào việc kết hôn, lúc ấy cô hi vọng mình có một gia đình mới. Ví dụ như cuộc sống của cô sẽ tốt hơn chút đỉnh. Sau đó, cô liền gặp được chồng mình. Chồng cô là người nơi khác đến, khi ấy hắn đến Bắc Kinh làm, tính cách hướng nội, hắn đối xử với Giản Vân rất tốt. Lúc hai người vừa quen nhau, Giản Vân chỉ có mười chín tuổi. Trước giờ cô là một người vừa rụt rè vừa tự ti, nào chống đỡ được khí thế của Ngụy Văn Trạch, sau đó liền mang thai con hắn. Chỉ là sau này Giản Vân không biết tại sao lại bước đến bước này...Tỉ lệ ly hôn ở Bắc Kinh chiếm 39%, thế là cô tự an ủi mình, chuyện này không phải là vận đen đuổi gì, có lẽ là cô không được ông trời ưu ái, cô chỉ là một người trong số đông mà thôi. Cô cũng chỉ là một người bình thường thôi. Giản Vân đứng sau chiếc bàn gỗ, nhìn Ngụy Văn Trạch ngoài cổng: “Anh muốn mua bánh bao sao, năm đồng một cái. Nếu như anh muốn đến trò chuyện với tôi, tôi không có gì để nói cả.”